Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 107 : Dám đụng đến người phụ nữ của tôi, Chết! ! !

/107


Edit : babynhox

Trong đầu, xen lẫn từng hình ảnh dây dưa cùng Lạc Thiên Uy.

Cô đã từng cho rằng, cùng em trai ruột của mình lên giường, đã đủ ghê tởm rồi.

Thật không ngờ hiện tại, bản thân còn bị mấy người phụ nữ cưỡng bức.

Loại cảm xúc sụp đổ tuôn ra, nước mắt liền không khống chế được rơi xuống dưới.

Thiên Uy Thiên Uy

Ở trong lòng cô lẩm bẩm một cái tên, giống như làm như vậy có thể quên đau đớn, để cho giờ phút này nhanh chóng trôi qua.

Bàn tay lớn của người phụ nữ, vuốt ve trên dưới toàn thân cô, trên da thịt của cô đã nổi lên một mảng da gà.

Đang lúc cô cực kỳ tuyệt vọng, bỗng nhiên một người đàn ông dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm cô lên, đá nhanh mấy cái, đá tan tát những người phụ nữ muốn cưỡng bức cô.

Lạc Tích Tuyết thấy người bên người mình, rất lâu không có động tĩnh, cô từ từ mở to mắt.

Đập vào mắt, là gương mặt anh tuấn chứa đầy lo lắng.

Lãnh Khinh Cuồng đau lòng nhìn cô, giờ phút này Lạc Tích Tuyết nằm trên mặt đất quần áo không chỉnh tề, vết thương phủ đầy trên thân thể nhỏ bé yếu ớt, cô lạnh run .

Làm hắn đau lòng nhất là giờ phút này ánh mắt vô tội hoang mang của cô, cặp con ngươi thương cảm nhẹ nhàng chớp động, hình như không biết được là hắn tới.

"Em, không sao chứ?" Lãnh Khinh Cuồng cầm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, từ từ đỡ cô dậy từ trên mặt đất, thấp giọng quan tâm hỏi.

Lạc Tích Tuyết vẫn rơi lệ, cô mở to hai mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, không kịp phản ứng mọi thứ vừa mới xảy ra.

Nhưng mà, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của hắn, ấm áp khiến cho nàng không cảm thấy sợ hãi nửa.

Lãnh Khinh Cuồng thấy cô nức nở, kinh sợ quá độ gần như không nói nên lời, hắn không nhịn được vươn hai tay ra, ôm cô vào trong lòng.

"Không sao, cái gì cũng chưa xảy ra không có việc gì , không có việc gì rồi." Lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Nhớ tới một màn vừa rồi hắn liền sợ hãi, nếu không phải gần đây hắn có bạn gái mới là giáo viên ở trường học này , hôm nay hắn cũng sẽ không cố ý lái xe đến đón bạn gái đi ăn cơm, đúng lúc thấy mấy người phụ nữ không có ý tốt bao vây Lạc Tích Tuyết, hắn một mặt ngạc nhiên nghi ngờ, một mặt liền đuổi theo nhìn xem.

Không nghĩ tới quả thực xảy ra chuyện.

Mấy người phụ nữ này, sau khi nhìn thấy hắn, đều đã sợ tới mức chạy trốn hết rồi.

Lãnh Khinh Cuồng ôm chặt Lạc Tích Tuyết vào trong ngực, lo lắng hỏi: "Tích Tuyết, rốt cuộc là em đã đắc tội với người nào? Vì sao bọn họ muốn đối phó em như vậy?"

Lạc Tích Tuyết chỉ ôm đầu, cuộn tròn thân thể lại khóc.

Muốn cô nói với hắn như thế nào, là vì cô cùng em trai lên giường, cho nên làm bạn gái em trai mất hứng, mới tìm cô gây phiền phức .

Căn bản là cô khó có thể mở miệng.

"Em không sao " Lạc Tích Tuyết cố nén cảm xúc đau khổ, muốn nói bản thân mình không có việc gì, để cho Lãnh Khinh Cuồng có thể rời khỏi, nhưng mà nước mắt lại không thể khống chế được rơi xuống.

Trải qua chuyện vừa rồi, cô bị hù dọa không nhẹ.

"Anh đưa em đến bệnh viện, em bị thương rồi!" Lãnh Khinh Cuồng nhìn thấy dấu móng tay cùng hôn ngân trên người cô, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hắn lập tức cởi áo khoác, khoác lên trên người Lạc Tích Tuyết, đỡ cô đi khỏi trường học lên xe của hắn.

Lạc Tích Tuyết gật gật đầu, bộ dáng hiện tại của cô, đúng là không thể về nhà .

Chỉ là vừa đứng lên, dưới chân lại tê rần, xém chút là té ngã.

"Em làm sao vậy?" Lãnh Khinh Cuồng quay đầu, khẩn trương hỏi.

Lạc Tích Tuyết đỡ lấy hai đầu gối của mình, nhíu mày: "Chân bị chuột rút rồi."

Lãnh Khinh Cuồng hiểu rõ ôm cô lên, thương tiếc vuốt vuốt mái tóc của cô: "Anh ôm em đi."

Lạc Tích Tuyết không có cự tuyệt, chỉ là uất ức rúc vào trong lòng Lãnh Khinh Cuồng, nén nước mắt trong lòng.

Nếu không phải hắn ôm cô, bộ dáng bây giờ của cô, cô thực không có can đảm đi ra cửa chính trường học.

"Tích Tuyết, đừng khóc, có đau không?" Lãnh Khinh Cuồng cúi đầu, giọng nói mềm nhẹ hỏi.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu, lại gật gật đầu, trong đầu rối loạn bất an.

Thực ra trên người vẫn rất đau, e rằng nơi bị mấy cô gái kia đụng vào đã nổi lên cục xanh cục tím , nhưng thân thể đau đớn, vẫn thua kém với trái tim bị đả kích làm cô càng thêm đau khổ, về sau sẽ để lại ám ảnh trong lòng cô.

"Không có việc gì , đừng sợ, lát nửa chúng ta đến bệnh viện, bác sĩ xem xong rồi nghĩ ngơi vài ngày, thì sẽ không có chuyện gì." Lãnh Khinh Cuồng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi cô.

Lạc Tích Tuyết rưng rưng gật gật đầu, cảm kích vùi vào trong lòng hắn: "Cám ơn anh!"

"Không cần khách khí, coi như anh làm chuyện tốt miễn phí một lần, không biết có thể cho là anh chuộc tội vì những chuyện xấu trước đây hay không." Lãnh Khinh Cuồng tà mị nháy mắt với cô.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết được trấn an một chút, người đàn ông này, lúc này vẫn còn không quên nói đùa.

"Thì ra tan học không về nhà đúng giờ, là ở đây hẹn hò." Một tiếng nói âm lãnh quen thuộc bay tới.

Lạc Tích Tuyết vừa quay đầu nhìn, không nghĩ tới thì ra là em trai Lạc Thiên Uy.

Chỉ thấy hắn bày ra gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sáng gần như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm hai người ôm nhau, nhiệt độ khắp người gần như đều đã rớt xuống không độ.

Sát khí tràn ngập.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết có linh cảm không tốt, cô níu vạt áo Lãnh Khinh Cuồng, ý bảo hắn để cô xuống.

Chỉ là, cô còn chưa kịp đứng vững, đã thấy Lạc Thiên Uy xông tới, tách cô và Lãnh Khinh Cuồng ra, đánh tới một quyền thật mạnh.

Lãnh Khinh Cuồng không né tránh, miễn cưỡng chịu một quyền, máu mũi liền phun ra.

"A! Lãnh Khinh Cuồng" Lạc Tích Tuyết kinh hãi hô to, muốn đi qua xem vết thương của Lãnh Khinh Cuồng, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang kéo vào trong lòng.

"Buông, Lạc Thiên Uy, sao anh lại không phân tốt xấu đánh người lung tung." Lạc Tích Tuyết phẫn nộ trừng mắt em trai mình, nói như thế nào thì Lãnh Khinh Cuồng cũng cứu cô, sao hắn có thể đánh người ta?

"Ai cho hắn đụng em!" Lạc Thiên Uy tức giận, vẻ mặt u ám, hai tròng mắt hung ác nham hiểm trợn nhìn Lãnh Khinh Cuồng, tàn nhẫn cảnh cáo: "Sau này nếu anh còn dám đụng vào cô ấy, tôi liền chặt đứt hai tay của anh."

"Lạc Thiên Uy, mời nói chuyện khách sáo với bạn tôi một chút, anh dựa vào cái gì mà đánh người lung tung?" Lạc Tích Tuyết đẩy em trai một cái, bức tức cũng dâng lên.

Cô vì hắn mới bị người ta ức hiếp, nhưng không ngờ, hắn vừa tới liền đánh người đã cứu cô Lãnh Khinh Cuồng, cũng không hỏi rõ vừa xảy ra chuyện gì, hắn cho rằng hắn là ai vậy.

"Em giúp hắn? ? ?" Lạc Thiên Uy không thể không nghi ngờ nhìn cô, trong mắt có đau xót.

Lạc Tích Tuyết tức giận trừng em trai: "Không sai, anh không hỏi rõ ràng tình huống liền đánh người lung tung, quả thực là một người ngang tang bạo ngược, cần phải xin lỗi người ta!"

"Em muốn tôi xin lỗi anh ta! ?" Lạc Thiên Uy bị tổn thương rống to.

Lạc Tích Tuyết thấy vẻ mặt ngang bướng của em trai, chắc cũng sẽ không xin lỗi.

Cô trợn mắt nhìn hắn, xoay người đi tới bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng, thấy bên khóe miệng hắn đều đã chảy máu, liền cảm thấy rất áy náy.

Nói như thế nào hắn cũng đã cứu mình, lại bị em trai không phân biệt nguyên nhân đánh một quyền, cô thật sự cảm thấy rất áy náy.

"Thực xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, là em liên lụy anh rồi !" Trên mặt của côtràn ngập xin lỗi.

"Không có việc gì, em trai của em cũng là lo lắng em." Lãnh Khinh Cuồng nhún nhún vai, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, chuyển mắt dự định giải thích với Lạc Thiên Uy: "Uy thiếu, thực ra vừa rồi"

"Tôi cảnh cáo anh, cach xa Lạc Tích Tuyết một chút!" Lạc Thiên Uy cắt ngang hắn, vẻ mặt cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

Nói xong, hắn chặn ngang ôm lấy eo Lạc Tích Tuyết, ở cửa trường học, trước mắt bao nhiêu người, nhét cô vào của xe riêng của hắn.

Lạc Tích Tuyết bị đặt ở hàng ghế phía sau có màn che, tiếp theo Lạc Thiên Uy cũng ngồi vào ôm lấy cô, nhưng cô không có nhìn hắn, mà là xoay đầu đi, tầm mắt vẫn ngóng nhìn về hướng Lãnh Khinh Cuồng ngoài cửa sổ.

Cô thật sự cảm thấy rất áy náy, hắn cứu cô, cô còn không kịp nói cảm ơn và áy náy, đã bị e trai vừa hiểu lầm vừa cưỡng ép đưa đi.

Em trai đây là tại phát tát tính thiếu gia, bản thân không phân tốt xấu liền đánh người, đánh người còn không xin lỗi, thật là không nói đạo lý .Cô lại không bao giờ để ý đến hắn nửa.

Chiếc xe màu đen có rèm che ở trong tầm mắt của mọi người không nhanh không chậm khởi động chạy đi, từ đầu tới cuối Lạc Tích Tuyết lo lắng nhìn về phía Lãnh Khinh Cuồng ngoài cửa sổ, ánh mắt của cô trước sau cũng không thay đổi.

"Làm sao vậy, em luyến tiếc anh ta?" Lạc Thiên Uy vươn ngón tay nắm cằm Lạc Tích Tuyết, ý vị thâm sâu nguy hiểm hỏi.

Lạc Tích Tuyết hất tay hắn ra, giận dữ trợn mắt nhìn hắn: "Sao anh lại muốn đánh anh ấy?"

Đôi mắt Lạc Thiên Uy tối sầm u ám, giữa con ngươi có loại cảm xúc xoay chuyển thâm thúy khó dò: "Tôi đánh anh ta, em đau lòng rồi sao?"

"Anh không nên tùy tiện đánh người." Lạc Tích Tuyết tức giận mắng mỏ.

"Anh ta không nên tùy tiện đụng vào em." Lạc Thiên Uy ẩn nhẫn lửa giận, ôm Lạc Tích Tuyết vào trong ngực mình, cô là của hắn, hắn chỉ có thể cho phép trên thân thể cô có mùi của hắn, những tên đàn ông khác tuyệt đối không được.

"Ánh ngang ngược không nói phải trái!" Lạc Tích Tuyết quả thực cảm thấy không thể nói lý với em trai, cô phẫn nộ đẩy hắn ra, nổi giận kêu lên: "Anh không nên đụng tôi!"

Toàn bộ đều là hắn làm hại, nếu không phải hắn, thì sao Annie Na có thể tìm cô gây phiền phức, lúc cô bị những người phụ nữ kia ức hiếp, hắn đang ở đâu? Liền không phân biệt nguyên nhận đánh người lung tung, cũng không biết hỏi một chút rốt cuộc là cô đã chịu bao nhiêu uất ức, cô thật sự rất tức giận.

Lạc Thiên Uy nhăn đầu lông mày, nhìn động tác kháng cự của cô, lòng của hắn không hiểu sao liền không vui.

Vừa mới cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, lúc này lại chống đẩy hắn ra, chẳng lẽ cô có người đàn ông khác rồi hả ? Là tên Lãnh Khinh Cuồng kia sao?

Hắn lại vươn tay, không để ý phản kháng cùng vùng vẫy của Lạc Tích Tuyết, lại ôm cô vào trong ngực mình, một bàn tay theo cổ áo của cô dò xét đi vào.

"Buông! Anh không nên đụng tôi!" Lạc Tích Tuyết xấu hổ và giận dữ trừng Lạc Thiên uy, giống như trên người hắn có vi khuẩn sẽ lây bệnh cho nàng, cô chán ghét, càng bài xích!

Lạc Thiên Uy thấy cô như thế, càng thêm tức giận, trực tiếp đưa tay vào trong áo lót của cô thăm dò, vuốt ve trước ngực no đủ của cô, tận tình vuốt ve.

"A! Anh" Lạc Tích Tuyết khó có thể tin hành động của em trai, muốn mở miệng ngăn cản, lại sợ tiếng kêu của mình bị tài xế phía trước nghe thấy, chỉ có thể xấu hổ và giận dữ trừng hắn.

Lạc Thiên Uy chèn ép thân thể lên, ấn cái nút bên chỗ ngồi một cái, phía sau ô tô được tấm màn đen che chắn.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hô hấp cùng tiếng tim đập của hai người.

Hắn lập tức xốc áo đồng phục của Lạc Tích Tuyết ra, cởi bỏ mấy nút áo trước ngực, không chút do dự vùi đầu vào nơi cao ngất mềm mại của cô, môi ra sức hút thượng, ngậm chặt ——


/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status