Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 66 (Tiếp 2)

/170


Chiếc ghế quay lại với cô, che đi người đàn ông cô đang nổi hứng tò mò 
' quái dị '- cô thầm nghĩ rồi từ từ tiến lại 
- cà phê của xếp- cô ân cần đặt ly cà phê xuống và định quay đi . . . Nhưng chiếc ghế da quay lại. Người ngồi kia mỉm cười ủy mị với cô, cái gương mặt được điểm thêm cặp kính làm cô . . . Chết lặng. . . Mắt mở căng miệng lắp bắp 
- anh . . 
- đừng nói với anh là em vì cặp kính này mà chết trước vẻ đẹp trai của anh 
- quả là đẹp - cô nuốt ngước bọt 
- tất nhiên. Anh là chồng em - hắn cười, rất nhanh cất cặp kính và lấy lại vẻ mặt bình thường - lại đây 
- không 
- một . . Hai . . - tay hắn gõ đều lên mặt bàn, mắt thách thức nhìn cô 
- ba bốn năm sáu bảy tám chín mười. Hai mươi sáu tuổi rồi còn chưa biết đếm. Anh thua xa Hàn Phong lúc chưa đầy hai tuổi , nó còn giỏi hơn anh 
- em . . - hắn cứng họng, đập bàn trừng mắt nhìn cô 
- chị - cô quay người đi đến bên hắn, lấy tay đập xuống bàn. Bây giờ đã biết boss là ai. Cô không việc gì phải sợ. 
- không cãi với em - hắn ngồi xuống 
- ai muốn bàn cãi với anh, là anh gây chuyện trước - cô ngồi bên thành cửa kính
- em 
- em cái gì. Anh là tổng giám đốc vậy mà em vào làm thư ký hai tháng trời cũng không biết. Suốt cuộc là anh là kiểu gì mà nơi gần nhất cũng không nhòm ngó 
- anh quả thực không hay biết việc thay thư ký - Thiên cần ly cà phê lên- trình độ pha cà phê của em tăng lên rồi đấy . 
- là do anh giao quyền cho vợ tương lai phạm thiên ân - cô nhấn mạnh, cặp mắt tinh nghịch chĩa thẳng vào thiên 
- anh không . . 
- tổng giám đốc - một giọng nói từ bên ngoài xen ngang vào 
- phạm thiên ân- cô nhếch môi, mau chóng tìm một chỗ ẩn nấp, trốn thật kỹ là dưới gầm bàn và cũng kỳ lạ thay. Cô đường đường chính chính là vợ của lâm hàn thiên vậy mà lại phải trốn. Quả là nực cười. Thiên ngây ngô trước những hành động khó hiểu vô cùng tận của cô, ánh mắt dán xuống gầm bàn làm việc 
- nhanh. Kéo ghế lại! 
- sao. Anh. . - dù rất muốn phản kháng nhưng cuối cùng hắn cuộc phải làm theo 
Thiên ân bước vào, mắt quét 25/24 quanh căn phòng rồi mỉm cười đến gần bàn làm việc của hắn 
- anh 
- sao ? - hắn lạnh giọng 
- cô thư ký hồi nãy vào đây đâu rồi 
- cô ấy . . 
- em biết. Cô ta vô cùng xấu xí, da gì mà chẳng đẹp, lại còn bị cận nữa chứ. Xấu kinh người anh nhỉ 
- à. Da mịn mà 
- sao - thiên ân khó hiểu 
cô ngồi dưới bàn, sắc mặt đen dần, tay không ngừng hành hạ chân hắn bằng cách cấu véo da thịt cậu. Bên trên, hắn nhăn mày khiến thiên ân nghi ngờ 
- anh không khỏe sao. Anh không khỏe ở chỗ nào để em xem 
- không cần 
Một tay thiên luồn xuống dưới bàn với mục đích giữ lấy tay cô nhưng 
- còn nữa em còn chưa kể với anh là cô ta đã có con , hạnh phúc cũng không trọn vẹn, cô ta vô cùng lẳng lơ còn con thì đần độn. Quả là tai kiếp mà anh. Vì thương xót mẹ em mới nhận cô ta thôi 
bàn tay hắn phía dưới ngay lập tức đau điếng. Cậu muốn hét lên nhưng không thể 
- ra ngoài 
- sao ? 
- cô ra ngoài. Khóa cửa lại 
- vâng 
cánh của vừa đóng lại,thiên lập ức cực mình nhìn ngón tay hằn dấu răng 
- em không nên hành hạ anh như vậy chứ 
- nên- cô cúi người chui ra khỏi gầm bàn - a . . - cô bỗng hét lên, ly cà phê đổ lên lưng cô khiến cô giật mình 
- em không sao chứ- hắn vội đỡ cô dậy 
- không biết- cô nhìn càfê chảy trên cánh tay mình 
- vào trong- thiên quay người bế cô vào phòng nghỉ 
- -- 
cửa kính mở, hơi nước thi nhau ù ra ngoài như mây mờ. Hiện lên trong làn mây mờ, một cô gái đẹp đến mê hoặc, những ngón tay giữ lấy khăn tắm quấn quanh người, mái tóc dài áp vào da thịt mịn màng. Phía bên giường, hắn im lặng ngồi, áo comple và caravat đã vứt xuống bộ sofa, mắt nhìn cảnh tiên phía trước 
- em ổn chứ 
- không biết- cô đi về phía tủ 
dáng vẻ khó cưỡng khiến thú tính từ một nơi gần bất ngờ bộc phát. Thiên tiến lại , ôm cô từ phía sau, nhẹ đặt đôi môi nóng rực lên bờ vai mịn. Cô giật mình, xoay người xô hắn ra nhưng hành động ấy vô tình làm chiếc khăn bị xê dịch, càng làm ham muốn của ai đó càng tăng lên. Hắn cúi xuống. Ngấu nghiến đôi môi nhỏ 
- - - 
cô nghiêng người. Cảm giác có thứ gì đó đang chạm vào da mình. Từ phía sau, hắn nhìn làn da hơi đỏ lên, càfê thật may không quá nóng nên vết thương của cô rất rất nhẹ. Cậu ôm lấy cô, vùi mặt vào hương thơm của mái tóc. Đã lâu lắm rồi, cậu không cảm thấy mình thoải mãi như vậy


/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status