Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 250: Tập kích bất ngờ

/294


Đối với tao ngộ kỳ lạ của hai người Hầu Tử và Trương Tam, Diệp Hoan cũng không biết nên nói cái gì.

Vì sao từ bé tới lớn, những tội lỗi do hai con hàng này phạm phải đều do hắn đi chùi đít chứ?

Chắc chắn kiếp trước của hắn thiếu nợ bọn họ tiền. Không, phải nói là thiếu nợ rất nhiều tiền mới phải!

Bọn hắn từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chỉ làm hắn thêm phiền phức, mặt mũi thì còn chưa thấy đâu mà đã bắt hắn đi đến đồn cảnh sát kiếm người...

"Tao bây giờ coi như đã biết rõ, hai đứa mày không chỉ đẩy tao vào hố lửa, mà còn dội thêm xăng vào..." Diệp Hoan từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm.

"Anh Hoan, là em làm anh mất mặt..." Thanh âm vô cùng xấu hổ của Hầu Tử từ bên kia điện thoại truyền đến.

Diệp Hoan thở dài, nói: "Biết tủi nhục thì gần dũng(*), nhìn chung biết nhục mặt thì còn có thể cứu, mày thuộc loại người còn cứu chữa được... Thế Trương Tam thì sao? Nó có cảm thấy mất mặt không?"

(*) Lời này trích từ một câu nói của Khổng Tử: “Hảo học cận hồ tri, lực hành cận hồ nhân, tri sỉ cận hồ dũng hồ”. Tạm dịch là: “Ham học thì gần trí tuệ, nỗ lực hành thiện thì gần nhân đức, biết ô nhục thì gần dũng cảm”

"Trương Tam thì khó mà nói được, dù sao thì giờ mặt mũi nó đang sung sướng lắm, em nghĩ nó đang ở trạng thái tiếp tục làm anh mất mặt..."

Diệp Hoan liên tiếp thở dài mấy cái: "Hài... Mày đưa điện thoại cho nó đi!"

Rất nhanh sau đó, có một giọng nói vừa run run vừa hưng phấn truyền tới: "Anh Hoan, to dã man, em rốt cục đã được bóp meo meo của con gái rồi, hơn nữa còn là meo meo cực phẩm... Thật là mềm quá đi!"

Diệp Hoan: "..."

Cục cảnh sát ngoại quốc so với trong nước thì cũng không khác biệt nhiều lắm, chỉ khác nhau ở chỗ trong nước thì cần quan hệ và tiền, còn ở nước ngoài thì cần luật sư và tiền.

Hai thứ này Diệp Hoan cũng không thiếu, hắn dẫn theo luật sư tới đồn cảnh sát. Do thân phận của Hầu Tử và Trương Tam là du khách nước ngoài nên có nhiều điểm phức tạp, nên sau khi luật sư và cảnh sát bàn bạc nửa ngày thì phía cảnh sát đưa ra quyết định là phải nộp một khoản tiền bảo lãnh lớn. Nhờ vậy mà Hầu Tử và Trương Tam mới thuận lợi ra ngoài được.

Xét thấy đồng chí xử nam Trương Tam vất vả lắm mới có chút lợi nhỏ là sờ mó được một cái meo meo cực phẩm, nên Diệp Hoan cũng thuận tiện bảo lãnh luôn nữ tặc kia ra.

Thời điểm bọn Hầu Tử Trương Tam đi ra ngoài thì hai người bọn hắn nhìn nhau kèm theo chút xấu hổ.

Nữ tặc được Diệp Hoan bảo lãnh kia lại làm cho người ta kinh ngạc một phen. Cô đại khái khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cao bồi không biết là cũ kĩ hay là cố ý làm cho rách nát, đôi mắt xanh thẳm, miệng rộng, môi dày, có vài phần tư vị giống Angelina Jolie.

Cho dù Diệp Hoan không cảm thấy hứng thú với con gái ngoại quốc, cũng không khỏi bị phong thái của cô gái này làm cho thất thần một chút.

Người con gái ngoại quốc xinh đẹp như ánh mặt trời này sao lại có thể lưu lạc đến mức làm trộm cướp?

Nhất định là do khủng hoảng tài chính rồi! Người Mỹ cũng thật là quá rảnh rỗi mà, làm cái gì không làm lại đi đánh Iraq làm gì không biết?

Lúc Diệp Hoan còn đang đánh giá, thì Trương Tam đã cười hì hì chủ động tiến lên bắt chuyện với nữ tặc kia. Hắn phi thường nhanh nhẹn lấy ví tiền ra, cầm toàn bộ số tiền mặt trong ví đưa cho nữ tặc: "Cầm, cầm lấy đi Mễ Tây, sao phải ăn trộm, mỹ nữ như cô nếu thiếu tiền thì chỉ cần lên tiếng. Anh đây bây giờ cũng chỉ có từng này thôi..."

Ngụy Trường Quân đang ở bên cạnh cũng đành cười khổ mà dịch lời của Trương Tam cho nữ tặc kia. Còn Diệp Hoan và Hầu Tử thì lại nghiến răng nghiến lợi. Từ lúc nhỏ chơi đùa với nhau đến bây giờ, bộ dạng của con hàng này hiện tại là đáng ăn đòn nhất.

Nữ tặc lại cảm thấy ngượng ngùng. Vốn dĩ việc mình đi ăn cắp đã rất mất mặt rồi, giờ loay hoay nửa ngày lại nhận bố thí của kẻ bị mình cướp, khuôn mặt của cô trở nên đỏ bừng. Cô vừa chần chừ cầm lấy tiền vừa ngượng ngùng nói lời xin lỗi và cảm tạ.

Trương Tam biểu hiện ra tư thế của người giàu có, không thèm để ý vẫy tay: "Cầm đi, cầm đi Mễ Tây. Cô xinh đẹp như vậy thiếu tiền không đi làm gái mà đi ăn trộm cho nên tôi có thể thấy được cô có chút cốt khí, đạo đức tốt đẹp, chúng tôi cũng bội phục cô sát đất..."

Diệp Hoan và Hầu Tử cùng lau mồ hôi trên trán: "..."

Trương Tam thực sự biến chuyện sai trái thành chính nghĩa, xem chuyện bán thân là hổ thẹn, coi trộm cướp là vinh dự. Từ trên mặt hắn ai cũng có thể nhìn ra được, con hàng này chưa bao giờ cảm thấy làm trộm cướp là chuyện dọa người gì cả, ngược là nó giống như một loại người 'phục vụ nhân dân' vô cùng chính trực, có tương lai rất xán lạn...

Nữ tặc khẽ cúi mình trước Trương Tam, huyên thuyên nói vài câu.

Ngụy Trường Quân phiên dịch qua mọi người mới biết, nguyên lai tên của nữ tặc là Tina Klaus. Ban đầu cô vốn làm công ở một tiệm bánh ngọt, sau đó lợi nhuận của cửa hàng kém nên giảm biên chế, Tinan cũng bị sa thải. Khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng tới Châu Âu càng rõ rệt hơn, tìm một công việc quả thực vô cùng gian nan, đã ba ngày nay cô chưa được ăn uống, cho nên bí quá hóa liều mà đi trộm ví tiền, dù sao ít nhất cũng cần sống sót.

Ba người Diệp Hoan hai mắt nhìn nhau, đồng thời trong mắt toát ra sự vui vẻ và ấm áp.

Cô gái này có hoàn cảnh tương tự như bọn họ ở Ninh Hải, làm cho ba người có cảm giác như đồng bệnh tương liên(*)...

(*) Khi người ta cùng có chung một hoàn cảnh thì người ta gần gũi, hiểu và cảm thông với nhau hơn.

Trương Tam không có nói sai, Tina không bán thân mà lựa chọn làm trộm cướp, chính là giữ lại cho cô ta một chút tôn nghiêm cuối cùng, như vậy cũng có thể thấy cô là người có đạo đức tốt ...

Làm người, nhất định phải nắm chắc một điểm mấu chốt, cho dù nó có thể thấp kém nhưng nhất định là phải có.

Diệp Hoan và Hầu Tử liếc nhau, hai người đều tự giác rút ví tiền ra, đem toàn bộ tiền mặt đều đưa cho Tina. Nhìn bộ dáng hăng hái của Trương Tam đối với Tina, trong lòng Diệp Hoan khé động, hắn bèn nhờ Ngụy Trường Quân nói với Tina rằng, nếu cô nguyện ý có thể đến khách sạn Tứ Quý làm công tạm thời. Cô sẽ đi theo bọn họ hỗ trợ tìm người, dọn dẹp phòng, thỉnh thoảng chạy đi mua vài thứ đồ ăn vặt các loại, nếu không có việc gì thì có thể làm lái xe và hướng dẫn du lịch, được bao ăn ở, hết tháng thì được trả lương đàng hoàng.

Tina mở to hai mắt, trên đôi mắt xanh thẳm như nước biển lộ vẻ kinh hỉ và có chút nước mắt chảy ra, cô liên tục cúi đầu cả tạ với ba người Diệp Hoan, sau đó móc ra một cây thánh giá trước ngực rồi giống như cầu nguyện một câu gì đó.

Vì thế, mọi người dẫn Tina cùng trở về khách sạn.

Trương Tam vẫn tỏ ra vô cùng nhiệt tình như cũ, quấn quít Tina không ngừng, nói: "Mỹ nữ, thiếu tiền thì bảo ca ca, anh có tiền... Thiếu mùi đàn ông cũng nên bảo ca ca, anh cũng là đàn ông..."

Biểu hiện của Trương Tam quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bộ dáng ngây ngô, khờ dại của Hầu Tử khi ở bên Liễu Phỉ. Diệp Hoan tự nhủ, năm đó khi hắn tán gái cũng không có không biết xấu hổ như vậy nha...!

Mọi người trở về khách sạn, an bài cho Tina một một phòng ở, ba người Diệp Hoan thì ở trong phòng tổng thống.

Diệp Hoan liếc xéo Trương Tam, khẽ nói: "Tao nhớ trước đây mày thà xem cọng lông cũng không xem thể loại Âu Mỹ, sao giờ khẩu vị lại thay đổi rồi, ưa thích nữ nhân ngoại quốc ngực to?"

Trương Tam nhếch miệng cười: "Tự tay sờ qua mới biết được, phụ nữ ngoại quốc có cái hay riêng của nó, tuyệt không thể tả mà..."

"Mày thích con người của Tina, hay chỉ là thích meo meo của cô ấy? Nếu chỉ thích meo meo của đàn bà Châu Âu thì buối tối anh mày đưa mày đi phố đèn đỏ rồi gọi cho mày 2 người đàn bà châu Âu để thoải mái mà bay mà phi. Tao thấy Tina là người đàng hoàng, tiểu tử mày đừng gây tai họa cho người ta."

Trương Tam vội nói: "Em đương nhiên là thích con người cô ấy, nữ tặc đi trộm của nam tặc, anh Hoan anh không thấy đây là duyên phận ông trời ban cho em sao?"

Diệp Hoan nhìn chằm chằm Trương Tam trong chốc lát, Trương Tam có chút chột dạ cúi đầu bổ xung một câu cực kỳ không cần thiết:

"... Huống chi meo meo của cô ấy to như vậy, cũng khó mà có được mà."

Diệp Hoan vỗ vai hắn thật mạnh, trầm giọng nói: "Vậy thì cua cô ấy đi, dưới ánh mặt trời của cô ta, hãy dương cao ngọn cờ nam nhi Tung Của hùng vĩ! Vạn nhất mày ra sớm, thì hãy dùng tiếng Nhật mà nói chuyện với cô ấy, để cho người Nhật Bản gánh cái oan ức này đi...".

"Anh Hoan, anh có cần phải độc mồm mắng em như vậy không?" Trương Tam nghiêm mặt nói.

...

Hầu Tử đưa cho Diệp Hoan và Trương Tam mỗi người một điếu thuốc, ba người trong phòng phun ra nuốt vào mấy hơi khói thuốc. Hầu Tử chậm rãi hỏi: "Anh Hoan, đã có tung tích của Kiều Mộc chưa?"

Diệp Hoan cười khổ lắc đầu: "Không có, tao đã nghĩ ra một biện pháp cho Kiều Mộc biết tao đã đến Prague, nếu hàng ngày cô ấy xem tivi hoặc đọc báo, hẳn rất nhanh cô ấy sẽ xuất hiện."

Hầu Tử giận dữ nói: "Một người sống bình thường, có thể đi đâu được chứ? Châu Âu lớn như vậy, tìm một người quả thật quá khó khăn. Anh Hoan à, biện pháp đó hiện tại có phải quá bị động không?"

"Trừ bỏ cách này, mày có thể nghĩ ra cách tốt hơn sao? Chúng ta căn bản không có manh mối gì của Kiều Mộc, nếu cô ấy không lộ mặt, chúng ta đi tìm ở chỗ nào?"

Hầu Tử và Trương Tam trầm mặc không nói gì.

Đúng vậy, manh mối còn không có, biết tìm ở nơi đâu? Toàn bộ Prague có 120 vạn dân cư, du khách hơn một nghìn vạn, chẳng lẽ phải thuê người ở đây mà đến từng nhà tìm kiếm sao?

Bầu không khí lại trở nên nặng nề. Diệp Hoan nhanh chóng xốc lại tinh thần, trong đôi mắt ánh lên sự tự tin chói rọi: "Chờ xem, tao có dự cảm, cục diện bế tắc này rất nhanh sẽ bị phá vỡ, Kiều Mộc nhất định sẽ trở lại bên cạnh tao thôi!"

Hầu Tử chăm chú nhìn Diệp Hoan, sâu sắc nói: "Anh Hoan, anh phải tỉnh táo, không thể loạn. Bọn em tin tưởng, Kiều Mộc đến giờ không có xuất hiện là vì bị ai đó cưỡng ép hoặc chế ước. Cô ấy có nỗi khổ riêng, anh yêu cô ấy như vậy và cô ấy cũng yêu anh. Nếu ngay cả tình yêu của hai người đều không thể lâu dài thì trên đời này làm gì có cái gì để cho bọn em tin tưởng nửa?"

Diệp Hoan cười cười, ngữ khí vô cùng chắc chắn: "Tao vẫn tin tưởng cô ấy, không tới mức trời đất có sụp đổ cũng không chia lìa, nhưng ít nhất tao và cô ấy đã có chung nhận thức, nhận thức có nhau, nhận thức cả đời cũng không thay đổi."

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Hoan vẫn chờ đợi sự chuyển biến.

Thời điểm rảnh rỗi, hắn cùng với Hầu Tử và Trương Tam ra ngoài đi dạo, Tina tạm thời đảm đương vai trò là hướng dẫn viên du lịch. Tina là người con gái vô cùng cố gắng, chăm chỉ làm việc. Cô biết người thuê mình là người Trung Quốc cho nên không quên cố gắng học tập tiếng Trung, mua mấy quyển sách và băng đĩa, hơn nữa lại có Trương Tam làm thầy chỉ dạy. Cho nên Tina học rất nhanh, chỉ cần câu cú không quá thâm ảo, cô có thể hiểu năm sáu phần ý nghĩa cơ bản, chính bản thân cũng có thể ù ờ nói được vài câu đơn giản.

Có thể chắc chắn một điều, ngày sau nếu Trương Tam theo đuổi cô thành công, lúc lên giường mà ra sớm... thì nói tiếng Nhật Bản cũng không thể lừa được. Cô gái này thoạt nhìn thông minh hơn Trương Tam không chỉ một cấp bậc. Sự khác biệt này là do gien di truyền và hoàn cảnh sống tạo ra. Người ta tối thiểu từ nhỏ không có uống qua sữa bò độc, mà cái tên gia hỏa Trương Tam gia này ngoại trừ chưa từng dùng cái đầu ra (*), thật sự là tìm không ra ưu thế khác mạnh hơn Tina.

(*) Ý nói trong đầu trống rỗng, không biết suy nghĩ

Nhờ thờ lớn St. Vitus Cathedral, cây cầu đá Charles, đường Golden Lane, cùng với quảng trưởng nổi tiếng Old Town ở Prague,... Không nơi nào là không in dấu chân của bọn họ.

Diệp Hoan vẫn một mực mạnh mẽ xốc lại tinh thần, hắn thực sự không có tâm trạng đi du ngoạn ngắm nhìn cảnh vật gì cả. Từ khi chứng kiến ảnh chụp Kiều Mộc ở Prague, thì hắn vẫn luôn đè nén tâm trạng buồn bực của mình.

Trong lòng bọn Hầu Tử và Trương Tam vẫn lo lắng về Kiều Mộc, cho nên sự hứng thú của bọn họ cũng không cao. Ba người ở Prague mấy ngày này đều đi thăm thú cảnh vật chỉ là qua loa, vô cùng miễn cưỡng.

Bất quá, Trương Tam lại vô cùng hứng thú với Tina. Mấy ngày nay, Trương Tam dạy cô tiếng Trung, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, thỉnh thoảng hắn dạy cô nói vài câu linh tinh ví dụ như "Em yêu anh" hay "Thân ái chào lão công", "Chủ nhân thình ngài dạy dỗ ta đi", quả thật giống như chiếm tiện nghi của một đứa nhóc con. Quả thật Trương Tam không có làm hạ quốc uy, việc Trung Quốc chịu thiệt trước Châu Âu trăm năm trước này đã hoàn toàn đòi lại rồi.^^

Mặt trời chiều ngả về tây, bốn người yên lặng đi từ từ trong ngõ nhỏ, ánh nắng vàng chiếu vào lên bốn người giống như mạ lên một tầng vầng sáng hoàng kim.

"Anh Hoan, không hiểu tại sao bỗng nhiên em cảm giác người muốn sởn gai ốc..." Khuôn mặt Trương Tam bỗng nhiên trắng ra một chút.

"Làm sao vậy?"

"Em cảm thấy có người ở sau lưng cứ nhìn chòng chọc vào chúng ta, nhưng quay lưng lại thì không phát hiện ra cái gì..." Trên mặt Trương Tam lộ ra vẻ bất an.

"Nghe nói gu thẩm mỹ của người nước ngoài tương đối quái dị, sẽ không có ai coi trọng nhan sắc của mày chứ?".

Trương Tam quả quyết lắc đầu: "Coi trọng nhan sắc của em thì gu thẩm mỹ chắc phải vặn vẹo đến một trình độ biến thái rồi nha. Em nói sợ hãi bởi vì cảm giác này rất quen thuộc... Nó giống như một người khi đang tham gia giao thông thì nhặt được ví tiền rồi bỗng nhiên bị một người cảnh sát nhìn thẳng vào."

Diệp Hoan ha ha cười, vừa mới định nói vài câu đả kích thì biến cố đã xảy ra.

Phía sau hắn, ở bức tường cách nơi này ước chừng tầm hai mươi thước đột nhiên truyền đến một tiếng "phốc". Âm thanh này rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, đồng thời viên gạch trên tường phía trước ba người lóe ta một tia lửa nhỏ.

Mí mặt Diệp Hoan cấp tốc nhảy dựng, sau đó hai tay hắn mạnh mẽ đè đầu Trương Tam và Hầu Tử ấn xuống đất, chân phải không chút do dự đạp vào Tina khiến cô ngã xuống đất, cuối cùng trố mắt hét lớn: "Mau nằm xuống! nằm xuống!"

Bốn người giống như những cái chai bị quả bóng lăn qua, đồng thời nằm xấp xuống đất.

Diệp Hoan đã trải qua chiến trường sinh tử, âm thanh kia không hề xa lạ với hắn.

Đó là âm thanh của súng lục trang bị thêm giảm thanh khi bắn.

Ám sát!

Là âm mưu ám sát!

Thời gian, địa điểm, thời cơ đều chọn vô cùng chính xác.

Phía sau, vài tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.

Diệp Hoan không chút do dự, khom lưng rồi đứng lên, quát to: "Mau, mau chạy tới ngõ hẻm phía trước rồi rẽ vào!"

Bọn Hầu Tử sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, đều trải qua bình thường, chưa từng gặp qua hoàn cảnh nguy hiểm đến mức này?

Không kịp sợ hãi, bốn người đứng lên chạy thục mạng mới tới ngõ nhỏ rồi rẽ vào đó.

Tiếng bước chân phía sau vang lên sát sao, đạn không ngừng được bắn ra phát ra từng tiếng “Phốc, phốc...” trầm đục.

Vừa rẽ vào ngõ, bốn người còn chưa kịp cao hứng thì thân hình Trương Tam đang đẫn đầu bỗng nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút, tiếp theo toàn thân cậu ta hoàn toàn ngừng lại, giống như máy móc chậm rãi quay người nhìn về ba người Diệp Hoan, vừa khóc nức nở vừa nói: "Này, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy rồi, đừng bày ra trò vui đùa này nha, ... Vừa rồi ai cắn mông của tôi?"

Diệp Hoan nhanh chóng lắc đầu: "Tao không ham cái này!"

Hầu Tử cũng nhanh chóng tỏ thái độ: "Tao cũng không có sở thích này, mày đừng nghĩ sự việc phức tạp như vậy, sự thật là..."

Hầu Tử chỉ vào cái mông của Trương Tam, tràn ngập thông cảm: "... Mông mày trúng đạn rồi!"


/294

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status