Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 309 - Lời thề

/176


Nam nhân trung niên đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, bất quá kêu cũng kêu không được, âm thanh phát ra chỉ là tiếng hừ hừ.

"Ui"

Mục Nam Đình nhịn không được hít hà, tựa hồ hắn đang đau thay cho nam nhân trung niên.

Nghê Diệp Tâm vội vàng chạy tới nói:

"Đại hiệp là lợi hại nhất, nhẹ nhẹ tay một chút, đừng làm hắn thành người tàn phế."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Nào có dễ dàng như vậy liền tàn phế."

"Không nói trước được. Hắn cũng có tóc bạc rồi, tuổi lớn xương cốt dễ dàng bị gãy đó nha."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên là vì ghen mới ra tay. Nghê Diệp Tâm thế nhưng ở ngay trước mặt hắn dám khen võ công người khác tốt. Mộ Dung đại hiệp dứt khoát liền tự mình thể hiện. Có khối người muốn xem Mộ Dung Trường Tình xuất chiêu, nhưng không phải người nào cũng có thể nhìn thấy nha.

Lục Duyên cùng Mục Nam Đình cơ hồ là không có thấy rõ ràng, dù sao nam nhân trung niên đã bị khống chế thật mau, thật giống như gặp quỷ.

Mục Nam Đình quả thực hâm mộ đến không chịu được. Hắn thấy Mộ Dung Trường Tình tuổi tác không lớn hơn bọn họ, nhưng tuổi còn trẻ mà võ công đã cao như thế, đúng là làm người ta không thể không hâm mộ.

Chỉ sợ nơi này người không hâm mộ võ công của Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ có Nghê Diệp Tâm. Không có người nào vô duyên vô cớ có được công phu tốt. Không cần nghĩ Nghê Diệp Tâm cũng biết Mộ Dung Trường Tình khi còn nhỏ chịu rất nhiều khổ cực.

Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình vuốt mông ngựa nịnh hót. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình ngoài miệng không nói gì, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy thực hưởng thụ.

Mộ Dung Trường Tình xụ mặt, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nâng lên, nhàn nhạt nói:

"Làm chính sự đi."

"Ta thiếu chút nữa đã quên."

Nghê Diệp Tâm nói.

Nam nhân trung niên nam nhanh chóng bị Mộ Dung Trường Tình chế trụ, thật sự là phi thường kinh ngạc với võ công của Mộ Dung Trường Tình. Thật sự là một chút năng lực đánh trả, hắn cũng không có, chỉ có thể quỳ trên mặt đất.

Hắn không cam lòng, giãy giụa một chút cũng là phí công.

"Các ngươi rốt cuộc là người nào! Muốn làm cái gì?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Mấy người chúng ta có thể nói là rất phức tạp. Vốn dĩ có người đến nơi đây là vì làm việc, cũng có người tới tìm kiếm thông tin về ân oán diệt môn mười năm trước, còn bản thân ta tới xem náo nhiệt."

Nghê Diệp Tâm quả thực chính là muốn tức chết nam nhân trung niên, cợt nhả không đứng đắn.

Cừu Vô Tự đi tới, rút kiếm ra để ở trên cổ nam nhân trung niên, nói:

"Ta muốn biết Trảo Công cùng môn phái các ngươi có quan hệ gì. Đây có phải là môn võ độc môn của các ngươi hay không?!"

Nam nhân trung niên nhìn thoáng qua Cừu Vô Tự, cắn răng nói:

"Chuyện ngươi muốn biết, ta tuyệt đối không thể nói cho ngươi."

Nghê Diệp Tâm nghe xong hắn nói, nhịn không được liền cười ra tiếng, nói với Cừu Vô Tự:

"Cừu Trưởng lão, hắn đã thừa nhận rồi."

"Hắn thừa nhận khi nào?"

Mục Nam Đình không hiểu.

"Rõ ràng chính là không chịu nói mà."

"Mục thiếu hiệp, ngươi sao ngốc như thế chứ? Hắn hiện tại bị một lưỡi kiếm kề cổ, nếu Trảo Công cùng môn phái bọn họ không có quan hệ, hắn đã sớm hô to không quan hệ, sao còn nghiến răng nghiến lợi nói sẽ không nói chứ."

Mục Nam Đình nghĩ nghĩ lại thấy có lý.

Cánh tay Cừu Vô Tự run lên, mũi kiếm cũng đong đưa theo. Kiếm để ở cổ nam nhân trung niên là lưỡi kiếm thật sự quá sắc bén, đã cắt vào da cổ tạo ra một dấu hồng hồng, chẳng qua miệng vết thương cũng không sâu.

Nghê Diệp Tâm vội vàng nói:

"Cừu Trưởng lão đừng kích động mà. Chúng ta còn chưa có hỏi xong đâu. Ngươi kích động như vậy, vạn nhất đem đầu hắn chặt bỏ thì làm sao đây."

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đẩy mũi kiếm của Cừu Vô Tự ra một chút, nói:

"Trước tiên đem kiếm thu hồi. Nếu hắn không chịu thành thật phối hợp, cũng không cần một kiếm giết hắn, làm như vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao?"

Cừu Vô Tự lúc này mới thu kiếm, hít sâu hai hơi lại nói:

"Mười năm trước, là ai hạ độc thủ với Tiết gia?"

Nam nhân trung niên coi như không có nghe được, cúi xuống đầu không nói lời nào, lúc này cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không cao hứng, nhíu nhíu mày, bàn tay đè xuống một chút. Mọi người liền nghe "rắc rắc", phiến đá xanh vỡ vụn lớn hơn nữa, nam nhân trung niên lại hừ một tiếng.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy nói:



"Đại hiệp nhẹ tay thôi, đừng đem hắn giết chết."

Nam nhân trung niên đau hừ một tiếng. Nghê Diệp Tâm đang nói chuyện, liền nhìn thấy thân thể nam nhân trung niên lung lay nghiêng sang một bên như sắp ngất. Rồi lập tức thấy hắn ngã trên mặt đất, đôi mắt cũng nhắm lại. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:

"Sẽ không chết thật chứ?"

Mục Nam Đình cũng hoảng sợ. Mộ Dung Trường Tình ngăn lại Nghê Diệp Tâm muốn ngồi xổm xuống xem xét.

"Chỉ là đau ngất đi thôi."

"......"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy về sau mình ngàn vạn lần không thể trêu chọc Mộ Dung đại hiệp, thì ra đại hiệp lợi hại như vậy!

Cừu Vô Tự ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, nói:

"Một lát liền có thể tỉnh lại."

"Hay là chúng ta đổi chỗ? Vào phòng được không? Nơi này rất lạnh."

Nghê Diệp Tâm nói. Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sai khiến. Cừu Vô Tự liền đem người té xỉu trên mặt đất xách lên, sau đó mang theo vào phòng.

Nơi này ban đêm gió quá lớn, trời giá rét, trong phòng cũng may còn ấm áp hơn một ít. Nam nhân trung niên bị mang vào phòng ném xuống đất, sau đó từ từ tỉnh lại.

Chỉ là hắn tỉnh lại xong, phát hiện mình chưa thoát khỏi ác mộng, những người đó đều còn ở trước mắt hắn.

Tay chân nam nhân trung niên cũng không có bị trói buộc. Bởi vì dù cho có mấy nam nhân trung niên cũng không lọt vào mắt Mộ Dung Trường Tình, cũng không đáng giá nhắc tới, cho nên căn bản không có cần trói làm gì.

Nam nhân trung niên cũng nghĩ đến đạo lý này, cho nên hắn căn bản không có ý muốn đào tẩu, chỉ là từ trên mặt đất bò dậy. Nhưng hắn cũng không đứng lên, xem ra đầu gối thật sự rất đau. Hắn gian nan ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn, nói:

"Chúng ta cũng không phải thật sự muốn làm khó ngươi, chỉ là muốn biết sự tình rốt cuộc là như thế nào mà thôi."

Nam nhân trung niên nhìn bọn họ, trầm mặc thật lâu rốt cuộc mở miệng, nói:

"Ta không biết các ngươi cùng Tiết gia có quan hệ gì, nhưng ta đã đáp ứng với người khác, hơn nữa đã phát thề, tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện năm đó."

Cừu Vô Tự cười lạnh một tiếng, nói:

"Năm đó Tiết gia đã chết trên dưới một trăm người. Ta mặc kệ ngươi đối với ai phát thề, chuyện này ta cần phải biết rõ!"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Hết lòng tuân thủ lời thề tuy rằng là chuyện tốt, bất quá chuyện năm đó có quan hệ tới hơn trăm tánh mạng. Ngươi vì một lời hứa hẹn mà trợ Trụ làm bạo ngược sao? Cũng không sợ bị báo ứng?"

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Chỉ sợ đã bị báo ứng?"

"Nói cũng phải."

Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình bừng tỉnh ngộ, nói:

"Trảo Công là võ công độc môn của bọn họ, kết quả trang chủ chết ở dưới Trảo Công, cái này nghe ra đích xác......"

Nam nhân trung niên nghe được trang chủ chết vì Trảo Công, trên mặt có biến đổi, tựa hồ là chấn kinh cùng sợ hãi. Ánh mắt lập loè vài cái, nhưng rồi cắn răng không nói gì.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đại hiệp, xem ra hắn không sợ chết nha, xương cốt còn rất cứng, có cốt khí."

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Rất nhiều người không sợ chết, bởi vì chết quá dễ dàng. Người không sợ chết, kỳ thật có rất nhiều thứ khác để sợ."

"Đại hiệp, ta sao nghe trong lời nói này có vẻ đáng sợ."

"Nếu không nói vì sao mà phát thề, như vậy trước tiên ta hỏi vấn đề khác. Miễn cho ngươi làm Cừu Trưởng lão khó ở, ta chưa kịp hỏi xong hắn đã giết ngươi rồi."

Nghê Diệp Tâm muốn hỏi chuyện, những người khác liền đều tìm ghế ngồi xuống ở bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ai giết trang chủ của các ngươi hay không?"

Nam nhân trung niên ngẩng đầu lên, lần này không có cắn răng không nói:

"Không biết, đây là nói thật cùng các ngươi. Trảo Công chỉ có sư thúc của ta biết, những người khác căn bản không biết. Môn công phu này chỉ truyền cho Chưởng môn."

"Sư thúc của ngươi? Người ở nơi nào? Sao chưa gặp qua?"

Nam nhân trung niên cười, nói:

"Đúng vậy. Hắn ta đã đã chết, đã chết thật lâu rồi."

"Đã chết?"

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc hỏi. Nam nhân trung niên gật đầu, nói:



"Ta không lừa các ngươi, cho nên ta cũng không biết là ai giết sư đệ."

Nam nhân trung niên nói sư thúc của hắn là Chưởng môn nhân đời trước, bất quá làm Chưởng môn cũng không có mấy ngày, đột nhiên liền chết. Hắn ta căn bản chưa kịp đem Trảo Công truyền cho Chưởng môn đời tiếp theo. Mà Chưởng môn đời này là trang chủ, cũng chính là sư đệ của nam nhân trung niên.

Hơn nữa vị sư thúc của nam nhân trung niên cùng sư đệ của hắn kỳ thật còn có quan hệ khác. Bọn họ thật ra là anh em bà con, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Như vậy tính toán ra, kỳ thật sư thúc cũng không hơn trang chủ bao nhiêu tuổi. Sư thúc cùng nam nhân trung niên là cùng trang lứa.

Mà ngọc bội trong tay Lục Duyên kỳ thật chính là của vị sư thúc kia. Nam nhân trung niên cũng không biết sao ngọc bội đến được tay Lục Duyên.

Nam nhân trung niên chỉ biết ngọc bội là vật truyền gia chi bảo. Trang chủ từng nói nửa khối ngọc bội là của biểu huynh. Bất quá từ khi biểu huynh chết, ngọc bội đã không thấy tăm hơi.

Sau khi sư thúc của nam nhân trung niên chết, biểu đệ của hắn liền lên làm trang chủ, bất quá Trảo Công từ đây liền thất truyền, căn bản là không có người gặp lại môn võ công này.

Cho nên thi thể sư đệ đột nhiên xuất hiện ở trong trang, hơn nữa bụng bị thủng. Khi nam nhân trung niên nhìn thấy miệng vết thương đã chấn kinh không thôi. Hắn lập tức kêu đệ tử đem thi thể bỏ vào trong phòng, không cho bất luận kẻ nào đi vào bái tế. Hắn cũng là sợ người khác phát hiện manh mối.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Việc này quá mơ hồ. Ta hỏi ngươi, khi sư đệ ngươi nhảy xuống vách núi, ngươi có tận mắt nhìn thấy không?"

Nam nhân trung niên lắc đầu, nói:

"Không có. Ta một đường truy đuổi hắn, nhưng khinh công ta không bằng hắn. Ta đuổi theo ở phía sau, hắn chạy ở phía trước, thiếu chút nữa nhìn không thấy. Khi chạy gận đến đó liền nghe được một đệ tử hô to. Ta chạy tới nơi đó chỉ có đệ tử kia, cũng không có bóng dáng sư đệ. Đệ tử kia nói sư đệ của ta... hắn đã nhảy xuống vách núi."

"Hắn vì cái gì phải nhảy xuống vách núi?"

Nghê Diệp Tâm hỏi. Nam nhán trung niên lập tức nói:

"Ta sao biết! Ta không biết vì lý do gì!"

"Vậy các ngươi trước đó ở trong phòng tranh chấp cái gì?"

Nam nhân trung niên bị hỏi đến, trên mặt lộ ra biểu tình rối rắm, trầm mặc một hồi mới nói.

"Chuyện này cùng các ngươi không có quan hệ, chúng ta chỉ là nói một chút...... chuyện trong môn phái mà thôi."

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

"Ngươi không nói rõ ràng, chúng ta sao biết cùng chúng ta có quan hệ hay không? Có lẽ là nói về lý do ngươi giết sư đệ của mình cũng không chừng."

"Sao có thể là ta!"

Nam nhân trung niên có chút kích động phản bác.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm mà. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi nói Trảo Công của môn phái các ngươi đã thất truyền, trang chủ lại đột nhiên chết bởi Trảo Công, chẳng phải là càng kỳ quái sao. Hiện tại tuyết lớn như vậy, hung thủ lại đến vô ảnh đi vô tung, rất có khả năng đó là người trong sơn trang. Ngươi cũng coi như là trưởng bối ở sơn trang phải không? Theo lý mà nói hẳn là hiểu biết người trong trang, vậy ngươi biết là ai giết sư đệ mình không?"

Trung niên nam nhân lộ ra biểu tình mê mang. Khi tìm được thi thể trang chủ, một khắc đó hắn đích xác cũng lộ ra biểu tình chấn động. Trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, hắn cũng không thể tưởng được hiện giờ còn có người biết dùng Trảo Công. Nhưng bảo hắn tin tưởng sư thúc chưa có chết cũng là chuyện không có khả năng.

Nam nhân trung niên có chút suy sút, rốt cuộc nói:

"Được rồi, ta nói cho các ngươi nghe. Sự tình phải bắt đầu từ rất nhiều năm trước. Bởi vì một việc, sư thúc bắt ta cùng sư đệ lập lời thề thoái ẩn giang hồ, vĩnh viễn không thể xuống núi. Hơn nữa vĩnh viễn không thể nói với người khác chuyện kia......"

Nghê Diệp Tâm thật ra không có truy vấn chuyện kia là chuyện gì, thấy hắn dừng liền nhắc.

"Tiếp tục nói."

Nam nhân trung niên nghỉ trong chốc lát, lại tiếp tục nói:

"Chúng ta đều thề. Bởi vì lúc ấy... chuyện kia... chúng ta đích xác cũng không muốn nhắc lại. Sau khi chuyện xảy ra không bao lâu, sư thúc cũng chết, sư muội thì phát điên!"

Mọi người sửng sốt, sư muội mà nam nhân trung niên nói, hẳn chính là nữ nhân bọn họ đã nhìn thấy vài lần. Cái người luôn mặc y phục màu trắng, tóc thả tán loạn, nhìn thật xinh đẹp, cũng hơn ba mươi tuổi. Nhóm đệ tử gọi nữ nhân này là Tam sư cô.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Nàng điên rồi? Không phải vì tẩu hỏa nhập ma nên thần chí không rõ sao?"

Nam nhân trung niên thở dài nói:

"Không phải tẩu hỏa nhập ma, nàng là vì chịu không nổi đả kích, từ đó liền điên điên khùng khùng. Bởi vậy trong sơn trang chỉ còn lại ta cùng sư đệ là an ổn. Ta cùng hắn thương lượng, tuy rằng sư thúc đã chết, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể đem chuyện kia nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi sơn trang. Nhưng mà..."

Nhiều năm như vậy đều êm đẹp trôi qua, nhưng nam nhân trung niên cũng không rõ vì sao sư đệ đột nhiên liền tính toán muốn xuống núi. Lúc trước khi mấy người Nghê Diệp Tâm tới, nam nhân trung niên nói trang chủ đi ra ngoài có việc không ở trong trang muốn bọn họ chờ trang chủ về. Kỳ thật trước đó nam nhân trung niên cùng trang chủ đã cãi nhau một trận. Trang chủ đột nhiên đề cập việc xuống núi, nam nhân trung niên cực lực phản đối, hai người cãi đến thực hung.

Sau đó trang chủ thế nhưng không nói gì tự mình xuống núi. Nam nhân trung niên vội vàng lệnh đệ tử đuổi theo. Mà mấy ngày đó tuyết rất lớn, đường núi không dễ đi, xuống núi phi thường nguy hiểm, cho nên trang chủ đi rồi đã trở lại.

Nam nhân trung niên thấy hắn trở về, nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng hắn biết quay đầu là bờ. Nào biết trang chủ lại hoàn toàn không có thay đổi ý.

Trang chủ lệnh người đi tìm Lục Duyên, nói là muốn cùng nhau nói chuyện. Kết quả Lục Duyên lần đầu tiên đi qua lại không gặp được người.

Lần đó cũng là do nam nhân trung niên tới sớm hơn Lục Duyên một bước. Hắn tìm được trang chủ, đem người mang đi nói chuyện.

Trang chủ tuyên bố nếu nam nhân trung niên cứ giữ lời thề, như vậy hắn liền phải đem chuyện năm đó nói cho người khác. Cái người khác này chính là Lục Duyên cầm nửa khối ngọc bội tìm tới sơn trang.

Nam nhân trung niên giận tím mặt, hai người lại cãi nhau một trận. Lục Duyên chờ mãi chờ mãi, chờ không được trang chủ liền bỏ đi.

Sau đó lần thứ hai trang chủ sai người đi kêu Lục Duyên. Nam nhân trung niên nghe được tin tức, vội vã chạy tới, sợ trang chủ thật sự đem sự tình năm đó nói cho Lục Duyên nghe, cho nên đến trước cảnh cáo trang chủ.

Thời điểm Lục Duyên tới liền nghe được nam nhân trung niên đang nói chuyện cùng trang chủ trong phòng. Hai người thật sự là đang cãi nhau.

/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status