Cầu Ma

Chương 3: U thứ

/1485


Đêm đã khuya, Tô Minh nằm trong ốc xá của mình, nhìn bốn phía màn đêm. Đêm khuya lắm rồi nhưng hắn không sao ngủ được. Lời nói của a công cứ mãi văng vẳng bên tai, làm trong đầu hắn không thể không hiện ra cảnh tượng của chín năm về trước.

Thở dài một tiếng, Tô Minh ngồi dậy, trầm mặc đẩy cánh cửa gỗ ra. Một làn gió mát mẻ thổi lên mái tóc bù xù của hắn, gió kia lạnh thật, cứ như là theo ánh trăng đến, thổi tràn cả vùng đất.

Bốn phía đều an tĩnh, chỉ có trên núi xa xa vẳng lại một hai tiếng tê minh yếu ớt. Trong bộ lạc phần lớn tối đen, chỉ có một đống lửa tàn còn một vài đốm lửa, bốn phía là tường làm bằng các cây gỗ lớn, có một vài cây đuốc. Trong đêm khuya tại đây, chỉ có vài tiếng lửa đuốc kêu mơ hồ.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không có trăng và các ngôi sao, hết sức rực rõ, dải ngân hà tựa như vĩnh hằng. Trong mắt Tô Minh từ từ lộ ra vẻ mê man.

" Mọi người trong tộc đối xử với ta rất tốt... Nhưng bộ dạng của ta lại không giống bọn họ... Có lẽ điều này có liên quan tới việc tham bái Man tượng chăng...

Không có Man thể, không cách nào tu Man, chỉ có thể cả đời lưu lại nơi này, không cách nào đi ra ngoài, không thể nhìn thấy thế giới như sách da thú miêu tả..." Tô Minh yên lặng ngồi xuống, dựa vào ốc xá, mắt nhìn bầu trời, vẻ mê man trong mắt càng đậm.

" Man tộc có tổ, khai thiên tạo nhân, lưu truyền muôn đời... cầm Man giả, phi thiên nhập địa, di sơn đảo hải... có Man Văn thông thiên, có thể hái Nhật Nguyệt tinh thần..." Trong đêm khuya, ở bộ lạc Ô sơn, một thiếu niên nhìn bầu trời, lầm bẩm...

Giờ phút này hắn, không chú ý tới, mảnh nhỏ màu đen đang đeo trên cổ, thêm một lần nữa có quang mang chợt lóe rồi biến mất...

Thời gian thoáng qua, nhanh chóng tới ngày thứ ba

Vào ngày Lạp Tô Man Khải của Ô sơn bộ lạc, vào lúc sáng sớm bắt đầu một ngày mới, cả bộ lạc sôi sùng sục, hầu như tất cả tộc nhân đều toàn bộ đi ra, mang theo lạp tô của nhà mình, tập trung ở quảng trường của bộ lạc.

Nghi thức Man Khải thường phải mất cả ngày, đặc biệt, các Man Khải mười sáu tuổi phải mang lạp tô thực hiện lễ thành niên, thậm chí vào lúc này hôm nay, hoàn thành lạp tô Man Khải xong còn có thể tuyển chọn bạn lữ.

Từng tràng từng tràng tiếng trống mang theo tiết tấu kỳ dị từ trong bộ lạc vọng lại, tiếng trống suất hiện, mọi người lạp tô từ trong đám đông đi ra, đứng ở vị trí trung tâm.

Lần này hoàn thành Man Khải lạp tô có chừng hơn ba mươi người, trong đó phần lớn đều là thiếu niên, bọn họ mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng thân thể cực kỳ thô tráng, lộ ra vẻ vạm vỡ.

Cho dù là những thiếu nữ, cũng là như thế. Cứ như vậy, Tô Minh trong đám người lộ ra vẻ rất khôi ngô. Hắn mi thanh tú mục, không giống mọi người chút nào.

Tuy nói là thế, nhưng mọi người nơi này đã sớm quen với sự tồn tại của Tô Minh, mạc dù bộ dáng của hắn trông có chút bất đồng, nhưng mọi người đều không bài dích mà là hòa nhập hắn vào, hắn trở thành một thành viên trong bộ lạc.

Sau khi đem những thứ chuẩn bị cho lạp tô Man Khải đật chung quanh, tất cả tộc nhân bộ lạc Ô sơn đầu nhảy múa một điệu múa nguyên thủy, điệu múa tế thiên, dùng thân thể để diễn tả sự kính sợ đối với thiên địa và tế tự.

" Tô Minh, nghe mọi người trong tộc nói, mấy ngày hôm trước ngươi đi Ô long sơn, đã lấy nước Ô long quay về" Bên ngoài tộc nhân hoan hô ca múa, Tô Lạp ở bên cạnh truyền đến một thanh âm chất phác mộc mạc.

Đó cũng là một người cũng trong độ thiếu niên, da thô ráp, thân thể có chút cường tráng, lớn hơn Tô Minh một cái đầu, hai mắt sáng ngời, đang vừa nhìn Tô Minh vừa cười ngây ngô.

Nói chuyện với thiếu niên, Tô Minh lộ ra nụ cười. Thiếu niên này gọi là lôi thần, hắn có ít bạn tốt trong bộ tộc.

" Đã lấy được một ít, hôm qua ta đi tìm ngươi. Bố ngươi nói ngươi cùng đội săn lên núi. Chờ lúc Man Khải kết thúc, ta đi lấy chia cho ngươi "

Thiếu niên được gọi là Lôi thần hai mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên mấy bước, cười ngây ngô.

" Vốn là có thể về nhà sớm, nhưng trên đường gặp phải một con điêu lộc. Lần trước ngươi nói cần máu điêu lộc làm thuốc, ta liền bám theo nó đến tận đêm hôm qua mới trở về."

Tô Minh biết, đối phương nói hời hợt, nhưng trên thực tế giết con điêu lộc kia cực kỳ khó khăn, hơn nữa còn có chút nguy hiểm. Lúc này nội tâm hắn ấm áp.

Hai người đang nói, tiếng hoan ca bốn phía dần dần lắng xuống, đám người tản ra, chỉ thấy a công bộ lạc Ô sơn, mặc thô ma y sam, trong tay cầm một cây cốt trượng toàn thân đen nhánh, lão đi tới trước mặt thiếu niên này, các tộc nhân khác làm thành một vòng vây xung quanh.

Khi a công xuất hiện, bốn phía lập tức hoàn toàn an tĩnh. Trong mắt những thiếu niên này lộ ra vẻ kính sợ, hiển nhiên đối với a công này rất là sợ.

"Tế tự Man tổ!" A công ánh mắt lấp lánh, quét qua mọi người, đến trên người Tô Minh có hơi dừng lại. Vừa nói, tay phải lão giơ cốt trượng kia lên, lập tức từ trong trong đám người, hơn mười người đại hán vội vã đi tới, trên tay bê một con dã thú bị trói.

Con dã thú này còn sống, giờ phút này phát ra tiếng gào thét thê lương, không ngừng giãy dụa, nhưng lại không có tác dụng gì.

Tổng cộng có bốn mươi chín con dã thú khác nhau, không lâu sau bị mang tới toàn bộ, xung quanh là những thiếu niên. Từng cơn gào thét nối tiếp nhau thanh âm quanh quẩn, ngưng tụ chung một chỗ, mơ hồ có một cổ xuyên thấu trùng kích linh hồn. Những tộc nhân Ô sơn bộ lạc ở xung quanh, gắt gao đè dã thú lại, không để cho bọn nó trốn mất.

Những đại hán đứng bên cạnh dã thú, không chút nào chần chờ, toàn bộ đồng thời cúi đầu, tay trái cầm một thanh thạch nhận sắc bén, đâm thẳng vào cổ dã thú, rồi cắt lấy cái đầu.

Tiếng gào thét càng lúc càng to, đến lúc chém rụng đầu thì đạt đến cực hạn. Trong chớp mắt ấy những con dã thú gào lên kinh thiên động địa. Hơn ba mươi cái lạp tô chuẩn bị sẵn cho lễ Man Khải được lấy ra, người người lộ ra vẻ sợ hãi.

Tô Minh sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn cắn răng chịu đựng, mắt nhìn qua Lôi thần bên cạnh, lại thấy trong mắt đối phương dày đặc quang mang, tựa hồ thèm muốn, dường như những nghi lễ như vậy đã thói quen, mơ hồ có chút hưởng thụ, hiện rõ vẻ chất phác. Đúng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Từng vòi máu tươi phun trào, tuôn ra như suốt, tản mát ra mùi tanh tưởi, hướng về hơn ba mươi cái lạp tô đã chuẩn bị sẵn, rơi vào trên tóc của bọn hắn, trên thân thể, cả khoảnh đất dưới chân.

"Các ngươi là may mắn, bởi vì hôm nay không có bộ lạc giao chiến, nhưng như vậy, các ngươi cũng là bất hạnh..." A công nhìn những thiếu niên trước mặt, nhẹ giọng nói.

"Lúc ta còn trẻ, nghi lễ Man Khải lúc mười sáu tuổi, là phải đi chặt một cái đầu của bộ lạc đối địch, uống máu tươi của địch nhân để hoàn thành lễ Man khải.

So với bây giờ, các ngươi may mắn... Cũng không may mắn chính là, các ngươi chỉ nhìn thấy thú huyết, mà chưa cầm đầu lâu của địch nhân..." A công lẩm bẩm, nhìn thật sâu vào một cái lạp tô trước mặt, tay phải cầm lấy cốt trượng giơ lên, một ngón tay hướng về phía trước.

Cùng lúc đó, tay trái lão giơ lên năm ngón tay nắm chặt mạnh mẽ sau đó buông ra, lập tức một cổ hơi thở cường đại từ bên trong thân thể của lão bỗng nhiên tản ra, cổ hơi thở này cuốn động bốn phía, tạo thành một cổ cuồng phong gào thét, tràn ngập cả ô sơn bộ lạc.

Chỉ thấy ở trên mặt a công, có một đạo hoa văn biến ảo, đạo văn lạc kia lần lượt thay đổi, tạo thành một cái mãng thủ Đồ Đằng.

Mãng thủ rất sống động, giống như tồn tại chân thật, biến ảo ở trước mặt a công, tựa như ngửa mặt lên trời rít gào, nhưng không phát ra tiếng động, mặc dù hai lỗ tai không nghe thấy gì, nhưng tất cả tộc nhân bộ lạc Ô sơn nơi đây, bao gồm tộc trưởng cường tráng, thân thể cũng run rẩy, lui về phía sau mấy bước.

"Ô mãng văn... Đây là Man văn a công..." Tô Minh ngơ ngác nhìn a công, nhìn bề mặt văn lạc, nội tâm bị rung động cực lớn, lần trước hắn cũng thấy một màn như vậy. Đó là chín năm trước, hôm nay thấy lần nữa. Cảm xúc mạnh hơn đến mấy lần nếu so với năm đó.

"Bằng lực lượng chính mình, A công có thể đồ diệt cả bộ lạc, cường đại như thế, chỉ có thể là ngưng huyết cảnh đệ cửu tầng... Không biết khi đến Khai trần cảnh, lực lượng sẽ cường đại đạt đến mức độ nào đây...

Lại càng không cần phải nói đến Tế cốt cảnh tiếp sau của Khai trần cảnh... The cuốn sách da thú nói, cường giả tu vi Tế cốt cảnh, là dạng tồn tại cực kỳ hiếm thấy ở những bộ lạc bậc trung. Chỉ những bộ lạc lớn đến mức không thể tưởng được may ra mới xuất hiện một vài Man tu vi Tế cốt cảnh." Tô Minh tâm thần chấn động, khát vọng trở thành man sĩ lại cháy lên.

/1485

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status