Cùng Trời Với Thú

Chương 43 - Chương 43

/238


Bích Tầm Châu quả thật là một nam nhân tốt vô cùng hiền lành.

Hoặc là nói, là một yêu thú tốt hiền lành. (hiền lành: hiền huệ, đức hạnh là những từ dùng để ngợi khen phụ nữ)

Trong khoảng thời gian Sở Chước bị thương này, đều là Bích Tầm Châu chăm sóc cho nàng, không chỉ có chăm sóc nàng, còn phải chiếu cố ba bữa cho hai con yêu thú khác. Nếu như không nhìn gương mặt mỹ nhân và khí chất lạnh như băng của hắn, sẽ cho người ta một loại ảo giác là người đàn ông bếp núc gia đình vô cùng hiền lành.

Bởi vì Sở Chước bị thương, hơn nữa vị trí bọn họ đang ở là một vùng biển không biết tên, bốn phía đều là nước, nhìn không thấy bờ biển, vì thế liền quyết định ở chỗ này chờ Sở Chước dưỡng thương khỏe rồi mới rời khỏi.

Bọn họ ở trong hang động trên bãi đá ngầm như cũ.

Bích Tầm Châu lục tìm ở trong nhẫn không gian, lấy ra một ít thứ không ra gì để trang trí hang động, rất nhanh đã trang trí một cái hang động trơ trọi giống như một cái phòng ngủ loại nhỏ. Vì để cho Sở Chước nằm được thoải mái, hắn dùng mấy tấm hỏa phù cấp một để xua tan ẩm ướt trong không khí, khiến cho bọn họ cho dù đang ở trên bãi đá ngầm trong biển, cũng giống như đang trên đất liền.

Vì năng lực động thủ của Bích Tầm Châu rất đáng khen.

Đời trước Sở Chước đã biết Bích Tầm Châu có bao nhiêu hiền lành, nhìn hắn trong thời gian ngắn ngủn trang điểm sơn động đơn sơ thành như vậy, cũng không kỳ quái, nhưng đứa nhỏ đơn thuần Huyền Uyên thì cực kỳ giật mình.

【Tầm Châu ca, ca thật tinh tế lợi hại!】Huyền Uyên nói chậm rì rì, giọng điệu non nớt.

A Chiếu rất bình tĩnh, ấn móng vuốt bày tỏ, làm tiểu đệ, có khả năng không phải là nên sao?

Chỗ lợi hại của Bích Tầm Châu không chỉ có ở cái này, còn ở việc hắn có một tay kỹ năng nấu nướng giỏi.

Sau khi ở lại trong bãi đá ngầm, thức ăn của bọn họ lập tức đã sửa lại là các loại hải sản, không chỉ có hải sản phổ thông, còn có yêu thú cấp thấp trong biển. Chỉ cần thoạt nhìn ăn ngon, A Chiếu và Huyền Uyên đều đã chạy tới bắt. Vừa đúng lúc Huyền Uyên là yêu thú thuộc tính thủy, tuy rằng bây giờ còn là một ấu tể rùa, thực lực không mạnh, nhưng không ngăn nổi sau lưng nó có một con yêu thú thực lực khó lường nối giáo cho giặc.

Mấy ngày gần đây, đều là Bích Tầm Châu ở lại trong hang động chăm sóc cho Sở Chước hành động không tiện, hơn nữa phụ trách một ngày ba bữa cho bọn họ, mà A Chiếu và Huyền Uyên thì lại chạy đi ra ngoài phóng túng, thuận tiện gây tai họa cho yêu thú và động vật trong biển.

Đối với Bích Tầm Châu thậm chí có một tay kỹ năng nấu nướng giỏi, tất cả mọi người kinh ngạc —— đời trước Sở Chước đã kinh ngạc qua, đời này cũng không kinh ngạc, nhưng mà vẫn là làm ra vẻ.

Bích Tầm Châu lơ đễnh nói: Ta cũng từng ở trong thế giới nhân loại sinh hoạt qua, học chút kỹ năng không phải bình thường sao?

Yêu thú đã biến hóa giống như Bích Tầm Châu, lại con là yêu thú cấp mười hai cao cấp, từng vô cùng nở mày nở mặt. Sau khi biến hóa dưới cơ duyên xảo hợp, đã sống qua một đoạn thời gian ở trong xã hội nhân loại.

Chẳng qua, Bích Tầm Châu có thể dưỡng thành bộ dạng hiền lành như vậy, cũng có liên quan với đoạn thời gian hắn sinh sống ở xã hội nhân loại. Sở Chước cảm thấy, lúc trước nhất định là Bích Tầm Châu bị nhân loại lừa, nếu không sẽ không học loại kỹ năng cuộc sống này, người lừa hắn căn bản chính là đưa hắn phát triển theo phương hướng công việc quản gia của nữ tử phàm nhân.

Có lẽ là do bộ dáng thật đẹp của Bích Tầm Châu, đối phương tưởng lầm hắn là một nữ tử, nên mới dạy hắn kỹ năng công việc quản gia của nữ tử phàm nhân này.

Ở trong một đoạn thời gian rất dài, Bích Tầm Châu căn bản không phát giác khác thường, cứ bồi dưỡng mình như vậy.

Cho nên Sở Chước nói hắn là nam nhân tốt hiền lành thật đúng là chưa nói sai.

Không thể không nói, có một yêu thú hiền lành như vậy ở đây, thật sự là đồng bọn tốt làm bạn lữ hành, ít nhất ở cái ăn, một đám yêu thú cũng chưa bạc đãi qua chính mình.

***

Sở Chước nằm ngay đơ sau nửa tháng, rốt cục có thể miễn cưỡng ngồi dậy.

Sắc mặt của nàng vẫn là vô cùng tái nhợt, tôn lên dung nhan điềm đạm đáng yêu, cả người thoạt nhìn càng nhu nhược, làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái, liền nhịn không được mà lòng sinh thương tiếc, không đành lòng để nàng chịu tội.

Ít nhất khi Bích Tầm Châu nhìn đến nàng là thương tiếc, đợi sau đó phản ứng kịp, thì sắc mặt cũng có chút đen.

Kỳ thực đại đa số yêu thú cũng không thèm để ý tướng mạo da thịt, mà càng chú trọng thực lực, khi bộ dạng một người có thể làm cho yêu thú đều không tự chủ được mà sinh ra thương tiếc, năng lực này quả thực nghịch thiên.

Ngay từ đầu Bích Tầm Châu còn tưởng là ảo giác của mình, chịu ảnh hưởng khế ước mà thôi, đợi sau đó hắn phát hiện Sở Chước có thể sử dụng cái bộ dạng này lừa gạt được rất nhiều yêu thú, thì mới hiểu được đây quả thực chính là kỹ năng thiên phú của Sở Chước.

Ngay cả yêu thú nhìn cũng không tự chủ được mà thương tiếc yêu mến, càng không cần phải nói nhân loại thích trông mặt mà bắt hình dong.

Bích Tầm Châu nhịn không được thương tiếc Sở Chước, vì thế chăm sóc được càng dụng tâm, đặc biệt ở cái ăn.

Đối với người tu luyện mà nói, kỳ thực bị thương da thịt rất dễ khỏi hẳn, cho dù là xương cốt dập nát, nội tạng tổn hại, một viên đan dược hoặc là nước linh tuyền đủ để trị liệu. Nhưng cố tình lần này Sở Chước gặp được không gian loạn lưu, chỗ đáng sợ nhất của không gian loạn lưu là ở, khi nghiền áp thân thể con người, còn có thể để lại lực không gian ở trong gân mạch, những thứ lực không gian này không dễ loại trừ, khiến cho tốc độ thương thế khỏi hẳn cũng trở nên vô cùng chậm chạp.

Không có linh đan trị liệu cao cấp tương ứng, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, làm cho lực không gian trong gân mạch tự mình chậm rãi thối lui, cái này cần một đoạn thời gian mới được.

Sở Chước dựa vào gối mềm, nhìn Bích Tầm Châu đang may vá y phục, tư duy phóng ra, có chút không đành lòng nhìn thấy.

Bích Tầm Châu đang may vá là quần áo của Sở Chước, rõ ràng nhìn chính là mỹ nam tử tiên khí mười phần, nhưng động tác may vá khéo léo phá lệ thành thạo, thấy cổ quái thế nào ấy.

Mặc kệ qua bao lâu, Sở Chước đều không thể thích ứng loại tương phản mãnh liệt này của Bích Tầm Châu.

Đương nhiên, Bích Tầm Châu như vậy lại là tốt nhất, là đồng bọn cực tri kỷ.

Ngoài cửa động truyền đến tiếng động, Sở Chước ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con yêu thú một trước một sau trở về.

Con lông xù cực kì linh hoạt, nhảy vài cái liền đến trong lòng Sở Chước, ngoài ra còn con khác thì lại ngự sử cột nước đi tới, kỳ thực tốc độ cũng không chậm, nhưng chính là do bé rùa làm ra lại có một loại hiệu quả thị giác chậm rì rì.

【Tầm Châu ca, hôm nay nướng cá mực ăn.】Huyền Uyên há mồm liền gọi cơm.

Bích Tầm Châu buông y phục khâu được một nửa, tiếp

/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status