Chuyện: U Minh Quái Đàm

Q.2 - Chương 21 - Chương 4

/64


Chín giờ sáng, Nhiếp Minh đang trong mộng đẹp liền bị một giọng nam trầm thấp đánh thức, anh mở mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba.

“Ba, ba có chuyện gì sao?” Nhiếp Minh cảm thấy có chút kì lạ, từ trước tới nay ba chưa từng gọi anh dậy bao giờ.

“Dậy đi, có người tìm con.” Mặt người ba trầm xuống nói.

“Ai ạ?”

Vẻ mặt của ba Nhiếp Minh đầy nghi ngờ ngồi xuống giường, hỏi: “Mấy ngày nay con đã làm gì?”

Nhiếp Minh nhíu mày: “Ý của ba là sao?”

Người ba nhìn Nhiếp Minh nói: “Vậy thì con có biết tại sao người trong tổ trọng án của Cục cảnh sát lại tới tìm con không?”

“Cái gì? Tổ trọng án!” Nhiếp Minh từ trên giường bật dậy: “Bọn họ tới tìm con làm gì?”

“Con thật sự không biết lí do?”

Nhiếp Minh hoang mang lắc đầu: “Con không nghĩ ra con có liên quan gì tới tổ trọng án.”

Người ba tiếp tục nhìn chằm chằm Nhiếp Minh hồi lâu, sau đó thở dài: “Bọn họ đang ngồi trong phòng khách chờ con, con nhanh mặc quần áo vào đi, nói chuyện với bọn họ là sẽ biết.” Sau khi nói xong, ông rời khỏi phòng Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh khẩn trương dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong thì mới đi tới phòng khách.

Ngồi ở trên ghế salon là một người trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người của nam cảnh sát trung niên đó rất cường tráng, bên cạnh là một nữ cảnh sát trẻ chưa tới ba mươi tuổi, sau khi thấy Nhiếp Minh đến thì bọn họ đều đồng loạt đứng lên.

Nam cảnh sát đi đến trước mặt Nhiếp Minh, lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi là Lương Dã thuộc tổ trọng án số một của Cục cảnh sát, cô ấy là Kỷ Lâm - trợ lý của tôi. Cậu - là Nhiếp Minh?”

Nhiếp Minh gật gật đầu: “Cảnh sát Lương, các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lương Dã nhìn vẻ mặt căng thẳng của cha mẹ Nhiếp Minh đang đứng bên cạnh, anh ta nói với bọn họ: “Xin lỗi, chúng tôi muốn nói chuyện một mình với con trai của hai người.”

“Đến phòng tôi nói chuyện đi.” Nhiếp Minh nói, anh mời hai cảnh sát của tổ trọng án đến phòng mình rồi đóng cửa lại.

Sau khi hai sĩ quan cảnh sát ngồi xuống, Nhiếp Minh đưa cho bọn họ hai ly trà, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện. Kỷ Lâm lấy ra một bản ghi chép cùng một cây bút máy, chuẩn bị ghi lại cuộc nói chuyện.

Lương Dã dùng hai tay xoay ly trà, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhiếp Minh ngẩn ra: “Tôi không biết, tối hôm qua tôi ngủ rất sớm. Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Lương Dã cùng trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó anh ta từ tốn nói rõ mọi chuyện: “Chiều hôm qua luật sư Tống Thái vẫn ở cùng cậu đã nhảy lầu tự tử trên ban công nhà mình vào tám giờ tối qua.”

“Cái gì!” Nhiếp Minh hét to một tiếng, anh đứng bật dậy từ trên ghế, “Luật sư Tống... Đã chết?”

Lương Dã khẽ gật đầu, nói: “Cậu thật sự không biết?”

“Làm sao mà tôi biết được! Chiều hôm qua sau khi tạm biệt luật sư Tống, tôi cũng không nhìn thấy ông ấy nữa.”

“Cậu nói đêm qua cậu vẫn luôn ở nhà, không đi bất kì chỗ nào cả?”

“Đúng.”

“Trừ ba mẹ cậu ở bên ngoài ra thì còn ai có thể chứng minh cho cậu?”

“Đợi một chút,” Nhiếp Minh đột nhiên nhíu mày, “Các anh hỏi như vậy là có ý gì? Các anh cho rằng cái chết của luật sư Tống có liên quan đến tôi?”

“Ngài Nhiếp, cậu phải hiểu rằng, việc bây giờ chúng tôi đang làm là làm theo thủ tục, mời cậu giúp đỡ và phối hợp.” Lương Dã nói.

“Thôi được rồi,” Nhiếp Minh bất đắc dĩ thở dài, “Nếu ngoại trừ ba mẹ tôi ra mà nói thì tôi nghĩ không ai có thể chứng minh cho tôi đâu. Chẳng qua, tôi muốn biết, tôi và luật sư Tống chỉ chiều hôm qua mới biết nhau - vì sao sau khi ông ấy chết các anh lại tới điều tra tôi?”

Lương




/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status