Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1671: Hai quân đối chọi sống chết mặc bay.

/1843


Mặt trời ngã về phía tây có màu sắc động lòng người.

Vương Tử Quân trải qua một ngày công tác mệt nhọc, lúc này thấy mặt trời khuất sau núi, thế là trong lòng cảm khái vô hạn. Mặc dù đời này hắn đầy hào quang, cũng nhận được không ít, thế nhưng nếu so với kiếp trước cũng xem như mất đi khá nhiều thứ. Năm xưa khi còn ở Yên Chi Nam thì giờ này hắn đã về nhà rồi.

Người dân vùng nông thôn có tính cách hào phóng, nơi đó chỉ cần không mưa dầm thì khá tươi sáng và sạch sẽ. Sau khi tan học chỉ cần ngồi trên băng ghế nhỏ dưới dàn hoa thiên lý, lặng lẽ nhìn dư âm hoa nở hoa tàn, lẳng lặng chờ Liêu An Như làm thức ăn, đây cũng là một hưởng thụ xa hoa.

Vương Tử Quân chợt sinh ra một hoài niệm đơn giản, trêu đùa với đứa cháu hàng xóm, láng giềng tương cứu giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, căn bản là cuộc sống ấm ám mà bình thản. Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian kiếp trước thế là không khỏi nhìn vào thực tại và có chút hoảng hốt. Vùng nông thôn trời trăng hoa cỏ, trăm hoa đua nở, khí tức say lòng người, thế nhưng tất cả bây giờ chỉ là hư ảo, đáng tiếc là thế sự lưỡng toàn.

Đời người nếu giống như lái xe, có thể bình tĩnh chọn lựa phương hướng, sau đó tùy ý chạy đến mục tiêu nào đó, như vậy sẽ không bất đắc dĩ và trầm trọng như vậy; nếu tính mạng có thể tùy ý xoay chuyển như bánh xe, như vậy Vương Tử Quân thật sự muốn quay ngược thời gian, thế nhưng dù hắn có cố gắng thế nào thì bánh xe đó cũng không nghe lời, căn bản là hắn bất lực.

Không gian bắt đầu có chút u ám, trước khi đêm tối chưa chính thức kéo đến thì bầu không khí trong phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt có chút yêu dị.

- Chủ tịch Vương, sao ngài không bật đèn lên? Đây là tiến độ của ngày hôm nay. Triệu Hiểu Bạch từ bên ngoài đi vào, hắn vừa mở đèn vừa đưa một vật cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhận lấy văn kiện, hắn nhìn thoáng qua, tâm tư rời rạc vừa rồi được thu vào trong lòng.

Lúc này các tổ điều tra trong tỉnh đã được điều động, thành phố Thanh Chuyên và Kim Hà cùng kiểm tra lẫn nhau cho ra những sự kiện oanh liệt, thế là các thành phố khác căn bản cũng không ngồi yên. Đặc biệt là thành phố Rừng Mật và Linh Long, hai bên giống như đang ra sức với nhau, dù chỉ là một chút vấn đề cũng được bộc lộ rất rõ ràng.

Điều này căn bản là bình thường, vị trí trong quan trường như bãi đậu xe, nếu anh không nhanh chân giành lấy, như vậy người khác sẽ đến trước. Vì thế bây giờ có liên quan đến phương diện thành tích của mình, bọn họ tất nhiên sẽ cực kỳ tích cực.

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói: - Đã đưa kết quả thống kê này báo cáo cho bí thư Sầm chưa?

- Đã phái người đưa sang.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cũng không nói thêm điều gì.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Hà có gọi điện thoại đến, nói là có vài vị lãnh đạo bộ giao thông đến tỉnh, hỏi xem hôm nay ngài có thời gian không? Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi nói khẽ: - Cậu liên lạc với chủ tịch Hà, nói là hôm nay tôi hơi bận, sẽ không tiếp đãi các đồng chí kia, để cho chủ tịch Hà tiếp đãi là được.

Triệu Hiểu Bạch khẽ gật đầu, hắn định xoay người bỏ đi thì chợt nhớ ra điều gì đó: - Chủ tịch Vương, vừa rồi Trần Chính Mai có gọi điện thoại đến, nói là bọn họ đã chọn địa điểm gặp mặt, chính là Giai Hối Cư, hỏi xem hôm nay ngài có rãnh không?

Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch, hắn trừng mắt một lúc lâu rồi hỏi: - Hôm nay là thứ mấy?

Triệu Hiểu Bạch không ngờ Vương Tử Quân lại quên đi mất, hắn cười nói: - Chủ tịch Vương, hôm nay là thứ bảy.

Vương Tử Quân vỗ vỗ đầu rồi cười nói: - Hiểu Bạch, cậu nếu không nói thì tôi sẽ chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của cậu rồi.

Lãnh đạo chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của thư ký, điều này căn bản là quá bình thường, thậm chí là đương nhiên. Vương Tử Quân nói lời xin lỗi làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm động. Khoảng thời gian qua chủ tịch Vương khá mệt mỏi, đến nổi ngay cả thứ bảy cũng không nhớ. Đẩy mạnh chỉnh hợp các khu quy hoạch trong tỉnh không phải là một chuyện dễ dàng, lực cản của nó là như thế nào thì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Chủ tịch Vương muốn đánh một trận thật tốt, cũng không biết đã phí bao nhiêu tâm tư. Biết đâu lúc này không biết có bao nhiêu người đang đứng trốn chờ nhìn náo nhiệt? Dưới áp lực như vậy, có lẽ chủ tịch Vương khó thể nào có tâm tình vui vẻ bảo trì trạng thái bình tĩnh vui sướng cho được.

- Chủ tịch, ngài chỉ cần nói với thư ký trưởng Trương Tề Bảo khi nào tôi xin nghỉ đừng trừ lương là được. Triệu Hiểu Bạch cười nói.

Vương Tử Quân cười lớn nói: - Được, tương lai cậu kết hôn thì tôi sẽ cho cậu nghỉ thêm vài ngày.

- Cám ơn chủ tịch Vương. Triệu Hiểu Bạch vừa cười vừa nói với Vương Tử Quân.

- Cậu gọi điện thoại cho Trần Chính Mai, nói là tám giờ tối nay tôi sẽ đến Giai Hối Cư. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Triệu Hiểu Bạch.

Lúc này Trần Chính Mai gọi điện thoại đến, Triệu Hiểu Bạch tất nhiên biết nữ đồng chí kia muốn mời chủ tịch Vương cùng dùng cơm. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói không muốn đi dùng cơm với người của ban ngành giao thông, Triệu Hiểu Bạch cho rằng ý nguyện của Trần Chính Mai sẽ được thực hiện, không ngờ tám giờ chủ tịch Vương mới đến.

Nếu đến giờ đó thì có vẻ hơi muộn, Triệu Hiểu Bạch nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chủ tịch Vương đã đồng ý rồi, sẽ cùng tâm sự với đám cán bộ Nam Giang này, thế nhưng lại không chịu dùng cơm?

Vương Tử Quân nhìn hình bóng bỏ đi của Triệu Hiểu Bạch, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Tiểu Bắc. Khi giọng nói của Mạc Tiểu Bắc vang lên, hắn cười nói: - Tiểu Bắc, hôm nay anh mời hai mẹ con đi dùng cơm, chọn chỗ nào đây?

Mạc Tiểu Bắc căn bản cười với lời mời không đầu không đuôi của Vương Tử Quân: - Tốt quá, vài ngày qua em và con cũng chưa đi ra ngoài.

Cách văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông hai con đường là một nhà hàng nhỏ, Vương Tử Quân đi đến đó lẳng lặng chờ hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc đi đến. Hơn mười phút sau thì Mạc Tiểu Bắc đưa theo Tiểu Bảo Nhi đi vào trong phòng.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi thở không ra hơi của con trai, hắn không khỏi ôm con hôn một cái: - Con trai ngoan, không nên đi nhanh như vậy, bây giờ con đã là cậu bé lớn, cần phải học cách bảo vệ mình, giống như vấn đề an toàn.

Tiểu Bảo Nhi ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nó dùng giọng làm nũng nói: - Bố, hôm nay con đi đến nhà bạn học dùng cơm, nhà bọn họ có món cá chép lớn ăn rất ngon, mẹ chưa từng làm món này cho Tiểu Bảo Nhi ăn bao giờ.

Vương Tử Quân nhìn cái mệnh vểnh lên của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi béo gương mặt nó một cái, sau đó cười nói: - Cá chép Hoàng Hà ăn rất ngon, bố nói người ta làm một con ăn nhé?

Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh nhìn hai cha con vui đùa với nhau mà trên mặt có vài phần dịu dàng. Khi nhân viên phục vụ đến ghi món ăn, Mạc Tiểu Bắc vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi: - Đi xuống, con đừng quấy lấy bố như vậy.

Ngoài bữa cơm sáng thì ít khi Tiểu Bảo Nhi được ăn cơm chính trong ngày với bố, vì vậy những tình huống như hôm nay là khó có được. Tiểu tử này cực kỳ hưng phấn, nó chạy một vòng quanh bàn, sau đó nhào vào lòng Vương Tử Quân, lại chạy sang vuốt tóc mẹ, gương mặt khó áp chế được cảm giác vui sướng.

Sau khi món cá chép được đưa lên, Tiểu Bảo Nhi ăn một miếng, sau đó nó nháy ắmt ra hiệu: - Bố, cá này ăn ngon hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là con muốn bố mẹ cùng ăn cơm với con.

Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút đau lòng, lời nói của con trai làm hắn sinh ra vài phần áy náy.

- Bố, bố của bạn con nấu cơm ăn rất ngon

ương Tử Quân nhìn ánh mắt hâm mộ của Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi có chút đau xót. Thân phận của mình mặc dù là đầy hào quang thế nhưng căn bản có quá ít thời gian giành cho gia đình, thế là hắn không khỏi cảm khái, không khỏi sờ lên đầu con trai rồi dùng giọng trịnh trọng tuyên bố: - Ngày mai bố không đi làm, sẽ ở nhà nấu cơm, thế nào?

Khi dùng xong cơm tối thì đã bảy giờ ba mươi, Vương Tử Quân rất muốn cùng Tiểu Bảo Nhi về nhà chơi đùa, thế nhưng hắn đã đồng ý với người ta, cũng không thể nào làm ngược lại được. Hắn nhìn hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc nhập vào trong dòng xe cộ cuồn cuộn, thế là không khỏi thở dài, sau đó sải bước đi về phía chiếc xe của mình.

Gia Hối Cư nằm ở đường Tây Giao thành phố Rừng Mật, đây là một hội sở to lớn kinh doanh ăn uống nghỉ ngơi giải trí. Mỗi khi màn đêm buông xuống thì nơi này đèn màu rực rỡ, hàng loạt những chiếc xe xa hoa tụ tập đến nơi này như lễ hội.

Khi Vương Tử Quân xuống xe thì hai nhân viên nữ mặc sườn xám màu đỏ với gương mặt xinh đẹp và nụ cười tươi tắn đã cung kính tiến lên khom lưng nói: - Chào tiên sinh, hoan nghênh đại giá quang lâm.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn bước vào bên trong. Khi còn chưa đi được hai bước thì thấy một người phụ nữ mặc tây trang xem ra đã hơn ba mươi tuổi nhanh chóng tiến lên. Người phụ nữ này nhìn qua khá lung linh, bộ dạng làm cho người đối diện sinh ra cảm giác thông minh tháo vát.

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trần Chính Mai. Trần Chính Mai chờ đã hơn nửa giờ, chỉ cảm thấy hai chân mỏi như, nhưng khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi kích động.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút gò bó của Trần Chính Mai, hắn cười cười vươn tay bắt tay với nàng rồi nói: - Chào đồng chí Chính Mai, mọi người đang ở đâu, chúng ta đi thôi.

Dưới sự dẫn đường của Trần Chính Mai, Vương Tử Quân đi đến một đại sảnh trên trăm mét vuông. Nếu so với các đại sảnh khác có ánh đèn ảm đạm nhưng tiếng nhạc như sấm, nơi đây có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

- Các vị, chủ tịch Vương đến thăm mọi người . Sau khi mở cửa giúp cho Vương Tử Quân, Trần Chính Mai dùng giọng kích động nói với đám đông đã xếp thành hai hàng trong phòng.

Đèn đuốc sáng trưng, có hơn ba mươi cán bộ đang nhìn về phía mình, Vương Tử Quân không khỏi cười nói: - Lúc này tôi nói trước, hôm nay mọi người mời đến đây gặp mặt, không phải là đi họp, thế nên mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện.

Vương Tử Quân nói lời thoảii mái làm cho bầu không khí trong phòng thả lỏng hơn. Trần Chính Mai là một thành viên tích cực, nàng vừa mời Vương Tử Quân ngồi xuống vừa nói với nhóm đồng bạn của mình: - Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, chúng ta cứ thực hiện theo chỉ thị của chủ tịch Vương, chúng ta mời chủ tịch Vương phát biểu vài lời được không?

Tiếng vỗ tay vang lên, các cán bộ Nam Giang căn bản hiểu rõ kinh nghiệm công tác của Vương Tử Quân, thế nên cực kỳ kính ngưỡng. Lúc này bọn họ có được cơ hội tiếp xúc thoải mái với Vương Tử Quân, hầu như đó là sự kiện cần còn không được, thế nên sau khi Trần Chính Mai nói xong thì mọi người tranh thủ ngồi xuống.

Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy Trần Chính Mai là một người phụ nữ lung linh, nếu anh muốn ngủ thì cô ấy sẽ kê gối, người như vậy nhất định sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.

Ứng phó với những tình huống thế này cũng không phải là việc gì khó với Vương Tử Quân, hắn cười phất tay nói: - Tôi đến tham gia họp mặt cũng là vì muốn tiếp xúc với mọi người một cách không chướng ngại, nếu như xem họp mặt hôm nay là một buổi tôi trò chuyện với mọi người, điều này rất dễ dàng, nhưng như vậy tôi đến đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tôi thấy không bằng thế này, mọi người trước tiên tự giới thiệu về mình, sau đó nói ngắn gọn những ý nghĩ về sự khác biệt của công tác ở Mật Đông và Nam Giang sau khi xuống tạm giữ chức, mọi người cảm thấy thế nào?

Đám người Trần Chính Mai căn bản là muốn có một cuộc trò chuyện với Vương Tử Quân, không ngờ Vương Tử Quân lại cho bọn họ được tự giới thiệu về mình, còn xâm nhập trao đổi vài vấn đề liên quan công tác. Bọn họ mặc dù là cán bộ tạm giữ chức, thế nhưng vì đến từ tỉnh phát triển kinh tế như Nam Giang, thế cho nên được người địa phương đánh giá cao. Dù là như vậy thì bọn họ căn bản cũng không có nhiều cơ hội trao đổi với lãnh đạo thượng cấp, đừng nói là một vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy như Vương Tử Quân.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, sau đó bắt đầu giới thiệu. Vương Tử Quân ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Trần Chính Mai đã chuẩn bị sẵn, hắn hào hứng nghe các vị cán bộ trẻ tuổi giới thiệu về mình. Tuy những lời giới thiệu này không giống nhau, thế nhưng hắn nghe rất chăm chú. Những người đi đến Mật Đông tạm giữ chức thường là cán bộ vĩ đại, tuy đại bộ phận bọn họ đều có thể phải quay về Nam Giang, thế nhưng nếu như Vương Tử Quân cần, bọn họ cũng sẽ có người ở lại.

Bộ dạng chăm chú của Vương Tử Quân làm bùng phát sự nhiệt tình của đám cán bộ Nam Giang. Bọn họ đều biết Vương Tử Quân chẳng những là chủ tịch tỉnh Mật Đông, còn có lực ảnh hưởng rất lớn ở Nam Giang, nếu như có được ấn tượng sâu sắc của chủ tịch Vương, như vậy sau này con đường làm quan sẽ phát triển như mây bay. Thân phận của Vương Tử Quân quá đặc thù, nhìn từ góc độ này thì dù là ai cũng muốn có mối liên hệ sâu sắc với hắn.

Hơn ba mươi người giới thiệu xong thì mất một giờ, tuy mỗi người chỉ có thời gian hai phút giới thiệu về mình, thế nhưng đa số mọi người đều mong sao mình thông qua hai phút có thể biểu hiện tốt trước mặt Vương Tử Quân.

Sau khi ba mươi vị cán bộ giới thiệu xong thì Vương Tử Quân thật sự tìm được vài người cần chú ý. Người đầu tiên hắn phải chú ý chính là một vị cán bộ tên là Khương Tuyết Bách. Người này hơn ba mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua khá bình thường, thế nhưng lại có biểu hiện có tố chất rất cao trong thời gian hai phút tự giới thiệu.

Vương Tử Quân cười cười cho ra vài câu tổng kết, sau đó bắt đầu cùng mọi người nơi đây thảo luận về phương diện phát triển kinh tế. Trong thảo luận, Vương Tử Quân chủ yếu nghe tiếng lòng của các vị cán bộ Nam Giang mà thôi.

Khi Vương Tử Quân quan sát những người này, bọn họ cũng quan sát ngược lại Vương Tử Quân. chủ tịch Vương ngồi trong đám người căn bản không bày ra cái giá của mình, cùng mọi người trò chuyện rất vui vẻ thoải mái.

Nhưng Trần Chính Mai xem ra Vương Tử Quân giống như hạc ngồi giữa bầy gà, đó cũng không phải là vì thân phận của Vương Tử Quân. Trần Chính Mai cảm thấy néu như chính mình không biết rõ thân phận của chủ tịch Vương, như vậy thì đám người này ngồi với nhau và nàng vẫn phải chú ý đến Vương Tử Quân.

Lời nói của Vương Tử Quân cực kỳ có thể phát huy tác dụng. Tuy chủ yếu là đám cán bộ Nam Giang thảo luận với nhau, thế nhưng Vương Tử Quân nắm chặt xu thế thảo luận, luôn giữ vững tiết tấu.

Thời gian dần trôi qua, kim đồng hồ đã chạy đi khá xa, khi Vương Tử Quân cho ra một lời bình luận sâu sắc về ý nghĩ của mọi người, tiếng vỗ tay vang lên cực kỳ nhiệt liệt.

- Cốc cốc cốc. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa vang dội.

/1843

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status