Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 211:

/318


Chương 211:

Editor: May

 

          Vào lúc Nam Cung Diệu vừa tiến đến liền phát hiện không đúng, kết cấu ở đây hết sức thanh nhã, nhất là khí chất trên người của ông lão này, người bình thường sẽ không có được, đó là một loại cảnh giới ảo huyền hiểu rõ cuộc đời. Đúng, chính là một loại cảnh giới vạn vật đều trở nên hư không. Đừng nhìn ông đã gần một trăm tuổi, nhưng ông lại không giống những ông lão khác, trong mắt chỉ có sự vật thế tục của thế gian, trong mắt ông lão này có loại cảm giác khinh thường sự vật.

 

          Anh thật sự là chảy mồ hôi, cô vợ nhỏ thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu, vừa nhìn ông lão chính là người Trung Quốc, bởi vì ông không chỉ mặc chính là đường trang, hơn nữa ngũ quan chính là người Trung Quốc tiêu chuẩn, nếu không sao Nam Nam có thể giao tiếp với người ta, thật sự là thua cô vợ nhỏ luôn, nhìn cô vợ nhỏ đang bận rộn ở nơi đó một chút, thật sự là hết chỗ nói rồi!

 

          "Mẹ, uống miếng nước." Nam Nam tiện tay đưa qua một ly trà cho Mộ Hi, bởi vì từ vào cửa mẹ liền không nhàn rỗi, đương nhiên không nhàn rỗi chính là há miệng kia, liên tục khi đóng khi mở, thật sự là mệt mỏi thay cô!

 

          "A, cám ơn con trai, nhưng mà Nam Nam, vì sao ông lão - người bạn thân này của con lại không nói chuyện? Chẳng lẽ là lỗ tai không dùng được?" Ánh mắt Mộ Hi đang suy nghĩ có nên lớn tiếng hơn không. Đương nhiên người ở chỗ này đều hiểu suy nghĩ của Mộ Hi.

 

          "Không cần, lỗ tai người bạn thân này của con rất tốt, thật sự đó mẹ, rất tốt!" Nam Nam gần như muốn chảy mồ hôi, thật sự là thua mẹ luôn. Ai ngờ lúc này, ông lão kia khẽ mỉm cười.

 

          "Đó? Hóa ra là thật, vừa rồi ông lão nở nụ cười với mẹ nha." Mộ Hi cuối cùng yên tâm, vừa rồi ở trong lòng đang không ngừng suy nghĩ, có phải ông lão này không có biểu tình gì không, vì sao từ khi vào cửa chính là một vẻ mặt này, làm cho người ta nhìn thấy hết sức không thoải mái, cảm giác là lạ!

 

          Mộ Hi xoay chuyển mắt, đều nói Thái Lan có nhân yêu, nhìn dáng dấp ông lão này một chút, thật sự là một ông tiên, rất giống là Thái Bạch Kim Tinh, nhìn kỹ lại càng giống.

 

          "Con trai, người bạn thân này của con rất giống Thái Bạch Kim Tinh." Mộ Hi nhỏ giọng nói với Nam Nam, cô cho rằng ông lão này là người Thái Lan, có thể là bởi vì lớn tuổi, cho nên trở nên rất giống người Trung Quốc, Mộ Hi nhìn ông lão, xem xét cẩn thận một chút.

 

          "Mẹ, đừng nói bậy." Nam Nam nhắc nhở mẹ không được nói lung tung.

 

          "Không có việc gì đâu con trai, dù sao ông ấy nghe không hiểu, lại nói mẹ cũng không phải là mắng chửi người, mẹ là đang nói... ưm..." Mộ Hi lại muốn nói, ai ngờ bị Nam Nam che miệng lại.

 

          "Bà xã, nói như thế nào đây cũng là bạn tốt của Nam Nam, có phải em cũng cần thuận theo không, hửm?" Nam Cung Diệu làm một vẻ mặt, ý là, có phải cần nói ít một chút không!

 

          "A, xin lỗi, xin lỗi, Lâm Lâm, mẹ dẫn con đi ra ngoài xem một chút, vừa rồi bên ngoài giống như có rất nhiều hoa tươi, chúng ta đi chụp hình đi? Các người nói, các người nói chuyện đi!" Mộ Hi rất thức thời kéo Lâm Lâm đi ra ngoài.

 

          Trong phòng chỉ có ba người Nam Nam, pháp sư, còn có Nam Cung Diệu.

 

          "Ông, mẹ cháu như thế nào?" Nam Nam nói rất nghiêm túc.

 

          Nam Cung Diệu vẫn luôn yên tĩnh ngây ngốc một bên, nhìn ông lão trước mặt.

 

          "Chàng trai, cậu đến đây?" Ông lão phất tay về phía Nam Cung Diệu, ý bảo anh đi qua.

 

          "Vâng." Nam Cung Diệu đi tới, ngồi đối diện với ông lão.

 

          Chỉ thấy ông lão nhấc tóc trước trán Nam Cung Diệu lên nhìn nhìn, sau đó bấm ngón tay tính toán.

 

          "Cậu trời sinh bị lời tiên đoán nguyền rủa, đây đã là đời thứ mười ba, nhưng may mắn, cuối cùng nguyền rủa cũng có cơ hội phá giải, đàn ông của gia tộc các người cũng đã nhận được trừng phạt xứng đáng, nhưng sẽ khiến cậu có một trận kiếp nạn lớn!" Ông lão nói.

 

          "Ông, xin giúp đỡ cha của Nam Nam?" Nam Nam lo lắng nói, vốn xem cho mẹ một chút có kiếp số hay không, không nghĩ tới nghe được nói có thêm kiếp nạn, Nam Nam hết sức lo lắng.

 

          "Cháu trai, yên tâm, chúng ta là bạn bè, ông nhất định dùng hết toàn lực giúp cháu."

 

          "Nam Cung Diệu thật lòng bội phục ông". Nam Cung Diệu nói.

 

          Bởi vì nguyền rủa của gia tộc Nam Cung chỉ có anh và ông Nam Nam biết rõ, ông lão này thật sự là thần, ông lại có thể nhìn ra gia tộc anh bị nguyền rủa, mặc dù không biết nhà Nam Cung bị nguyền rủa bao nhiêu năm, nhưng tính tính đời đời cũng là mười mấy thế hệ, thật chẳng lẽ giống như là Mộ Hi nói, là ông tiên, quá thần kỳ rồi.

 

          "Bởi vì tổ tông gia tộc Nam Cung các người từng phụ bạc một nữ vu, cho nên gặp phải nguyền rủa, nhưng bà ta từng có lời tiên đoán, trừ phi tương lai có người phụ nữ chân đạp thất tinh xuất hiện, tình nguyện yêu và gả cho nhà Nam Cung, nếu không, nguyền rủa vĩnh viễn sẽ không bị phá giải, cho nên đã là đời người thứ mười ba, vẫn luôn không có người chân đạp thất tinh xuất hiện, bởi vì chân đạp thất tinh đều là thân nam nhi, cho nên loại tỷ lệ này gần như là số lẻ!" Ông lão cúi đầu xuống, giống như là đang trầm tư.

 

          "Ông lão, mẹ cháu là chân đạp thất tinh, thật sự." Nam Nam cao hứng nói.

 

          Nam Cung Diệu cảm giác chuyện không có đơn giản như vậy!

 

          "Nhưng bây giờ cô ấy đã không có năng lực giúp gia tộc Nam Cung phá giải nguyền rủa, bởi vì vu nữ kia đã sớm tính ra vào đời thứ mười ba sẽ có người phụ nữ chân đạp thất tinh xuất hiện, cho nên bà ta đã bắt đầu ngăn cản." Ông lão nói.

 

          "Có phải mẹ cháu gặp nguy hiểm không?" Nam Nam hỏi.

 

          "Sự tình không tệ như các người nghĩ, bởi vì có một hồn phách thuần khiết sẽ âm thầm trợ giúp các người, chỉ là hiện tại cô ấy còn chưa ý thức được sứ mạng của mình, cho nên hiện tại hồn phách đó vẫn còn nguy hiểm với các người!" Ông lão nói.

 

          "Đại sư, tôi không biết nói như thế nào, giống như tất cả đều có liên quan, gần đây trong nhà phát sinh một vài chuyện hết sức cổ quái." Nam Cung Diệu muốn nói chuyện trong nhà, còn có chuyện trên máy bay nói cho đại sư, hy vọng ông có thể biết được tính nghiêm trọng của sự tình, bởi vì liên tục có người chết.

 

          "Ta cũng biết, cậu không cần nói." Ông lão nói.

 

          "Đại sư thật sự là lợi hại, Nam Cung Diệu bội phục." Thật ra Nam Cung Diệu là rất bội phục, giống như vừa rồi ông lão nói những lời kia rất chính xác.

 

          "Không phải là ta lợi hại, là Nam Nam đã nói cho ta biết." Ông lão nói.

 

          "Nam Nam? Con trai, cám ơn con." Nam Cung Diệu ôm con trai, trong lòng cảm thấy hết sức mắc nợ con trai, giờ phút này anh mới hiểu khổ tâm của con trai, ban đầu cho rằng chỉ là hành trình Thái Lan đơn thuần, hóa ra còn có nội tình.

 

          "Cha, Nam Nam chỉ hy vọng cha mẹ thật tốt, Nam Nam liền rất cao hứng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam nằm ở trên cánh tay Nam Cung Diệu, dù sao cũng còn con nít, hy vọng cha mẹ của mình có thể cùng lớn lên với bọn chúng thật tốt, mới vừa mới nghe được lời nói của đại sư, trong lòng Nam Nam hết sức lo lắng cho cha và mẹ, cho nên cậu ngoan ngoãn để cho cha ôm.

 

          "Quá cảm động, Nam Nam cháu là đứa bé ngoan, ông nhất định giúp cháu, nhất định giúp cháu."

 

          Đại sư cảm động rơi nước mắt, không nghĩ tới sống đến bó tuổi như vậy, còn có thể nhìn thấy tình thân cảm động như thế, năm đó cũng là bởi vì nhìn thấu chân tình nhân gian đạm bạc, mới có thể rời xa cố hương, chạy đến Thái Lan, ai ngờ ở nơi tha hương xa xôi còn có thể nhìn thấy chân tình như thế, con trai yêu cha, cha yêu con trai, hơn nữa còn là người Trung Quốc.

 

          "Cám ơn ông, xin hỏi, hiện tại mẹ như thế nào?" Nam Nam lo lắng hỏi.

 

          "Mẹ cháu tạm thời không có nguy hiểm, nếu bị hồn phách vu nữ biết rõ mẹ cháu chính là người chân đạp thất tinh, bà ta sẽ ra tay với mẹ của cháu, cho nên cái này tặng cho cháu, chuỗi tràng hạt này đã đi theo ta hơn chín mươi năm, nó không giống tràng hạt bình thường, thời điểm mấu chốt có thể phù hộ các người bình an, nhớ lấy, tràng hạt không được rời khỏi người, nếu không sẽ có nguy hiểm tính mạng."

 

          "Còn có những thứ này, cháu cất kỹ, đến lúc đó, ta sẽ nói cho cháu biết phải dùng như thế nào." Ông lão lấy từ trong túi ra một vài thứ không biết tên gì đó cho Nam Nam.

 

          "Đại sư, cám ơn ông." Nam Cung Diệu nói, đúng lúc này, Mộ Hi cầm lấy một chút hoa, tiến đến, cao hứng nói.

 

          "Ông xã, giúp đỡ chút, em muốn chụp hình với ông lão anh tuấn này." Mộ Hi vui vẻ hướng đi lão nhân gia, không đợi người ở chỗ này kịp ngăn trở, Mộ Hi đã ôm ông lão, chuẩn bị chụp ảnh, Nam Cung Diệu hết sức bất đắc dĩ nhìn về phía đại sư.

 

          "Nam Nam, mẹ cháu rất đáng yêu, đến đây đi, chúng ta cùng nhau chụp hình, giữ làm kỷ niệm." Đại sư nói.

 

          "Chờ một chút, em muốn chụp riêng với ông lão một tấm." Mộ Hi biết ông lão lớn tuổi như vậy không nhiều lắm, cho nên cô muốn chụp ảnh riêng một tấm.

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status