Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 220:

/318


Chương 220:

Editor: May

 

"Mày đã xong hay chưa, tao bận rộn nhiều việc, còn phải làm việc, mày không phải là đến ăn cơm sao? Vào đi thôi." Giờ phút này người phụ nữ đó đã tin tưởng bọn họ chính là con của đôi nam nữ bên trong, vì bé trai này không chỉ lớn lên giống người đàn ông đẹp trai kia, ngay cả vẻ mặt, khí chất đều đồng dạng. Thật sự là xúi quẩy, lớn không thể trêu vào, đến cả nhỏ cũng không chọc được!

 

          "Tôi nói một lần cuối cùng, lập tức ngồi xổm xuống, nếu không tôi sẽ khiến cho cô mất việc, nói được là làm được." Nam Nam hung hăng nói, hôm nay cậu nhất định phải xả giận cho em gái.

 

          "Được rồi, tôi ngồi xổm xuống, tôi ngồi xổm xuống." Người phụ nữ vừa nghe phải mất công việc, bị hù dọa vội vàng ngồi xổm xuống .

 

          "Lâm Lâm?" Nam Nam ý bảo Lâm Lâm đi báo thù, nhưng dù sao Lâm Lâm còn nhỏ, hoàn toàn không dám đưa tay, đáng thương nhìn Nam Nam.

 

          "Nhớ lại ngày đó cô ta làm gì em, em liền làm cô ta như vậy, Lâm Lâm chúng ta sẽ không thể bị người ta tùy tiện bắt nạt, nhưng chúng ta cũng không phải là tùy tiện bắt nạt người khác, động thủ, có anh ở đây, cô ta không dám động tới một cọng tóc gáy của em, nếu không anh sẽ tháo xương cốt của cô ta." Nam Nam lạnh lùng nói.

 

          "Dạ." Lâm Lâm cắn răng một cái, vì vậy hung hăng ngắt lên.

 

          "Á - - Con nhóc thối, mày ra tay ác như vậy, tao..." Người phụ nữ mới vừa giương cao tay, liền bị Nam Nam  giữ chặt. Nam Nam hơi dùng lực, người phụ nữ đã bị đau chịu không nổi!

 

          "Đau quá, đau quá, buông tay..." Người phụ nữ bị đau nói.

 

          "Xin lỗi em gái tôi." Nam Nam lạnh lùng nói.

 

          "Được được được." Người phụ nữ đau gật đầu liên tục.

 

          "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dì sai rồi, dì sai rồi, bảo anh cháu buông tay được không?" Người phụ nữ cầu xin nhìn Lâm Lâm.

 

          "Anh, thôi, em đói bụng, chúng ta đi vào tìm cha và mẹ đi?" Lâm Lâm rất dễ mềm lòng, thấy bộ dáng cô ta hết sức đáng thương, xem ra anh nắm cô ta rất đau.

 

          "Hừ!" Nam Nam vung tay một cái, người phụ nữ bị ném trên mặt đất, bộ dáng hết sức chật vật. Thật ra Nam Nam là cố ý dùng sức ném cô ta, em gái mở miệng xin cho cô ta, cậu có thể đáp ứng, nhưng không thể dễ dàng buông tay như vậy, mới có thể hung hăng vứt cô ta qua một bên, cũng không thèm nhìn tới người phụ nữ kia, mang theo em gái đi vào bên trong.

 

          "Con trai, bảo bối, đến rất nhanh?" Nam Cung Diệu nhìn thời gian, lúc này mới hai mươi phút, chẳng lẽ Vương Chí Minh lái máy bay đi. Không thể, bởi vì máy bay cũng không thể hạ xuống, chỗ đó chính là khu dân cư.

 

          "Sao cha biết tụi con muốn tới?" Nam Nam hỏi, lúc này Lâm Lâm đã khởi động, Mộ Hi múc cho Nam Nam một chén canh, sau đó lại múc một chén canh cho Lâm Lâm.

 

          "Con trai, ăn cơm trước, đói bụng không?" Mộ Hi nhìn thấy bọn nhỏ đều đến đây nên rất cao hứng, vì vậy nhắc nhở mọi người đừng lãng phí thứ ăn ngon.

 

          Đúng lúc này, có người gõ cửa, người cả nhà nhìn về phía nơi cửa, thật sự là không nói gì, ăn bữa cơm đều ăn không yên lặng.

 

          "Diệu tổng, bọn nhỏ..." Đầu Vương Chí Minh đầy mồ hôi chạy vào, khi anh ta đi đón Nam Nam và Lâm Lâm, mới biết được hai người bọn chúng đã sớm liền rời đi , kỳ quái là tiến đến chỗ này liền phát hiện bọn nhỏ đang ngồi ở đây. Tình huống gì đây?

 

          "Vất vả." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.

 

          "Diệu tổng, tôi không có đón được bọn nhỏ, sau khi tôi qua đó, một ông lão nói bọn nhỏ đã sớm đi." Vương Chí Minh không dám nói dối, đành phải nói thật.

 

          "Nam Nam, con và em gái tìm tới nơi này như thế nào?" Nam Cung Diệu hỏi.

 

          "Cha thật sự là hồ đồ, là cha nói, cha đã quên?" Nam Nam nhìn người bên cạnh một chút, nhìn Nam Cung Diệu một chút, ý là vì sao không đề phòng người ngoài mà thảo luận loại vấn đề này, cha thật sự là không biết an phận!

 

          "Anh đi ra ngoài đi, bảo đầu bếp làm mấy món trẻ con thích ăn lên." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.

 

          "Vâng Diệu tổng." Vương Chí Minh đi ra ngoài.

 

          "Diệu tổng? Cha, anh ta gọi cha là Diệu tổng." Nam Nam không hiểu hỏi, chẳng lẽ đây là tài sản riêng dưới danh nghĩa của cha?

 

          "Đây là cha một nhà hàng ở nước ngoài của cha." Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.

 

          "Em gái nghe thấy không? Muốn ăn cái gì? Tùy tiện gọi, nhưng không được lãng phí biết không?" Nam Nam cười nói với Lâm Lâm, chính mình cũng bắt đầu ăn, bởi vì cậu đã sớm đói bụng.

 

          "Anh, ăn không hết có thể đóng gói không?" Lâm Lâm hỏi.

 

          "Có thể." Nam Nam trả lời đơn giản, bởi vì hiện tại miệng cậu bận rộn nhiều việc.

 

          Mộ Hi và Nam Cung Diệu nhìn hai đứa bé ăn vô cùng ngon, trong lòng rất vui vẻ, anh ưu nhã bưng rượu đỏ lên đụng một cái với Mộ Hi, thỏa mãn uống rượu đỏ.

 

          "Anh, hai chúng ta cụng ly cụng ly." Lâm Lâm ăn miệng đều là dầu, bàn tay nhỏ bé bưng ly nước lên nói.

 

          "Ừ, cạn chén." Nam Nam ăn, bưng ly nước lên đơn giản đụng một cái với em gái, tiếp tục khởi động.

 

          "Cha, món này ăn ngon, vì sao không đưa về nước? Con tin tưởng làm ăn ở Trung Quốc còn tốt hơn ở đây." Nam Nam nói, cậu rất ít khi khen ngợi món ăn ngon, xem ra món này nấu xác thực không sai, con trai luôn luôn không tham ăn cũng thích, có thể suy tính đề nghị của con trai, coi như là nhập về Trung Quốc nấu cho mấy bảo bối mình ăn cũng đáng.

 

          "Cha sẽ xem xét, thích liền ăn nhiều một chút." Nam Cung Diệu nhìn con trai ăn từng ngụm từng ngụm, thật ra trong lòng đang suy nghĩ, đứa nhỏ này rất thông minh, ở nước ngoài cũng có thể muốn làm gì thì làm, xem ra chỉ cần là người thằng bé muốn tìm, không có tìm không được, bởi vì hôm nay anh không có mặc quần áo con trai mua lên người, cho nên trên người không có các loại thiết bị theo dõi, sao nó có thể tìm được bọn họ?

 

          "Cha không cần hiếu kỳ, Nam Nam động tay động chân một chút trong di động của cha, cho nên mới có thể chuẩn xác không lầm theo dõi được cha và mẹ." Nam Nam thấy cha liên tục quan sát mình, biết rõ cha có ý gì.

 

          "Khó trách." Nam Cung Diệu nhếch khóe miệng lên, hai tay vòng ngực, nhìn ba kẻ dở hơi trước mắt.

 

          "Ông xã, sao anh không ăn? Đến ăn nhiều một chút." Mộ Hi hiền lành thả một ít đồ vào trong chén của Nam Cung Diệu, híp mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ, ý là anh không ăn em liền nhìn chằm chằm anh cho coi.

 

          Nam Cung Diệu biết rõ đây là không ăn không được, vì vậy hạnh phúc ăn từng ngụm từng ngụm.

 

          "Lúc này mới ngoan ngoãn?" Mộ Hi hài lòng nở nụ cười, trong lòng đang suy nghĩ: Nhóc con, nghĩ không ăn, không có cửa đâu!

 

          "Anh, anh xem, cha rất nghe lời của mẹ, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn, nếu không, mẹ sẽ phát uy!"

 

          Lâm Lâm cười nói, hai tay nhỏ bé ăn bóng nhẫy.

 

          "A nha, em gái, nói như thế nào tương lai em cũng là tiểu mỹ nữ, tại sao có thể ăn không có tu dưỡng như vậy! Tương lai người đàn ông nào dám cưới em!" Lâm Lâm cầm lấy khăn giấy lau lau cho Lâm Lâm, bởi vì thật sự là vô cùng làm cho người khác không muốn ăn nữa!

 

          Cậu lau xong tay cho em gái, lại lau miệng cho bé.

 

          "Đương nhiên là có người cưới em, anh xem một chút không phải mẹ cũng ăn như vậy ư, không phải là cũng có người muốn sao! Hơn nữa còn là một đại suất ca, cha Lâm Lâm rất soái, Lâm Lâm liền để cho cha làm bạn trai của em nha." Lâm Lâm lầm bầm lầu bầu nói, để Nam Cung Diệu đang uống rượu đỏ liền bị sặc một chút, thật sự là một đứa bé khó dây dưa, lại để cha làm bạn trai!

 

          Cẩu huyết!


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status