A Hạnh

Chương 39: Cạnh tranh

/123


Lăng Tử Phong nhìn A Hạnh rồi lại nhìn về phía Quách Lâm hỏi: "Vị này là. . ." Dung Tranh ở bên cạnh nhìn A Hạnh một hồi con ngươi xoay chuyển, ngay sau đó thì hiện ra chút vui vẻ hiểu rõ. A Hạnh biết tên tiểu tử này nhất định đã nhận ra mình. Lập tức nhìn hắn khẽ mỉm cười. Dung Tranh thấy nàng mỉm cười với mình, vẻ mặt ngạc nhiên, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.

Quách Lâm hướng về Lăng Tử Phong giới thiệu A Hạnh: "Đây là cháu của Lý đại ca, hôm nay đi theo Lý đại ca. Ta thấy hắn lần đầu tiên tới nên dẫn hắn đi khắp nơi xem một chút."

Lăng Tử Phong đương nhiên biết" Lý đại ca" trong miệng Quách Lâm chính là Lý Nhuận Phúc, nghe được cái tên này hắn lại nhìn kỹ A Hạnh một chút, suy nghĩ một lát thì sáng tỏ. Hắn cũng không nói ra, chỉ vào băng đá bên cạnh: "Quách huynh, vị …tiểu đệ này, mời ngồi."

A Hạnh quan sát biểu cảm của hắn thì đã biết hắn đã nhận ra mình nhưng thấy hắn mặt không đổi sắc, trong bụng cũng sinh ra một tia hảo cảm. Nàng và Quách Lâm cùng ngồi xuống băng đá.

Vẻ mặt Lăng Tử Phong , hắn thở dài nói: "Quách huynh có chỗ không biết, kẻ muốn giành danh giác của chúng ta lần này hình như có chút quan hệ với phủ Thừa đại nhân, hắn có chuẩn bị mà đến, cho dù tố cáo đến nha môn chỉ sợ cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa không chỉ là Phương Mặc Trúc còn có Mai Hương Hoa cùng với mấy người có danh tiếng trong đoàn hí kịch đều bị đối phương lôi kéo. Mục đích cuối cùng của người này chỉ sợ là muốn rạp hát chúng ta sụp đổ!"

Phủ Thừa đại nhân là quan viên triều đình phái đi phong đất, địa vị tuy không tôn quý như Vương gia nhưng mà trong thành vẫn có vị trí nhất định.

A Hạnh hiểu chỗ khó của Lăng Tử Phong, đối phương ra tay mạnh như vậy trừ khi hắn có điều kiện ngang hàng nếu không chỉ sợ không giữ được những người này. Nhưng nếu thật sự phải nâng cao đãi ngộ của nhiều người như vậy rạp hát chắc chắn không chịu nổi khoảng tiền vượt mức này.

Quách Lâm nắm chặt tay đấm xuống bàn đá, tức giận nói: "Đều là bọn vong ân phụ nghĩa! Không thèm nghĩ rằng nhiều năm qua, nếu như không có ông chủ Lăng tốn bao nhiêu tâm huyết cực khổ chống đỡ rạp hát này, nếu như không có ông chủ Lăng phí hết tâm tư dựa vào sở trường từng người mà đặc biệt viết những tuồng đặc sắc cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể có được như ngày hôm nay! Đây là chuyện mọi người đều biết nhưng bây giờ trong mắt bọn họ chỉ có bạc, không nhớ tới những chuyện đấy!" Dung Tranh ở một bên cũng có bộ dạng tức giận.

Lăng Tử Phong vỗ vai Quách Lâm, nhẹ nói: "Quách huynh, không cần tức giận, người muốn hướng đến chỗ cao, đây cũng là chuyện thường tình, hí kịch địa vị thấp, cả đời chỉ có thể dựa vào bạc mà thôi, bọn họ muốn kiếm nhiều một chút cũng là chuyện có lý, ta có thể hiểu. Hơn nữa lời Mặc Trúc vừa nói cũng không phải không đúng, rạp hát Thính Tùng có hôm nay cũng không phải công lao một mình Lăng Tử Phong ta! Chỉ là có rất nhiều người gửi tiền xem Mặc Trúc hát, tiền đặt cọc ta cũng đã nhận, hắn đi như vậy, rạp hát Thính Tùng chúng ta mất uy tín không nói chỉ sợ còn phải bồi thường không ít bạc! Vốn còn muốn giữ hắn thêm một đoạn thời gian, rạp hát cũng ít tổn thất một chút. . ."

Nghe đến đó trong lòng A Hạnh không khỏi sinh tán thưởng ông chủ Lăng, bị người ép đến thế mà vẫn có thể đặt mình ở địa vị người khác mà nghĩ, một câu mắng chửi cho hả giận cũng không có, còn có thể nhớ tới chỗ tốt của người ta ở quá khứ, người này cũng coi là một quân tử.

Vẻ mặt Dung Tranh lộ ra sự hối tiếc, quỳ rạp xuống trước mặt sư phụ, dập đầu: "Đều là học trò không phải, là học trò quá đần độn, lời không nên nói cũng đã nói, học trò sẽ chạy theo Phương huynh nói xin lỗi, mặc hắn trách phạt, để cho hắn hả giận!"

Quách Lâm lắc đầu một cái tiếp tục thở dài, vẻ mặt không đồng ý: "Chỉ sợ như vậy lại càng làm cho hắn kiêu ngạo!"

Ông chủ Lăng đỡ Dung Tranh dậy, nước mắt Dung Tranh cũng muốn rơi ra, ông chủ Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chuyện này không trách con, ý Mặc Trúc đã quyết đi, cho dù miễn cưỡng ở thêm một thời gian hắn cũng không bằng lòng, sẽ làm cho mọi người không thoải mái, mặc kệ hắn đi đi! Hắn bội ước mà đi, vẫn phải bồi thường một chút ngân lượng, số tiền này cũng bồi thường cho khách nhân!"

Dung Tranh dùng tay áo lau nước mắt, cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh sư phụ.

Ông chủ Lăng đứng lên, hai tay để ra sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn rừng cây tùng um tùm trước mặt, ánh mắt trở nên kiên nghị: "Lăng Tử Phong ta đã trải qua không ít sóng gió, mỗi lần cũng đều hóa dữ thành lành, hoàn cảnh lần này cũng không làm khó được ta!"

Quách Lâm cũng đứng bật dậy nhìn Lăng Tử Phong lớn tiếng nói: “Ông chủ Lăng, nếu như không có ông Quách Lâm ta có thể đã chết, sao có thể còn sống sờ sờ mà ăn cơm, Quách Lâm ta mặc dù không tài cán gì nhưng cũng không phải đồ vong ân phụ nghĩa! Ông chủ Lăng có chuyện gì cần cứ phân phó ta làm!"

Lăng Tử Phong vỗ vỗ vai hắn, trong ánh mắt lộ ra cảm động: "Huynh đệ tốt!"

A Hạnh đang cảm thán một màn trước mắt chợt bên tai truyền tới tiếng gọi, mấy người nhìn về phía phát ra tiếng động , thì thấy sau lưng là Lý Nhuận Phúc cách đó không xa đang phất tay với A Hạnh.

A Hạnh quay đầu lại nói với bọn họ: "Mấy vị thật ngại quá, tiểu đệ xin cáo từ, ta còn phải trở lại đánh xe cùng thúc thúc!"

Trên mặt Quách Lâm lộ ra vẻ ngại ngùng, gãi đầu nói: "Thật ngại quá, quên mất ngươi!"

A Hạnh cười lắc đầu một cái rồi từ biệt bọn họ, quay đầu chạy về phía phụ thân.

Mặc dù A Hạnh rất đồng cảm với tình cảnh khó khăn của ông chủ Lăng, nhưng mà nàng không biết gì về hí khúc, muốn giúp một tay cũng không giúp được, trong lòng chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho ông, hy vọng ông có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.

A Hạnh và phụ thân trở lại chuồng ngựa, Lưu Quế Hoa đã không còn ở đây. Nàng thật tò mò, không biết vừa rồi phụ thân và Lưu Quế Hoa đã có hành động gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt phụ thân bình tĩnh thì biết vị cô cô kia căn bản không có tiến triển gì. Trong lòng lại thở dài một tiếng.

Hai người chuẩn bị xong xuôi, đánh xe chạy tới đầu đường phía Đông. Đi đến nơi đó thì phát hiện nơi bình thường bọn họ kiếm khách bị một chiếc xe ngựa hai bánh nhỏ chiếm chỗ. Phu xe trên ngựa thấy bọn họ cũng làm như không thấy vẫn lớn tiếng gào thét: "Đi Tây thành 5 văn tiền! Có 4 chỗ ngồi, tới trước đi trước a!"

Lý Nhuận Phúc thấy tình cảnh trước mắt chân mày lập tức nhíu lại, không nhịn được đứng lên, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm người cạnh tranh trước mắt.

A Hạnh đã nghĩ tới việc sớm muộn sẽ có người cạnh tranh, một con đường phát tài như vậy ai ai cũng có thể thấy được, kẻ có lòng sao có thể bỏ qua? Chỉ là xe ngựa bốn bánh giá cả đắt đỏ không phải nhà người bình thường có thể mua, toàn là gia đình giàu có mới mua được, làm sao có xe ngựa tới chở khách? Cho nên A Hạnh mới không để chuyện này ở trong lòng. Nhưng không ngờ sẽ có người dùng xe ngựa hai bánh nhỏ tới chở khách, chẳng lẽ chủ xe không biết xe ngựa hai bánh chở quá tải là chuyện rất nguy hiểm sao?

/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status