Chiêu Diêu

Chương 3 - Chương 3

/141


Ừm, ý tưởng này không tệ.

Lúc này ta xoa xoa tay, chờ thiếu nữ kia hoàn toàn tắt thở. Ấy vậy mà chẳng được bao lâu, thiếu nữ bất chợt run rẩy động đậy hai chân, ngay sau đó lồng ngực khẽ phập phồng, tiếp đến là. . . .

Lại mở mắt. . . .

Đập mạnh như thế mà không chết! Ta sợ hãi than, hiện tại các ngươi toàn là những người đầu cứng như vậy à?

Ta thất vọng rời mắt, mất hết hứng thú muốn hóng chuyện, không ngờ vừa chuyển thân muốn quay lại mộ phần ngồi thì lại nghe thấy nữ tử vừa tỉnh lại hít một hơi khí lạnh, thét một tiếng chói tai: “Á, quỷ!”

Hả? Gọi ta à?

Ta quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm.

Quả nhiên, hai mắt thiếu nữ trừng lớn như chuông đồng, vừa chăm chăm nhìn ta, vừa liều mạng giùng giằng ở trong ngực nam tử: “Không có chân! Quỷ! Quỷ!”

Ồ! Nàng bị đụng đầu, không ngờ lại có thể nhìn thấy ta! Lâu lắm rồi mới được người sống nhìn thấy, ta rất vui vẻ, vội vàng đi hai bước về phía nàng, nhìn nàng cười cười: “Đúng vậy, đúng vậy, ta là quỷ đây.”

“Á á á!” Nàng lại thét lên một hồi, đẩy nam tử ra, ra sức lùi về phía sau, “Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!”

Nam tử vừa mờ mịt vừa cuống quít, gấp gáp hỏi nàng: “Chỉ Yên! Là ta đây, muội làm sao vậy?”

Ta cũng giải thích với nàng: “Ngươi đừng sợ, ta không hại ngươi đâu.” Nghĩ nghĩ một chút ta lại nói, “Cũng không đúng, vừa rồi ta có ý định hại ngươi. . .”

“A a a!” Nàng lại thét chói tai không dứt, bò lui về phía sau, lưng áp vào bia mộ của ta. Sờ thấy tấm bia, nàng ngẩng đầu lên nhìn, càng thêm sợ hãi, đang định hét tiếp thì nam tử bắt lấy cánh tay của nàng: “Chỉ Yên! Muội nhìn ta đi! Ta ở đây, ta dẫn muội trở về! Muội đừng sợ!”

Nam tử này không nói thì không sao, hắn vừa thốt ra mấy lời này, Chỉ Yên nhất thời vùng dậy phản kháng: “Ta không về cùng huynh! Huynh cút đi!”

Ta ở một bên tiếp lời: “Đúng thế, bảo hắn biến đi, ngươi ở lại với ta.”

Nàng lại thét lên the thé: “A a a! Ta không muốn ở đây cùng ngươi!”

Nam tử mờ mịt: “Chỉ Yên, rốt cuộc muội đang nói với ai vậy?”

Chỉ Yên quay sang gắt với hắn: “Ta nói chuyện với ai huynh đừng có xía vào, dù sao ta cũng không cùng huynh trở về! Ta muốn đi núi Trần Tắc! Ta muốn gia nhập Ma đạo! Ta. . .” Không đợi nàng nói xong, nam tử trực tiếp ôm ngang hông nàng, đi về phía hắc mã.

Nàng ở trong ngực hắn giãy giụa, vừa đánh vừa đá: “Không! Ta không muốn trở về với huynh! Huynh buông ta ra!”

Nghe thấy nàng nói đến núi Trần Tắc và Ma đạo, ta vừa mới nổi lên hứng thú, nàng đã bị ôm đi. Nhìn nàng giãy giụa không có chương pháp gì thế kia làm ta thấy vô cùng sốt ruột. Ta dùng tốc độ lớn nhất của mình, ra sức bay về phía nam tử, kêu to: “Ngươi đánh hắn đi!”

Hiện giờ Chỉ Yên đang gấp gáp, quả nhiên nghe theo lời ta, nắm tay đập vào lưng hắn. Nhưng cái này. . . quả thực chỉ như đấu pháp “liếc mắt đưa tình”. Nam tử chẳng mấy đau đớn, ôm nàng đi nhanh hơn, ta lại kêu: “Ngươi đánh đầu hắn đi!”

Chỉ Yên nghe vậy lập tức tát “chát” một cái vào mặt nam tử kia: “Ta đánh này!”

Cước bộ nam tử chỉ khựng lại trong nháy mắt, ta nhân cơ hội đó rút ngắn khoảng cách với bọn họ: “Ngươi đánh chẳng đau gì cả!”

Chỉ Yên lại “chát” thêm một cái nữa: “Ta đánh đau đây!”

Nam tử dừng lại hoàn toàn, ta hì hục đuổi theo, ngẩng đầu lên liền thấy nam tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chỉ Yên, miệng hắn mím chặt, ánh mắt mang theo ba phần chua xót, bảy phần đau thương.

Ừm, ta nghĩ thầm, cái tát này đại khái đã làm hắn đau lòng rồi.

Nhưng điều đó cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta chỉ quan tâm đến việc thiếu nữ này không thể đánh hắn ngất xỉu, hắn sẽ vẫn mang nàng đi.

Đúng như dự đoán, nam tử lại bước đi, hiển nhiên là liều mạng muốn dẫn Chỉ Yên về. Chỉ Yên gào đến tê tâm liệt phế: “Ta không đi! Huynh buông ra! Khốn kiếp!”

Ây da, phiền toái quá đi!

Ta thấy phiền nhất chính là loại chuyện cường thủ hào đoạt này, cô nương nhà người ta đã nói là không đi rồi, đã không cho chạy thì chớ lại còn cậy mạnh bắt nạt người! Ta xắn tay áo, quát to một tiếng: “Ta tới đây!” Sau đó, cắm đầu tiến vào thân thể của Chỉ Yên . . .

Lòng đầy căm phẫn, liều mạng va chạm, ta chỉ thấy thân thể và tứ chi truyền đến cảm giác ấm áp lại nặng nề đã lâu không thấy. Mà lúc này, ta căn bản không kịp lo lắng đến điều gì khác, ta như một con cá giãy ở trong ngực nam tử thoát ra ngoài. .

Nam tử sửng sốt, giật mình nhìn ta: “Chỉ Yên?”

Ta không nói một lời, khép lại váy dài nhiễm bùn đất, ánh mắt trầm lại, trên tay kết ấn. Nam tử nhìn ta, đột nhiên phản ứng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngươi không phải là Chỉ Yên! Ngươi là ai?”

Hắn quát hết một câu này, tay phải rút kiếm, chỉ nghe một tiếng leng keng thanh thúy, ta đảo mắt nhíu mày. Vừa rồi tình hình quá hỗn loạn không chú ý đến thanh bội kiếm ở bên người hắn, tuy không phải loại Tiên Kiếm nào ta cũng biết, nhưng hình thức của thanh kiếm này ta rất quen thuộc. Vỏ kiếm làm bằng lưu ly, toàn thân trong suốt, chuôi bằng bạch ngọc, thân chuôi gắn một cái gương đồng lớn, ám chỉ “nước trắng soi tâm” (Bạch Thủy Giám Tâm). Là bội kiếm tượng trưng của Giám Tâm môn.

Nam tử này hẳn là người của Giám Tâm môn.

Giám Tâm môn là một trong Thập Đại Tiên Môn. Lúc trước, Thập Đại Tiên Môn trúng mai phục ở Kiếm mộ, Giám Tâm môn cũng xuất không ít lực, cứ mười người thì có năm người của Giám Tâm môn. Giết ta, có thể nói bọn họ bị lỗ vốn.

Ta nheo mắt, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nam tử giương mắt nhìn ta, uy hiếp nói: “Quỷ quái phương nào, mau mau hiện hình! Ta tha chết cho ngươi.”

Ta cười nhạo một tiếng, đúng là không có nhãn lực, cho dù Lộ Chiêu Diêu ta có nhập vào một con heo thì loại đệ tử tiên môn bình thường giống như hắn, ta cũng có thể đánh bại một lúc mười người.

Lúc này, ta lười phải nói nhảm với hắn, thân thể ta chợt lóe, vụt tiến lên, nhận được ánh mắt kinh ngạc của nam tử. Trong khi hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, thì “bốp” một tiếng, tay ta chém mạnh vào cổ của hắn. Sấm sét vang dội sau lưng ta, hạt mưa to nặng nề rơi quanh bốn phía, thân thể to lớn của nam tử trong nháy mắt sụp đổ trước người ta. Ta phất phất ống tay áo, nhàn nhạt nói: “Đã xong.”

Nhưng giờ khắc này, ngoại trừ tiếng mưa thì bốn phía lại an tĩnh đến quỷ dị.

Không nghe thấy tiếng hoan hô reo hò, ta quay đầu lại nhìn, thấy thiếu nữ kia hiện giờ đã trở thành hồn phách, cô đơn đứng trước bia mộ, giật mình ngây người nhìn ta: “Ngươi. . . Ngươi đoạt thân thể của ta?”

Ai da, ta chợt nhớ ra.

Hình như đúng là có chuyện này.

Ta phất phất tay: “Không cần hoảng sợ, ta nhất định sẽ trả lại thân thể cho ngươi. Chỉ có điều. . .” Ta đi tới bên cạnh hồn thể của Chỉ Yên, cười híp mắt nhìn nàng, “Tiểu muội muội, ngươi trả lời cho ta một vài vấn đề trước đã.”

Nàng có chút bứt rứt xoa xoa tay: “Vấn đề gì?”

“Ngươi có một thân tiên khí, rõ ràng là người tu tiên đi ra từ danh môn chính phái, nhưng vừa nãy ngươi lại nói muốn đến núi Trần Tắc, nhập Ma đạo, thế là sao?”

Chỉ Yên trầm mặc một hồi, mắt hạnh rũ xuống, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa hận ý: “Tu tiên quá khó, ta muốn tìm phương pháp tu nhanh hơn, ta muốn tu ma, ta muốn báo thù.”

“Ồ?” Ta ôm tay hỏi, “Báo thù?”

“Giám Tâm Môn chủ Liễu Nguy giết chết cha ta. . .” Nàng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta muốn khiến cho lão già kia, nợ máu phải trả bằng máu.”

Ta liếc mắt nhìn nam tử ngã ở trên mặt đất: “Hắn cũng là người của Giám Tâm môn, sao các ngươi lại ở chung một chỗ vậy? Ta thấy hắn còn rất thích ngươi nữa đấy.”

Chỉ Yên thoáng lặng đi: “Cha ta và Liễu Nguy lão nhân vốn là bạn tri kỷ, ta sống ở Giám Tâm môn từ nhỏ đến lớn, hắn. . . là Liễu Thương Lĩnh, con út của Liễu Nguy. Ta với hắn có quan hệ thông gia. Chuyện này. . . ta muốn nhập Ma đạo, hắn đuổi theo ta đến đây, không cho ta lên núi Trần Tắc.”

Ta gật gật đầu, hẳn là câu chuyện ngược luyến tình thâm đan xen với huyết hải thâm thù: “Vậy hắn đuổi kịp ngươi trước khi ngươi đến núi Trần Tắc sao?”

Chỉ Yên ngẩng đầu nhìn ta một cái, có chút nghi hoặc: “Ở đây cũng thuộc phạm vi của núi Trần Tắc, ngươi không biết hả?”

Ta. . . quả thực không biết!

Từ lúc ta trở thành cô hồn dã quỷ phiêu đãng cho tới bây giờ cũng không có ai nói cho ta biết nơi này là núi Trần Tắc. Dãy núi thuộc núi Trần Tắc trải dải mấy trăm dặm, mỗi một ngọn núi đều có phong cảnh khác nhau, ta ở chỗ này khoảng trăm năm cũng chưa nắm rõ ràng được toàn bộ.

Tên quái dị kia lại đem thi thể của ta chôn ở núi Trần Tắc, hắn. . .

Quả nhiên là vô cùng hận ta, chắc là muốn ta ngày đêm nhìn lên đỉnh núi để thấy được thành tựu đáng khoe khoang của hắn!

Tên khốn kiếp này!

Chỉ tiếc cho tâm cơ của hắn, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc ta hoàn toàn không nhận ra đây là núi Trần Tắc. Hừ! Muốn cùng ta đấu à? Cũng không nhìn xem trái tim ta rộng lớn bao nhiêu!

“Ta vừa mới tới được Vạn Lục môn, còn chưa kịp bước vào đã bị Liễu Thương Lĩnh ép trở về. . . đưa đến nơi này.”

Đã đến tận cửa của Vạn Lục môn ta mà còn để cho người của Giám Tâm môn cướp đi? Thủ vệ giữ cửa làm ăn kiểu gì thế? Tên quái dị kia đã nói hắn quản lý Vạn Lục môn rất tốt cơ mà?

Đối với hành động quản giáo không nghiêm của Mặc Thanh, ta cảm thấy có chút tức giận.

Chỉ Yên đứng đó nhìn ta chăm chú, hiện giờ nàng cũng tỉnh táo lại một chút, quay đầu nhìn bia mộ một cái, rồi lại nhìn ta đang chiếm cứ thân thể của nàng, mở miệng hỏi, “Còn ngươi? Ngươi là ai, tại sao lại chôn cất ở chỗ này, lập một tấm bia không có chữ?”

“Ta ấy à.” Ta cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta họ Lộ, tên Quỳnh, tự là Chiêu Diêu, chính là người đã lập nên Vạn Lục môn trên núi Trần Tắc. . .”

“. . . Nữ. . . Nữ ma đầu.” Nàng hoảng sợ nói tiếp lời của ta.

Ta thưởng thức nét mặt của nàng, hài lòng gật đầu một cái: “Đúng thế, chính là nữ ma đầu.”

Ta thấy nàng nuốt nuốt nước miếng, mặc dù ta biết rõ hồn thể không có nước bọt. Lại được người khác nhìn bằng ánh mắt kính sợ ấy một lần nữa, ta chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái, uất khí tích tụ lúc đến chợ quỷ vong hồn khi trước nhất thời tiêu tan hết. “Trong giang hồ không một ai có thể tìm được thi thể của ngươi, thì ra ngươi được chôn ở chỗ này. . .” Chỉ Yên nhẹ giọng lẩm bẩm, “Rốt cuộc là người nào đã chôn cất ngươi ở đây. . .”

Ta đang định trả lời thì chợt nghe thấy phương xa trong làn mưa truyền đến tiếng cước bộ. Căn cốt của thân thể này quá bạc nhược, nghe xa không rõ lắm, ta tiện tay bấm quyết để tai có thể nghe ngàn dặm, vừa bấm xong thì lập tức sương mù trần thế bị phá vỡ, ta thu hết động tĩnh đằng xa vào trong tai.

“Môn chủ, bọn họ xông vào cấm địa, đệ tử trước núi chưa thấy bọn họ đi ra ngoài, có lẽ vẫn còn ở trong đó.”

“Sao lại không ngăn lại?”

Ngữ điệu lạnh như băng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn này ta vừa nghe đã nhận ra, là Mặc Thanh.

Ha, được lắm tiểu tử. Ta nhếch môi cười một tiếng, ngươi đến cũng có thể coi là một việc tốt!


/141

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status