Không khí bốn bề dần ẩm ướt, vẻ chừng như đang kết tụ cho một trận mưa, hơi đất nóng xông lên hầm hập, mang theo mùi tanh nồng lan tỏa.
Tất cả đều đánh dấu cho một cơn mưa to sắp đổ ào.
Nguyên Chiến Dã quỳ trên đất, thẫn thờ nhìn người trong lòng mình, máu đỏ từng giọt từng giọt lan tràn tạo nên một bức tranh tiên diễm.
Chưa từng nhìn đến cảnh máu đổ như thế này, đỏ thẫm khiến người ta tuyệt vọng. Ngay khi giọt máu cuối cùng nhiễu xuống cũng là lúc hơi thở lụi tàn. Nguyên Chiến Dã không ngờ mình lại là nhân chứng cho hơi thở cuối cùng của nạn nhân.
Cạnh bên hàng rào sắt của ngục giam, một phạm nhân bị rạch nát mặt lẳng lặng trút nhũng hơi thở cuối cùng trong lòng anh. Anh thật muốn thét to lên, muốn mau chóng đưa người đi cấp cứu, nhưng rốt cục anh chẳng làm được gì cả. Anh ngây ngốc nhìn thi thể đầy máu, mùi tanh nồng xộc lên làm anh khó thở, mắt bỗng thấy hoen nhòa…Mặt trời dần ngả bóng về Tây, những hạt sương sớm bay bay trong không khí, rồi vô tình vướng vào tóc vào mi mắt, muốn thoát đi nhưng đã là vô vọng.
Kết thúc, là như thế sao—
.
.
.
Vào phòng trưởng ngục, Tô Hòa đang đứng nhìn ra cửa sổ, anh đứng sau lưng hắn nhìn một hồi, cho đến khi mất kiên nhẫn liền hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Hòa chậm rãi xoay người, biểu tình sâu thâm khó lường của hắn lúc này lần đầu tiên anh mới nhìn thấy.
“Ngồi đi.” Hắn vươn tay ý mời anh ngồi xuống.
Nguyên Chiến Dã nhìn nhìn hắn, ngồi xuống.
“Uống trà hay cà phê?”
“Có chuyện gì cứ nói thằng đi. Gọi tôi đến chẳng phải chỉ mời tôi uống trà đâu nhỉ?” Chiến Dã ngăn lại Tô Hòa vừa định xoay người pha trà.
Tô Hòa nhún vai, quay về bàn ngồi xuống.
“Tôi cũng chỉ muốn cậu thả lỏng một chút thôi, dù sao cậu đã mãi căng thẳng lâu lắm rồi.”
Thả lỏng một chút? Anh chau hàng mày, “Ý cậu là sao?”
Cười khẽ một tiếng, Tô Hòa lắc đầu, “Thật là, cậu vẫn cứ sắc sảo như thế-”
“Cấp trên đang hối thúc sao?”
“Không-” Tô Hòa khẽ lắc đầu, “Là muốn chấm dứt.”
Anh thoảng sững sờ, cái gì? “Chấm dứt?”
“Phải, chấm dứt thôi.” Tô Hòa gật gật đầu.
Cảm giác sợ hãi từ đâu ùn đến, lan ra khắp toàn thân.
“Là ý gì?”
“Thì là chấm dứt hết vậy thôi. Nguyên Chiến Dã, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Cậu có thể rời đi không cần tiếp tục nằm vùng nữa.” Tô Hòa nói từ tốn, nhưng đối với Nguyên Chiến Dã thì cứ như quả bom quăng vào hồ nước.
Anh nhíu chặt đôi mày mắt mở trừng trừng nhìn người trước mắt, dường như gằn từng tiếng nói: “Như vậy là sao?”
“Ý ngay trên mặt chữ! Tôi không biết cậu lại bị lãng tai ấy, tôi không ngại lặp lại lần nữa, nhiệm vụ chấm dứt-”
“Cái gì là chấm dứt? Tôi đã có thể rời đi là thế nào?”Nguyên Chiến Dã bật dậy khỏi ghế, hai tay nắm chặt thành đấm, “Vì sao chỉ mới đi được nửa chừng đã nói là xong? Cậu xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn sao?”
Lửa giận phừng phừng không che dấu, nhưng sâu trong nội tâm còn có thứ đáng sợ hơn lửa giận, là tuyệt vọng, là thất vọng, là đánh mất-
“Cậu trước bình tĩnh cái đã.”
“Bốp” một tiếng, nắm tay nặng nề phang vào mặt bàn, Nguyên Chiến Dã nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi rất bình tĩnh!”
Phải, bình tĩnh lắm. Tô Hòa nhìn cái bàn, may sao không có cái ly nào trên bàn.
“Đây là quyết định của cấp trên, chúng ta chỉ chấp hành thôi. Làm vậy cũng vì có nguyên nhân cả thôi-”
“Tôi đang chờ nghe cái nguyên nhân đó đây!”
“Nhân chứng bị diệt khẩu!” Một câu của Tô Hòa làm Chiến Dã dần tĩnh lặng.
Bị diệt khẩu-
“Trên đường áp giải thì bị giết, hy sinh ba cảnh sát cũng không bảo toàn được mạng của hắn.” Nói tới đây hắn cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Hắn đã thỏa thuận với quan tòa rồi, mấy tên khác đã sớm bị xử bắn, nhưng vì chưa có chứng cứ xác thực định tội chết thằng đầu lĩnh, cuối cùng chỉ có thể phán hắn bốn mươi năm tù, ba ngày sau chung thẩm sẽ đưa ra quyết định.”
Nguyên Chiến Dã bất động đứng thừ người, nghe Tô Hòa chầm chậm nói xong, tim vốn đập loạn dần đều nhịp lại, “Chết tiệt!” Anh hung hăng chửi thề một tiếng, rồi lại dùng sức đập lên bàn.
Nghĩ muốn nhờ cơ hội này mà làm lại từ đâu, ai dè kết quả lại thế này đây. Nguyên Chiến Dã, mày thực con mẹ nó cút về hang đi! Anh thầm rủa mình trong lòng. Nhưng sao lại có cảm giác như sắp phải mất thứ gì đó…
“Nhân chứng đã chết mọi thứ đều là vô nghĩa. Cho nên hành động lần này kết thúc rồi.” Tô Hòa nhìn Nguyên Chiến Dã nhắm chặt hai mắt, hai tay chống trên bàn khom người về phía trước, môi run bần bật, bất giác muốn đi đến ôm lấy vai anh an ủi, nhưng tay vừa định đưa lên đã vội giật trở vể, trong nháy mắt toàn thân cương cứng.
Khẽ thở dài, “Thầy có nhắn lại rằng, cậu vất vả rồi. Thầy sẽ nhanh chóng trình lên trên, nếu có thể sẽ chuyển cậu đi đâu đó nhậm chức cảnh sát.
Anh nhắm mắt, chậm rãi thẳng lưng lên.
“Biết rồi. Không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Tô Hòa thảng ngạc nhiên nhìn anh, “Cậu không sao chứ?”
“Cậu hy vọng tôi có chuyện gì?” Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn hắn.
Thở dài, Tô Hòa cũng đứng lên, “Tôi không muốn gây gổ với cậu, tôi biết lòng cậu lúc này rất khó chịu, nhưng mà-”
“Cậu không biết đâu.” Chiến Dã cắt lời hắn, “Cậu chỉ biết tôi như thằng ngốc cắm cổ vì nhiệm vụ này để được giái thoát, cậu không biết được làm cảnh sát nó ý nghĩa thế nào đối với tôi đâu, tôi đúng là rất muốn ra đi, không hề muốn cả đời ở trường cảnh sát làm giáo viên, nhưng tôi cũng không hề khinh rẻ cái công việc này, mỗi học sinh tôi bồi dưỡng đều là tinh anh, chỉ cần tôi còn tại chức vị vẫn sẽ cố hết sức mà hoàn thành công tác! Nhưng cái tôi cần không chỉ như thế, nó còn sâu xa hơn nhiều lắm kìa! Mà cậu đó, Tô Hòa- cậu hoàn toàn chẳng giống tôi, cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tôi mãi chấp nhất cái quái gì đâu!”
Tô Hòa nhìn anh xoay người bước ra cửa, lòng bỗng trỗi dậy xúc động muốn giữ anh thật chặt. Hắn vẫn mãi không quên Nguyên Chiến Dã, chính con người này đã làm hắn khổ sở biết bao năm, hắn thề sẽ có một ngày hắn và anh “đồng quy vu tận”! Vì thế hắn liều mạng học tập, liều mạng gồng mình để trở nên ưu tú nhất, nhưng đến khi hắn lấy được quân hàm trưởng ngục, Nguyên Chiến Dã đã được giữ lại trường thành một giáo viên, hắn mới vỡ lẽ ra, chính chàng trai này vẫn luôn là động lực của hắn bấy lâu nay.
“Nguyên Chiến Dã-” Khi bừng tỉnh lại thì đã biết trong cơn mê bất tri bất giác gọi tên anh.
Chủ nhân cái tên dừng bước, dường như nghĩ ngợi gì đó, đứng chờ hắn tiếp lời.
Tô Hòa mấp máy môi, “Có phải cậu… chán ghét tôi không?” Nhìn anh chầm chậm xoay người lại còn bồi thêm một câu: “Tôi vẫn cứ muốn cậu rời đi.”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nếu như vậy bây giờ tôi rời đi hẳn cậu sẽ vui lắm nhỉ, cậu có biết ánh mắt cậu nhìn tôi chẳng có chút ý cười nào không. Tô Hòa, từ đầu đến giờ, chán ghét hay không phải là cậu đối với tôi mới đúng!”
Nhìn cánh cửa khép lại, ánh mắt Tô Hòa dần chuyển lạnh.
Nguyên Chiến Dã, xưa nay người đơn giản nhất vẫn luôn là cậu. An an phận phận làm thầy giáo có gì không tốt? Vì sao cứ muốn lao vào chốn hiểm nguy làm chi?
.
.
.
Anh không biết đã bao lâu trôi qua. Anh chỉ vừa mới rời khỏi phòng Tô Hòa, muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi nghỉ chốc lắt, thế mà lại trông thấy thi thể. Chẳng lẽ anh là người mang điềm xấu sao? Lần thứ ba rồi, chỉ khác là hai người trước lúc anh nhìn thấy đã sớm là xác không hồn, nhưng lần này, anh tận mắt nhìn người đó trút từng hơi thở cuối cùng.
Hình ảnh cuối cùng lưu trong mắt người nọ cũng chỉ là máu nhòe cả mắt.
Có lẽ đã năm phút trôi qua, cũng có thể lâu hơn, thời gian một người trút hết hơi thở, rốt cục là bao lâu-
Còn chưa quá lâu để được người đời tưởng niệm.
Thật mơ hồ. Anh sờ lên cổ thi thể đã chuyển lạnh, mạch đã ngừng đập, chỉ còn cảm nhận được cái lạnh rùng mình. Giơ tay lên, lồng bàn tay đầy máu, mùi tanh nồng xộc lên mũi, như một giọt máu rơi xuống mảnh giấy trắng ngần, lan ra, lan ra, hoen ố-
Chiến Dã phát hiện lúc này mình quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không sao giải thích nổi. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ lăn lăn trên đầu ngón tay, anh có loại ảo giác đó là máu của chính bản thân mình.
Chấm dứt rồi, cứ như vậy mà kết thúc. Vậy cũng tốt, chẳng mất gì, cũng chẳng lưu lại gì-
“Đừng nhúc nhích! Ai đứng ở đó đừng nhúc nhích!”
Tiếng còi hụ chói tai vang lên, từng hồi từng hồi. Tiếng người nhốn nháo, bước chân dồn dập gần tiến lại, Nguyên Chiến Dã buông tay, còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị ấn dí lên mặt đất. Mặt đập xuống sàn truyền đến cảm giác đau nhói làm anh thanh tỉnh không ít.
Ồn ào quá, có mấy kẻ đang la hét, có người thì đồng loạt hỏi Nguyên Chiến Dã, nhưng anh không nghe được, chẳng nghe được gì hết. Thanh âm bên tai dần vang xa, vang xa, lặng yên.
Lần này chỉ có mình anh.
Trời, cuối cùng cũng đổ mưa.
.
.
.
Phòng 419, Nguyên Chiến Dã ngồi trên giường quấn chăn, tóc mái ướt ướt dính bết trên trán, bất động mà nghiên cứu sàn nhà.
Chu Chính cầm túi chườm nóng đến bên giường, bỏ vào chăn anh. Chiến Dã nâng đầu nhìn hắn.
“Thiệt là tình cậu đó, xui xẻo gì đâu không, lần nào cũng gặp phải mấy chuyện này, riết rồi còn siêu hơn cả thám tử Conan.”
Nguyên Chiến Dã dời mắt tiếp tục ngắm nghía sàn nhà.
“Aizzz~ nếu không phải bạn bè tôi quan tâm cậu mần chi, lần này một mình cậu tại hiện trường, mũi dùi nào cũng chỉa hết vào cậu. Cậu nên cẩn thận chút đi, coi chừng có ngày bọn họ lấy cậu làm hung thủ cho mấy vụ bữa giờ luôn đó.”
“Không sao.” Nguyên Chiến Dã nói khẽ, “Sẽ không thế đâu.” Điều này anh chắc chắn.
“Nhóc con, nhìn đời đừng quá lạc quan, ở nơi này chân lý gì suy cho cùng cũng rặt toàn ngụy biện thôi!” Sẹo đột nhiên lên tiếng, làm tầm mắt Chu Chính và Chiến Dã đều hướng về mình.
Trọc và Hầu Tử cạnh bên chỉ cười cười.
“Có nhiều lúc rõ ràng chẳng phải là mày làm, nhưng mày sẽ chịu tội thay cho kẻ khác có giá trị hơn, ai bảo chúng ta không quyền không thế chứ!” Sẹo nói xong hừ mũi một cái, xem như biểu đạt bất mãn trong lòng.
“Đệt mợ nó chứ! Không quyền không thế là éo được làm người, xã hội quái quỷ!” Trọc liền mắng to.
“Sự thật thôi mà-” Giọng nói bén nhọn của Hầu Tử vang lên, còn mang theo ý vị châm chọc.
Phải! Đây là sự thật, ai cũng biết thế nhưng chẳng thể nào hiểu được.
“Đại ca, không lẽ anh biết chuyện gì à?” Chu Chính ngồi tựa thành giường nửa đùa nửa thật nói.
Sẹo cười cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.
“Có một số việc, không thể nói được.”
Chiến Dã rút tay chân vào sâu trong chăn, từ nãy đến giờ mà chẳng ấm lên được là bao, chân còn phải nhờ túi chườm nóng của Chu Chính nữa, dù ban đầu hơi nhói nhói chút, nhưng quen dần thì ấm áp. Không tệ, anh so so hai chân trên túi chườm nóng, cảm giác tuyệt vời.
“Chu Chính-” Anh gọi một tiếng, thanh âm thỏ thẻ làm Chu Chính thoáng rùng mình.
“Gì vậy?” Chu Chính xoay sang nhìn anh, vẻ chừng không hiểu.
“Cảm ơn anh.” Chiến Dã thấp giọng nói, khóe miệng chếch lên một đường cung mong manh, cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, mặc dù tôi đang lừa dối đó, nhưng lòng biết ơn này thì chẳng phài là giả tạo.
“Cậu-” Chu Chính mở to mắt nhìn anh, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà hỏi: “Cậu sốt nặng rồi hả?” Nói xong vươn tay ra sờ lên trán anh, “Bình thường mà! Vậy mắc giống gì dùng cái giọng ngọt ngào kèm ánh mắt long lanh to tròn như manga Nhật mà nhìn tôi? Mắc dịch mắc toi gì không! Bộ bị hù dọa đến nổi bệnh nặng luôn rồi?”
Anh nheo nheo mắt nhìn hắn, đưa ra kết luận, “Chu Chính-”
“Ờ?”
“Anh đúng là !”
(*) 烂泥扶不上墙: Lạn nên phù bất thượng tường. bạn nào có câu tiếng Việt tốt hơn không?
“Hả? Là ý gì? Tôi bị làm sao?”
“Hahaha! Ngay cả A Chiến cũng nhìn ra, Chu Chính mày còn diễn cái gì nữa!” Sẹo ngồi gần đó bật cười.
Bầu không khí bắt đầu dễ thở hơn, Nguyên Chiến Dã tạm thời quên đi hình ảnh máu me cùng sự khó chịu trong lòng. Chuyện trò vui vẻ, mọi người dường như quên mất chiếc giường bên dưới Chiến Dã, trên giường cậu nép mình trong chăn muốn ho cũng không dám ho thành tiếng. Thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, như lá cây đung đưa theo gió thu, có thể rời cành bất cứ khi nào.
Nước mắt từng dòng tuôn rơi, dù rằng khó thở cũng không dám vươn đầu ra khỏi chăn, cảm giác sợ hãi bóng tối ngột ngạt dần ập tới…
.
.
.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Bầu trời mang một sắc xanh man mát. Giữa trưa nắng chói gắt, cũng không ảnh hưởng tâm tình phơi nắng của Chiến Dã.
Lười biếng xoay người trên cỏ, đột nhiên cảm thấy an nhàn vô cùng. Trọng trách đã xong, anh cảm thấy mình như được giải phóng. Anh biết mình đã đánh mất một cơ hội, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, anh lại thấy có lẽ đây là kết quả tốt nhất. Ngày ngày cứ phải nghĩ cách mà đi lừa người này người nọ, ngủ cũng chẳng được ngon, thật mệt muốn chết!
Mệt mỏi lắm, nhưng cũng sợ lắm.
Kỳ thực, anh cảm thấy thực oan uổng, anh chỉ mới “hy sinh”-tóm gọn là: anh cho Nhiếp Phong Vũ làm miễn phí! Phát huy tinh thần trách nhiệm nằm vùng cao nhất từ xưa đến nay, vậy mà không được “hồi đáp”, cứ thế mà xong. Y như biết rõ phía trước súng bắn pằng pằng mà còn muốn tiến lên ăn đạn, hy sinh vô ích!
Nhiếp Phong Vũ, Nhiếp Phong Vũ à Nhiếp Phong Vũ- thật muốn đạp chết ngươi! Nhưng lại tìm không ra lý do, người ta lại chẳng cưỡng dâm lại chẳng bỏ thuốc, từ đầu tới cuối ai mượn mình “tự nguyện” chi!
Dụng tâm bất lương, kết cục là thế này sao?
Nghĩ đến đây anh bật cười ra, đã ăn trộm gà còn mất luôn nắm gạo, nói tóm lại là đánh mất chính mình nhỉ?
“Nghĩ gì mà cười dữ vậy nha?” Ánh mặt trời bị bóng tối bao phủ.
Nguyên Chiến Dã mở mắt ra, nhìn bóng người ngồi xuống cỏ, nhếch môi cười cười.
“Anh đúng là thần thông, đi đâu cũng bị tìm ra.”
Nhiếp Phong Vũ cười rộ, “Chẳng lẽ cậu không hy vọng tôi tìm được sao?”
Không phủ nhận, anh lựa chọn trầm mặc. Xoay người sang hướng nắng nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh hồng cam.
“Tâm tình không tốt? Vì chuyện hôm qua sao?”
Đúng là “chuyện tốt không đi chuyện xấu ngàn dặm truyền”. Hoặc là nói nơi này căn bản chả có bí mật gì.
“Là ai thì cũng chẳng thể vui được nếu trước mắt mình là thi thể máu me nhỉ?” Chiến Dã thì thào: “Mùi máu tanh nồng kia đến giờ tôi vẫn còn ngửi thấy-”
Nhiếp Phong Vũ hơi chau mày, vươn tay xoa xoa lên trán anh, đối phương thoáng ngẩn ra nhưng cũng không động, tùy hắn vuốt ve, cuối cùng Nhiếp Phong Vũ che lấy hai mắt anh.
“Cẩn thận chói mắt. Ánh mặt trời- độc lắm.” Giọng nói dịu dàng như cặp đôi tình tứ trò chuyện với nhau, lại mang theo ý vị quan tâm đã lâu rồi anh chưa được nghe đến.
Giây phút này, cảm giác thật lạ kỳ. Chiến Dã vẫn bình thản nhắm mắt lại, như thế anh sẽ cảm nhận rõ ràng hơn chung quanh, không cần nhìn, dùng tâm cảm nhận thôi.
“Nhiếp Phong Vũ-”
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mày, “Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi với giọng bình tĩnh thế đó, sao vâỵ?”
Lần đầu tiên sao? Anh cũng hiểu được, trước kia tiếp cận Nhiếp Phong Vũ vì có mục đích, nhưng hiện tại anh còn cần gì ở Nhiếp Phong Vũ nữa đâu. Anh hoài nghi phái người diệt khẩu là Nhiếp Phong Vũ, nhưng cũng chỉ hoài nghi, đúng sai đối với anh chẳng còn quan trọng.
“Tôi đối với anh mà nói tột cùng là gì?” Ngay khi hỏi xong anh liền hối hận. Anh vừa hỏi cái vấn đề cực kỳ chết tiệt, đã biết luôn đáp án rồi mà! Bọn họ căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau, nói cho dễ hiểu là “Binh” và “Phỉ”
(*) Binh: quân đội, vũ khí, binh khí. Phỉ: cướp, đạo tặc.
Câu hỏi ngu muốn chết! Nguyên Chiến Dã, mày muốn bị ăn đập nà!
Bàn tay trên mắt dời đi, anh vô thức mở mắt ra nhưng lại bị nắng gắt chói lóa thiếu chút nữa chảy nước mắt, bây giờ không có Nhiếp Phong Vũ chở che. Quay đầu sang, anh thấy khuôn mặt cười tỉnh tỉnh của hắn, cái cười quen thuộc như ngày đầu gặp gỡ.
“Cậu rất quan tâm vấn đề này sao?” Nhiếp Phong Vũ hỏi.
“Không phải-” Anh không biết trả lời sao mới tốt. Anh ngồi dậy, khuôn mặt vốn đã bị nắng đốt đỏ ửng nay càng đỏ hơn.
Nhiếp Phong Vũ cười cười, vươn tay nâng cằm anh lên để hai ánh mắt tương giao.
“Cậu thực đáng yêu, không giống bọn khác. Tôi sẽ toàn tâm chiếu cố cậu, ở trong này.”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, anh biết hắn có ý gì, nhưng rồi lại cứ thấy mù mờ. Trước kia giờ giờ khắc khắc đều mong hiểu được gã đàn ông trước mắt này, nhưng hiện tại chỉ muốn đơn thuần cùng hắn ta trò chuyện, nhưng lại phát hiện không có khả năng.
“Làm sao vậy? Cái bản mặt thế kia?” Nhiếp Phong Vũ nhìn thấy anh nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Phơi nắng hơi lâu, váng đầu chút thôi.”
“Vậy về thôi!” Nghĩ muốn đứng lên lại bị giữ chặt, Nhiếp Phong Vũ mang theo nghi hoặc mà nhìn anh.
“Nhiếp Phong Vũ, vì sao anh lại ngồi tù?” Nguyên Chiến Dã cuối cùng cũng hỏi rồi, trước khi rời đi anh muốn được đáp án mình quan tâm nhất.
Dường như không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, Nhiếp Phong Vũ lẳng lặng nhìn anh một lúc, rồi cười nói: “Ngồi tù thì có nguyên nhân gì nữa, vì tôi làm chuyện xấu đó!”
“Giết người, buôn lậu thuốc phiện, cướp bóc, cường gian?”
“Ha-” Nhiếp Phong Vũ ngồi lại trên cỏ ra chiều nghiêm túc mà hỏi, “Ba cái đầu thì không biết, cái cuối cùng, hỏi cậu xem.” Nói xong ái muội nhìn anh, “Cậu cảm thấy chúng ta là cường gian hay hợp gian?”
Đệt! Nguyên Chiến Dã đưa chân đá qua lại bị nắm lấy giữa không trung.
“Chậc chậc!” Nhiếp Phong Vũ lia mắt qua lại giữa hai chân anh mà đánh giá, “Tư thế này của em yêu thật quá táo bạo!”
Nguyên Chiến Dã trợn trắng, “Nhiếp Phong Vũ, chúng ta có thể đàng hoàng mà nói chuyện như hai thằng đàn ông với nhau không?” Hả? Coi như cầu anh đó? Tôi sắp được “hình mãn phóng thích” rồi.
(*) mãn hạn tù được thả ra.
“Chúng ta vẫn luôn nói chuyện với nhau như hai thằng đàn ông cơ mà!” Nhiếp Phong Vũ vẻ mặt dĩ nhiên là thế làm cho anh muốn trào máu họng.
Cúi đầu, anh ủ rũ nhìn mặt đất. Nhiếp Phong Vũ choàng vai anh,
“Giận rồi?”
Thằng điên! Làm như tình nhân gây gổ ấy, cần gì mà dỗ dành như thế?
“Xin lỗi mà! Cậu là người đầu tiên hỏi tôi chuyện này đó.” Nhiếp Phong Vũ cười vang bên tai, “Vì đã vào đây rồi, những chuyện lúc trước chằng còn quan trọng, nên chẳng ai quan tâm chuyện này cả.”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu, “Không phải anh sắp được ra rồi à?”
“Sao cậu biết?”
À thì- “Anh nổi tiếng thế kia, có chuyện gì ai ai cũng biết.” Thật bội phục mình! Mặt không đổi sắc tim không đập mạnh mà nói như đúng rồi.
“Phải không?” Nhiếp Phong Vũ sờ sờ mặt mình, “Tôi nổi tiếng dữ vậy sao?”
Mẹ bà nó! Bày đặt làm bộ nữa hả? Chiến Dã thầm cắn răng, sao lại không nổi tiếng cho được? Ngay cả anh còn được “thơm lây” cơ mà, Tứ Đại Thiên Vương đó nha, thiệt là sáng chói!
“Cậu có muốn ra ngoài không?” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên hỏi một câu lấp lửng.
Chiến Dã thảng nghi ngờ nhưng vẫn nói: “Hỏi thừa! Ai lại không muốn ra, chẳng lẽ muốn trong này cả đời?”
Nhiếp Phong Vũ cười một tiếng, “Tôi giúp cậu ra nha!”
Anh muốn hỏi “anh có tư cách gì mà nói mấy lời nay?” nhưng suy nghĩ lại sao đó mà rằng,
“Cái gì gọi là giúp tôi?”
“Thì ý ngay mặt chữ thôi!”
Anh thật không rõ dạo gần đây sao ai cũng khoái nói câu này nhỉ.
“Ánh mắt cậu đẹp lắm!” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên nói: “Có lẽ trước kia tôi bị ánh mắt này hấp dẫn đó.”
Khó hiểu quá. Đang nói vụ hồi trong phòng tắm hả?
“Vậy vì sao anh còn bỏ mặc tôi ở đó?” Lần đó Nguyên Chiến Dã đã xem Nhiếp Phong Vũ cùng cái đám ô hợp muốn cường gian anh là “cá mè một lứa”.
“Ha ha! Tôi nghĩ người có ánh mắt như thế chắc là không dễ dàng khuất phục đâu ha? Huống chi lúc đó toàn thân cậu ngập trong sát khí–”
“Vậy nếu ngộ nhỡ tôi không chống lại được bọn chúng thì sao?”
“Mà cậu có thế đâu!”
“Tôi là đang nói nhỡ như vậy!”
“Trên đời này sao mà lắm ngộ nhỡ thế?” Nhiếp Phong Vũ xoa dịu cơn kích động sắp sửa bùng nổ của anh, “Quan trọng là… kết quả hiện tại ra sao thôi.”
Anh nhìn cái bản mặt cười cười của Nhiếp Phong Vũ, cái cười sao mà dịu dàng. Nhưng anh lại nhận thấy Nhiếp Phong Vũ kỳ thực lại là con người lạnh lùng. Một người thường xuyên điểm nụ cười dịu dàng trên môi, kỳ thật đã che giấu vô vàn đằng sau nụ cười đó. Anh cảm thấy mình vẫn chưa hiểu ra-
“Hôm nay cậu cứ thẫn thờ.” Nhiếp Phong Vũ chau mày, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi mắt anh, “Hàng mày nhăn nhíu thế này này, có chuyện gì à?”
“Không có.” Hạ tầm mắt, anh nhẹ giọng nói. “Chỉ là đang nghĩ khi nào mình được đi ra thôi-”
“Vậy sao? Nhanh thôi, tin tôi đi!” Nhiếp Phong Vũ nghiêng đầu anh tựa lên vai mình, “Ra ngoài rồi thì ráng làm người tốt nha.”
Đột nhiên chẳng muốn nói dối, anh bất giác muốn nói gì đó với Nhiếp Phong Vũ, nhưng lại chẳng thể nói ra thân phận của mình được, đây là điều tuyệt đối không được phép, chẳng qua anh muốn nói câu gì đó thật lòng không mang toan tính.
“Tôi-”
“Hôn được không?” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên chặn lời anh.
Anh ngây ngẩn cả người, không biết trả lời làm sao. Nhiệm vụ đã xong, anh còn lý do gì phải làm thế sao? Nói cách khác những gì anh làm trước kia, thật sự hoàn toàn vì nhiệm vụ sao? Đủ loại vấn đề đều hiện trong đầu, mỗi một đáp án đều tưởng như hoàn mỹ nhưng thật ra lại thiếu gì đó.
Yên lặng đồng nghĩa với chấp nhận. Nhiếp Phong Vũ từ từ hạ thấp đầu. Nhìn khuôn mặt hắn ngày càng trờ đến, anh không biết Nhiếp Phong Vũ vì sao đột nhiên lại đòi hỏi mình như vậy, mà thậm chí- mình dường như không muốn cự tuyệt.
Dù sao cũng là lần cuối, rất nhanh sẽ kết thúc thôi- đây là lý do chăng?
Chiến Dã biết, anh chẳng yêu đương gì cái tên Nhiếp Phong Vũ này cả. Hắn ta cũng không yêu đương gì anh. Chẳng qua chỉ là hai con người xa lạ cùng tìm nơi sưởi ấm, anh cần vì nhiệm vụ, Nhiếp Phong Vũ cần anh, chỉ thế mà thôi. Nếu bọn họ không phải trong tù, mà là ở nơi rừng rậm hoang vu, chuyện này cũng sẽ phát sinh. Ngược lại nếu họ đều ở thế giới bình thường ngoài kia, cả hai vĩnh viễn sẽ không giống như hiện tại, hôn môi, âu yếm, thậm chí là trước đó không lâu còn làm tình kịch liệt.
Khoảnh khắc môi chạm môi, chợt nhận ra môi đối phương sao lạnh quá.
Chiến Dã đột nhiên tự hỏi, nếu ở bên ngoài, anh và hắn có thể gặp nhau không? Có thể…
“Không tập trung!” Phát hiện anh lại thả hồn phương xa, Nhiếp Phong Vũ như trừng phạt mà cắn môi anh một cái.
“Ưm!” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, vô thức đưa lưỡi ra định bụng liếm lên chỗ bị cắn, nào dè Nhiếp Phong Vũ chớp lấy thời cơ, đầu lưỡi cũng bị khẽ khàng cắn. Bạn đang �
Phương pháp hôn môi cực kích thích!
Nhiếp Phong Vũ có loại tiềm chất dễ làm người ta sa đọa. Chỉ như vô ý vô tình, mà lại làm người ta cảm nhận sâu thâm.
Chắc là vì mình cũng quá cô đơn thôi. Anh tự nói với bản thân thôi vậy đi, tạm thời cứ như thế. Nhắm mắt lại, đợi chờ một nụ hôn sâu—
“Oaaaaa~ A Chiến ơi! Thằng tóc vàng đánh tui! Mau thay tui báo thù ihhhhhhh~~~~!”
Cái giọng oang oang của Chu Chính đột nhiên chèn giữa hai người họ, không khí vốn dĩ đang ái muội giờ có thêm cái bóng đèn sáng trưng, thật làm người ta phải giật giật giật khóe môi liên hồi.
Thiếu chút nữa là đập đầu vào ngực Nhiếp Phong Vũ rồi, Chiến Dã nghiến răng quay đầu nhìn Chu Chính khóc sướt mướt như nhóc tì năm tuổi bị giật kẹo đang chạy vội đến chỗ bọn họ mà mách lẻo, còn cả một quãng khá xa, người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi!
“Thảo nào cứ thấy hôm nay thiếu thiếu gì đó-” Nhiếp Phong Vũ lẩm bẩm một mình.
Chiến Dã muốn rơi nước mắt. Làm ơn đi! Ba ngày cuối cùng, cho tôi yên tĩnh chút được không!!!
—————————
Phòng 419, người đứng bên giường hai vai run run, đưa tay thò xuống gối…
Sợi dây bạc với mặt dây hoa bách hợp tinh xảo, nắm trong tay mà cái lạnh lan khắp toàn thân…
Tất cả đều đánh dấu cho một cơn mưa to sắp đổ ào.
Nguyên Chiến Dã quỳ trên đất, thẫn thờ nhìn người trong lòng mình, máu đỏ từng giọt từng giọt lan tràn tạo nên một bức tranh tiên diễm.
Chưa từng nhìn đến cảnh máu đổ như thế này, đỏ thẫm khiến người ta tuyệt vọng. Ngay khi giọt máu cuối cùng nhiễu xuống cũng là lúc hơi thở lụi tàn. Nguyên Chiến Dã không ngờ mình lại là nhân chứng cho hơi thở cuối cùng của nạn nhân.
Cạnh bên hàng rào sắt của ngục giam, một phạm nhân bị rạch nát mặt lẳng lặng trút nhũng hơi thở cuối cùng trong lòng anh. Anh thật muốn thét to lên, muốn mau chóng đưa người đi cấp cứu, nhưng rốt cục anh chẳng làm được gì cả. Anh ngây ngốc nhìn thi thể đầy máu, mùi tanh nồng xộc lên làm anh khó thở, mắt bỗng thấy hoen nhòa…Mặt trời dần ngả bóng về Tây, những hạt sương sớm bay bay trong không khí, rồi vô tình vướng vào tóc vào mi mắt, muốn thoát đi nhưng đã là vô vọng.
Kết thúc, là như thế sao—
.
.
.
Vào phòng trưởng ngục, Tô Hòa đang đứng nhìn ra cửa sổ, anh đứng sau lưng hắn nhìn một hồi, cho đến khi mất kiên nhẫn liền hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Hòa chậm rãi xoay người, biểu tình sâu thâm khó lường của hắn lúc này lần đầu tiên anh mới nhìn thấy.
“Ngồi đi.” Hắn vươn tay ý mời anh ngồi xuống.
Nguyên Chiến Dã nhìn nhìn hắn, ngồi xuống.
“Uống trà hay cà phê?”
“Có chuyện gì cứ nói thằng đi. Gọi tôi đến chẳng phải chỉ mời tôi uống trà đâu nhỉ?” Chiến Dã ngăn lại Tô Hòa vừa định xoay người pha trà.
Tô Hòa nhún vai, quay về bàn ngồi xuống.
“Tôi cũng chỉ muốn cậu thả lỏng một chút thôi, dù sao cậu đã mãi căng thẳng lâu lắm rồi.”
Thả lỏng một chút? Anh chau hàng mày, “Ý cậu là sao?”
Cười khẽ một tiếng, Tô Hòa lắc đầu, “Thật là, cậu vẫn cứ sắc sảo như thế-”
“Cấp trên đang hối thúc sao?”
“Không-” Tô Hòa khẽ lắc đầu, “Là muốn chấm dứt.”
Anh thoảng sững sờ, cái gì? “Chấm dứt?”
“Phải, chấm dứt thôi.” Tô Hòa gật gật đầu.
Cảm giác sợ hãi từ đâu ùn đến, lan ra khắp toàn thân.
“Là ý gì?”
“Thì là chấm dứt hết vậy thôi. Nguyên Chiến Dã, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Cậu có thể rời đi không cần tiếp tục nằm vùng nữa.” Tô Hòa nói từ tốn, nhưng đối với Nguyên Chiến Dã thì cứ như quả bom quăng vào hồ nước.
Anh nhíu chặt đôi mày mắt mở trừng trừng nhìn người trước mắt, dường như gằn từng tiếng nói: “Như vậy là sao?”
“Ý ngay trên mặt chữ! Tôi không biết cậu lại bị lãng tai ấy, tôi không ngại lặp lại lần nữa, nhiệm vụ chấm dứt-”
“Cái gì là chấm dứt? Tôi đã có thể rời đi là thế nào?”Nguyên Chiến Dã bật dậy khỏi ghế, hai tay nắm chặt thành đấm, “Vì sao chỉ mới đi được nửa chừng đã nói là xong? Cậu xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn sao?”
Lửa giận phừng phừng không che dấu, nhưng sâu trong nội tâm còn có thứ đáng sợ hơn lửa giận, là tuyệt vọng, là thất vọng, là đánh mất-
“Cậu trước bình tĩnh cái đã.”
“Bốp” một tiếng, nắm tay nặng nề phang vào mặt bàn, Nguyên Chiến Dã nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi rất bình tĩnh!”
Phải, bình tĩnh lắm. Tô Hòa nhìn cái bàn, may sao không có cái ly nào trên bàn.
“Đây là quyết định của cấp trên, chúng ta chỉ chấp hành thôi. Làm vậy cũng vì có nguyên nhân cả thôi-”
“Tôi đang chờ nghe cái nguyên nhân đó đây!”
“Nhân chứng bị diệt khẩu!” Một câu của Tô Hòa làm Chiến Dã dần tĩnh lặng.
Bị diệt khẩu-
“Trên đường áp giải thì bị giết, hy sinh ba cảnh sát cũng không bảo toàn được mạng của hắn.” Nói tới đây hắn cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Hắn đã thỏa thuận với quan tòa rồi, mấy tên khác đã sớm bị xử bắn, nhưng vì chưa có chứng cứ xác thực định tội chết thằng đầu lĩnh, cuối cùng chỉ có thể phán hắn bốn mươi năm tù, ba ngày sau chung thẩm sẽ đưa ra quyết định.”
Nguyên Chiến Dã bất động đứng thừ người, nghe Tô Hòa chầm chậm nói xong, tim vốn đập loạn dần đều nhịp lại, “Chết tiệt!” Anh hung hăng chửi thề một tiếng, rồi lại dùng sức đập lên bàn.
Nghĩ muốn nhờ cơ hội này mà làm lại từ đâu, ai dè kết quả lại thế này đây. Nguyên Chiến Dã, mày thực con mẹ nó cút về hang đi! Anh thầm rủa mình trong lòng. Nhưng sao lại có cảm giác như sắp phải mất thứ gì đó…
“Nhân chứng đã chết mọi thứ đều là vô nghĩa. Cho nên hành động lần này kết thúc rồi.” Tô Hòa nhìn Nguyên Chiến Dã nhắm chặt hai mắt, hai tay chống trên bàn khom người về phía trước, môi run bần bật, bất giác muốn đi đến ôm lấy vai anh an ủi, nhưng tay vừa định đưa lên đã vội giật trở vể, trong nháy mắt toàn thân cương cứng.
Khẽ thở dài, “Thầy có nhắn lại rằng, cậu vất vả rồi. Thầy sẽ nhanh chóng trình lên trên, nếu có thể sẽ chuyển cậu đi đâu đó nhậm chức cảnh sát.
Anh nhắm mắt, chậm rãi thẳng lưng lên.
“Biết rồi. Không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Tô Hòa thảng ngạc nhiên nhìn anh, “Cậu không sao chứ?”
“Cậu hy vọng tôi có chuyện gì?” Nguyên Chiến Dã quay đầu nhìn hắn.
Thở dài, Tô Hòa cũng đứng lên, “Tôi không muốn gây gổ với cậu, tôi biết lòng cậu lúc này rất khó chịu, nhưng mà-”
“Cậu không biết đâu.” Chiến Dã cắt lời hắn, “Cậu chỉ biết tôi như thằng ngốc cắm cổ vì nhiệm vụ này để được giái thoát, cậu không biết được làm cảnh sát nó ý nghĩa thế nào đối với tôi đâu, tôi đúng là rất muốn ra đi, không hề muốn cả đời ở trường cảnh sát làm giáo viên, nhưng tôi cũng không hề khinh rẻ cái công việc này, mỗi học sinh tôi bồi dưỡng đều là tinh anh, chỉ cần tôi còn tại chức vị vẫn sẽ cố hết sức mà hoàn thành công tác! Nhưng cái tôi cần không chỉ như thế, nó còn sâu xa hơn nhiều lắm kìa! Mà cậu đó, Tô Hòa- cậu hoàn toàn chẳng giống tôi, cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tôi mãi chấp nhất cái quái gì đâu!”
Tô Hòa nhìn anh xoay người bước ra cửa, lòng bỗng trỗi dậy xúc động muốn giữ anh thật chặt. Hắn vẫn mãi không quên Nguyên Chiến Dã, chính con người này đã làm hắn khổ sở biết bao năm, hắn thề sẽ có một ngày hắn và anh “đồng quy vu tận”! Vì thế hắn liều mạng học tập, liều mạng gồng mình để trở nên ưu tú nhất, nhưng đến khi hắn lấy được quân hàm trưởng ngục, Nguyên Chiến Dã đã được giữ lại trường thành một giáo viên, hắn mới vỡ lẽ ra, chính chàng trai này vẫn luôn là động lực của hắn bấy lâu nay.
“Nguyên Chiến Dã-” Khi bừng tỉnh lại thì đã biết trong cơn mê bất tri bất giác gọi tên anh.
Chủ nhân cái tên dừng bước, dường như nghĩ ngợi gì đó, đứng chờ hắn tiếp lời.
Tô Hòa mấp máy môi, “Có phải cậu… chán ghét tôi không?” Nhìn anh chầm chậm xoay người lại còn bồi thêm một câu: “Tôi vẫn cứ muốn cậu rời đi.”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nếu như vậy bây giờ tôi rời đi hẳn cậu sẽ vui lắm nhỉ, cậu có biết ánh mắt cậu nhìn tôi chẳng có chút ý cười nào không. Tô Hòa, từ đầu đến giờ, chán ghét hay không phải là cậu đối với tôi mới đúng!”
Nhìn cánh cửa khép lại, ánh mắt Tô Hòa dần chuyển lạnh.
Nguyên Chiến Dã, xưa nay người đơn giản nhất vẫn luôn là cậu. An an phận phận làm thầy giáo có gì không tốt? Vì sao cứ muốn lao vào chốn hiểm nguy làm chi?
.
.
.
Anh không biết đã bao lâu trôi qua. Anh chỉ vừa mới rời khỏi phòng Tô Hòa, muốn tìm nơi yên tĩnh ngồi nghỉ chốc lắt, thế mà lại trông thấy thi thể. Chẳng lẽ anh là người mang điềm xấu sao? Lần thứ ba rồi, chỉ khác là hai người trước lúc anh nhìn thấy đã sớm là xác không hồn, nhưng lần này, anh tận mắt nhìn người đó trút từng hơi thở cuối cùng.
Hình ảnh cuối cùng lưu trong mắt người nọ cũng chỉ là máu nhòe cả mắt.
Có lẽ đã năm phút trôi qua, cũng có thể lâu hơn, thời gian một người trút hết hơi thở, rốt cục là bao lâu-
Còn chưa quá lâu để được người đời tưởng niệm.
Thật mơ hồ. Anh sờ lên cổ thi thể đã chuyển lạnh, mạch đã ngừng đập, chỉ còn cảm nhận được cái lạnh rùng mình. Giơ tay lên, lồng bàn tay đầy máu, mùi tanh nồng xộc lên mũi, như một giọt máu rơi xuống mảnh giấy trắng ngần, lan ra, lan ra, hoen ố-
Chiến Dã phát hiện lúc này mình quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không sao giải thích nổi. Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ lăn lăn trên đầu ngón tay, anh có loại ảo giác đó là máu của chính bản thân mình.
Chấm dứt rồi, cứ như vậy mà kết thúc. Vậy cũng tốt, chẳng mất gì, cũng chẳng lưu lại gì-
“Đừng nhúc nhích! Ai đứng ở đó đừng nhúc nhích!”
Tiếng còi hụ chói tai vang lên, từng hồi từng hồi. Tiếng người nhốn nháo, bước chân dồn dập gần tiến lại, Nguyên Chiến Dã buông tay, còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị ấn dí lên mặt đất. Mặt đập xuống sàn truyền đến cảm giác đau nhói làm anh thanh tỉnh không ít.
Ồn ào quá, có mấy kẻ đang la hét, có người thì đồng loạt hỏi Nguyên Chiến Dã, nhưng anh không nghe được, chẳng nghe được gì hết. Thanh âm bên tai dần vang xa, vang xa, lặng yên.
Lần này chỉ có mình anh.
Trời, cuối cùng cũng đổ mưa.
.
.
.
Phòng 419, Nguyên Chiến Dã ngồi trên giường quấn chăn, tóc mái ướt ướt dính bết trên trán, bất động mà nghiên cứu sàn nhà.
Chu Chính cầm túi chườm nóng đến bên giường, bỏ vào chăn anh. Chiến Dã nâng đầu nhìn hắn.
“Thiệt là tình cậu đó, xui xẻo gì đâu không, lần nào cũng gặp phải mấy chuyện này, riết rồi còn siêu hơn cả thám tử Conan.”
Nguyên Chiến Dã dời mắt tiếp tục ngắm nghía sàn nhà.
“Aizzz~ nếu không phải bạn bè tôi quan tâm cậu mần chi, lần này một mình cậu tại hiện trường, mũi dùi nào cũng chỉa hết vào cậu. Cậu nên cẩn thận chút đi, coi chừng có ngày bọn họ lấy cậu làm hung thủ cho mấy vụ bữa giờ luôn đó.”
“Không sao.” Nguyên Chiến Dã nói khẽ, “Sẽ không thế đâu.” Điều này anh chắc chắn.
“Nhóc con, nhìn đời đừng quá lạc quan, ở nơi này chân lý gì suy cho cùng cũng rặt toàn ngụy biện thôi!” Sẹo đột nhiên lên tiếng, làm tầm mắt Chu Chính và Chiến Dã đều hướng về mình.
Trọc và Hầu Tử cạnh bên chỉ cười cười.
“Có nhiều lúc rõ ràng chẳng phải là mày làm, nhưng mày sẽ chịu tội thay cho kẻ khác có giá trị hơn, ai bảo chúng ta không quyền không thế chứ!” Sẹo nói xong hừ mũi một cái, xem như biểu đạt bất mãn trong lòng.
“Đệt mợ nó chứ! Không quyền không thế là éo được làm người, xã hội quái quỷ!” Trọc liền mắng to.
“Sự thật thôi mà-” Giọng nói bén nhọn của Hầu Tử vang lên, còn mang theo ý vị châm chọc.
Phải! Đây là sự thật, ai cũng biết thế nhưng chẳng thể nào hiểu được.
“Đại ca, không lẽ anh biết chuyện gì à?” Chu Chính ngồi tựa thành giường nửa đùa nửa thật nói.
Sẹo cười cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.
“Có một số việc, không thể nói được.”
Chiến Dã rút tay chân vào sâu trong chăn, từ nãy đến giờ mà chẳng ấm lên được là bao, chân còn phải nhờ túi chườm nóng của Chu Chính nữa, dù ban đầu hơi nhói nhói chút, nhưng quen dần thì ấm áp. Không tệ, anh so so hai chân trên túi chườm nóng, cảm giác tuyệt vời.
“Chu Chính-” Anh gọi một tiếng, thanh âm thỏ thẻ làm Chu Chính thoáng rùng mình.
“Gì vậy?” Chu Chính xoay sang nhìn anh, vẻ chừng không hiểu.
“Cảm ơn anh.” Chiến Dã thấp giọng nói, khóe miệng chếch lên một đường cung mong manh, cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, mặc dù tôi đang lừa dối đó, nhưng lòng biết ơn này thì chẳng phài là giả tạo.
“Cậu-” Chu Chính mở to mắt nhìn anh, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà hỏi: “Cậu sốt nặng rồi hả?” Nói xong vươn tay ra sờ lên trán anh, “Bình thường mà! Vậy mắc giống gì dùng cái giọng ngọt ngào kèm ánh mắt long lanh to tròn như manga Nhật mà nhìn tôi? Mắc dịch mắc toi gì không! Bộ bị hù dọa đến nổi bệnh nặng luôn rồi?”
Anh nheo nheo mắt nhìn hắn, đưa ra kết luận, “Chu Chính-”
“Ờ?”
“Anh đúng là !”
(*) 烂泥扶不上墙: Lạn nên phù bất thượng tường. bạn nào có câu tiếng Việt tốt hơn không?
“Hả? Là ý gì? Tôi bị làm sao?”
“Hahaha! Ngay cả A Chiến cũng nhìn ra, Chu Chính mày còn diễn cái gì nữa!” Sẹo ngồi gần đó bật cười.
Bầu không khí bắt đầu dễ thở hơn, Nguyên Chiến Dã tạm thời quên đi hình ảnh máu me cùng sự khó chịu trong lòng. Chuyện trò vui vẻ, mọi người dường như quên mất chiếc giường bên dưới Chiến Dã, trên giường cậu nép mình trong chăn muốn ho cũng không dám ho thành tiếng. Thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, như lá cây đung đưa theo gió thu, có thể rời cành bất cứ khi nào.
Nước mắt từng dòng tuôn rơi, dù rằng khó thở cũng không dám vươn đầu ra khỏi chăn, cảm giác sợ hãi bóng tối ngột ngạt dần ập tới…
.
.
.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Bầu trời mang một sắc xanh man mát. Giữa trưa nắng chói gắt, cũng không ảnh hưởng tâm tình phơi nắng của Chiến Dã.
Lười biếng xoay người trên cỏ, đột nhiên cảm thấy an nhàn vô cùng. Trọng trách đã xong, anh cảm thấy mình như được giải phóng. Anh biết mình đã đánh mất một cơ hội, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì, anh lại thấy có lẽ đây là kết quả tốt nhất. Ngày ngày cứ phải nghĩ cách mà đi lừa người này người nọ, ngủ cũng chẳng được ngon, thật mệt muốn chết!
Mệt mỏi lắm, nhưng cũng sợ lắm.
Kỳ thực, anh cảm thấy thực oan uổng, anh chỉ mới “hy sinh”-tóm gọn là: anh cho Nhiếp Phong Vũ làm miễn phí! Phát huy tinh thần trách nhiệm nằm vùng cao nhất từ xưa đến nay, vậy mà không được “hồi đáp”, cứ thế mà xong. Y như biết rõ phía trước súng bắn pằng pằng mà còn muốn tiến lên ăn đạn, hy sinh vô ích!
Nhiếp Phong Vũ, Nhiếp Phong Vũ à Nhiếp Phong Vũ- thật muốn đạp chết ngươi! Nhưng lại tìm không ra lý do, người ta lại chẳng cưỡng dâm lại chẳng bỏ thuốc, từ đầu tới cuối ai mượn mình “tự nguyện” chi!
Dụng tâm bất lương, kết cục là thế này sao?
Nghĩ đến đây anh bật cười ra, đã ăn trộm gà còn mất luôn nắm gạo, nói tóm lại là đánh mất chính mình nhỉ?
“Nghĩ gì mà cười dữ vậy nha?” Ánh mặt trời bị bóng tối bao phủ.
Nguyên Chiến Dã mở mắt ra, nhìn bóng người ngồi xuống cỏ, nhếch môi cười cười.
“Anh đúng là thần thông, đi đâu cũng bị tìm ra.”
Nhiếp Phong Vũ cười rộ, “Chẳng lẽ cậu không hy vọng tôi tìm được sao?”
Không phủ nhận, anh lựa chọn trầm mặc. Xoay người sang hướng nắng nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh hồng cam.
“Tâm tình không tốt? Vì chuyện hôm qua sao?”
Đúng là “chuyện tốt không đi chuyện xấu ngàn dặm truyền”. Hoặc là nói nơi này căn bản chả có bí mật gì.
“Là ai thì cũng chẳng thể vui được nếu trước mắt mình là thi thể máu me nhỉ?” Chiến Dã thì thào: “Mùi máu tanh nồng kia đến giờ tôi vẫn còn ngửi thấy-”
Nhiếp Phong Vũ hơi chau mày, vươn tay xoa xoa lên trán anh, đối phương thoáng ngẩn ra nhưng cũng không động, tùy hắn vuốt ve, cuối cùng Nhiếp Phong Vũ che lấy hai mắt anh.
“Cẩn thận chói mắt. Ánh mặt trời- độc lắm.” Giọng nói dịu dàng như cặp đôi tình tứ trò chuyện với nhau, lại mang theo ý vị quan tâm đã lâu rồi anh chưa được nghe đến.
Giây phút này, cảm giác thật lạ kỳ. Chiến Dã vẫn bình thản nhắm mắt lại, như thế anh sẽ cảm nhận rõ ràng hơn chung quanh, không cần nhìn, dùng tâm cảm nhận thôi.
“Nhiếp Phong Vũ-”
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mày, “Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên tôi với giọng bình tĩnh thế đó, sao vâỵ?”
Lần đầu tiên sao? Anh cũng hiểu được, trước kia tiếp cận Nhiếp Phong Vũ vì có mục đích, nhưng hiện tại anh còn cần gì ở Nhiếp Phong Vũ nữa đâu. Anh hoài nghi phái người diệt khẩu là Nhiếp Phong Vũ, nhưng cũng chỉ hoài nghi, đúng sai đối với anh chẳng còn quan trọng.
“Tôi đối với anh mà nói tột cùng là gì?” Ngay khi hỏi xong anh liền hối hận. Anh vừa hỏi cái vấn đề cực kỳ chết tiệt, đã biết luôn đáp án rồi mà! Bọn họ căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau, nói cho dễ hiểu là “Binh” và “Phỉ”
(*) Binh: quân đội, vũ khí, binh khí. Phỉ: cướp, đạo tặc.
Câu hỏi ngu muốn chết! Nguyên Chiến Dã, mày muốn bị ăn đập nà!
Bàn tay trên mắt dời đi, anh vô thức mở mắt ra nhưng lại bị nắng gắt chói lóa thiếu chút nữa chảy nước mắt, bây giờ không có Nhiếp Phong Vũ chở che. Quay đầu sang, anh thấy khuôn mặt cười tỉnh tỉnh của hắn, cái cười quen thuộc như ngày đầu gặp gỡ.
“Cậu rất quan tâm vấn đề này sao?” Nhiếp Phong Vũ hỏi.
“Không phải-” Anh không biết trả lời sao mới tốt. Anh ngồi dậy, khuôn mặt vốn đã bị nắng đốt đỏ ửng nay càng đỏ hơn.
Nhiếp Phong Vũ cười cười, vươn tay nâng cằm anh lên để hai ánh mắt tương giao.
“Cậu thực đáng yêu, không giống bọn khác. Tôi sẽ toàn tâm chiếu cố cậu, ở trong này.”
Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, anh biết hắn có ý gì, nhưng rồi lại cứ thấy mù mờ. Trước kia giờ giờ khắc khắc đều mong hiểu được gã đàn ông trước mắt này, nhưng hiện tại chỉ muốn đơn thuần cùng hắn ta trò chuyện, nhưng lại phát hiện không có khả năng.
“Làm sao vậy? Cái bản mặt thế kia?” Nhiếp Phong Vũ nhìn thấy anh nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Phơi nắng hơi lâu, váng đầu chút thôi.”
“Vậy về thôi!” Nghĩ muốn đứng lên lại bị giữ chặt, Nhiếp Phong Vũ mang theo nghi hoặc mà nhìn anh.
“Nhiếp Phong Vũ, vì sao anh lại ngồi tù?” Nguyên Chiến Dã cuối cùng cũng hỏi rồi, trước khi rời đi anh muốn được đáp án mình quan tâm nhất.
Dường như không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, Nhiếp Phong Vũ lẳng lặng nhìn anh một lúc, rồi cười nói: “Ngồi tù thì có nguyên nhân gì nữa, vì tôi làm chuyện xấu đó!”
“Giết người, buôn lậu thuốc phiện, cướp bóc, cường gian?”
“Ha-” Nhiếp Phong Vũ ngồi lại trên cỏ ra chiều nghiêm túc mà hỏi, “Ba cái đầu thì không biết, cái cuối cùng, hỏi cậu xem.” Nói xong ái muội nhìn anh, “Cậu cảm thấy chúng ta là cường gian hay hợp gian?”
Đệt! Nguyên Chiến Dã đưa chân đá qua lại bị nắm lấy giữa không trung.
“Chậc chậc!” Nhiếp Phong Vũ lia mắt qua lại giữa hai chân anh mà đánh giá, “Tư thế này của em yêu thật quá táo bạo!”
Nguyên Chiến Dã trợn trắng, “Nhiếp Phong Vũ, chúng ta có thể đàng hoàng mà nói chuyện như hai thằng đàn ông với nhau không?” Hả? Coi như cầu anh đó? Tôi sắp được “hình mãn phóng thích” rồi.
(*) mãn hạn tù được thả ra.
“Chúng ta vẫn luôn nói chuyện với nhau như hai thằng đàn ông cơ mà!” Nhiếp Phong Vũ vẻ mặt dĩ nhiên là thế làm cho anh muốn trào máu họng.
Cúi đầu, anh ủ rũ nhìn mặt đất. Nhiếp Phong Vũ choàng vai anh,
“Giận rồi?”
Thằng điên! Làm như tình nhân gây gổ ấy, cần gì mà dỗ dành như thế?
“Xin lỗi mà! Cậu là người đầu tiên hỏi tôi chuyện này đó.” Nhiếp Phong Vũ cười vang bên tai, “Vì đã vào đây rồi, những chuyện lúc trước chằng còn quan trọng, nên chẳng ai quan tâm chuyện này cả.”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu, “Không phải anh sắp được ra rồi à?”
“Sao cậu biết?”
À thì- “Anh nổi tiếng thế kia, có chuyện gì ai ai cũng biết.” Thật bội phục mình! Mặt không đổi sắc tim không đập mạnh mà nói như đúng rồi.
“Phải không?” Nhiếp Phong Vũ sờ sờ mặt mình, “Tôi nổi tiếng dữ vậy sao?”
Mẹ bà nó! Bày đặt làm bộ nữa hả? Chiến Dã thầm cắn răng, sao lại không nổi tiếng cho được? Ngay cả anh còn được “thơm lây” cơ mà, Tứ Đại Thiên Vương đó nha, thiệt là sáng chói!
“Cậu có muốn ra ngoài không?” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên hỏi một câu lấp lửng.
Chiến Dã thảng nghi ngờ nhưng vẫn nói: “Hỏi thừa! Ai lại không muốn ra, chẳng lẽ muốn trong này cả đời?”
Nhiếp Phong Vũ cười một tiếng, “Tôi giúp cậu ra nha!”
Anh muốn hỏi “anh có tư cách gì mà nói mấy lời nay?” nhưng suy nghĩ lại sao đó mà rằng,
“Cái gì gọi là giúp tôi?”
“Thì ý ngay mặt chữ thôi!”
Anh thật không rõ dạo gần đây sao ai cũng khoái nói câu này nhỉ.
“Ánh mắt cậu đẹp lắm!” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên nói: “Có lẽ trước kia tôi bị ánh mắt này hấp dẫn đó.”
Khó hiểu quá. Đang nói vụ hồi trong phòng tắm hả?
“Vậy vì sao anh còn bỏ mặc tôi ở đó?” Lần đó Nguyên Chiến Dã đã xem Nhiếp Phong Vũ cùng cái đám ô hợp muốn cường gian anh là “cá mè một lứa”.
“Ha ha! Tôi nghĩ người có ánh mắt như thế chắc là không dễ dàng khuất phục đâu ha? Huống chi lúc đó toàn thân cậu ngập trong sát khí–”
“Vậy nếu ngộ nhỡ tôi không chống lại được bọn chúng thì sao?”
“Mà cậu có thế đâu!”
“Tôi là đang nói nhỡ như vậy!”
“Trên đời này sao mà lắm ngộ nhỡ thế?” Nhiếp Phong Vũ xoa dịu cơn kích động sắp sửa bùng nổ của anh, “Quan trọng là… kết quả hiện tại ra sao thôi.”
Anh nhìn cái bản mặt cười cười của Nhiếp Phong Vũ, cái cười sao mà dịu dàng. Nhưng anh lại nhận thấy Nhiếp Phong Vũ kỳ thực lại là con người lạnh lùng. Một người thường xuyên điểm nụ cười dịu dàng trên môi, kỳ thật đã che giấu vô vàn đằng sau nụ cười đó. Anh cảm thấy mình vẫn chưa hiểu ra-
“Hôm nay cậu cứ thẫn thờ.” Nhiếp Phong Vũ chau mày, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi mắt anh, “Hàng mày nhăn nhíu thế này này, có chuyện gì à?”
“Không có.” Hạ tầm mắt, anh nhẹ giọng nói. “Chỉ là đang nghĩ khi nào mình được đi ra thôi-”
“Vậy sao? Nhanh thôi, tin tôi đi!” Nhiếp Phong Vũ nghiêng đầu anh tựa lên vai mình, “Ra ngoài rồi thì ráng làm người tốt nha.”
Đột nhiên chẳng muốn nói dối, anh bất giác muốn nói gì đó với Nhiếp Phong Vũ, nhưng lại chẳng thể nói ra thân phận của mình được, đây là điều tuyệt đối không được phép, chẳng qua anh muốn nói câu gì đó thật lòng không mang toan tính.
“Tôi-”
“Hôn được không?” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên chặn lời anh.
Anh ngây ngẩn cả người, không biết trả lời làm sao. Nhiệm vụ đã xong, anh còn lý do gì phải làm thế sao? Nói cách khác những gì anh làm trước kia, thật sự hoàn toàn vì nhiệm vụ sao? Đủ loại vấn đề đều hiện trong đầu, mỗi một đáp án đều tưởng như hoàn mỹ nhưng thật ra lại thiếu gì đó.
Yên lặng đồng nghĩa với chấp nhận. Nhiếp Phong Vũ từ từ hạ thấp đầu. Nhìn khuôn mặt hắn ngày càng trờ đến, anh không biết Nhiếp Phong Vũ vì sao đột nhiên lại đòi hỏi mình như vậy, mà thậm chí- mình dường như không muốn cự tuyệt.
Dù sao cũng là lần cuối, rất nhanh sẽ kết thúc thôi- đây là lý do chăng?
Chiến Dã biết, anh chẳng yêu đương gì cái tên Nhiếp Phong Vũ này cả. Hắn ta cũng không yêu đương gì anh. Chẳng qua chỉ là hai con người xa lạ cùng tìm nơi sưởi ấm, anh cần vì nhiệm vụ, Nhiếp Phong Vũ cần anh, chỉ thế mà thôi. Nếu bọn họ không phải trong tù, mà là ở nơi rừng rậm hoang vu, chuyện này cũng sẽ phát sinh. Ngược lại nếu họ đều ở thế giới bình thường ngoài kia, cả hai vĩnh viễn sẽ không giống như hiện tại, hôn môi, âu yếm, thậm chí là trước đó không lâu còn làm tình kịch liệt.
Khoảnh khắc môi chạm môi, chợt nhận ra môi đối phương sao lạnh quá.
Chiến Dã đột nhiên tự hỏi, nếu ở bên ngoài, anh và hắn có thể gặp nhau không? Có thể…
“Không tập trung!” Phát hiện anh lại thả hồn phương xa, Nhiếp Phong Vũ như trừng phạt mà cắn môi anh một cái.
“Ưm!” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, vô thức đưa lưỡi ra định bụng liếm lên chỗ bị cắn, nào dè Nhiếp Phong Vũ chớp lấy thời cơ, đầu lưỡi cũng bị khẽ khàng cắn. Bạn đang �
Phương pháp hôn môi cực kích thích!
Nhiếp Phong Vũ có loại tiềm chất dễ làm người ta sa đọa. Chỉ như vô ý vô tình, mà lại làm người ta cảm nhận sâu thâm.
Chắc là vì mình cũng quá cô đơn thôi. Anh tự nói với bản thân thôi vậy đi, tạm thời cứ như thế. Nhắm mắt lại, đợi chờ một nụ hôn sâu—
“Oaaaaa~ A Chiến ơi! Thằng tóc vàng đánh tui! Mau thay tui báo thù ihhhhhhh~~~~!”
Cái giọng oang oang của Chu Chính đột nhiên chèn giữa hai người họ, không khí vốn dĩ đang ái muội giờ có thêm cái bóng đèn sáng trưng, thật làm người ta phải giật giật giật khóe môi liên hồi.
Thiếu chút nữa là đập đầu vào ngực Nhiếp Phong Vũ rồi, Chiến Dã nghiến răng quay đầu nhìn Chu Chính khóc sướt mướt như nhóc tì năm tuổi bị giật kẹo đang chạy vội đến chỗ bọn họ mà mách lẻo, còn cả một quãng khá xa, người chưa tới mà tiếng đã tới trước rồi!
“Thảo nào cứ thấy hôm nay thiếu thiếu gì đó-” Nhiếp Phong Vũ lẩm bẩm một mình.
Chiến Dã muốn rơi nước mắt. Làm ơn đi! Ba ngày cuối cùng, cho tôi yên tĩnh chút được không!!!
—————————
Phòng 419, người đứng bên giường hai vai run run, đưa tay thò xuống gối…
Sợi dây bạc với mặt dây hoa bách hợp tinh xảo, nắm trong tay mà cái lạnh lan khắp toàn thân…
/44
|