Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
Chương 7.2. Thật xin lỗi, nhà tôi không thiếu tiền.
/1965
|
Chương 7.2. Thật xin lỗi, nhà tôi không thiếu tiền.
Không biết bao nhiêu cô gái nhìn trúng, nhưng mà người ta bao nhiêu tiền cũng không bán, không nghĩ tới bây giờ nó lại được cô mặc trên người, làm cho người ta không khỏi than thầm đây mới chính là sự quyết đoán của tứ đại hào môn Hải Thành. Người khác đặt trước đều mua không được, thế mà ở chỗ của bọn họ lại chỉ là mặc để tạm thời ứng phó tình huống.
Tô Tử Bảo búi tóc cô dâu, trên trán bởi vì va đập do lúc rơi xuống nước cho nên lưu lại vết máu đọng, mái tóc cắt ngang trán lúc này lại vừa vặn che đi, cô chỉ đeo những đồ trang sức tinh giản, nhưng toàn bộ đều là những đồ trang sức hết sức trân quý.
Bùi Dực cũng thay một bộ âu phục trắng, so với lúc trước có đôi phần giống nhau, cùng bộ đồ của Tô Tử Bảo rõ ràng là một đôi, hai người nắm tay nhau đi tới, tài tử giai nhân, một đôi bích nhân.
"Anh ba, đây là chuyện gì vậy? Sao chị ta lại quay về rồi, chị ta không phải là đã chạy đi rồi sao!" Vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực xuất hiện, một người con gái xinh đẹp 20 tuổi liền xuất hiện hung dữ trừng Tô Tử Bảo, sau đó xông lên phía trước nói.
Bùi Dực gõ đầu của cô, vẽ ra một nụ cười vô cùng mê hoặc, "Nói lung tung cái gì thế, chị ba của em bị rơi xuống biển, bây giờ ra viện rồi thì đương nhiên là phải đến chứ."
"Thế nhưng không phải là chị ấy trốn tránh kết hôn. . ."
"Hả?" Bùi Dực ánh mắt thầm trầm, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, Bùi Dĩnh Vũ vội vàng che miệng mình, nhưng mà trong ánh mắt nhìn trừng trừng vào Tô Tử Bảo lại càng thêm ác ý.
Cái cô gái này, Tô Tử Bảo cho ra, Bùi Dĩnh Vũ em gái song sinh của Bùi Dực, tính tình ngang ngược, đại tiểu thư sớm sẽ bị lĩnh giáo. Kỳ thật các cô gái trong giới giải trí đều như vậy, dùng dáng vẻ trang nhã, dịu dàng để khiến cho người khác yêu thích, dùng thái độ ngang ngược, ngu xuẩn để khiến cho người ta ghét, trước kia Tô Tử Bảo chính là loại người phía sau.
Ngay đến cả Bùi Dĩnh Vũ cũng không dám nói lung tung, trên boong thuyền các người khác lại càng không dám nói. Bùi Dực dắt Tô Tử Bảo đi vào đại sảnh trên thuyền, trong nháy mắt liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Hai người chào hỏi những người lớn tuổi, Tô Tử Bảo kỳ thật không quen biết gì đối với những người trong Bùi gia, ngoại trừ Bùi Dĩnh Vũ mà lúc trước gặp ra, những người khác cô đều không biết. Thứ khiến cho Tô Tử Bảo vui mừng chính cô không biết trước khi bọn họ xuất hiện hai nhà đã nói thế nào, mà người của Bùi gia ít nhất cũng không khiến cô khó xử.
"A Bảo, sức khỏe ổn chưa? Sau này ở trên biển ngắm cảnh thì nhớ phải cẩn thận một chút nhé." Bùi Nghiêm hiền từ nói. Ông là ông của Bùi Dực, cũng là người ông đã sắp đặt chuyện hôn sự này của anh và Tô Tử Bảo.
Tô Tử Bảo thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười nói, "Khiến cho ông phải lo rồi ạ, A Bảo sau này nhất định sẽ chú ý."
Vừa nói ra câu này, đừng nói đến Bùi Nghiêm, người nhà Bùi gia mọi người đều sững sờ. Sáng nay Tô Tử Bảo mặt mày còn khó chịu, cứ như là có ai thiếu nợ cô vài trăm vạn vậy, làm sao mà bỗng dưng thái độ lại thay đổi hẳn thế này.
"Được rồi, được rồi, Bùi Nhi sau này phải chăm sóc A Bảo nhiều vào nhé." Bùi Nghiêm cự kỳ vui vẻ.
Bùi Dực một công tử như anh cũng bắt đầu giả vờ trước mặt ông nội nói, "Vâng, ông yên tâm. Tử Bảo là vợ của cháu, sau này cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
/1965
|