Dạ Tôn Dị Thế

Chương 9.1: Cường giả đột kích, nguy cơ

/218


Khí thế cường hãn như vậy, còn có uy áp làm cho người ta sợ run, điều đó cho thấy người tới chắc chắn là một vị cường giả! Hơn nữa xem khí tràng này chỉ sợ là lai giả bất thiện* đi?

*lai giả bất thiện: ý chỉ người đến không có ý tốt

Bởi vì giác quan Nguyệt Vũ nhạy hơn so với người thường, cho nên nàng cảm nhận được có cường giả tới gần trước mọi người.

Theo người nọ càng ngày càng tới gần, mọi người cũng cảm nhận được cường giả uy áp. Đối với cỗ uy áp này, tất cả mọi người đều đoán thử người nào đang đến đây, có một số người thập phần chờ mong bởi vì cỗ uy áp này tuyệt đối do cường giả phát ra, mà tại thế giới cường giả vi tôn này, thực lực đại biểu hết thảy!

Đối với cường giả, thái độ của thế nhân đều là sợ hãi cùng tôn kính. Có chút nhân tắc sợ hãi, tuy rằng bọn họ tôn kính cường giả, nhưng cường giả tính tình không chừng, vạn nhất khó chịu một cái, bọn họ đều sẽ chết thực thảm!

“Xú tiểu tử, thế nhưng muốn giết tôn tử của ta, muốn chết!” Hét lớn một tiếng, một vị râu bạc, áo trắng, bạch phát lão giả liền đạp phá hư không hướng bên này tiêu bắn lại đây.

Cùng với tiếng hét lớn còn có một đạo sắc bén huyền lực công kích.

Mới chậm rãi thích ứng được với up áp, Nguyệt Vũ đột nhiên nghe được lão giả rống giận, trong lòng nhất thời hiểu được là người nào tới.

Người này nếu nói mình giết tôn tử của hắn, kia khẳng định chính là gia gia của tên Dạ Minh kia. Hắn không phải Dạ Lôi, một trưởng lão của Dạ gia hay sao?

Dạ Lôi, Dạ gia trưởng lão, huyền tông cấp bậc cường giả. Là người âm hiểm tà ác, người tốt không làm, chuyện xấu làm hết. Bên ngoài thanh danh thực thối, là một cái ác nhân không hơn không kém!

Tuy rằng lúc này trong lòng Nguyệt Vũ trăm chuyển ngàn hồi, nhưng mà động tác bản thân lại không chút nào ướt át bẩn thỉu! Chỉ thấy Nguyệt Vũ tận khả năng dùng sức nhảy lên, sau đó hiểm hiểm tránh thoát công kích cường hãn kia!

Tuy nói Nguyệt Vũ có thể tránh thoát khỏi công kích của cấp bậc huyền tông, nhưng là huyền tông cùng huyền vương chênh lệch rất lớn! Nguyệt Vũ có thể trốn là thập phần bất khả tư nghị.

Đối với việc Nguyệt Vũ tránh thoát công kích của mình dù không dễ dàng, trong lòng Dạ Lôi cũng kinh ngạc một chút. Công kích vừa rồi dù không tính là dùng toàn bộ thực lực, nhưng cũng không yếu, chính mình đường đường một vị huyền tông cấp bậc cường giả, thế nhưng đánh không lại một vị……

Đợi chút, chính mình nhưng lại nhìn không ra được thực lực người nọ! Người nọ bộ dáng có lẽ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tu vi khẳng định sẽ không cao hơn so với mình, hơn nữa hắn có thể tránh thoát công kích của mình, người này nhất định sử dụng vật có thể che dấu huyền khí! Dạ Lôi trong lòng thầm nghĩ.

Có thể che dấu thực lực huyền khí, chứng tỏ cấp bậc vật đó phải ở phía trên thần khí, không chỉ có vậy, chắc chắn phải sử dụng tài liệu đặc thù trân quý mới có thể làm ra, nếu thế vật đó phải rất quý giá!

Biết rõ điểm này Dạ Lôi không khỏi đối với gia thế Nguyệt Vũ cảm thấy tò mò, dù sao vật trân quý như vậy cũng không phải củ cải trắng tùy tiện liền có thể lấy ra xem, kẻ có vật trân quý như thế chứng tỏ gia cảnh cũng không hề tầm thường!

Nếu gặp phải người không thể dây vào, đó xem như đụng phải phiền toái lớn!

Rất nhanh, Dạ Lôi ổn định tâm tình, lập tức bay tới bên người Dạ Minh nằm cách đó không xa, sau khi thấy rõ Dạ Minh không chết, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà,khi hắn nhìn thấy khố hạ Dạ Minh một mảng hồng sắc, lập tức đưa tay thăm dò xem. Không xem thì không lo, vừa xem xong, Dạ Lôi thiếu chút nữa phun một búng máu đem chính mình cấp tử! Khuôn mặt già của lão tựa như cái cầu vồng, trong chốc lại hồng, chốc lại trắng,chốc lại xanh, rồi chốc lại tím.

Mọi người vừa biết kẻ đến là Dạ Minh gia gia, Dạ Lôi thì liền muốn rời đi. Dạ Lôi người này cùng với tôn tử của hắn giống nhau danh tiếng không tốt, dù cho không có minh mục trương đảm* như Dạ Minh nhưng cũng là cái kiểu khi phụ hiếp nữ, không chuyện ác gì không làm!

*minh mục trương đảm: ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn

Hiện tại, tôn tử hắn lại bị người ta đánh nhục đến như vậy, mặc kệ mặt mũi thế nào, hắn vẫn là thiên vị tôn tử của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua chủ mưu kia.

Một khi đánh nhau, khó tránh khỏi quần chúng vây xem sẽ giống như Nguyệt Vũ cá nằm chung chậu! Vì thế, một số kẻ nhát gan liền nhân cơ hội chuồn trước.

Lúc này trong lòng Dạ Lôi cực kì tức giận, thật sự là hận không thể dùng phương thức tàn nhẫn,thống khổ nhất giải quyết Nguyệt Vũ!

Tức a,tức a nhưng tức quá rồi lại cảm thấy hết tức! Dạ Lôi giận quá phản cười, hướng lên trời cười dài ba tiếng, ra vẻ cười rất hùng dũng!

Đột nhiên, tiếng cười khủng bố khó nghe kia đình chỉ, tiếp theo đó Dạ Lôi không hề báo động trước, không hề giữ lại, phóng xuất ra toàn bộ uy áp.

Huyền tông cấp bậc kia nhưng là cường giả thực lực a, uy áp không cần nói cũng biết! Không chỉ những người cấp bậc tu vi thấp, những dân chúng bình thường, ngay cả Nguyệt Vũ đã tới huyền vương cũng có cảm giác chống đỡ không nổi..

Nguyệt Vũ đột nhiên cảm nhận được Dạ Lôi kia bí mật mang theo uy áp tức giận ngập trời, nhất thời cảm thấy thân thể một trận đau đớn, tư duy cũng tự hồ biến chậm. Nhưng càng như vậy Nguyệt Vũ càng cảm nhận rõ ràng thực lực yếu kém của bản thân, đồng thời quyết tâm biến cường càng trở nên mãnh liệt!

Nhìn đến mọi người, đặc biệt là Nguyệt Vũ bộ dáng vô cùng thống khổ, trong lòng Dạ Lôi cảm thấy cực kì thỏa mãn, nhưng một chút trừng phạt nho nhỏ này đối với việc phế đi tôn tử chính mình vẫn cảm thấy xa xa chưa đủ, hắn phải làm cho nàng biết tư vị sống không bằng chết là như thế nào!

Cúi đầu đối với Nguyệt Vũ, trong mắt khinh thường không chút nào giữ lại, thanh âm tràn đầy tức giận và trách cứ của hắn vang lên: “Tiểu tử, ngươi thật ngoan độc, tôn tử ta khi nào thì đắc tội với ngươi? Thế nhưng ngươi lại hạ thủ độc ác đến vậy!” Cái giọng điệu, thái độ kia, nếu không phải bản thân Nguyệt Vũ và những người xung quanh biết chân tướng còn tưởng Nguyệt Vũ là một kẻ rất độc ác, còn tôn tử của hắn thật là đáng thương a!

Nguyệt Vũ cũng không quản bộ dáng hiện giờ của hắn, ngẩng đầu không chút sợ hãi Dạ Lôi này, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường! Tiếp theo vô cùng cuồng ngạo mà trả lời:“Tôn tử nhà ngươi chính do ta phế, có lẽ từ nay về sau hắn không còn là người bình thường mà chỉ là phế vật. Nhưng thế thì sao? Ta chính là nhìn hắn không vừa mắt, hơn nữa ta xem ngươi lại càng không thuận mắt. Muốn đánh liền đánh, không cần mang cái danh Dạ gia ra uy hiếp ta, thiếu gia ta đây không sợ!” So cuồng ngạo? Ngượng ngùng, Nguyệt Vũ tự nhận thứ hai không ai dám xưng thứ nhất!

Chỉ mấy câu này đã đem Dạ Lôi chèn gắt gao. Không sai, hắn đúng là chuẩn bị mang Dạ gia ra dọa Nguyệt Vũ, sau đó đùa chết hắn. Nhưng không nghĩ tới lại bị Nguyệt Vũ nói ra như vậy, đây không phải là tát hắn một bạt tai sao?

/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status