Lục Vô Túy run rẩy mở thư ra.
Trong lúc nhất thời, hắn gần như tưởng rằng đó là di thư, máu toàn thân dâng trào, một lúc sau, đôi tay run rẩy mở lá thư, lấy viên kẹo bên trong ra trước.
Đường đã tan đi một chút, chứng tỏ Giang Hoài đã giấu nó trong túi từ lâu.
Giấy viết thư có vẻ không mới.
Lục Vô Túy cau mày, đọc xong hai dòng liền lâm vào trầm mặc không nói nên lời.
Dòng đầu tiên trong thư viết: [Lục Vô Túy, hình như tôi chết rồi! ]
Hoàn toàn không dựa trên hình thức viết thư thông thường.
Điều khiến người ta câm nín còn ở phía sau.
Những dòng tiếp theo đều bị Giang Hoài gạch bỏ, nhưng thông qua dấu vết chữ viết của cậu, có thể nhìn ra được là viết gì.
Những dòng bị gạch bỏ đại khái đọc như thế này——
[Thật ra, tôi là người trọng sinh và đã chết một lần. ]
[ Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh, kiếp trước người tôi lấy không phải anh, mà là người Đào gia, nửa năm nữa Đào gia sẽ xảy chuyện gì đó, đương nhiên là tôi không biết. Nhưng mà người nhà bọn họ khá gấp.]
[ Gần đây tôi có thể cảm giác được, căn bệnh kiếp trước tôi mắc phải đang quay lại, đoán chừng cuộc đời tôi đã đi đến hồi kết. Tôi biết anh thích tôi, cho nên tôi không muốn anh vì tôi mà buồn. Tôi sẽ tự mình rời đi, anh đừng tới tìm tôi.]
Tất cả những nội dung trên đều bị Giang Hoài gạch bỏ.
Đây căn bản chính là lá thư Giang Hoài bỏ lại vào lần bỏ trốn trước đó, cậu lá thư trước đó chắp vá lại thành một lá thư mới.
Lục Vô Túy: "..."
Người này thậm chí còn không thèm viết một lá thư mới.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lục Vô Túy không giống như bình thường, tức giận đến mức dở khóc dở cười.
Thay vào đó, hắn nghĩ: May mắn đó không phải là một di thư.
Nếu không, hắn có thể sẽ không trụ được cho đến khi Giang Hoài ra khỏi phòng mổ, hắn sẽ phát điên mất.
Sau khi gạch bỏ những nội dung đó, Giang Hoài viết lại:
[Lục Vô Túy, tôi cảm thấy mình sẽ không chết. ]
[Kẹo này là dành riêng cho anh. Thực ra tôi cũng không hề lo lắng chút nào. Tôi không biết tại sao anh lại phải lo lắng như vậy. Nó khiến tôi khó chịu lắm. Nhưng tôi rất vui vì anh đã hứa với tôi sẽ chăm sóc con thật tốt.]
[Tôi tặng kẹo cho anh như một phần thưởng. ]
[Đừng cau mày nữa, được không? Thực sự khi nhìn thấy anh khó chịu, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, khi ra khỏi phòng mổ, em muốn nhìn thấy anh cười, được không? ]
Mũi Lục Vô Túy có chút chua xót.
Hắn luôn cảm thấy Giang Hoài không đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của hắn.
Tính cách của Giang Hoài như thể bị bao phủ bằng một tấm kính khổng lồ, cậu ở trong nhà kính của chính mình không bị quấy rầy bởi những cơn bão dữ dội từ thế giới bên ngoài.
Một tính cách như vậy có ưu điểm và nhược điểm.
Chỗ tốt chính là cậu không cần phải bận tâm đến cảm xúc của người khác, chỗ xấu là trong nhiều trường hợp, Lục Vô Túy không thực sự cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho mình.
Tuy rằng hắn biết Giang Hoài có tình cảm với hắn.
Khoảnh khắc này khiến Lục Vô Túy cảm thấy rõ ràng mình cũng được Giang Hoài yêu, Giang Hoài cũng quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Hắn cẩn thận gấp lá thư lại rồi cho vào phong bì.
Sau khi ngồi im lặng một lúc, hắn lau nước mắt, run rẩy hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại cửa phòng mổ.
Lần này, hắn cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thế giới của hắn không còn nóng nảy nữa mà trở nên im lặng chết chóc, kiên nhẫn chờ đợi thuốc giải của mình xuất hiện.
Không biết đã bao lâu rồi, nhưng cứ như một thế kỷ vậy.
Bác sĩ từ phòng mổ đi ra, theo sau là tiếng khóc lớn của đứa bé, với vẻ mặt vui mừng nói với Lục Vô Túy: "Chúc mừng hai cha con đều bình an vô sự, đứa bé nặng 4 cân."
Sợi dây trói buộc trong lòng Lục Vô Túy bỗng nhiên lỏng ra.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí cảm thấy trước mặt có chút tối tăm, dựa vào tường bệnh viện mới có thể đứng dậy.
“Cân nặng của bé hơi nhẹ nhưng so với bé sinh non nhiều ngày nên được coi là khỏe mạnh”, bác sĩ hỏi “Cậu vẫn chưa biết giới tính của bé phải không?”
Lục Vô Túy khàn giọng hỏi: “Trai hay gái?”
Bác sĩ cho biết: “Là một bé trai, các cơ quan đã phát triển đầy đủ”.
Trong thời gian này, Lục Vô Túy biết Giang Hoài vẫn an toàn liền rất thỏa mãn.
Hắn không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, như thể có thể nhìn thấy Giang Hoài xuyên qua bức tường.
*
Ca phẫu thuật thực sự không mất nhiều thời gian, nó gần giống như một ca sinh mổ thông thường.
Giang Hoài cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ ngọt ngào, ngủ say không có cảm giác gì, khi tỉnh dậy, cậu nhìn thấy khuôn mặt vừa khóc vừa cười của Lục Vô Túy.
Bác sĩ cũng đứng gần đó.
Lục Vô Túy muốn ôm cậu, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, rõ ràng là có chút luống cuống.
Bác sĩ nhắc nhở: “Trên người cậu ấy có một vết mổ, tốt nhất bây giờ không nên chạm vào, ôm sau khi bình phục cũng không muộn.”
Lúc này Lục Vô Túy mới chịu buông tha.
Thuốc tê còn chưa hết, ý thức Giang Hoài còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Cậu cảm thấy mình giống như một đứa bé trần tru.ồng, không có chút cảm giác an toàn nào, sau khi nghe lời bác sĩ, thậm chí còn muốn khóc:"Không... em muốn ôm..."
Lục Vô Túy thoạt đầu nghe không rõ cậu nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của cậu, cũng trở nên lo lắng.
Hắn nghiêng người tới trước mặt Giang Hoài, nhỏ giọng an ủi nói: “Em muốn làm gì?”
Giang Hoài mơ hồ không rõ, nước mắt không kìm được mà trào ra, “Em muốn… em muốn ôm…”
Thuốc mê không chỉ ảnh hưởng đến cơ thể mà còn ảnh hưởng đến não và lưỡi, Lục Vô Túy kiểm tra thông tin thì biết đây là hiện tượng bình thường ở Giang Hoài.
Nhưng nhìn Giang Hoài khóc, trong lòng hắn vẫn là đau lòng.
Không để ý đến sự ngăn cản của bác sĩ, hắn bước tới ôm Giang Hoài, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại quen thuộc, trái tim bị đình trệ suốt buổi sáng cuối cùng cũng ổn định lại, anh có cảm giác “cả hắn và Giang Hoài đều sống sót. "
Bác sĩ bất lực.
Nhiều khi bệnh nhân ở giai đoạn này không biết mình đang làm gì, sau khi thuốc tê hết tác dụng, trí nhớ thậm chí không còn lưu lại và không thể nhớ được chút nào.
Chỉ cần trả lời câu hỏi, không cần thiết phải ôm cậu.
Lục Vô Túy sờ lên mặt Giang Hoài, nhẹ giọng hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Giang Hoài nheo mắt, trong mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào khởi động nữa người trên, sau đó lại nằm xuống, không để ý tới Lục Vô Túy, tự nhủ: “Em đói, muốn ăn.”
"Chuyện này thật sự không được, " bác sĩ nhanh chóng nói, "Mổ bụng sau sáu giờ không ăn, chờ cậu ấy xả khí..."
Giang Hoài khóc thành tiếng.
Bác sĩ:"……"
Lục Vô Túy giống như một gia trưởng ngốc nghếch, nhìn thấy cậu đau khổ mà không biết phải làm sao, liền lau nước mắt cho Giang Hoài rồi nói: “Bác sĩ lừa em thôi, sao có thể không cho em ăn. Ngoan, chờ một chút tôi dẫn em đi ăn lẩu với cá cay."
Đồng tử của bác sĩ run rẩy, muốn nói lại thôi.
Giang Hoài nhận được lời hứa, tiếng khóc dần dần ngừng lại, nhưng vẫn thút tha thút thít.
Sự chú ý của cậu lại bị chuyển hướng, cậu muốn giơ tay sờ bụng mình, nhưng lại phát hiện cảm giác trên tay vẫn chưa hồi phục, vì thế lại ủy khuất hỏi: “Con đâu?”
Bác sĩ nói: “Đứa bé đang nằm trong lồng ấp, muốn nhìn thấy thì phải đứng dậy khỏi giường mới nhìn thấy được”.
Giang Hoài sửng sốt, lớn tiếng nói: “Không ở trong bụng tôi nữa sao?”
Bác sĩ bối rối trước câu hỏi này: "... à, không còn nữa."
Giang Hoài nghe vậy, lại bắt đầu khóc, khóc tới nỗi khiến người ta thương tâm, nghẹn ngào nói: “Tại sao con lại không ở trong bụng tôi? Lẽ ra nó phải ở đó…bảo bảo, sao nó lại không ở trong bụng tôi chứ, huhuuhuu. "
Lục Vô Túy: "..."
Bác sĩ:"……"
Mặc dù bác sĩ đã quen nhìn thấy những cảnh tượng như vậy nhưng ông vẫn không nỡ nhìn, nhưng điều khiến ông khó hiểu hơn là nếu là những thành viên khác trong gia đình, đã sớm cười cong eo, còn có một số sẽ vừa cười vừa quay video lại.
Lục Vô Túy không những không cười, trên mặt còn có vẻ ôn nhu.
Hắn lấy một chiếc gối ở bên cạnh đặt lên bụng Giang Hoài, hôn lên hàng mi ướt đẫm nước mắt của Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Con không đi cả, con chẳng phải vẫn còn ở đó sao?"
Giang Hoài khó khăn ngẩng đầu lên.
Sau khi xác nhận bụng mình đã to lên, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, chớp mắt, khuôn mặt bĩu môi như một thiên thần nhỏ, ngơ ngác nói: “Còn ở đó sao?”
Lục Vô Túy nói: "Còn."
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Giang Hoài ngủ say, Lục Vô Túy chớp chớp đôi mắt cũng ươn ướt, quay đầu nhìn bác sĩ, trầm giọng nói: “Lần này tôi thật sự muốn cảm tạ ngài.”
Bác sĩ vội vàng xua tay: "Đây đều là công việc của tôi, không cần phải như vậy."
*
Cuối cùng, khi Giang Hoài tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Lục Vô Túy.
Ý thức của cậu đã trở lại bình thường, thuốc mê đã hết tác dụng và tiếp theo là cơn đau do vết mổ ở bụng. Nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Giang Hoài vừa mở mắt ra, Lục Vô Túy đã chú ý tới, vội vàng hỏi: “Muốn uống nước không?”
Cậu gật đầu.
Còn chưa kịp đứng dậy, Lục Vô Túy đã nâng đầu giường lên một chút, Giang Hoài liền nắm tay hắn uống mấy ngụm, đợi cổ họng không còn khô khốc nữa, mới hỏi: "Đứa bé đâu?"
Có vẻ như cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra.
Lục Vô Túy dừng một chút, có chút do dự nói: "Trong lồng ấp."
Giang Hoài nhạy bén bắt được hắn đang do dự.
Cậu mở to mắt, có chút sợ hãi hỏi: “Em bé có khỏe không?”
“Khỏe mạnh, khẳng định là khỏe mạnh,” Lục Vô Túy vội vàng nói: “Bác sĩ nói con phát triển rất tốt, trước dự kiến sẽ nằm trong lồng ấp một tháng, nhưng hiện tại ước chừng nửa tháng là đủ. Tình huống khá hơn, thời gian sẽ ít đi."
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực cậu luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng có lẽ là do thuốc mê vừa hết tác dụng, đầu óc choáng váng nên không nhớ được đó là gì.
Giang Hoài đột nhiên nói: “Em muốn đi gặp con.”
Lục Vô Túy nói: “Bảo bảo còn chưa rời khỏi lồng ấp, em cũng không thể rời khỏi giường, đợi em có thể ra khỏi giường, thì nói tiếp.”
Thân thể Giang Hoài khoẻ mạnh mới là điểm mấu chốt của Lục Vô Túy.
Mỗi khi chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không còn nghe lời Giang Hoài nữa, thái độ sẽ rất kiên định.
Giang Hoài thật sự không thể xuống giường, vết thương trên bụng dù cử động một chút cũng đau không ngừng. Thực tế, trình độ y tế ngày nay đã phát triển, bệnh viện nơi Trâu Hiên làm việc cũng rất chuyên nghiệp, cậu chịu đựng nỗi đau ít hơn hầu hết những người mang thai khác rất nhiều.
Nhưng Lục Vô Túy lại vô cùng căng thẳng.
Giang Hoài nói: “Thả lỏng một chút đi, từ khi em tỉnh lại anh vẫn chưa ngồi xuống.”
Lục Vô Túy nghĩ đến những gì Giang Hoài nói trong thư, cũng cảm thấy lo lắng cho cậu, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Hắn nghe lời Giang Hoài nói, ngồi xuống.
“Đúng rồi,” Giang Hoài cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên điều gì, “Đứa bé là…”
“Điềm Điềm,” Lục Vô Túy chợt nhớ tới cái gì, lặng lẽ nắm tay cậu: “Xã hội chúng ta hiện nay đề cao chuyện nam nữ bình đẳng, em có biết điều này không?”
Hắn hơi lo lắng.
Vừa rồi ở cửa phòng giải phẫu, hắn chỉ quan tâm đến sự an toàn của Giang Hoài, cho nên giới tính của đứa bé hận cũng không rõ lắm.
Hiện tại...
Giang Hoài hai mắt sáng lên, tựa hồ cũng hiểu được ý của hắn: "Em biết, vốn là như vậy, không nên phân biệt giới tính."
Lục Vô Túy thở phào nhẹ nhõm: “Biết được là tốt rồi.”
"Em thấy con gái rất đáng yêu, nghe nói có rất nhiều người coi thường con gái," Giang Hoài thở dài, "Không biết những người này nghĩ gì."
(* Giờ thấy bên Trung người ta cầu con gái dữ lắm luôn nghe sính lễ thui mà cả tỷ bạc á trùi.)
Lục Vô Túy: “…ừm…”
Giọng điệu Giang Hoài thay đổi, vừa lo lắng nhưng cũng tràn đầy khao khát: “Sau này con chúng ta ra xã hội mà bị phân biệt đối xử thì phải làm sao? Em phải bảo vệ con thật tốt.”
"Cái này..." Lục Vô Túy chưa bao giờ cảm thấy một câu như vậy lại nóng đến thế, "Việc này em không cần lo lắng."
Trong lúc nhất thời, hắn gần như tưởng rằng đó là di thư, máu toàn thân dâng trào, một lúc sau, đôi tay run rẩy mở lá thư, lấy viên kẹo bên trong ra trước.
Đường đã tan đi một chút, chứng tỏ Giang Hoài đã giấu nó trong túi từ lâu.
Giấy viết thư có vẻ không mới.
Lục Vô Túy cau mày, đọc xong hai dòng liền lâm vào trầm mặc không nói nên lời.
Dòng đầu tiên trong thư viết: [Lục Vô Túy, hình như tôi chết rồi! ]
Hoàn toàn không dựa trên hình thức viết thư thông thường.
Điều khiến người ta câm nín còn ở phía sau.
Những dòng tiếp theo đều bị Giang Hoài gạch bỏ, nhưng thông qua dấu vết chữ viết của cậu, có thể nhìn ra được là viết gì.
Những dòng bị gạch bỏ đại khái đọc như thế này——
[Thật ra, tôi là người trọng sinh và đã chết một lần. ]
[ Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh cho anh, kiếp trước người tôi lấy không phải anh, mà là người Đào gia, nửa năm nữa Đào gia sẽ xảy chuyện gì đó, đương nhiên là tôi không biết. Nhưng mà người nhà bọn họ khá gấp.]
[ Gần đây tôi có thể cảm giác được, căn bệnh kiếp trước tôi mắc phải đang quay lại, đoán chừng cuộc đời tôi đã đi đến hồi kết. Tôi biết anh thích tôi, cho nên tôi không muốn anh vì tôi mà buồn. Tôi sẽ tự mình rời đi, anh đừng tới tìm tôi.]
Tất cả những nội dung trên đều bị Giang Hoài gạch bỏ.
Đây căn bản chính là lá thư Giang Hoài bỏ lại vào lần bỏ trốn trước đó, cậu lá thư trước đó chắp vá lại thành một lá thư mới.
Lục Vô Túy: "..."
Người này thậm chí còn không thèm viết một lá thư mới.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lục Vô Túy không giống như bình thường, tức giận đến mức dở khóc dở cười.
Thay vào đó, hắn nghĩ: May mắn đó không phải là một di thư.
Nếu không, hắn có thể sẽ không trụ được cho đến khi Giang Hoài ra khỏi phòng mổ, hắn sẽ phát điên mất.
Sau khi gạch bỏ những nội dung đó, Giang Hoài viết lại:
[Lục Vô Túy, tôi cảm thấy mình sẽ không chết. ]
[Kẹo này là dành riêng cho anh. Thực ra tôi cũng không hề lo lắng chút nào. Tôi không biết tại sao anh lại phải lo lắng như vậy. Nó khiến tôi khó chịu lắm. Nhưng tôi rất vui vì anh đã hứa với tôi sẽ chăm sóc con thật tốt.]
[Tôi tặng kẹo cho anh như một phần thưởng. ]
[Đừng cau mày nữa, được không? Thực sự khi nhìn thấy anh khó chịu, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, khi ra khỏi phòng mổ, em muốn nhìn thấy anh cười, được không? ]
Mũi Lục Vô Túy có chút chua xót.
Hắn luôn cảm thấy Giang Hoài không đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của hắn.
Tính cách của Giang Hoài như thể bị bao phủ bằng một tấm kính khổng lồ, cậu ở trong nhà kính của chính mình không bị quấy rầy bởi những cơn bão dữ dội từ thế giới bên ngoài.
Một tính cách như vậy có ưu điểm và nhược điểm.
Chỗ tốt chính là cậu không cần phải bận tâm đến cảm xúc của người khác, chỗ xấu là trong nhiều trường hợp, Lục Vô Túy không thực sự cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho mình.
Tuy rằng hắn biết Giang Hoài có tình cảm với hắn.
Khoảnh khắc này khiến Lục Vô Túy cảm thấy rõ ràng mình cũng được Giang Hoài yêu, Giang Hoài cũng quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Hắn cẩn thận gấp lá thư lại rồi cho vào phong bì.
Sau khi ngồi im lặng một lúc, hắn lau nước mắt, run rẩy hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại cửa phòng mổ.
Lần này, hắn cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thế giới của hắn không còn nóng nảy nữa mà trở nên im lặng chết chóc, kiên nhẫn chờ đợi thuốc giải của mình xuất hiện.
Không biết đã bao lâu rồi, nhưng cứ như một thế kỷ vậy.
Bác sĩ từ phòng mổ đi ra, theo sau là tiếng khóc lớn của đứa bé, với vẻ mặt vui mừng nói với Lục Vô Túy: "Chúc mừng hai cha con đều bình an vô sự, đứa bé nặng 4 cân."
Sợi dây trói buộc trong lòng Lục Vô Túy bỗng nhiên lỏng ra.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí cảm thấy trước mặt có chút tối tăm, dựa vào tường bệnh viện mới có thể đứng dậy.
“Cân nặng của bé hơi nhẹ nhưng so với bé sinh non nhiều ngày nên được coi là khỏe mạnh”, bác sĩ hỏi “Cậu vẫn chưa biết giới tính của bé phải không?”
Lục Vô Túy khàn giọng hỏi: “Trai hay gái?”
Bác sĩ cho biết: “Là một bé trai, các cơ quan đã phát triển đầy đủ”.
Trong thời gian này, Lục Vô Túy biết Giang Hoài vẫn an toàn liền rất thỏa mãn.
Hắn không chú ý, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, như thể có thể nhìn thấy Giang Hoài xuyên qua bức tường.
*
Ca phẫu thuật thực sự không mất nhiều thời gian, nó gần giống như một ca sinh mổ thông thường.
Giang Hoài cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ ngọt ngào, ngủ say không có cảm giác gì, khi tỉnh dậy, cậu nhìn thấy khuôn mặt vừa khóc vừa cười của Lục Vô Túy.
Bác sĩ cũng đứng gần đó.
Lục Vô Túy muốn ôm cậu, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, rõ ràng là có chút luống cuống.
Bác sĩ nhắc nhở: “Trên người cậu ấy có một vết mổ, tốt nhất bây giờ không nên chạm vào, ôm sau khi bình phục cũng không muộn.”
Lúc này Lục Vô Túy mới chịu buông tha.
Thuốc tê còn chưa hết, ý thức Giang Hoài còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Cậu cảm thấy mình giống như một đứa bé trần tru.ồng, không có chút cảm giác an toàn nào, sau khi nghe lời bác sĩ, thậm chí còn muốn khóc:"Không... em muốn ôm..."
Lục Vô Túy thoạt đầu nghe không rõ cậu nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của cậu, cũng trở nên lo lắng.
Hắn nghiêng người tới trước mặt Giang Hoài, nhỏ giọng an ủi nói: “Em muốn làm gì?”
Giang Hoài mơ hồ không rõ, nước mắt không kìm được mà trào ra, “Em muốn… em muốn ôm…”
Thuốc mê không chỉ ảnh hưởng đến cơ thể mà còn ảnh hưởng đến não và lưỡi, Lục Vô Túy kiểm tra thông tin thì biết đây là hiện tượng bình thường ở Giang Hoài.
Nhưng nhìn Giang Hoài khóc, trong lòng hắn vẫn là đau lòng.
Không để ý đến sự ngăn cản của bác sĩ, hắn bước tới ôm Giang Hoài, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại quen thuộc, trái tim bị đình trệ suốt buổi sáng cuối cùng cũng ổn định lại, anh có cảm giác “cả hắn và Giang Hoài đều sống sót. "
Bác sĩ bất lực.
Nhiều khi bệnh nhân ở giai đoạn này không biết mình đang làm gì, sau khi thuốc tê hết tác dụng, trí nhớ thậm chí không còn lưu lại và không thể nhớ được chút nào.
Chỉ cần trả lời câu hỏi, không cần thiết phải ôm cậu.
Lục Vô Túy sờ lên mặt Giang Hoài, nhẹ giọng hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Giang Hoài nheo mắt, trong mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào khởi động nữa người trên, sau đó lại nằm xuống, không để ý tới Lục Vô Túy, tự nhủ: “Em đói, muốn ăn.”
"Chuyện này thật sự không được, " bác sĩ nhanh chóng nói, "Mổ bụng sau sáu giờ không ăn, chờ cậu ấy xả khí..."
Giang Hoài khóc thành tiếng.
Bác sĩ:"……"
Lục Vô Túy giống như một gia trưởng ngốc nghếch, nhìn thấy cậu đau khổ mà không biết phải làm sao, liền lau nước mắt cho Giang Hoài rồi nói: “Bác sĩ lừa em thôi, sao có thể không cho em ăn. Ngoan, chờ một chút tôi dẫn em đi ăn lẩu với cá cay."
Đồng tử của bác sĩ run rẩy, muốn nói lại thôi.
Giang Hoài nhận được lời hứa, tiếng khóc dần dần ngừng lại, nhưng vẫn thút tha thút thít.
Sự chú ý của cậu lại bị chuyển hướng, cậu muốn giơ tay sờ bụng mình, nhưng lại phát hiện cảm giác trên tay vẫn chưa hồi phục, vì thế lại ủy khuất hỏi: “Con đâu?”
Bác sĩ nói: “Đứa bé đang nằm trong lồng ấp, muốn nhìn thấy thì phải đứng dậy khỏi giường mới nhìn thấy được”.
Giang Hoài sửng sốt, lớn tiếng nói: “Không ở trong bụng tôi nữa sao?”
Bác sĩ bối rối trước câu hỏi này: "... à, không còn nữa."
Giang Hoài nghe vậy, lại bắt đầu khóc, khóc tới nỗi khiến người ta thương tâm, nghẹn ngào nói: “Tại sao con lại không ở trong bụng tôi? Lẽ ra nó phải ở đó…bảo bảo, sao nó lại không ở trong bụng tôi chứ, huhuuhuu. "
Lục Vô Túy: "..."
Bác sĩ:"……"
Mặc dù bác sĩ đã quen nhìn thấy những cảnh tượng như vậy nhưng ông vẫn không nỡ nhìn, nhưng điều khiến ông khó hiểu hơn là nếu là những thành viên khác trong gia đình, đã sớm cười cong eo, còn có một số sẽ vừa cười vừa quay video lại.
Lục Vô Túy không những không cười, trên mặt còn có vẻ ôn nhu.
Hắn lấy một chiếc gối ở bên cạnh đặt lên bụng Giang Hoài, hôn lên hàng mi ướt đẫm nước mắt của Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Con không đi cả, con chẳng phải vẫn còn ở đó sao?"
Giang Hoài khó khăn ngẩng đầu lên.
Sau khi xác nhận bụng mình đã to lên, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, chớp mắt, khuôn mặt bĩu môi như một thiên thần nhỏ, ngơ ngác nói: “Còn ở đó sao?”
Lục Vô Túy nói: "Còn."
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Giang Hoài ngủ say, Lục Vô Túy chớp chớp đôi mắt cũng ươn ướt, quay đầu nhìn bác sĩ, trầm giọng nói: “Lần này tôi thật sự muốn cảm tạ ngài.”
Bác sĩ vội vàng xua tay: "Đây đều là công việc của tôi, không cần phải như vậy."
*
Cuối cùng, khi Giang Hoài tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Lục Vô Túy.
Ý thức của cậu đã trở lại bình thường, thuốc mê đã hết tác dụng và tiếp theo là cơn đau do vết mổ ở bụng. Nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Giang Hoài vừa mở mắt ra, Lục Vô Túy đã chú ý tới, vội vàng hỏi: “Muốn uống nước không?”
Cậu gật đầu.
Còn chưa kịp đứng dậy, Lục Vô Túy đã nâng đầu giường lên một chút, Giang Hoài liền nắm tay hắn uống mấy ngụm, đợi cổ họng không còn khô khốc nữa, mới hỏi: "Đứa bé đâu?"
Có vẻ như cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra.
Lục Vô Túy dừng một chút, có chút do dự nói: "Trong lồng ấp."
Giang Hoài nhạy bén bắt được hắn đang do dự.
Cậu mở to mắt, có chút sợ hãi hỏi: “Em bé có khỏe không?”
“Khỏe mạnh, khẳng định là khỏe mạnh,” Lục Vô Túy vội vàng nói: “Bác sĩ nói con phát triển rất tốt, trước dự kiến sẽ nằm trong lồng ấp một tháng, nhưng hiện tại ước chừng nửa tháng là đủ. Tình huống khá hơn, thời gian sẽ ít đi."
Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực cậu luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, nhưng có lẽ là do thuốc mê vừa hết tác dụng, đầu óc choáng váng nên không nhớ được đó là gì.
Giang Hoài đột nhiên nói: “Em muốn đi gặp con.”
Lục Vô Túy nói: “Bảo bảo còn chưa rời khỏi lồng ấp, em cũng không thể rời khỏi giường, đợi em có thể ra khỏi giường, thì nói tiếp.”
Thân thể Giang Hoài khoẻ mạnh mới là điểm mấu chốt của Lục Vô Túy.
Mỗi khi chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ không còn nghe lời Giang Hoài nữa, thái độ sẽ rất kiên định.
Giang Hoài thật sự không thể xuống giường, vết thương trên bụng dù cử động một chút cũng đau không ngừng. Thực tế, trình độ y tế ngày nay đã phát triển, bệnh viện nơi Trâu Hiên làm việc cũng rất chuyên nghiệp, cậu chịu đựng nỗi đau ít hơn hầu hết những người mang thai khác rất nhiều.
Nhưng Lục Vô Túy lại vô cùng căng thẳng.
Giang Hoài nói: “Thả lỏng một chút đi, từ khi em tỉnh lại anh vẫn chưa ngồi xuống.”
Lục Vô Túy nghĩ đến những gì Giang Hoài nói trong thư, cũng cảm thấy lo lắng cho cậu, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Hắn nghe lời Giang Hoài nói, ngồi xuống.
“Đúng rồi,” Giang Hoài cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên điều gì, “Đứa bé là…”
“Điềm Điềm,” Lục Vô Túy chợt nhớ tới cái gì, lặng lẽ nắm tay cậu: “Xã hội chúng ta hiện nay đề cao chuyện nam nữ bình đẳng, em có biết điều này không?”
Hắn hơi lo lắng.
Vừa rồi ở cửa phòng giải phẫu, hắn chỉ quan tâm đến sự an toàn của Giang Hoài, cho nên giới tính của đứa bé hận cũng không rõ lắm.
Hiện tại...
Giang Hoài hai mắt sáng lên, tựa hồ cũng hiểu được ý của hắn: "Em biết, vốn là như vậy, không nên phân biệt giới tính."
Lục Vô Túy thở phào nhẹ nhõm: “Biết được là tốt rồi.”
"Em thấy con gái rất đáng yêu, nghe nói có rất nhiều người coi thường con gái," Giang Hoài thở dài, "Không biết những người này nghĩ gì."
(* Giờ thấy bên Trung người ta cầu con gái dữ lắm luôn nghe sính lễ thui mà cả tỷ bạc á trùi.)
Lục Vô Túy: “…ừm…”
Giọng điệu Giang Hoài thay đổi, vừa lo lắng nhưng cũng tràn đầy khao khát: “Sau này con chúng ta ra xã hội mà bị phân biệt đối xử thì phải làm sao? Em phải bảo vệ con thật tốt.”
"Cái này..." Lục Vô Túy chưa bao giờ cảm thấy một câu như vậy lại nóng đến thế, "Việc này em không cần lo lắng."
/114
|