Bách Luyện Thành Yêu

Chương 67 - Vô Sỉ Vô Địch

/107


Bận rộn suốt đêm, rốt cuộc tôi cũng thu thập đủ 100 loại huyết dịch của yêu thú. Toàn thân cực kỳ đau nhức, có điều, nghĩ tới chuyện sắp sửa chỉnh chết tên Diễm Thái Tử, trong lòng tôi liền cao hứng.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, vòng chung kết của hội đấu võ chính thức khai mạc.

Bọn tôi đã sớm đi vào giác đấu tràng của Thực Nguyệt thành.

Vòng chung kết là kiểu thi đấu vòng tròn, tổng cộng sẽ có 45 trận, diễn ra trong 5 ngày. Mỗi ngày 2 đợt, mỗi đợt 5 trận. Để phòng ngừa gian lận, kết quả sẽ được công bố ngay lập tức, nhưng chỉ những ai có mặt ở giác đấu trường mới nghe được.

Chúng tôi bước vào sân vận động thì thấy những màn hình lớn treo trên cao, quay về 4 hướng khán đài. Trên màn hình là lịch thi đấu của ngày hôm nay. Như cũ, không có tên của tuyển thủ, chỉ có số thứ tự.

Vì để độc giả thuận tiện theo dõi câu chuyện, tôi mạn phép hoán đổi các con số này thành tên tự.

>> Vòng chung kết hội đấu võ CCTV lần thứ nhất, vòng đối chiến thứ nhất

>> Trận 1: Thiên Hạ Long Quỷ vs Lạc Thủy Thanh Điểu

>> Trận 2: Tịch Diệt vs Phong Lôi Nộ Hổ

>> Trận 3: Quỷ Thủ Lưu vs Ám Ảnh

>> Trận 4: Lạc Thủy Tri Chu vs Thiên Ngu Cam

>> Trận 5: Thâu Đêm Suốt Sáng vs Diễm Thái Tử

Vừa nhìn thấy, tôi liền đổ mồ hôi.

Thiên Hạ Long Quỷ đấu với Thảo Hoa Mai? Không biết Thú Thú sẽ có cảm tưởng gì? Tôi quay đầu tìm Thú Thú. Quả nhiên, vẻ mặt của bả không được đẹp cho lắm. Thú Thú đang cùng Soái Ca xì xào thảo luận gì đó. Quay mặt liền thấy Ám Ảnh nhăn mặt nhíu mày, có vẻ anh ấy cũng không thoải mái khi phải đấu với bộ hạ cũ.

Ngược lại, tôi là người duy nhất không có cảm giác gì. Không lẽ tôi là người không có chí tiến thủ như vậy à? Tôi vừa nhìn Thiên Ngu Cam vừa tự hỏi.

Thiên Ngu Cam phát hiện tôi đang quan sát hắn liền cười hì hì đi lại: – “Tri Chu đoàn trưởng, không ngờ ngay trận đầu tiên chúng ta đã đụng nhau rồi. Mong cô hạ thủ lưu tình a~”

“Không thành vấn đề.” – tôi hào sảng nói – “Đến lúc đó tôi sẽ nhường anh 1 chiêu. Có điều gần đây tôi không thích dùng sủng vật. Cho nên tôi sẽ không chọn sủng vật chiến.”

Thiên Ngu Cam trợn mắt há mồm, nghĩ thầm trong lòng: – “Cbn, Tri Chu quả nhiên vô sỉ y như truyền thuyết. Biết rõ mình dựa vào sủng vật để kiếm cơm mà lại nói như vậy, không phải có chủ ý muốn khi dễ mình à?! Thật không có phong thái của cao thủ gì cả. Mà thôi, người ta không biết hổ thẹn thì biết làm sao. Xem ra mình phải luyện tới cảnh giới vô sỉ cao hơn thì mới thắng nổi cô ấy.”

Trận thứ nhất bắt đầu.

Thảo Hoa Mai vừa lên sàn đấu liền triệu hồi Cửu Anh. Nếu chỉ nghe tên thì không ai biết đó là con gì. Tôi sẽ đại phát từ bi mà nói cho mọi người biết. Cửu Anh là một con rắn. Khác với rắn bình thường, nó có đến 9 đầu. Cửu Anh vốn là 1 con boss lười biếng, suốt ngày trốn trong núi ngủ nướng. Một lần Triệu Hoán Liên Minh đánh được một quyển kỹ năng triệu hoán Cửu Anh. Lúc đó bọn họ đổ xúc sắc để quyết định quyền sở hữu con boss này. Thảo Hoa Mai may mắn lấy được. Nhưng mà Cửu Anh hiện tại còn ở trạng thái ấu trùng, đẳng cấp chưa cao, nếu dùng nó để đối phó với Thiên Hạ Long Quỷ thì hình như không đủ.

Thiên Hạ Long Quỷ nhìn thấy con rắn kỳ quái trước mặt, nhíu mày, phóng đấu khí ra, sử ngay chiêu địa ngục cực trảm. Đấu khí xem lẫn với ma lực màu đỏ sậm tạo thành 1 thanh đao ánh sáng cực lớn hướng Thảo Hoa Mai đánh tới. Thảo Hoa Mai không kinh hoàng, chỉ huy Cửu Anh nhổ ra 9 cột ánh sáng, 4 hồng 5 xanh, vặn xoắn thành 1 cột ánh sáng dữ tợn, thẳng tắp nghênh tiếp địa ngục cực trảm của Thiên Hạ Long Quỷ.

Oanh ~

2 chiêu số va chạm nhau, toàn mặt đất đều chấn động, chính giữa lôi đài xuất hiện 1 cái hố to. Hai cổ năng lượng triệt tiêu lẫn nhau, cùng biến mất trong không khí, chỉ để lại một trời bụi mù che lấp toàn trường.

“Băng hỏa cửu trọng thiên?” – Thiên Ngu Cam ngồi 1 bên chặt lưỡi cảm thán – “Không hổ là đệ nhất cao thủ của Triệu Hoán Liên Minh. Thanh Điểu trưởng lão quả nhiên có chút tài năng.”

Tôi tò mò, nghĩ bụng, không lẽ con rắn 9 đầu này rất lợi hại hay sao? Chiêu vừa rồi rất trâu bò à? Tôi định mở miệng hỏi Thiên Ngu Ca nhưng chợt nhớ vừa rồi tôi kê hắn 1 câu, đảm bảo hắn còn ghi thù, sẽ không trả lời cho tôi biết.

Nghĩ nghĩ, tôi làm bộ nói: – “Chiêu này có gì lợi hại đâu. Tôi còn nhìn thấy chiêu số trâu bò hơn nhiều. Giống như hỏa thiên của Độc Vương Thiềm chẳng hạn.”

Đương nhiên Độc Vương Thiềm không có chiêu nào gọi là hỏa thiên, tôi chỉ bịa ra mà thôi. Quả nhiên, Thiên Ngu Cam nghe thấy một chiêu thức hắn chưa từng nghe qua thì liền tò mò: – “Tri Chu đoàn trưởng, Độc Vương Thiềm là boss gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua bao giờ.”

Tôi giả bộ thần bí trả lời: – “Có 1 lần tôi bị lạc đường, xông thẳng vào 1 cái trận pháp, sau đó mới biết con boss kia chính là mắt trận của cái mê hồn trận. Toàn thân con boss đều là độc. Tôi lúc đó tính dùng độc dược để giết chết nó… haiz… kết quả bị nó đuổi giết, một đường chạy trốn rất thảm hại a~ thiếu chút đã bỏ mạng rồi. Cũng may tôi chạy nhanh, lại biết ngũ hành bát quái nên mới thoát thân.”

Lời nói của tôi nửa thật nửa giả, dùng kinh nghiệm giả trang nhiều năm của tôi mà nói, đảm bảo không có người nhận ra.

Thiên Ngu Cam nghe xong liền tin tưởng. Hắn cảm thấy nếu không biểu hiện ra thì bản thân sẽ giống tiểu bạch (ngu ngốc), cho nên lập tức muốn khoe khoang học thức: – “Tri Chu đoàn trưởng, nghe cô nói thì có vẻ Độc Vương Thiềm rất lợi hại nhưng Cửu Anh cũng không thua kém đâu. Cửu Anh có thể phóng xuất 2 chủng ma pháp là băng và hỏa. Cái này không lợi hại. Chỗ đáng sợ là nó có thể dung hợp 2 loại ma pháp ở 2 đầu cực để phát ra một loại ma pháp siêu cấp đáng sợ hơn cả băng và hỏa, lại không cần dùng chú ngữ. Nếu không phải Cửu Anh kia còn nhỏ, đoán chừng 1 chiêu vừa rồi đã có thể lấy mạng Thiên Hạ Long Quỷ rồi.”

Nhìn vẻ mặt đứng đắn của Thiên Ngu Cam, tôi nhịn không được muốn cười to, nhớ tới đang ở chốn đông người, tôi phải nhịn xuống, giả vờ kinh ngạc la lên: – “Thật sao? Nếu lợi hại như vậy, tôi phải cẩn thận quan sát mới được.”

Nói xong, tôi quay đầu nhìn xuống sân đấu, thật ra là không muốn cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đang nhịn cười muốn rút gân của mình.

Thiên Hạ Long Quỷ thấy Cửu Anh lợi hại như vậy thì cũng có chút kiêng kỵ. Vừa rồi, địa ngục cực trảm là ma pháp kỹ năng lợi hại nhất của hắn ở thời kỳ này. Thế là hắn chỉ đành chuyển qua dùng khí trảm để quần nhau với Cửu Anh. Khí trảm là kỹ năng cơ bản của chiến sỹ. Nhưng Thiên Hạ Long Quỷ dùng khí trảm có kèm theo ma pháp công kích, hơn nữa trụ cột công kích của hắn cực cao cho nên uy lực của chiêu này tự nhiên khác xa với khí trảm của đám newbie.

Thảo Hoa Mai không hề cao hứng như người ta tưởng tượng. Chỉ có nàng mới biết, 1 chiêu vừa rồi đã hao phí gần như toàn bộ ma pháp của Cửu Anh. Nếu lúc này, Thiên Hạ Long Quỷ lại dùng thêm 1 chiêu địa ngục cực trảm, nàng liền tiêu đời. Mà lúc này, giữa 1 rừng công kích dày đặc, nàng cũng không thể thay đổi sủng vật. Người chơi cấp 40 mới có thể đồng thời triệu hoán 2 sủng vật, Thảo Hoa Mai mới 35 cấp.

Thiên Hạ Long Quỷ không phải kẻ ngu dốt. Hắn thấy đối thủ đã lâu còn chưa ra tiếp đại chiêu thì trong lòng bắt đầu tính toán. Có thể đại chiêu kia gặp hạn chế gì đó, mà nguyên lực của hắn thì còn nhiều, không bằng phóng thêm 1 đại chiêu đánh cuộc xem sao?! Nghĩ đến đây, Thiên Hạ Long Quỷ lại thả ra 1 cái địa ngục cực trảm…

Oanh ~

Thảo Hoa Mai không muốn Cửu Anh chết rớt cấp nên lập tức thu hồi sủng vật, bản thân hứng chịu 1 chiêu kia… thế là từ giã cõi đời.

“Aiz… người đời cười ta quá khùng điên, ta cười người đời nhìn không thấu, không thấy võ lâm hào kiệt mục, hoa rượu vô tư ruộng cuốc vườn. Thú Thú a~ bà là triệu hoán sư, đi lên chiến trường chém chém giết giết mà làm gì… về nhà làm ruộng thì hơn… ở đây quá nguy hiểm.” – tôi an ủi Thú Thú.

“…” – Thảo Hoa Mai bị bài thơ của tôi làm cho choáng váng – “Nữ nhân chết tiệt! Bà thấy tui thua không an ủi thì cũng thôi đi, còn lấy tui ra làm trò cười, coi chừng buổi tối tui cưỡng gian bà a~”

“Bà có công năng đó sao?” – tôi liếc mắt nói.

“…”

Trận thứ hai, Tịch Diệt vs Phong Lôi Nộ Hổ.

Phong Lôi Nộ Hổ vẫn dùng chiêu cũ, vừa lên sân khấu liền sử ngay Bạch hổ biến. Tịch Diệt mặc dù lợi hại nhưng không có cực phẩm chiêu thức nào, chỉ có thể cường ngạch chấn trụ, may mắn qua được đợt đầu. Sau đó, bọn họ chính là công thủ chiến.

Phong Lôi Nộ Hổ là đao thuẫn chiến sĩ, phòng ngự siêu cao. Tịch Diệt là song đao chiến sĩ, công kích siêu cao.

“Hai người nghe qua chuyện mâu thuẫn chưa?” – tôi hỏi Thú Thú và Ám Ảnh.

“Nghe qua.” – 2 người gật đầu.

“Vậy 2 người cảm thấy công kích của Tịch Diệt sẽ chiếm thượng phong, hay là phòng thủ của Phong Lôi Nộ Hổ sẽ chiếm thượng phong?”

“Phong Lôi Nộ Hổ!” – 2 người lại đồng thanh nói.

“Trả lời nhanh vậy? Vì sao?” – tôi tò mò nhìn họ.

Ám Ảnh trả lời trước: – “Bởi vì anh mua hắn thắng.”

Đổ mồ hôi ~

Thảo Hoa Mai nói tiếp: – “Phong Lôi Nộ Hổ là bạn bè của Thiên Hạ Long Quỷ. Mà tên Thiên Hạ Long Quỷ biến thái như vậy, bạn bè của hắn đảm bảo cũng là đồ biến thái. Đầu năm nay, càng là người biến thái thì càng mạnh.”

Đệch ~ Đây là lý luận kiểu gì. Tôi phiền muộn quay đầu xem trận đấu, không thèm nói với 2 người có đầu óc không bình thường này.

Trận đấu này rất đặc sắc, đao quang kiếm ảnh bay đầy trời. Làm tôi có cảm giác bản thân đã vượt thời không, bước vào thế giới võ hiệp, đang theo dõi 2 tuyệt thế cao thủ giao đấu, kiểu như quyết chiến Tử Cấm Thành*, song đao chiến sĩ nhẹ nhàng phiêu dật, đao khách khí phách trùng thiên… *** Quyết chiến Tử Cấm Thành là trận đấu nổi tiếng giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành trong tác phẩm “Lục Tiểu Phụng truyền kỳ” của Cổ Long ***

“Chiêu số của Phong Lôi Nộ Hổ rất có bá vương khí nha!” – tôi lắc đầu.

“Vận khí con rùa là sao?” – 2 người không hiểu ra sao cả.

Nửa giờ sau, 2 đối thủ đều còn sống. Trận đấu chấm dứt bằng cách tính toán huyết lượng. Phong Lôi Nộ Hổ không thẹn là da dày máu trâu, huyết lượng cao hơn đối thủ đến 15%, lấy được trận thắng đầu tiên của mình.

Trận thứ ba, Ám Ảnh vs Quỷ Thủ Lưu.

Không khí trận này có chút quỷ dị. Đội cổ động của Huyết Nhạn Các không ai lên tiếng. Mọi người đều biết Ám Ảnh, đối với tiền nhiệm bang chủ của họ vẫn còn kính sợ trong lòng.

Ám Ảnh bước lên sàn đấu, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng. Haiz… mỗi lần giả trang đều làm ra dáng vẻ này, thật không có sáng ý gì cả.

Quỷ Thủ Lưu nhìn Ám Ảnh, không hề xuất ra vũ khí, thở ra, nhàn nhạt nói 1 câu: – “Trọng tài, ta nhận thua.”

Khán đài một mảnh xôn xao. Không đánh liền nhận thua? Đây là tình huống gì? Có lầm hay không? Nhất thời, toàn trường chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét “trả tiền vé, trả tiền vé” của khán giả.

Quỷ Thủ Lưu chẳng thèm để ý, hắn đi đến trước mặt Ám Ảnh, nhẹ giọng nói: – “Ám Ảnh, ta biết ngươi vì sao bỏ đi. Kỳ thật, chuyện kia ta có biết nhưng lúc đó lại không nhắc nhở ngươi. Cho nên, ta muốn nói xin lỗi. Ta vẫn luôn ghen tỵ với ngươi, ghen ghét vì sao lão gia và thiếu gia luôn coi trọng ngươi. Nhưng sau khi ngươi đi, ta tiếp nhận công tác của ngươi mới biết được thì ra ta không có cơ sở để ganh ghét. Ngươi… so với ta mạnh hơn rất nhiều. Hiện tại, mời ngươi trở về chắc là không được nữa rồi. Ta chỉ có thể thông qua phương thức này để bày tỏ lòng áy náy của mình. Còn có, nếu gặp bạn gái của ngươi, ta cũng sẽ nhận thua.”

“…” – Ám Ảnh vừa muốn nói gì đó, Quỷ Thủ Lưu đã đưa tay cắt ngang.

“Ám Ảnh, ngươi không cần nói gì cả. Ta rất kính nể ngươi. Hy vọng thời gian sau này của ngươi sẽ trôi qua trong vui vẻ.” – nói xong liền vỗ vai Ám Ảnh, quay người đi xuống.

Ám Ảnh không nói gì. Tôi vừa rồi lợi dụng thính lực của Yêu Hồ tộc mới nghe được những lời bọn hắn nói. Nhưng nếu trong lòng anh ấy có khúc mắc, tôi sẽ không làm phiền.

“Ám Ảnh, em phải lên sân khấu rồi. Nếu trận này em thắng, trưa nay em mời cơm nhé.” – tôi cười cười đi lên sân khấu.

“Tri Chu đoàn trưởng, cô thật sự không dùng sủng vật sao?” – Thiên Ngu Cam không hết hy vọng hỏi tôi lần nữa.

“Không cần.” – tôi khẳng định.

Trọng tài nhìn chúng tôi, dò hỏi: – “Hai người mau quyết định phương thức chiến đấu.”

“Sủng vật chiến.” – Thiên Ngu Cam như cũ trả lời.

“Không sủng chiến.” – tôi nói.

Trọng tài bất đắc dĩ nhìn chúng tôi: – “Hai người thương lượng một chút đi.”

“Không cần thương lượng.” – lần này là trăm miệng một lời cùng nói.

“Haiz… ” – trọng tài thở dài – “Vậy chỉ có thể dùng biện pháp của ta để giải quyết thôi.”

Nói xong, trọng tài móc ra 1 con xúc xắc: – “Ta sẽ đổ xúc xắc, lẻ hoặc chẵn, các ngươi ai đoán trúng thì nghe người đó.”

Trọng tài nắm tay lại, lắc lắc vài cái, sau đó úp tay xuống đất: – “Đến, ai chẵn ai lẻ?”

“Lẻ!” – lại đồng thời lên tiếng, nói xong, 2 đứa đều trợn mắt nhìn đối thủ, phát hiện không ai muốn đổi ý.

“Cả hai người đều chọn lẻ, ta làm sao mở a~” – trọng tài ủy khuất nói.

“Mặc kệ, tôi sẽ không đổi ý.” – nói tới cứng đầu, cả 2 đứa không ai thua ai.

“…” – trọng tài xanh mặt – “Ta cảnh cáo nha. Trêu đùa trọng tài là không đúng. Ta có quyền lực phán cả 2 người đều thua nhá.”

Đệch ~ còn có chuyện này sao… thiên lý ở đâu a~ Tôi phiền muộn nghĩ trong lòng.

“Được rồi, tôi lấy chẵn.” – tôi không tình nguyện trả lời.

Trọng tài thỏa mãn gật đầu, mở tay, 3-4-5, 12 điểm, chẵn.

“Hahahaha!!!!” – tôi chống nạnh, ngửa đầu đắc ý cười to.

“Cbn!” – Thiên Ngu Cam chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

“Tôi đã đồng ý sẽ nhường anh 1 chiêu. Anh công kích trước a~” – tôi ra vẻ hào phóng nói, kỳ thật, tôi không muốn hắn biết tên tự của mình mà thôi.

“Xem như cô biết trọng chữ tín.” – Thiên Ngu Cam không chút khách khí triệu hồi Hàn Băng Thú. Dựa vào quy tắc, hắn không thể dùng sủng vật, chỉ có thể triệu hoán 1 con thú bảo hộ.

Thiên Ngu Cam vung tay lên, Hàn Băng Thú xuất kích toàn lực, băng nhọn đầy trời đập thẳng vào mặt tôi.

Kháo ~ tên này nói không khách khí liền không khách khí thiệt nha.


/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status