Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 225:

/318


Chương 225:

Editor: May

 

          Lãnh Ưng lấy ra một vài bộ sách bà cố nội giữ lại cho ông, cho cao tăng xem, đương nhiên còn có một chút pháp khí.

 

          Hai người bọn họ đi đến nhà bên cạnh, không biết làm gì, chỉ chốc lát sau, hai người đi ra.

 

          "Diệu Nhi, cậu ôm Mộ Hi đến trên ban công, cởi quần áo đi, lật người lại, để lưng con bé hướng lên trên, chúng tôi trừ tà cho nó."

 

          Đây là quyết định sau khi Lãnh Ưng thương lượng với đại sư, loại vật này đều sợ ánh mặt trời, bởi vì tất cả vật tà dị nhìn thấy ánh mặt trời sẽ mất tác dụng, cho nên chỉ có thể thử một lần, dù sao không có biện pháp tốt nào!

 

          Nam Cung Diệu trải một tấm thảm mỏng trên ban công, sau đó đặt Mộ Hi tới trên nệm mỏng, anh không có rời đi, anh muốn ở cùng cô vợ nhỏ. Mộ Hi hôn mê một ngày một đêm, Nam Cung Diệu liên tục không có chợp mắt, chỉ sợ Mộ Hi có chuyện, anh muốn trông chừng cô, ở cùng cô. Giờ phút này, anh thật sự là hối hận muốn chết, ngày đó Nam Cung Nhiên đến, vì sao anh muốn bận rộn làm việc, công việc chó má gì, hiện tại bà xã có chuyện, không có gì trên thế giới này có thể đổi lại sự khỏe mạnh của Mộ Hi.

 

          "Diệu Nhi, tiếp theo pháp sư muốn làm phép, ta ở một bên trợ giúp, cháu đừng rời khỏi Mộ Hi, nhớ kỹ nhất định phải để con bé đứng ở nơi có ánh mặt trời." Lãnh Ưng nói.

 

          "Vâng." Nam Cung Diệu kiên định đáp ứng.

 

          Chỉ chốc lát sau, đại sư ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu niệm chú, đương nhiên là thần chú giải nguyền rủa, Lãnh Ưng lấy ra một chút bùa chú để Nam Cung Diệu dán lên sau lưng Mộ Hi.

 

          Ai ngờ lúc đại sư bắt đầu niệm bùa chú, Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt rất thống khổ nhìn Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu biết rõ đây là bùa chú của pháp sư có tác dụng , nhưng anh biết rõ Mộ Hi còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm.

 

          "Thật khó chịu, thật khó chịu..." Mộ Hi đột nhiên đứng dậy, muốn chạy tới trong phòng.

 

          "Đè con bé lại, đừng để nó rời khỏi ánh mặt trời, ngàn vạn đừng để cho nó đi vào." Lãnh Ưng hô to.

 

          Nam Cung Diệu ấn chặt Mộ Hi trên tấm thảm, khí lực Mộ Hi đột nhiên rất lớn, muốn phản kháng, nhưng Nam Cung Diệu sẽ không để cho cô vùng dậy, bởi vì anh phải cứu cô vợ nhỏ.

 

          Đúng lúc này, sau lưng Mộ Hi đột nhiên bốc cháy, là những thứ kia bùa chú kia.

 

          "Đại sư bốc cháy?" Nam Cung Diệu đau lòng hô to.

 

          "Không có việc gì, chính là cháy mới có thể cứu con bé, đừng để nó vùng dậy." Lãnh Ưng hô to.

 

          Thật ra, những lửa này là đặc biệt hủy diệt những thứ thần chú kia, đốt không chết người, chỉ thấy Mộ Hi thống khổ trợn ngược hai mắt, té xỉu trên tấm thảm, đại sư dừng niệm chú.

 

          "Cháu trai, ôm con bé vào đi, sẽ không có chuyện." Đại sư nói.

 

          Nam Cung Diệu dùng thảm khẽ quấn Mộ Hi ôm tiến vào, đặt cô đến trên giường, đau lòng nhìn cô vợ nhỏ.

 

          "Bà xã, bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi còn không có tỉnh, khó chịu cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống.

 

          Đúng lúc này, một cái tay nhỏ bé nhẹ nhàng bắt lấy anh.

 

          "Ồng xã, em rất đói." Mộ Hi nói câu nói đầu tiên là rất đói, Nam Cung Diệu vui vẻ ôm Mộ Hi vào trong ngực, đau lòng liên tục hôn cô, hôn cô, hôn cô...

 

          "Ông xã, anh hôn em như vậy, em vẫn sẽ rất đói, không lấp no bụng!" Mộ Hi hoạt bát nở nụ cười.

 

          Thấy Mộ Hi nói giỡn, trong lòng Nam Cung Diệu rất yên tâm, vì vậy nhờ tiểu sư phụ làm giúp một ít thức ăn đưa tới, bởi vì anh không yên tâm rời khỏi Mộ Hi một bước, bọn nhỏ có Lãnh Đông trông coi, anh hết sức yên tâm.

 

          "Ông xã, em cảm giác mình ngủ rất lâu, toàn thân rất đau, nhất là sau lưng." Mộ Hi bị đau nhếch miệng cười.

 

          "Nói cho anh biết, ngày đó Nhiên Nhiên đến có chỗ nào không thích hợp không, con bé có từng chạm vào em không?" Nam Cung Diệu hỏi, những chuyện này, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, như vậy mới có thể biết người biết ta bách chiến bách thắng.

 

          "Ngày đó, em mang theo Nhiên Nhiên đi phòng trà, em pha ly cà phê cho cô ấy, cô ấy nói không muốn uống, sau đó cô ấy dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng của em, về sau em giống như ngủ thiếp đi, em cũng không nhớ rõ còn có chuyện gì khác." Mộ Hi nhớ lại nói.

 

          "Em bị cô ta hạ thần chú, liên tục hôn mê bất tỉnh, chúng ta hoài nghi cô ta không phải là Nhiên Nhiên, hoặc là đồ không sạch sẽ thao túng con bé." Những chuyện này nhất định phải nói cho Mộ Hi, bởi vì liên quan đến mạng sống, hy vọng về sau cẩn thận một chút.

 

          "Khó trách ngày đó cô ấy an tĩnh như vậy, em còn hiếu kỳ đấy!" Mộ Hi còn nói.

 

          "Lần này Nam Nam dẫn chúng ta đến Thái Lan chính là vì cứu em, bởi vì ông lão kia là một vị cao tăng đắc đạo, lúc này đây nhờ có ông ấy, nếu không rất nguy hiểm, may mắn em vẫn luôn mang theo tràng hạt đại sư đưa cho em, nếu không, ngày đó Nhiên Nhiên sẽ trực tiếp ra tay với em, đương nhiên, cô ta cũng không phải thật sự là Nhiên Nhiên." Nam Cung Diệu nói từng câu từng chữ.

 

          "Bọn nhỏ ở đâu? Có sao không?" Mộ Hi lo lắng nói.

 

          "Bọn chúng rất tốt, ở cùng với Lãnh Đông, yên tâm." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Lãnh Đông đến đây?" Mộ Hi hoang mang hỏi.

 

          "Ừ, anh bảo bọn họ tới , bởi vì anh muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc em, không thể quan tâm được hai đứa bé, vì vậy anh liền liên lạc với Lãnh Đông và ông Lãnh đến hỗ trợ." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Cái kia, có phải Lãnh Tuyết làm không?" Mộ Hi khổ sở hỏi, bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng Lãnh Tuyết sẽ không hại cô, nhưng lần này giải thích thế nào?

 

          "Không phải là Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết cũng bị cô ta khống chế, cho nên vẫn luôn không thể đầu thai, anh cũng là vừa mới nghe ông Lãnh nói. Thật ra, bà xã, hôm nay anh muốn nói cho em biết, nhà Nam Cung chúng ta liên tục bị lời tiên đoán nguyền rủa, chính là đàn ông chỉ cần kết hôn, vợ sinh con xong đều sẽ chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ nhỏ anh đã không có mẹ, bởi vì chỉ có vợ chồng ân ái mới có thể bị nguyền rủa, cho nên sau khi em sinh xong Lâm Lâm, anh thường xuyên vắng vẻ em, anh hy vọng chúng ta thường xuyên nhốn nháo mâu thuẫn, sau đó tránh đi nguyền rủa, kết quả, em rời đi! Không nghĩ tới hai năm sau em trở lại, gần đây anh biết rõ em chính là có thể giải trừ lời nguyền của nhà Nam Cung chúng ta. Hóa ra ác linh này chính là vu nữ bày ra lời nguyền với nhà chúng ta, bà ta hiểu những chuyện này, cho nên bà ta liên tục gắt gao khống chế Lãnh Tuyết không để đầu thai." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Em sẽ phá giải được lời nguyền ư? Bà vu nữ kia đã chết nhiều năm như vậy rồi, sao lại không đi đầu thai chứ?" Mộ Hi hỏi.

 

          "Bởi vì lúc trước, khi bà ta đặt lời nguyền với nhà Nam Cung, đã từng nói qua, chỉ có phụ nữ chân đạp thất tinh mới có thể phá giải nguyền rủa nhà Nam Cung, bà ta chính là lo lắng nguyền rủa nhà Nam Cung bị phá giải, cho nên tình nguyện buông tha cơ hội đầu thai, cũng muốn trả thù nhà Nam Cung." Nam Cung Diệu giận dữ nói.

 

          "Chân đạp thất tinh? Cho nên bà ta muốn đối phó em, bởi vì trên chân em có bảy viên nốt ruồi đúng không?" Mộ Hi hỏi.

 

          "Đúng, mục tiêu của bà ta là em, cho nên lần này Nam Nam dẫn em đến, bởi vì nó phát hiện em gặp nguy hiểm, vì em, nó cố ý tiếp xúc vị cao tăng kia, không nghĩ tới hai người bọn họ lại rất hợp ý, mới sẽ từ từ thành bạn bè."

 

          "Gia tộc của anh bị nguyền rủa bao lâu rồi?" Mộ Hi hỏi.

 

          "Mười ba đời." Nam Cung Diệu trả lời.

 

          "Khó trách lão tổ tông của anh không muốn bà ta nữa, bà ta thật xấu, thật sự là người phụ nữ ác độc, hại mười ba đời nhà anh còn không coi là đủ!" Mộ Hi tức giận nói, hiện tại cô cũng không sợ gì, bởi vì người nhà yêu cô, đều sẽ không buông tha cho cô, giống như khổ tâm của con trai.

 

          "Không được, em muốn đi nhìn bọn nhỏ một chút." Mộ Hi chuẩn bị xuống giường.

 

          "Anh dẫn em đi." Nam Cung Diệu dắt tay Mộ Hi đi đến phòng thiền, bởi vì đại sư nói lịch sử phật giáo lâu đời của Trung Quốc cho Nam Nam, Nam Nam nghe rất nghiêm túc, mà Lãnh Đông là chơi với Lâm Lâm ở trong sân, Lãnh Đông không dám chậm trễ, nhất là loại chuyện như vậy, lại càng không thể khinh thường.

 

          Mộ Hi và Nam Cung Diệu yên tĩnh đi tới, lo lắng quấy rầy đến đại sư giảng bài, bọn họ cũng ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêm túc nghe đại sư giảng bài. Hóa ra đại sư hiểu nhiều như vậy, Mộ Hi bội phục, Nam Nam lại là nghe rất nghiêm túc.

 

          "Cháu trai, bản kinh thư này tặng cháu, cuối cùng ta cảm giác ta vẫn không hiểu sâu xa, có một số chuyện, có lẽ là đã định sẵn, vậy tất cả đều là tùy duyên đi! A Di Đà Phật."

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status