Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 4: Lần đầu gặp gỡ (2)

/27


Tịnh Ngôn để áo khoác ở quầy lễ tân, khi bỏ ra ngoài cô cũng không quay lại để lấy, vừa bước ra cửa, Tịnh Ngôn vừa lấy chiếc di động để trong chiếc túi nhỏ xinh xắn, dừng lại trước thang máy và bấm số gọi. Tiếng chuông kết nối vừa dứt, đầu kia Phương Tòng Vân hớt hải, “Tịnh Ngôn, cô đi đâu vậy? Đại sứ đã đến rồi, tôi đang đi tìm cô đấy”.“Hiệu trưởng à, tôi thực sự xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay, ông cầm giúp tôi chiếc áo khoác để ở quầy lễ tân nhé.”“Sao?” Phương Tòng Vân ngạc nhiên, tiếp đó là những âm thanh hỗn tạp ở đầu dây bên kia, bất chợt, một giọng nói mơ hồ nhưng vô cùng quen thuộc vang lên, “Tịnh Ngôn, hôm nay em cũng đến sao?”.Chu Thừa Khải! Chiếc điện thoại dường như nóng ran, không kịp suy nghĩ gì, Tịnh Ngô vội vàng nhấn nút từ chối cuộc gọi.Bấm nút thang máy đi xuống, Tịnh Ngôn ngắm mình trong gương nhưng bỗng cảm giác bóng mình quá mờ nhạt. Một tiếng chuông vang lên, cửa thang máy lại mở ra, từ phía sau, một giọng nói quen thuộc, “Tịnh Ngôn, đợi chút đã”. Quay đầu lại thì thấy Phương Tòng Vân đang hớt hải chạy tới, khuôn mặt béo tròn của ông ta đẫm mồ hôi.Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng có lỗi, giọng cô ấp úng, “Hiệu trưởng…”.Phương Tòng Vân chạy đến trước mặt Tịnh Ngôn, thở không ra hơi, khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, ông đứng thẳng người, ngắt lời cô, “Thôi không cần nói nhiều, tôi hiểu, cô đợi chút tôi sẽ lấy áo giúp cô rồi đưa cô về…”.“Cảm ơn…” Tịnh Ngôn nhìn theo Hiệu trưởng với ánh mắt cảm kích. Cô bước ra khỏi thang máy và tự nhủ, “Như vậy là từ nay mình sẽ không phải gặp anh ta nữa”, Tịnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên lại có cảm giác như muốn quỵ xuống, cô tựa lưng vào bức tường cạnh cửa thang máy và cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng, trong lòng trào dâng nỗi buồn vô tận.Để quên đi người mình yêu thì chỉ có hai cách. Một là để mọi chuyện diễn ra theo quy luật tự nhiên, hàng ngày hàng giờ vẫn nhớ đến hình bóng người ấy, nhưng cố gắng không gặp lại nhau, bạn sẽ quên đi người ấy theo thời gian, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, rồi sẽ có một ngày hình bóng người đó biến mất khỏi tâm trí mà bạn không hề hay biết, thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương lòng. Hai là yêu một người khác, như vậy những kỷ niệm cũ sẽ tàn phai theo năm tháng, đây là liều thuốc diệu kỳ nhất.Đáng tiếc lúc này Tịnh Ngôn không còn đủ tự tin để yêu một người khác. Do đó, cô quyết định chọn làm theo cách thứ nhất, dù biết cách đó đòi hỏi cô phải mất rất nhiều thời gian dằn vặt và đau khổ, nhưng Tịnh Ngôn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ quên được người tình phụ bạc kia.“Tịnh Ngôn”, lại có tiếng gọi giật lại, nhưng không phải là Phương Tòng Vân. Tịnh Ngôn quay lại nhìn, tim cô trong phút chốc như ngừng đập. Cô quá bất ngờ vì chàng trai đang bước tới trước mặt cô chính là kẻ bội bạc mà cô đang cố gắng tìm mọi cách quên đi.“Tịnh Ngôn, anh biết Phương Tòng Vân đến, thế nào em cũng đến.”“Xin lỗi Chu tiên sinh, tôi đang chuẩn bị đi có việc, anh hãy quay trở lại đại sảnh với Khổng Hy Âm đi, cô ấy đã đợi anh lâu rồi.’“Hy Âm, có phải cô ta vừa đến tìm em?” Chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng Chu Thừa Khải có cảm giác dài như hai năm. Hôm nay, Tịnh Ngôn mặc chiếc váy dạ hội màu nâu ôm sát người, càng lộ rõ thân hình mảnh mai, đôi vai gầy nhỏ, nhưng cô vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, càng khiến lòng anh đầy thương cảm. Tịnh Ngôn, đó chính là Tịnh Ngôn của anh, không ai có thể rõ bằng anh, ẩn dưới dáng vẻ bề ngoài mảnh mai ấy là trái tim yêu thương mãnh liệt ngọt ngào. Làm sao anh có thể từ bỏ một cô gái như vậy được. Chu Thừa Khải tự nhủ, “Không, mình sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, không bao giờ rời xa cô ấy”.“Phương Tòng Vân, ông biến đi đâu rồi?” Lúc này cô cần có sự xuất hiện của Phương Tòng Vân hơn lúc nào hết. Cô quay mặt nhìn sang hướng khác để tránh ánh mắt bốc lửa như muốn thiêu đốt cô của Chu Thừa Khải. “Có lẽ Khổng tiểu thư đã hiểu lầm tôi, nhưng anh đừng lo, mọi việc tôi đã giải quyết xong rồi”.“Tịnh Ngôn, em không cần phải quan tâm đến cô ta, tuần sau cô ta bay về Mỹ rồi, lúc đó chúng ta sẽ lại như xưa…”“Điều đó thì liên quan gì đến tôi?”“Tịnh Ngôn, anh nghĩ là em sẽ hiểu, việc kết hôn của anh chẳng qua là do không còn cách nào khác, trong lòng anh chỉ có mình em mà thôi.”“Chu Thừa Khải, không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy.” Lửa giận lại trào lên trong lòng Tịnh Ngôn, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng của cô không giấu nổi vẻ tức giận, “Dù Khổng tiểu thư có thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là sự lựa chọn của chính anh, anh và cô ta đã thành vợ chồng, tôi nghĩ anh nên làm thế nào để xứng đáng là một người chồng và hãy hành xử như một người đàn ông chân chính. Vậy mà anh còn nói ra được những lời như vậy, thật không hiểu anh là loại người nào”.Không muốn đôi co, Tịnh Ngôn quay người, ấn nút thang máy, “Tịnh Ngôn, em đừng đi”, Chu Thừa Khải giữ tay Tịnh ngôn lại. “Em không phải lo lắng cho cô ta, cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều nên không chịu nổi cú vấp vừa rồi, chuyện tình cảm cũng giống như chiến tranh, sẽ luôn có một bên thua, một bên thắng, anh chỉ yêu mình em, em không hiểu sao?”.“Chiến tranh ư?” Tịnh Ngôn cảm thấy lòng mình tê tái, giọng cô nghẹn lại, “Bất kỳ cuộc chiến nào cũng có lý do của nó, nhưng tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến này”. Nói rồi, cô giật mạnh tay ra khỏi tay Chu Thừa Khải và bỏ ra ngoài thang máy chạy thẳng xuống tầng dưới bằng cầu thang bộ.*******Tiếng gót giày của Tịnh Ngôn gõ mạnh xuống nền đá bậc cầu thang mỗi lúc một vội vã. Tịnh Ngôn chạy một mặt ra cổng khách sạn, bỗng có cơn gió lạnh thổi qua khiến cô giật mình bừng tỉnh. Chiếc váy dạ hội ôm sát người mà cô hay mặc bỗng trở nên không hợp mắt với những người xung quanh, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Tịnh Ngôn khoanh hai tay trước ngực, sự xúc động nhất thời đã qua đi, cô đứng lặng trong làn gió lạnh, bỗng có cảm giác mặt nóng bừng.Đang không biết xử sự thế nào thì bỗng một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt, giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông vang lên, “Cô Tịnh Ngôn, xin mời lên xe.”“Khổng tiên sinh...” Tịnh Ngôn giật mình, tròn mắt ngạc nhiên.“Cô lên xe đi, trời rất lạnh, tôi sẽ đưa về nhà.”“Tôi không sao đâu.” Tịnh Ngôn vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Tòng Vân xin lỗi, “Tịnh Ngôn, tôi bị ông Chủ tịch Hiệp hội Thương mại Đức đưa đi gặp Đại sứ rồi, làm sao đây? Hay là cô cứ đợi tôi một lát ở phòng chờ nhé?”Biết mình đã làm khó Phương Tòng Vân nên Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Không sao đâu Hiệu trưởng, tôi tự lo được mà, ông không phải lo cho tôi đâu, chúc ông vui vẻ nhé.” Tịnh Ngôn khẽ gập điện thoại lại, chiếc xe của Khổng Dịch Nhân vẫn đứng đợi, lúc này trời đã nhá nhem tối, Khổng Dịch Nhân đang chăm chú nhìn cô, thấy cô gập điện thoại, ông mỉm cười, nói tiếp, “Lên xe đi, cô cẩn thận kẻo bị cảm lạnh bây giờ.”“Tôi...” Tịnh Ngôn ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Cô cũng không hiểu sao lúc này mình lại ngượng ngùng đến thế. Do trời quá lạnh nên cảm thấy hơi run hay do câu trả lời ngờ nghệch của mình trong lần gặp gỡ đầu tiên? Tại sao mỗi lần gặp con người này, mọi sự lanh lợi hằng ngày đều biến đâu mất, đến ngay cả câu trả lời đơn giản cũng ấp a ấp úng? Để cho ông ta trông thấy cảnh bối rối như gà mắc tóc thế này thật xấu hổ, mình còn mặt mũi nào gặp ông ấy nữa đây?“Cô Tịnh Ngôn, không cần phải lo lắng như vậy, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ có vài lời muốn nói với cô thôi.” Thấy Tịnh Ngôn đứng bất động, ông ta mở cửa xuống xe, đi vòng qua đầu xe tới bên cô, đích thân mở cửa mời cô lên xe. Đôi vai trần giữa gió lạnh khiến cô nổi da gà, một mùi hương ấm áp thoáng quá. Vì Tịnh Ngôn phải cúi người để ngồi vào xe nên mặt cô nghiêng áp sát mặt Khổng Dịch Nhân, mái tóc đen của ông đã loáng thoáng sợi bạc. Những va chạm vừa rồi với Khổng tiểu thư khiến cô có hơi e ngại và nỗi chua xót trong lòng lại trào dâng. Tịnh Ngôn thầm nghĩ, “Ông ta đến tìm mình có việc gì cơ chứ? Hay là ông ấy đến cảnh cáo mình không được gặp Chu Thừa Khải? Đúng là một ông bố hết lòng vì con cái, ông ta sẵn sàng làm mọi thứ vì cô con gái cưng của mình.” Nghĩ đến đây Tịnh Ngôn lại cảm thấy ấm ức khó chịu, nhưng cô biết làm sao bây giờ đành phải miễn cưỡng nhận lời mời của Khổng Dịch Nhân, cô tự nhủ, “Thôi được, hôm nay người trong gia đình ông muốn nói gì thì nói hết ra đi, đỡ lôi thôi về sau này.”Khi cửa xe vừa đóng lại, không khí trong xe trở nên ấm áp hơn, Tịnh Ngôn không còn cảm thấy cái giá rét lạnh buốt của mùa đông nữa. Ngồi trong chiếc xe sang trọng đắt tiền khiến Tịnh Ngôn có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Khổng Dịch Nhân lái xe rất điêu luyện, chiếc xe từ từ chuyển bánh ra khỏi tiền sảnh của khách sạn. Không ai nói với ai câu gì, không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng kêu của chiếc máy điều hòa trong xe.Lúc này Tịnh Ngôn mới lấy lại bình tĩnh và đủ tỉnh táo để trả lời các câu hỏi của Dịch Nhân. Chiếc xe đi được một đoạn Tịnh Ngôn mới ý thức được rõ mọi thứ đang diễn ra quanh mình, cô liếc nhìn Dịch Nhân với ánh mắt dò xét và tự nhủ, “Trời đất, sao mình có thể lên xe của ông ta được cơ chứ? Mình đúng là điên thật rồi.”“Tịnh Ngôn, cô đang nhìn tôi phải không?” Dịch Nhân hỏi bất ngờ, khiến Tịnh Ngôn giật mình, cô cảm thấy xấu hổ khi bị Dịch Nhân bắt quả tang nhìn trộm ông, cô không biết phải giải thích thế nào.Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không được, nếu cứ nhẫn nhịn và nhún nhướng như vậy mình sẽ rơi vào thế bị động và lép vế.” Cô lấy lại bình tĩnh, giọng đanh lại, “Khổng tiên sinh, ông có điều gì xin hãy nói ra đi!”.Khổng Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt nghiêm túc, rồi bất ngờ đỗ xe vào bên đường.Không hiểu sao, Tịnh Ngôn vẫn không nói được lời nào, xe cộ vẫn lao đi trong đêm trên con phố lớn ven sông, trời quá lạnh nên rất ít người đi lại trên đường, không gian bên này bờ sông rất yên tĩnh. Siêu thị trung tâm của thành phố ở phía đối diện vẫn ồn ào náo nhiệt, sáng rực ánh đèn, đối lập với không gian yên tĩnh trong xe.Người đàn ông ngồi trước mặt cô vẫn không nói câu nào, cũng không có bất cứ biểu hiện gì khiến cô ý thức được một cách bản năng về sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Tịnh Ngôn vốn là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn và mạnh dạn nhưng lần này khi ngồi trong xe của một người đàn ông xa lạ, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ, lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của người đàn ông kia.Mọi biểu hiện và điệu bộ của Tịnh Ngôn đều không qua được mắt Dịch Nhân, ông cũng trở nên bối rối quên hết những lời định nói với cô với ánh mắt dò xét và mỉm cười.Tịnh Ngôn đã nhiều lần thấy Dịch nhân xuất hiện trên Tạp chí Kinh tế thế giới với với vẻ mặt nghiêm nghị có phần hơi lạnh lùng và rất ít khi cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được gặp người đàn ông này, càng không ngờ rằng ông ta có nụ cười và ánh mắt thân thiện đến vậy. Vẻ mặt thân thiện của ông khiến Tịnh Ngôn bình tĩnh hơn, nhưng cô vẫn không biết nói gì, chỉ ngồi ngây ra như một pho tượng đá.*******Những lời nói của Tịnh Ngôn ở quán ăn trưa lần trước đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc trước vẻ đẹp và điệu bộ đáng yêu của cô, sau này mỗi lần nghĩ lại ông đều mỉm cười. Dịch Nhân nhận thấy bình thường Tịnh Ngôn là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát, nhưng không hiểu sao mỗi lần đứng trước mặt ông, cô đều căng thẳng, ấp úng không nói được câu nào, điệu bộ ngượng ngùng của cô khiến ông phải bật cười, “Hoa tiểu thư, tôi chỉ muốn nói rằng...”.Tịnh Ngôn quay người lại nhìn thẳng vào mắt Khổng Dịch Nhân, cơn giận dữ trong người cô trào lên, không hiểu là do cô giận mình vô dụng hay giận dữ vì nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt Khổng Dịch Nhân, cô lập tức ngắt lời ông, “Khổng tiên sinh, không cần phải nói nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp Chu Thừa Khải nữa đâu. Kẻ đáng trách thì chẳng ai trách, lại cứ đi trách người không làm gì nên tội, cái thế giới này sao lại bất công đến vậy?”“Hoa tiểu thư,” khóe mắt ông nheo lại, giọng trầm ấm, “Tôi chỉ muốn nói rằng, việc của Hy Âm, tôi hoàn toàn không can thiệp. Tôi ủng hộ quan điểm cho rằng mỗi người ở độ tuổi thành niên đều phải tự chịu trách nhiệm về những lựa chọn của mình, lúc đó gia đình có hỏi ý kiến tôi, tôi cũng nói để cho Hy Âm tự lựa chọn, chuyện hôn nhân nên tự chọn rồi tự cảm nhận sẽ tốt hơn, nếu thực sự không ổn thì cũng là bài học cả đời cho nó.”“Ông...”, lời nói của Khổng Dịch Nhân hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tịnh Ngôn, cô hỏi lại với vẻ ngạc nhiên, “Thế nhưng, tôi thấy phản ứng của Khổng tiểu thư rất mãnh liệt.”“Hy Âm từ bé đã được em gái tôi nuôi dạy, cô của nó là người có tính cách đặc biệt, đến nay vẫn chưa lấy chồng, cũng không có con riêng, nên khó tránh khỏi có chút chiều chuộng thái quá đối với nó. Con bé từ nhỏ chưa bao gờ gặp phải sóng gió. Nay sự việc không giống như suy nghĩ nên nó rất giận dữ, trẻ con mà giận dữ như vậy cũng là bình thường thôi. Đây cũng là cơ hội hiếm có để nó tự kiểm nghiệm về tương lai của mình.” Ông nói rất tự nhiên, nhưng Tịnh Ngôn không quen với những giọng điệu kiểu như vậy, cô cho rằng lời nói của Khổng Dịch Nhân là thứ lý luận bỏ qua cả yếu tố truyền thống, cô hoàn toàn không thể hiều nổi.“Ý ông là, cuộc hôn nhân này chỉ là để cho cô ta một bài học?”“Tất nhiên là không phải như vậy,” từ trước tới nay Khổng Dịch Nhân chưa bao giờ tỏ ra kiên trì với một cô gái như vậy. Ông nhẹ nhàng giải thích, “Trước một vấn đề, mỗi người đều có phương án giải quyết của riêng mình, mọi việc khi đã nảy sinh tất sẽ có kết quả, điều này cô Hoa nghĩ sao?”Tịnh Ngông không nói gì mà chỉ tự nhủ, “Đúng là đồ thần kinh! Tôi việc gì phải lo lắng thay cho Khổng Hy Âm cơ chứ? Cô ta có được một người bố như ông thì có việc gì cô ta không làm được chứ? Dù có ngã từ trên cao xuống cũng sẽ được đỡ bằng một tấm đệm dày thì biết gì là đau chứ? Một bài học cho cô ta ư? Hay đấy! Thế còn cuộc sống và hạnh phúc của người khác thì sao đây? Phải chăng trong mắt cha con ông ta cuộc sống của người khác không đáng được quan tâm hay sao? Nếu cứ quan niệm tùy tiện như vậy thì thế giới này còn gì là trật tự nữa? Chẳng trách Khổng Hy Âm nhìn cha mình với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, cô ta luôn tự hào và thần tượng cha, trong mắt cô ta, Khổng Dịch Nhân là một người cha có thể làm cho cô ta tất cả mọi thứ mà cô ta muốn. Một cô gái như vậy thì có gì phải lo lắng nữa chứ? Hôn nhân là việc đại sự một đời, thế mà trong mắt của cha con họ hôn nhân chẳng qua chỉ giống như chuyện qua đường mà thôi, lúc nào thích thì ghé vào ngắm nghía một chút, sau đó khi chán rồi lại bỏ đi.”Mắt Tịnh Ngôn bỗng nhòe đi, hình ảnh người cha vốn đã mờ nhạt trong kí ức của cô chợt hiện về, đôi tay ấm áp của cha, cảm giác lưu luyến không muốn chia xa vẫn còn in đậm trong tâm trí cô như vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Mẹ cô rất đẹp nhưng lạnh lùng. Cô biết, với tính cách của mình, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của cha nên ngay hôm đó, mẹ đã đưa cô đi thật xa, để cha không bao giờ có cơ hội được gặp cô nữa, điều đó cũng có nghĩa là mẹ đã lấy đi hình ảnh người cha trong tâm trí cô và loại cha ra khỏi cuộc đời của mẹ. Thế nhưng, cô cũng giống như bao cô con gái khác, muốn được nhìn thấy cha, được tự hào khoe với mọi người rằng cô là con gái cưng của cha.“Sao vậy?”, dường như Khổng Dịch Nhân cảm nhận được suy nghĩ của Tịnh Ngôn, ông chau mày nhìn cô và hỏi. Chiếc váy dạ hội cô mặc được may từ chất liệu tơ nhẹ, màu nâu xám hở cổ và vai, đường cong quyến rũ gợi cảm của Tịnh Ngôn nổi bật bởi những đường nét tối màu của chiếc váy. Quả là một cô gái xinh xắn và đặc biệt, thông minh nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát nhẹ nhàng dễ nghe, ngay từ lần gặp đầu tiên, Khổng Dịch Nhân đã hiểu tại sao Chu Thừa Khải không muốn rời bỏ cô. Nhưng lúc này, đôi mắt thông minh, sắc sảo của Tịnh Ngôn bỗng dưng biến đi đâu mất, thay vào đó là đôi mắt đượm buồn, ngấn lệ, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như trước nữa.Khi Tịnh Ngôn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man thì chợt có tiếng mở cửa xe, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang mở cửa bước xuống. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Trời đất, lẽ nào mình đã làm gì hoặc có biểu hiện gì khiến ông ta cảm thấy khó chịu? Mình phải phản ứng thế nào bây giờ, mình có nên xuống xe không hay cứ ngồi yên trên xe đợi?” Tịnh Ngôn lúng túng không biết phải làm thế nào. Khi cửa xe mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào trong khiến Tịnh Ngôn rùng mình, Dịch Nhân vội vàng ngồi vào trong xe đóng cửa lại nhìn Tịnh Ngôn và mỉm cười.“Tôi...” Tịnh Ngôn đang định nói thì Khổng Dịch Nhân đặt mạnh một gói đồ xuống trước mặt khiến Tịnh Ngôn giật mình hai mắt tròn xoe.Dịch Nhân nói, giọng trầm ấm và không quên kèm theo một nụ cười thân thiện, “Hoa tiểu thư, cá hồi hun khói và trà sữa, tôi nhớ có nhầm không?”.*******Ly trà sữa nóng làm cho đôi tay đang tê cóng của Tịnh Ngôn dần dần ấm lại, không gian xung quanh tĩnh lặng. Nụ cười ấm áp và khuôn mặt thân thiện của Khổng Dịch Nhân khiến cô không còn bối rối, ngập ngừng và đề phòng như trước nữa, nhưng không hiểu sao bỗng dưng cô lại cảm thấy muốn khóc.Tịnh Ngôn cố gắng che dấu tâm trạng của mình, cô nghẹ nhàng nói, “Tôi và Chu Thừa Khải, đã không còn…”, nói xong cô mới thấy hối hận. Đây là điều dáng xấu hổ nhất trong cuộc đời cô, bởi vì xưa nay cô không quen tâm sự chuyện riêng tư của mình với người khác, cô không cầu xin những lời an ủi vô vị của mọi người, dù đau xót đến mấy cô cũng cố gắng âm thầm chịu đựng không muốn chia sẻ với ai, thời gian dần trôi, nỗi đau cũng sẽ nguôi ngoai dần. Ánh mắt thân thiện và có phần đồng cảm của Khổng Dịch Nhân như có ma lực khiến Tịnh Ngôn không sao kìm nén nổi đành nói ra những suy nghĩ riêng tư của mình và có một chút mềm lòng. Cô tự nhủ, “Mình nói ra những lời đó với ông ta làm gì cơ chứ? Để giải thích, thanh minh hay là muốn nhận được sự đồng cảm an ủi động viên từ phía ông ấy? Không hiểu sao mình lại ngờ nghệch đến vậy?”.Dường như không thấy được vẻ mặt hối hận trên mặt cô, Khổng Dịch Nhân không còn nhìn thẳng vào Tịnh Ngôn nữa, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Nhưng ánh đèn đường qua ô cửa kính sáng choang vẫn phản chiếu rõ nét khuôn mặt cô, tay cầm ly trà sữa, ánh mắt lộ rõ vẻ yếu mềm, cái mũi xinh xắn hơi ửng đỏ.“Đó là chuyện nhỏ, cô Tịnh Ngôn chẳng nên để tâm làm gì.” Giọng của Dịch Nhân vẫn trầm ấm đều đều. Trong cuộc sống và công việc kinh doanh, ông chưa từng chịu khuất phục trước bất kỳ khó khăn thử thách nào, nhưng không hiểu sao lúc này ông chợt thấy mềm lòng trước một cô gái, không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt cô.Hàng cây ven đường toả bóng xuống dòng sông, nước chảy êm đềm, không gian xung quanh rất yên tĩnh, tiếng chuông đồng hồ từ toà lầu hải quan truyền đến nghe rõ từng tiếng một. Tịnh Ngôn hít thở sâu, lòng chợt cảm thấy thật bình yên, ông ta nói đó là chuyện nhỏ, Tịnh Ngôn không cần phải bận lòng, chỉ là một câu nói thôi, nhưng mọi ưu tư muộn phiền trong lòng cô bỗng tan biến hết, sự dằn vặt đau khổ trong cô cũng giảm bớt được phần nào.Những làn khói từ ly trà sữa bốc lên làm nhạt nhoà mọi thứ trước mắt cô, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Khổng Dịch Nhân lẽ ra phải khiến cô cảm thấy xa lạ khó gần, nhưng ngược lại lúc này nó lại mang đến cho cô cảm giác gần gũi thân quen, lòng cô trở nên ấm áp hơn, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Theo như lời ông ta nói thì mình cần gì phải lo lắng nữa chứ, mọi việc sẽ ổn thoả thôi. Ông ta vừa gọi mình là gì nhỉ? Tịnh Ngôn?” Cô chợt bừng tỉnh, mặt ửng đỏ.Khổng Dịch Nhân vẫn chăm chú lái xe, chiếc xe từ từ chuyển bánh trên con đường rực rỡ ánh đèn, ông không nhìn sang phía Tịnh Ngôn mà vừa lái xe, vừa nói với giọng trầm ấm, “Cô ăn đi, muộn lắm rồi, tôi nghĩ cô Hoa chắc cũng đã đói”.Tịnh Ngôn tự nhủ, “Mình đã nhầm rồi, những cảm giác vừa cảm nhận nhất định là nhầm!”. Tịnh Ngôn không nói gì quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa xe, tự trách mình không đủ tỉnh táo để phân biệt rõ cảm giác của mình.Chiếc xe đi vào khu chung cư trước ánh mắt ngạc nhiên của anh bảo vệ Chu. Xe dừng lại dưới toà nhà yên tĩnh không một bóng người, “Khổng tiên sinh, rất cảm ơn ông vì buổi tối hôm nay”. Cuối cùng cô cũng về đến nơi cần đến, Tịnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô tháo dây an toàn, toan mở cửa bước xuống xe.“Cô Hoa, đợi đã.” Khổng Dịch Nhân bước xuống mở cửa xe cho Tịnh Ngôn và nói, “Có cơ hội được nói chuyện vui vẻ với cô, đó là vinh hạnh của tôi”.Trong gió lạnh thoang thoảng hương thơm của nước hoa Pháp, Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì bỗng có cảm giác hai vai ấm áp lạ thường, chiếc áo choàng của ông không biết làm từ chất liệu gì mà rất mềm mại và ấm áp đến thế. Cô cũng không biết đã choàng lên người mình từ lúc nào khiến cô không còn cảm thấy lạnh nữa.“Khổng tiên sinh…”, quay đầu lại, giọng cô chần chừ.Dưới ánh đèn, nét mặt ông bình thản, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa điều gì đó khó nói, vỗ nhẹ vào vai cô, ông nhẹ nhàng thúc giục, “Mau lên đi, cẩn thận kẻo lạnh”.Cho đến lúc này Tịnh Ngôn cũng không hiểu tại sao mình có thể về được tới nhà, đầu óc cô vẫn chìm trong những suy nghĩ miên man, cô mở khoá phòng mấy lần mới được. Chiếc rèm che cửa sổ trong phòng ngủ vẫn chưa kịp khép lại, Tịnh Ngôn đến sát bên cửa sổ ghé mắt nhìn xuống dưới sân, chiếc xe của Dịch Nhân đang từ từ lăn bánh trên con đường ra khỏi khu chung cư dưới ánh đèn đường sáng choang.Chiếc áo khoác ấm áp bỗng trở nên nặng nề trên vai, cô quay người lại, thở phào rồi quẳng nó xuống giường.


/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status