Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 46: Hoả Diệu hoạ (5)

/96


Mặt Hoả Diệu một trận suy sụp lắc đầu, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, không được tự nhiên tiêu sái đến bên người Hoa Phiêu Miểu, tội nghiệp, vẻ mặt lấy lòng:” Ngươi là huynh đệ phụ vương ta, ta đây hẳn gọi ngươi là thúc thúc mới đúng! Hoa thúc thúc, là Hoả Diệu không hiểu chuyện, lúc trước không phải tại không biết thân phận Hoa thúc thúc sao? Nếu biết thì sự tình đã không nghiêm trọng như vậy a!”

Hoa Phiêu Miểu đột nhiên muốn làm giá, hai tay khoanh trước ngực.

Hoả Diệu dùng sức lắc lắc ống tay áo Hoa Phiêu Miểu, thanh âm cực kỳ mềm mại, kêu:” Hoa thúc thúc, ngươi cũng đừng cùng ta so đo, ta mới bảy tuổi, cái gì cũng đều không hiểu!”

Hoa Phiêu Miểu tà tà liếc mắt một cái nhìn hắn, hừ lạnh nói:” Ta xem tiểu oa nhi bảy tuổi ngươi cái gì cũng biết! Đừng ở chỗ này giả bộ đáng yêu, một điểm cũng không đáng yêu bằng tiểu Lạc Ly! Ta chỉ thích tiểu Lạc Ly nhà ta cùng gia gia ta làm nũng!”

Nghe vậy, một bên khoé miệng Hoa Lạc Ly hơi hơi run rẩy, trong óc hiện lên bộ dáng mình học Hoả Diệu làm nũng kia, không khỏi đánh một cái rùng mình!

Hoả Diệu nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to như bánh xe xoay chuyển, hừ lạnh nói:” Nếu như thật sự là bởi vì tiểu oa nhi bảy tuổi ta đắc tội lão Tà ma ngươi, ngươi thu hồi người ngươi phái đi hiệp trợ cha ta, kia truyền ra cũng không phải là một chuyện hay!

Đường đường là đảo chủ Hắc Long đảo, cùng một đứa oa nhi bảy tuổi phân cao thấp, ngươi không biết xấu hổ! Ta nghĩ phụ vương ta cũng sẽ giễu cợt ngươi! Lão nhân không biết xấu hổ!” Hiển nhiên, từ này Hoa Phiêu Miểu có một cái tên khác, thì ra là bị Hoả Diệu gọi là lão không biết xấu hổ! (Chuối: pợn Hoả Diệu thông minh gê :3 )

“Hắc! Tiểu thí hài ngươi, thật đúng là đồ đổi trắng thay đen, nhìn bộ dáng nhu thuận đáng yêu, nguyên lại cũng là một hài tử ác độc! Cùng lão cha ngươi thật đúng là một cái khuôn mẫu khắc ra!” Vẻ mặt Hoa Phiêu Miểu bất đắc dĩ nhìn tiểu hài tử trước mặt, hiển nhiên là mình già đi, hiện tại cư nhiên ngay cả đứa nhỏ cũng nói không lại!

Tiêu Dao bắt tay vào thưởng thức nguyên lý chiếc tiêu, nửa ngày cũng chưa nhìn ra được tiêu này có cái gì lợi hại, nàng lựa chọn không hiểu liền hỏi, đi tới bên người Hoa Phiêu Miểu, vẻ mặt hiếu học hỏi:” Hoa gia gia, cây tiêu này rốt cuộc làm sao, có cái gì thần kỳ? Ngay cả người đều cảm thấy là bảo bối, ta nghĩ nhất định không có cái lai lịch đơn giản, ngươi nhất định biết, nói cho ta biết đi?”

Hoa Phiêu Miểu nhìn về Tiêu Dao hiếu học, hơi hơi nhíu mày, cảm thấy nghi hoặc nói thầm: Bộ dáng tiểu nha đầu này hiếu học, như thế nào cùng bộ dáng của Thiên Hồng nhi giống nhau? Nghĩ đến cái đồ đệ ngốc kia của mình, mâu trung Hoa Phiêu Miểu hiện lên một tia ảm đạm. (Chuối: Hai mẹ con ấy bác ạ…)

Hắn tựa hồ trở lại thời gian đã qua, thế nhưng đem tiểu nha đầu trước mắt làm như đồ đệ Thiên Hồng, rất kiên nhẫn đáp lại:” Mười thượng cổ thần khí được phân biệt là, Hiên Viên kiếm, Đông Hoàng chuông, Bàn Cổ phủ, Luyện Yêu hũ, Hạo Thiên pháp, Phục Hỉ cầm, Thần Nông đỉnh, Không Ẩn động, Côn Loa kính và Nữ Oa thạch!”

Chúng nó đều tự có được ý thức, lực lượng không ai bì nổi! Tự tập đủ mười loại thần khí này, sẽ tạo thành trận pháp!

Lấy Phục Hỉ cầm làm trung tâm, có thể thao túng lòng người! Lấy Thần Nông đỉnh làm trung tâm, có thể luyện hoá tiên dược! Lấy Không Ẩn động làm trung tâm, có thể không già không chết! Lấy Côn Lôn kính làm trung tâm, có thể xuyên qua thời gian! Lấy Nữ Oa thạch làm trung tâm, có thể trọng sinh kết giới!

Thế nhân đều muốn lấy hết mưởi đại thần khí, nhưng là từ xưa đến nay, mấy vạn năm trôi qua, căn bản không có ai thu thập đủ mười loại thần khí tạo thành trận pháp!”

Hoả Diệu không có kiên nói:” Lão không biết xấu hổ, ngươi nói nửa ngày, cũng không biết ngươi đang nói cái gì! Rốt cuộc tiêu này cùng mười đại thần khí ngươi nói có quan hệ gì? Lại không kêu là tiêu thần khí!”

Hoa Phiêu Miểu tà giờ khoé miệng, thần bí cười nói:” Xác thật không có tên tiêu thần khí, nhưng là cây tiêu này, lại mang theo thần khí!”

“Mang theo thần khí?” Hoả Diệu trừng mắt to tò mò.

Tiêu Dao cũng đồng dạng tò mò nhìn về Hoa Phiêu Miểu, một bên Hoa Lạc Ly cùng Giang Mạt Hàn cũng đều hứng thú, đều mang ánh mắt nghi hoặc.

Hoa Phiêu Miểu cảm thán nói:” Có lẽ là do dấu hiệu nhận biết, cư nhiên có người nghĩ đến đem Nữ Oa thạch giấu vào trong tiêu! Trách không được nhiều năm như vậy, đều không có người tìm được Nữ Oa Thạch!”

“Nữ Oa thạch?” Tiêu Dao nhìn phía bên trong tiêu, nhìn theo ánh mắt trời xuyên thấu qua, bên trong cư nhiên là đủ mọi màu sắc.

“Oa! Sư đệ, ngươi cư nhiên mạc danh kì diệu* chiếm được thần khí!” Hoả Diệu vẻ mặt hâm mộ, nháy mắt to nhìn tiêu trong tay Tiêu Dao, hắn rất ngạc nhiên, rất muốn nghiên cứu, nhưng là lại sợ Tiêu Dao cảm thấy mình là ham muốn bảo bối của Tiêu Dao, cho nên Hoả Diệu nuốt nuốt nước miếng, vẫn là nhìn chứ không dám mượn.

*Không rõ quái lạ.

Tiêu Dao đem tiêu đưa cho Hoả Diệu, cười nói:” Hoả Diệu ngươi xem bên trong, khi ánh mắt xuyên qua, bên trong đẹp lắm, giống như là khói lửa bay, đủ mọi màu sắc!”

Hoả Diệu dùng sức xoa xoa tay trên người, thực yêu quý lấy qua tiêu, ánh mặt trời xuyên qua theo Tiêu Dao nói rất đúng, kinh ngạc nói:” Thật sự, đẹp quá a!”

Tiêu Dao ngọ ngào cười nói:” Nếu không phải đột nhiên Hoa gia gia một chưởng đánh úp lại, chỉ sợ Dao nhi vĩnh viễn nghĩ đây là một cây tiêu bình thường, hiện tại xem ra, dù cho là bảo bối, nếu là đặt ổ chỗ người không biết dùng, đều chỉ là vật bài trí thôi!”

Hoa Phiêu Miểu tựa hồ nghe hiểu ý tứ lời nói của Tiêu Dao, hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ vật nhỏ này muốn đem bảo bối cho mình? Chính mình không thể nhận! Bằng không trở thực trở thành lão không biết xấu hổ!

Tiêu Dao lấy qua tiêu trong tay Hoả Diệu, đưa cho Hoa Phiêu Miểu, còn thật sự nói:” Hoa gia gia, thứ này thật trân quý! Dao nhi chỉ sợ lấy không nổi! Nghe Hoa gia gia vừa nói, từ xưa đến này người muốn được bảo bối này có rất nhiều rất nhiều, Dao nhi chẳng qua là một đứa nhỏ bảy tuổi, bên người có một cái bảo bối như vậy, cũng không biết là hoạ hay phúc!

Hơn nữa bảo bối này đối với Dao nhi mà nói, chẳng qua là một cây tiêu bình thường, Dao nhi cũng không biết thổi tiêu, lúc ấy nhận lấy tiêu này, chẳng qua là do thích, hiện tại nghĩ đến, nó đối với Dao nhi mà nói, một điểm tác dụng cũng không có!”

“Này…” Hoa Phiêu Miểu do dự một chút, tự ái lắc đầu, cảm thấy đối với đứa nhỏ Tiêu Dao này càng thực thích, hắn sủng nịch sờ sờ đầu Tiêu Dao, đem tiêu nhét vào trong lòng bàn tay Tiêu Dao, hoà ái cười nói:” Từ xưa đến nay, nhiều ngươi như vậy muốn tụ tập đủ mười đại thần khí, nhưng là Nữ Oa thạch này vẫn là thứ mọi người khó có thể tìm kiếm nhất! Dao nhi có thể có duyên phận này, đúng là thiên ý, nếu như không biết thổi tiêu, vậy thì học đi! Có thực lực, sẽ không sợ đây là hoạ!”

“Thổi tiêu có ích lợi gì? Nếu có cao thủ thực sự đến, Dao nhi cũng không phải là đối thủ của người nọ.” Tiêu Dao cúi xuống con ngươi, tiêu này mình thực thích, nhưng mình không phải ngươi ngu ngốc, loại quý trọng này chính mình tiếp thu không được, gia gia lại không dạy mình công phu, bằng vào ngân châm, thực sự là gặp gỡ cao thủ, căn bản không phải đối thủ.

“Hữu dụng! Có một môn phái tên là Tiêu Âm phái, phái này lấy tiêu làm vũ khí, trong vòng lực thổi ra thanh âm của tiêu, nội lực càng mạnh, thanh âm của tiêu sẽ biến thành lợi khí, so với nhiều đao kiếm còn lợi hại hơn!

Nhưng là công pháp này tiêu hao nhiều nội lực, rất ít người có thể tu luyện tới đỉnh cao! Nhưng là ngươi bất đồng, ngươi hiện tại còn nhỏ là thời gian tốt để tập luyên, hơn nữa có cây tiêu này, ta nghĩ trên giang hồ rất nhanh sẽ sinh ra một nhân vật lợi hại!” Hoa Phiêu Miểu vuốt một đầu tóc bạc, ánh mắt nhìn phía mặt trời lặn xa xa, tựa hồ cảm giác thời đại của mình rất nhanh sẽ giống như mặt trời lặn, hắn chuyển mâu nhìn về phía bốn đứa nhỏ trước mắt, khoé miệng hơi hơi gợi lên, có chút mong chờ tương lai không xa, đứa nhỏ này sẽ gây cho hắn kinh hỉ.

“Tiêu Âm phái?’ Tiêu Dao nỉ non lặp lại tên môm phái này, tựa hồ có nồng đậm hứng thú.

Đêm đã khuya, Tiêu Dao được an bài nghỉ trong viện Hoa Lạc Ly trụ, cũng không biết có phải Hoa Phiêu Miểu cố ý hay không, cư nhiên đem Hoả Diệu vàGiang Mạt Hàn phân phối chỗ nghỉ ở cách nơi này xa nhất.

Tiêu Dao nhìn vườn hoa Lê phía ngoài cửa, trong tay nắm nhanh chặt tiêu, nỉ non nói:” Tiêu Âm phái? Rốt cuộc là một dạng môn phái gì?”

Ngoài cửa đột nhiên xất hiện một người, Tiêu Dao nhảy dựng, ai oán chỉ trích nói:” Hoả Diệu, ngươi chẳng lẽ không nghe nói qua, người doạ người hù chết người sao?”

Hoả Diệu tặc tặc cười, từ trong lấy ra một thứ gì đó dùng giấy dầu bao lại đưa cho Tiêu Dao.

“Đây là cái gì?” Tiêu Dao mờ mịt hỏi.

Hoả Diệu vẻ mặt chờ mog nhìn Tiêu Dao, ngọt ngào cười nói:” Ngươi mở ra nhìn, sẽ biết! Là ta chọn thật lâu!”

Tiêu Dao tò mò gật đầu, chậm rãi mở ra bao giấy dầu.

Một cái tượng đất, mặc áo trắng tay cầm ngâm châm xuất hiện ở trước mắt, Tiêu Dao trừng mắt nhìn nó, chỉ chỉ chính mình, ngạc nhiên nói:” Đây là ta?”

“Ha ha, ta đã nói ta hoạ rất giống đi! Ngươi liếc mắt liền nhìn ra là ngươi!” Hoả Diệu vẻ mặt dương dương đắc ý.

Tiêu Dao vuốt mặt tiểu tượng đất, buồn cười nói:” Ngươi vẽ bộ dáng ta, là dùng để làm tượng đất?”

Hoả Diệu dùng sức gật đầu, dưới ánh trăng, mắt to của hắn loé sáng ngập nước, tựa hồ là đem ánh trăng thu vao trong, rất là đẹp mặt.

Tiêu Dao mím môi cười, vỗ về má phải tượng đất, má phải tiểu tượng đất không hề có bớt như nàng, đây là Hoả Diệu dụng tâm lương khổ, Tiêu Dao nhìn đuong nhiên là hiểu được, trong lòng ấm áp nói không nên lời, đối với tượng đất này, cũng thích không nói lên lời.

Nàng cúi mâu yêu quý nhìn tượng đất, khẽ cười nói:” Ngươi như thế nào đột nhiên nghĩ đến đưa ta thứ này?”

Hoả Diệu ngọt ngào cười, mang theo khẩu khí làm nũng nói:” Ta nhớ rõ sư đệ nói qua, chỉ cần ta dỗ ngươi vui vẻ, ngươi sẽ bảo ta sư huynh, cho nên ta muốn mỗi ngày đều dỗ ngươi vui vẻ, mỗi ngày đều cho ngươi kinh hỉ, như vậy mỗi ngày ngươi sẽ đều gọi ta là sư huynh! Đây là kinh hỉ hôm nay ta đưa cho ngươi, ngươi có thể hay không bảo ta mtộ tiếng sư huynh a?”

Tiêu Dao không khỏi ơời lên tiếng, liền mở cửa phòng cho Hoả Diệu tiến vào, rót cho ắn một ly trà nóng, cười nhẹ nói:” Hoả sư huynh thỉnh uống trà!”

Khoé miệng Hoả Diệu cùng khoé mắt cơ hồ gặp nhau, hắn tiếp nhận trà nóng, vui rạo rực uống, “Sư đệ, ta rất thích ngươi gọi ta là sư huynh!” Nói xong, hắn nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền lõm xuống, tựa hồ lúc nào cũng có thể phát ra vô số ngọt ngào ( Chính là oa nhi này thiếu mất một cái răng cửa, bộ dáng đáng yêu lại mang theo một tia buồn cười!)~~~~Lời tác giả nhá.

Tiêu Dao đem tượng đất cẫn thận thu hồi, nàng không nghĩ làm hư dù chỉ một chút, bởi vì nàng thật sự thích tiểu tượng đất không có độc ký này.

“Hoả sư huynh, ngươi có thể cho ta nhìn xem bức hoạ ngươi hoạ không? Ta bên trong, cũng là không có bớt sao?” Thanh âm Tiêu Dao có chút run rẩy, tựa hồ sợ hãi Hoả Diệu trả lời không phải.

“Đương nhiên, bên trong là ta hoạ sư đệ không có bớt, nhìn tốt lắm!” Nói xong, Hoả Diệu từ giữa ngực xuất ra gấy hoạ, dường như giống hiến vật quý cho Tiêu Dao.

Tiêu Dao chậm rãi triển khai hạo giấy, mỗi một động tác đều rất nhẹ nhàng, bởi vì Hoả Diệu đem giấy bảo hộ tốt lắm, nàng cũng không muốn có một điểm nhăn trên mặt.

Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn được hé ra, giữa tính trẻ con mang theo một tia giảo hoạt, giữa mỉm cười ngọt ngào mang theo vài tia ấm ấp.

Khoé miệng Tiêu Dao giơ lên một chút cười như có như không, đây là mình trong lòng Hoả Diệu sao? Là đáng yêu xinh đẹp, còn có một chút xấu xa, nhưng là tươi cười lại rất ấm áp!

Tay Tiêu Dao không khỏi xoa xoa má phải người trong bức hoạ, thì thào lẩm bẩm:” Gia gia không có gạt ta, nếu như không có bớt này, thật sự nhìn tốt lắm.”

Nghe vậy, mặt Hoả Deiu65 giãn ra ười nói:” Đó là đương nhiên! Mặt sư đệ ta đương nhiên đẹp!”

Tiêu Dao đem hoạ nhìn lại, sờ soạng lại sờ, sao mtộ hồi, vẫn là đem hoạ thu hồi trả lại cho Hoả Diệu, mâu trung nàng hiện lên một tia ảm đạm, thấp giọng nói:” Đáng tiếc, hoạ thuỷ chung vẫn chỉ là hoạ, bớt trên mặt ta thuỷ chung không có mất!”

“Xác thực, hoạ dù nhìn đẹp, đều là giả! Có bản lĩnh ngươi đem bớt trên mặt xú sư đệ xoá, đem xú sư đệ biến thành củng một nười trong hoạ giống nhau!” Thanh âm mang theo nồng động khiêu khích vang lên, hắn ở ngoài cửa nhìn trộm thật lâu, bàn tay vẫn nhanh nắm chặt, mỗi khi thấy Tiêu Dao cùng Hoả Diệu nhoẻn miệng cười, bàn tay càng niết lại càng nhanh, mang theo nồng đậm ghen tuông.

Hoả Diệu buồn bực trừng Hoa lạc Ly, hừ lạnh nói:” Đúng, ta thật không có bản lĩnh, ngươi có bản lĩnh sao? Ta tối thiểu sẽ hoạ dỗ sư đệ vui vẻ, không giống một người, cả ngày chỉ biết đem trên miệng ba chữ xú sư đệ chọc giận sư đệ!”


/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status