Dạ Tôn Dị Thế

Q.5 - Chương 37 - Đều Là phong Muội Gây Họa!

/218


Nam tử đáng khinh thống khổ, một đôi mắt hung hăng trừng Nguyệt Vũ: Tiện nhân, ngươi dám làm vậy với ta! Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là......

Các ngươi cũng xứng làm người? Hơn nữa, ta mặc kệ các ngươi là gì. hôm nay ta phế chính là ngươi! Không đợi nam tử đáng khinh rống xong, Nguyệt Vũ lạnh lùng cười, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm cùng khinh thường.

Không thể không nói, Dạ gia nhân thật tùy tiện, nam nhân đều thích bị nàng thiến đến không thành người! Lúc trước là Dạ Minh, nay, cũng lại là người Dạ gia! Nếu Dạ Phách Thiên đến đây, nàng cũng không ngại phế hắn!

Phế chính là ngươi, giọng điệu hảo cuồng vọng!

Mọi người ở bên cạnh nhìn, nhịn không được trong lòng vô hạn sùng bái. Bọn họ cũng không thể tưởng được nữ tử xinh đẹp trước mắt này lại dám phế đi người của bá chủ nơi này ---- Dạ gia nhân. Dù sao mấy người đó cũng rất kiêu ngạo. Trang phục trên người, cùng với điếu bài đều không một chút nào không thuyết minh bọn họ là người Dạ gia! Một khi đã như vậy, nữ tử này còn dám kiêu ngạo như vậy, hoặc nữ tử này còn có con bài chưa lật là chỗ dựa cường hãn vô cùng, hoặc căn bản tính cách nữ tử này chính là bừa bãi, sát phạt quyết đoán. Bản thân thực lực cao cường!

Vô luận là điểm nào, đều làm cho bọn họ cảm thấy đại khai nhãn giới. Phải biết rằng cơ hội như vậy, cũng không phải là thường xuyên có!

Ngươi là người nào? Dám đánh lén Dạ gia nhân ta, muốn chết! Mặt khác, hai người bị một chiêu quyết đoán của Nguyệt Vũ hung hăng làm rung động, hiện tại rốt cục mới tỉnh táo lại.

Nhìn nữ tử trước mắt, sau đó nhìn lại nam tử đáng khinh, trong mắt hai người lập tức liền cho rằng nhất định là Nguyệt Vũ dùng sắc đẹp mê hoặc hắn, sau đó mới đánh lén! Bằng không, bằng vào thực lực Huyền tôn cao nhất của nam tử đáng khinh kia, sao có thể không phải là đối thủ của một nữ tử mười mấy tuổi? Trên đời này bọn họ còn chưa gặp qua nữ tử có thiên phú cùng thực lực như vậy!

Dạ gia nhân? Dạ gia nhân thực giỏi sao? Dạ gia ở trong mắt ta ngay cả rác rưởi cũng không bằng! Nguyệt Vũ nghe được hai người cường điệu nói thân phận của bọn họ, trong mắt xẹt qua không kiên nhẫn cùng thanh bần. Danh hào Dạ gia tuôn ra, có lẽ đối với hầu hết các thế lực cùng gia tộc trên đại lục đều có rung động, nhưng đối với nàng, ngoại trừ chán ghét chính là sát ý!

Tê --

Nguyệt Vũ nói ra, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lời nói có khí phách. Vừa lúc khiến cho tất cả mọi người nghe được! Không chút nào che dấu chán ghét như vậy, vẻ mặt hèn mọn như vậy, biểu tình khinh thường như vậy, đều làm cho người ta vừa thấy liền biết, Dạ gia trong mắt nữ tử này, phỏng chừng ngay cả cái rắm cũng không bằng!

Tự nhiên là biết nữ tử này không để Dạ gia trong lòng, nhưng hiện tại quang minh chính đại nói ra như vậy, vẫn làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ. Một đám nhịn không được đổ hấp một ngụm khí lạnh!

Mẹ nó, nữ tử tuyệt sắc này, thật sự là rất, rất ngưu xoa a !

Cái gì? Ngươi nói cái gì? Không chỉ là quần chúng vây xem, chính hai người Dạ gia kia cũng là vẻ mặt kinh hãi. Bọn họ là thành viên Dạ gia, bình thường đều có Dạ gia làm chỗ dựa, được hưởng ứng đều là phi phàm. Nếu không cũng được người ta cung kính tướng đãi, khi nào thì bị khinh thị, thậm chí là hèn mọn nhìn?

Phía sau Nguyệt Vũ, mấy nam nhân thản nhiên liếc nhìn mấy tên Dạ gia không có đầu óc.

Hừ, dám ở trước mặt Vũ nhi [ Phong nhi ] báo ra danh hào Dạ gia, bọn họ thật đúng là dám! Nếu không phải biết Vũ nhi [ Phong nhi ] sẽ có phương thức tinh ranh hơn giải quyết bọn chúng, bọn họ đã sớm tiến lên đánh ba tên ngu ngốc kia hóa thành bụi bậm!

Như thế nào, không thể tin được a? Nếu không tin, ta đây nên dùng hành động thực tế chứng minh! Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, ý cười như Tu La hiện lên.

Vừa lúc, trong khoảng thời gian này, đang lo không tìm thấy người đến thử uy lực U Minh thủy loại. Nay có hai vật thí nghiệm. Tuy rằng Dạ gia nhân có chút ô uế, nhưng thực lực vẫn miễn cưỡng đủ tư cách!

Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ nâng lên tay phải, điều động tinh thần lực, chậm rãi triệu hồi U Minh thủy loại trong cơ thể nàng......

Từ lúc luyện hóa U Minh thủy loại ở địa hạ rừng rậm, U Minh thủy loại ở trong cơ thể nàng liền sinh thành U Minh Hàn Thủy, lưu động theo kinh mạch trong thân thể. U Minh Hàn Thủy tuy rằng cùng một cái cấp bậc với Phần Thiên hỏa, nhưng sau khi dung hợp, Nguyệt Vũ vẫn cảm giác được U Minh Hàn Thủy sợ hãi Phần Thiên hỏa.

Bất quá, cho dù Nguyệt Vũ đã thành công dung hợp U Minh Hàn Thủy, hơn nữa còn bởi vì Phần Thiên hỏa cùng thủy hệ thuần năng nguyên lực khống chế được, nhưng U Minh Hàn Thủy dù sao cũng không giống như Phần Thiên hỏa là từ bản mạng khế ước, cho nên nhất thời vẫn có chút khó thích ứng.

Bởi vậy, lần đầu tiên thuyên chuyển U Minh Hàn Thủy, Nguyệt Vũ vẫn có chút không xác định.

Dưới tác dụng của tinh thần lực, U Minh Hàn Thủy chậm rãi ngưng tụ trên đầu ngón tay. Trong lúc nhất thời, phía trên ngón tay Nguyệt Vũ liền hình thành một cột nước màu lam tinh tế. Tuy rằng thủy lượng không lớn, nhưng, U Minh Hàn Thủy vừa ra, nhiệt độ bên trong khách sạn lập tức giáng xuống hơn mười độ! Mọi người ở đây bị nhiệt độ bất thình lình hạ thấp xuống làm run rẩy thân mình! Đồng thời, một loại hàn ý đến từ linh hồn, khiến cho huyền lực trong cơ thể bọn họ, lúc này thế nhưng bắt đầu tiêu hao rất lớn!

Công phu chỉ trong nháy mắt, tu vi dưới thiên giai, đều là sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ!

Nhìn cột nước trên ngón tay, Nguyệt Vũ thở ra một hơi. Tuy rằng chỉ một chút như vậy, đã làm cho nàng cảm thấy thực cố hết sức. Xem ra về sau phải luyện tập nhiều hơn một chút, bằng không thật đúng là không thích ứng nổi a!

Dạ gia nhân đi? Nói cho các ngươi, hôm nay cho dù là lão bất tử Dạ Phách Thiên ở trong này, cũng phải nhận kết cục này! Ánh mắt Nguyệt Vũ trầm xuống, giọng điệu lãnh khốc. Dứt lời, bàn tay mềm mại vung lên, một đạo cột nước màu lam biến hóa thành một thuyết quang mang màu lam hướng về hai người bay nhanh mà đi.

Nhìn lưu quang màu lam trước mắt, hai người còn chưa kịp hoảng sợ, liền cảm thấy thân thể của mình đang lấy vận tốc ánh sáng hóa thành yên trần......

Tư tư---

Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân lại tăng trở lại, sau đó run run từ trong linh hồn cũng biến mất. Lại nhìn ba người Dạ gia kia, lúc này thế nhưng chỉ còn lại một tên!

Ở nơi hai người Dạ gia kia đứng, nếu không phải lúc này còn một ít tro tàn rơi trên mặt đất, mọi người phỏng chừng đều cho rằng vừa rồi hai người là ảo thị! Bằng không, sao có thể trong nháy mắt công phu, vốn đang là người sống hung thần ác sát, lập tức liền biến thành hai đôi tro tàn?

Nguyệt Vũ nhìn hai người hóa thành tro tàn trước mắt, đôi mi thanh tú nhướng lên, trong lòng có chút kinh ngạc. Đây chính là lần đầu tiên nàng sử dụng U Minh Hàn Thủy, đối với trình độ cường hãn gì đó, thật đúng là làm cho nàng cảm thấy vừa lòng. Chỉ một chút như vậy, liền khiến cho một cao thủ Huyền tôn hóa thành tro tàn, nếu nhiều hơn một chút, thuần thục hơn một chút, vậy cao thủ Huyền đế, cao thủ tôn thượng, thậm chí là cao thủ đế thượng thì sao?

Mọi người lúc này cảm thấy vô cùng rung động.

Nếu nói vừa rồi bọn họ hoài nghi nữ tử này có chỗ dựa vô cùng cường hãn mới dám muốn làm gì thì làm thì hiện tại bọn họ cuối cùng cũng dám khẳng định, người trước mắt này nhất định là thực lực cường hãn đến cực điểm! Bằng không, hai vị Huyền tôn cao nhất ở trước mặt nàng sao có thể ngay cả một chiêu cũng không đỡ được?

Nhưng, bọn họ tò mò là, một nữ tử kinh thải tuyệt diễm như vậy, thiên phú tuyệt thế, vì sao bọn họ chưa từng nghe nói qua? Đại lục khi nào thì xuất hiện một nữ tử như vậy? Ngoại trừ mấy tháng trước Dạ Phù Phong in hằn trong tầm mắt mọi người ra, trên đời này không còn người nào khủng bố như vậy đi? Chẳng lẽ là người của lánh đời gia tộc ở cực bắc?

Tên sống sót còn lại của Dạ gia kia, lúc này vẻ mặt xám xịt. Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến. Tuyệt sắc nữ tử thần bí này, không chỉ không úy kỵ Dạ gia bọn họ, thế nhưng còn dám quang minh chính đại giết người của Dạ gia bọn họ. Nàng rốt cuộc vì sao đến đây?

Vị đại nhân này tha mạng, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội đại nhân, hy vọng đại nhân tha ta một mạng! Vị nam tử đáng khinh kia thấy tình hình đã vô cùng bất lợi đối với mình, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng trong đôi mắt kia, khi cúi đầu, chợt lóe qua sát ý cùng hung ác nham hiểm, bất quá cũng không tránh được ánh mắt Nguyệt Vũ.

Mọi người thấy vị giám sát viên Dạ gia này thế nhưng cứ như vậy không có chút cốt khí nào mà quỳ xuống chật vật cầu xin tha thứ như vậy, một đám trong lòng nhịn không được khinh bỉ! Dù sao cũng là tuyệt thế cường giả Huyền tôn cao nhất, hẳn là phải biểu hiện ra ngoài tinh thần sĩ khả sát bất khả nhục*!

(*) sĩ khả sát, bất khả nhục: Kẻ sĩ thì thà chết chứ không chịu nhục

Ngươi đây là đang cầu ta sao? Nhưng, ta làm sao dám làm đâu! Ngươi nhưng là Dạ gia nhân a! Dạ gia nhân rất giỏi a, làm sao có thể cầu ta như vậy a! Nhìn nam tử đáng khinh, máu dưới thân còn không ngừng chảy. Tú mi Nguyệt Vũ hơi hơi giương lên, vẻ mặt sợ hãi nói.

Nghe được Nguyệt Vũ nói như vậy, mọi người nhịn không được trong lòng cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng hiểu được nữ tử này thật đúng là phúc hắc vô sỉ đến cực điểm! Đây không phải rõ ràng là vũ nhục Dạ gia sao? Nàng còn biến hai cao thủ Dạ gia thành tro bụi, lại còn ở nơi này làm ra bộ dáng sợ hãi!

Nam tử đáng khinh rũ mắt xuống, bên trong dày đặc sát ý, nhưng hắn biết bản thân không phải đối thủ của nữ tử trước mắt này, liền cố gắng đè ép lửa giận xuống!

Đại nhân tha mạng, nếu đại nhân cùng ta hồi Dạ gia, ta nhất định sẽ bồi thường cho đại nhân! Nam tử đáng khinh cố gắng mặc kệ thân thể đang đau, quỳ trên mặt đất cầu đạo. Nhưng trong lòng lại nghĩ, hừ hừ, nếu các ngươi cùng ta hồi Dạ gia, ta cam đoan các ngươi có đi không có về!

Tâm tư như vậy, Nguyệt Vũ sao lại không biết? Cho dù Nguyệt Vũ không biết, Nguyệt Vũ cũng sẽ không tới cái nơi rác rưởi như Dạ gia! Muốn dùng loại phương pháp này hãm hại nàng, không thể không nói, người này thật đúng là dại dột bất trị!

Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Nguyệt Vũ khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, cười đến cao thâm.

Nghe vậy, nam tử đáng khinh cùng tất cả mọi người đều hơi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Nguyệt Vũ có chút nghi hoặc khó hiểu. Nữ tử này sao lại lập tức trở nên dễ nói chuyện như vậy? Vừa rồi không phải còn vô cùng kiêu ngạo sao? Thật sự là rất kỳ quái!

Nam tử đáng khinh không biết Nguyệt Vũ vì sao dễ nói chuyện như vậy, nhưng biết tánh mạng của mình không cần lo, hắn tự nhiên là vạn phần vui vẻ. Mặc kệ hắn vì nguyên nhân gì, chỉ cần bản thân hảo hảo còn sống là tốt rồi! Hừ, nữ tử này, ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay ngươi ngu xuẩn không giết ta, ngày sau ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!

Nam tử đáng khinh tính toán trong lòng, càng nghĩ càng kích động, nhưng câu nói tiếp theo của Nguyệt Vũ, khiến cho nam tử đáng khinh kia chỉ cảm thấy như bị đánh vào địa ngục!

Giết chết ngươi, không phải rất đáng tiếc sao? Ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết! Giết hắn? Hừ, như vậy thật đúng là rất nhân từ! Tư vị sống không bằng chết, không cho hắn nếm thử, sao có thể đủ bù đắp cho nàng đây?!

Ngữ khí băng hàn, tươi cười như Tu La, nữ tử giống như tử thần, khủng bố tàn nhẫn. Khiến cho mọi người ở đây nhịn không được thân thể run lên, một trận sợ hãi.

Hoàn hảo không phải bọn họ chọc tới nữ tử này, bằng không, không hay ho nhất định là chính mình!

Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Nam tử đáng khinh nhìn đến Nguyệt Vũ tươi cười, trong lòng run rẩy, một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa có đánh úp lại.

Lưu lại ngươi, tự nhiên là hữu dụng! Ngữ khí Nguyệt Vũ thản nhiên nói.

Dứt lời, không đợi nam tử đáng khinh phản ứng lại, trong tay một đạo huyền lực vung lên, mục tiêu thẳng bụng nam tử đáng khinh.

A --

Một tiếng đau hô, nam tử đáng khinh che hạ thể, lập tức chuyển dời đến chỗ đan điền. Nơi đó lúc này đã bị phá thành một lỗ thủng!

Ngươi, ngươi...... Ngươi dám phế tu vi của ta! Nam tử đáng khinh chỉ vào Nguyệt Vũ, nhưng một câu cũng không nói được! Chỉ ngoại trừ lòng tràn đầy sợ hãi.

Nhìn tình trạng chỗ đan điền nam tử đáng khinh, người có tu vi ở đây đều biết, người này nhất định là...... Bị phế! Lập tức, bọn họ cũng cảm thán trong lòng, đây quả nhiên là làm cho người ta sống không bằng chết!

Nhưng còn chưa chờ nam tử đáng khinh cùng với mọi người nghỉ một hơi, bàn tay Nguyệt Vũ lại nhẹ nhàng vung lên, một đạo huyền lực như tia chớp đánh qua. Mọi người ở đây còn chưa phản ứng được, hai mắt nam tử đáng khinh đã bị Nguyệt Vũ đào thành hai lỗ máu!

Không cần giải thích, dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, phải trả giá đại giới!

Trở về chi tiết nói cho Dạ Phách Thiên, đây đều là ta làm. Nếu hắn không phục, có thể tùy thời tới cửa tìm ta báo thù, ta xin đợi đại giá! Nguyệt Vũ nhìn nam tử đáng khinh, vẻ mặt cuồng ngạo. Dứt lời, không để ý tới bộ dáng kinh hãi của mọi người, tiêu sái xoay người rời đi.....

Phân phó bồi bàn dẫn đường chuẩn bị lên lầu, vừa mới tới chỗ thang lầu, Nguyệt Vũ liền thấy một chút bóng dáng tử y liễm diễm thon dài.

Vẫn như cũ là một thân tử y, nói không nên lời tuyệt đại tao nhã, nói không nên lời phong tư yểu điệu, nói không nên lời thần bí tao nhã. Tuấn nhan phiêu tuyết, không còn chút ôn nhuận mới gặp, lúc này Hoa Phong Khải thoạt nhìn thâm trầm nội liễm, càng thêm thành thục. Mặt mày lúc này chính là lộ ra nồng đậm vui sướng cùng kích động, làm dung nhan tuyệt thế càng thêm rạng rỡ tỏa sáng.

Bên người Hoa Phong Khải, hai đạo bóng dáng cũng rất quen thuộc. Một người bạch y nam tử, dung nhan như ánh mặt trời, thoạt nhìn làm cho người ta vô cùng thoải mái. Một vị lam y nam tử, ôn nhuận như ngọc, tiêu sái khôn cùng.

Nhìn ba người trước mắt, đôi mi thanh tú của Nguyệt Vũ giương lên, trong lòng oán thầm. Nhanh như vậy đã gặp, không thể không nói, thật đúng là hữu duyên!

Ba người Hoa Phong Khải, từ lúc Nguyệt Vũ gặp được nam tử Dạ gia đáng khinh kia, liền xuống dưới lầu. Nhìn tư thái nữ tử, tác phong sắc bén, dung mạo tuyệt sắc. Đây hết thảy đều làm cho bọn họ quen thuộc mà lại xa lạ.

Giống, thật sự rất giống! Nhưng bọn họ lại không dám xác định, dù sao Phù Phong trong ấn tượng của bọn họ là nam tử!

Phía sau Nguyệt Vũ, bốn người nhìn đến Nguyệt Vũ dừng lại thân hình, cũng liếc mắt nhìn lại, liền thấy được ba vị nam tử xuất sắc đối diện. Lập tức ý tưởng bốn người không đồng nhất.

Thiên Uy hơi hơi hiếu kì, nghĩ mấy người này chẳng lẽ quen biết Phong nhi? Lãnh Tuyệt Trần còn lại là kinh ngạc. Mấy người này hắn tự nhiên là biết. Một vị là nhi tử nhất đẳng bá tước, thế gia dòng tộc thiên tài Lạc Hải Thiên. Một người là thiên tài thiếu chủ Mộc gia Mộc Dật Hiên. Vị còn lại là nhị hoàng tử Maya đế quốc, Lossa đế đô hoàng thành, Hoa Phong Khải.

Ba người, mỗi người đều là thân phận ngạo nghễ, tùy tiện một thân phận đều làm cho người ta hâm mộ đến cực điểm!

Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh còn lại là nhìn lướt qua ba người trước mắt, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Hoa Phong Khải ở trung gian.

Người này dung mạo tuyệt mỹ, không thua kém hai người bọn họ. Khí chất ngạo nghễ thuộc loại đế vương cao quý tao nhã. Thiên phú nổi trội xuất sắc, cùng bọn họ so sánh, cũng là sắc thu chia đều*!

(*) ý chỉ ngang bằng.

Tóm lại đây là một nam nhân nổi trội xuất sắc, còn là một tình địch mạnh mẽ!

Đừng tưởng rằng trong đôi mắt kia, bọn họ không nhìn thấy tình tố. Tuy rằng nói lúc này trong mắt nam nhân kia càng nhiều hơn là nghi hoặc, nhưng bọn họ không hề nghi ngờ, người này nhất định là quen biết Vũ nhi [ Phong nhi ]! Nếu cho hắn biết, người trước mặt hắn là người hắn muốn tìm, vậy nghi hoặc trong mắt nhất định sẽ toàn bộ chuyển thành tràn đầy yêu say đắm!

Đây đương nhiên không phải điều bọn họ muốn nhìn thấy!

Chết tiệt, lại nhiều thêm một tên tình địch!

Chúng ta lên lầu đi, ngươi mệt mỏi! Hoa Ngục Thánh tiến lên hai bước, rất là tự nhiên cầm một bàn tay Nguyệt Vũ, chuẩn bị bước qua ba người, đi lên lầu.

Không sai, lên lầu! Quân Dạ Hi khó có dịp cùng Hoa Ngục Thánh đạt thành hiệp nghị quân tử. Tuy rằng hắn không mong muốn, nhưng kẻ thù bên ngoài, trước mắt vẫn nên thống nhất nội bộ! Bằng không, lại nhiều thêm một nam nhân vĩ đại, con đường cầu ái của hắn dữ dội dài lâu a?

Nguyệt Vũ nhìn hai người một trái một phải, khóe miệng hung hăng co rút. Hai vị này đây là đang làm gì? Bất quá Nguyệt Vũ cũng không có cự tuyệt, cũng tùy ý hai người lôi kéo lên lầu.

Đối với Hoa Phong Khải, lúc này nàng không nghĩ nhận thức hắn. Tuy rằng nhìn thấy hưng phấn cùng kích động trong mắt hắn, Nguyệt Vũ cũng biết người này nhất định là lo lắng cho nàng. Dù sao một trận chiến tại đế đô kia, nàng biến mất hoàn toàn, phỏng chừng đại đa số mọi người đều nghĩ nàng đã chết!

Bên cạnh, Lạc Hải Thiên cùng Mộc Dật Hiên, tuy rằng không thể nói rõ sinh tử chi giao, nhưng cùng là hai người quen. Nhưng hai người này nàng cũng không nghĩ nhận thức. Không phải nàng không muốn gặp ba người này, mà là thân thể của nàng lúc này đã đổi thân phận, nhận thức sẽ lại phải giải thích một phen, phiền toái! Hơn nữa nàng nhất định sẽ xuống tay với Dạ gia, đến lúc đó không nghĩ mang đến xấu hổ cho bọn họ.

Nghĩ đến đây, tầm mắt Nguyệt Vũ cũng liền dời đi, bước lên lầu mà đi......

Ngươi, là Phù Phong sao? Vừa rời chân, một tiếng âm rung vang lên.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ không thể nhận ra, nhíu lại. Thanh âm này nàng tự nhiên biết là Hoa Phong Khải, nhưng vì sao hắn lại có thanh âm như vậy?

Sợ hãi, nghi hoặc, hưng phấn, kích động, run run...... Đó vẫn còn là tên lúc mới gặp thoạt nhìn ôn nhuận, kì thực lại là bá đạo, thoạt nhìn vô hại, kì thực lại là phúc hắc, nhị hoàng tử điện hạ Hoa Phong Khải sao?

Chỉ hơi hơi ngưng thân một cái, Nguyệt Vũ cũng không tiếp tục dừng lại, cứ như vậy hướng lên trên lầu mà đi......

Phong muội, các ngươi nhận thức sao? Thiên Uy sau khi nghe được 'Phù Phong' trong miệng Hoa Phong Khải, hơi hơi kinh ngạc, vì thế lanh mồm lanh miệng hỏi.

Một câu 'Phong muội', nghe vào trong tai Hoa Phong Khải, nhất thời giống như sét đánh.

Phong muội? Chẳng lẽ nàng thật sự là Phù Phong? Hoa Phong Khải vẻ mặt kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng nảy lên vô tận vui sướng.

Một tiếng 'Phong muội', làm cho Nguyệt Vũ đang đi lên cầu thang thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Con mẹ nó, ta nói đại ca a, ngươi chẳng lẽ không chút đầu óc nào sao? Ta rõ ràng không muốn nhận thức người này, ngươi còn ở phía sau nói như vậy, đây không phải là muốn làm cho ta khó coi sao?

Nguyệt Vũ không nói gì hỏi thương thiên. Đại ca này của nàng, không phải thực thông minh sao? Sao hiện tại lại như tên ngốc vậy? Không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm điếc! Nguyệt Vũ quả thực muốn tung một chưởng đánh tên lanh mồm lanh miệng này!

Một tiếng 'Phong muội' vang lên liền nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của hai người Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh, còn có ánh mắt ai oán của Nguyệt Vũ, Thiên Uy cảm thấy xấu hổ oán thầm: Đều là 'Phong muội' gây họa! Ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, Thiên Uy cười hắc hắc nói: Đây không phải chỉ là kích động một cái liền thốt ra sao? Hơn nữa, quan hệ của bọn họ phức tạp như vậy, một tiểu tử ẩn cư sơn dã như hắn làm sao có thể rõ ràng a?

Thiên Uy tiếp tục giả trang thanh thuần......

Ba người, nhất thời không biết nói gì, nhìn trời xem thường một cái......

Nhìn thoáng qua ba người Hoa Phong Khải ánh mắt sáng ngời phía sau, Nguyệt Vũ cảm thấy da đầu tê dại! Tình cảnh này, không trước không sau, không trái không phải, chân thật chỉ ở hai chữ 'xấu con mẹ nó hổ'!

Ta biết ngươi là Phù Phong, tuy rằng không biết ngươi vì sao không chịu nhận thức chúng ta, nhưng chúng ta sẽ không trách ngươi! Ngay tại thời điểm Nguyệt Vũ bị Thiên Uy chỉnh đến xấu hổ lưỡng nan, thanh âm tao nhã của Hoa Phong Khải vang lên.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ quýnh lên. Như vậy, lại càng làm cho nàng xấu hổ. Tựa như bản thân nàng chính là một tên vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, qua sông đoạn cầu, ti bỉ vô sỉ.......

Thật sự là chịu không nổi, Nguyệt Vũ trực tiếp lắc mình một cái, chạy lấy người.

Nhìn Nguyệt Vũ trực tiếp chạy lấy người, trong lòng mấy người Hoa Phong Khải lại càng xác định. Nàng đi như vậy, hẳn chính là cam chịu!

Nguyên lai nữ tử tuyệt sắc này, thật sự là Phù Phong a! Nhưng Phù Phong vì sao lại biến thành nữ tử? Hai người Lạc Hải Thiên cùng Mộc Dật Hiên vẻ mặt nghi hoặc. Về phần Hoa Phong Khải, còn lại là hai tay nắm lại, không biết suy nghĩ cái gì......

Theo bồi bàn dẫn đường, mấy người Nguyệt Vũ đi tới phòng ở lầu ba.

Khách nhân tôn kính, nơi này chính là phòng của các ngài, không biết các ngài chuẩn bị phân như thế nào? Bồi bàn đã thấy qua tuyệt thế cường hãn của nữ tử trước mắt, cho nên vô cùng xùng bái nói với. Cúng bái nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt bồi bàn hồng tâm lòe lòe. Nhưng khi nhìn đến hai vị tuyệt thế mĩ nam một trái một phải năm tay nữ tử không buông, trong mắt hiện lên xấu hổ.

Ai, hắn hôm nay cũng không biết là làm sao, toàn gặp phải chuyện xấu hổ như vậy......

Nguyệt Vũ tự nhiên là thấy được xấu hổ trong mắt bồi bàn, lập tức nàng cũng vô cùng xấu hổ. Rõ như ban ngày, bị hai nam một trái một phải nắm tay, nàng cảm thấy da mặt của nàng còn chưa đủ dày a!

Đương nhiên là ta cùng Phong nhi một gian! Nguyệt Vũ chưa kịp mở miệng, Hoa Ngục Thánh đã tự cho là đúng rất tự nhiên mở miệng nói. Khẩu khí kia, giống như bồi bàn người ta chỉ là một đứa ngốc a! Dứt lời, một đôi tử mâu còn chớp chớp nhìn Nguyệt Vũ. Nói đùa, lão bà của hắn, không cùng hắn thì cùng ai?

Ta một mình một gian phòng, bốn người bọn họ hai người một gian. Ngươi dẫn ta tới phòng đi. Nguyệt Vũ cảm thấy thật sự là chịu thua người này, vì thế thản nhiên mở miệng nói.

Nhìn bồi bàn dẫn Nguyệt Vũ tới phòng của nàng, Hoa Ngục Thánh cũng theo sát phía sau vào phòng của Nguyệt Vũ. Tuy rằng không thể ngủ cùng nhau, nhưng bây giờ vẫn là ban ngày, đi vào ngồi một chút cũng không có vấn đề gì đi! Ai, con đường truy thê, xem ra có chút dài lâu a!

Đôi lam mâu của Quân Dạ Hi lúc này đã sử dụng huyền khí thay đổi thành màu đen. Trong đôi mắt ngăm đen thâm trầm chợt lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

Đi vào phòng, Nguyệt Vũ đánh giá một chút toàn bộ bố cục phòng, phát hiện thật sự là không khác mấy phòng trọ ở đế đô. Cửa sổ thiết trí ở bên cạnh đường cái, có thể dễ dàng nhìn thấy phồn hoa người đến người đi trên đường cái. Tài liệu thiết trí đặc thù, khiến cho toàn bộ ồn ào náo động bên ngoài đều bị ngăn cách, thoạt nhìn vô cùng thanh tĩnh.

Đứng ở bên cửa sổ, Nguyệt Vũ thưởng thức phong cảnh phía dưới. Đột nhiên một trận tiếng đập cửa truyền đến.

Ai? Nguyệt Vũ cũng không động, chỉ tùy ý mở miệng nói.

Là chúng ta.

Là thanh âm Hoa Phong Khải! Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi.

Cửa không khóa, tiến vào. Nàng nghĩ tên yêu tinh Hoa Ngục Thánh kia phỏng chừng sẽ tới đây gõ cửa, cho nên không có khóa. Không nghĩ tới Hoa Ngục Thánh vừa mới đi, thằng nhãi này lại tới.

Ba người Hoa Phong Khải lục tục tiêu sái tiến vào, khi nhìn đến nữ tử bên cửa sổ liền có chút ngây người.

Người này chính là Phù Phong, thiếu niên tùy ý như gió kia? Không nghĩ tới hắn thế nhưng không phải hắn, mà là nàng! Hắn nam trang, tiêu sái tùy ý, như làn gió thổi. Nàng nữ trang, tùy ý như trước, tao nhã như cũ. Nhưng chuyển biến này, cũng tăng thêm ba phần nữ tử nhu tình uyển chuyển.

Vẫn là nàng, nhưng lại càng làm cho người ta thêm kinh diễm!

Phù Phong, ngươi thật sự là Phù Phong? Lạc Hải Thiên rất tùy ý, liền mở miệng tùy tiện kinh hô.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn Lạc Hải Thiên vẻ mặt khó tin trước mặt, khóe miệng khinh câu. Người kia, vẫn giống như lúc mới gặp, rất tùy tiện. Nếu không phải tính tình hắn như vậy, nàng cũng sẽ không nghĩ hắn là sắc lang. Tiểu thí hài U U cũng sẽ không trực tiếp một cước đá bay hắn!

Không sai, là ta! Chuyện đã tới đây, Nguyệt Vũ cũng không nghĩ giấu diếm nữa . Nàng vốn chính là nữ tử, trước kia một thân nam trang, chẳng qua là để tiện hành động thôi. Dù sao trước kia nàng thực lực không đủ, nữ trang thật sự là không tiện. Nay, thực lực của nàng tuy rằng không thể nói rõ là tuyệt đỉnh, nhưng hành tẩu đại lục vẫn đủ!

Ngữ khí thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng lại làm cho ba người một trận kinh hãi. Biết là một chuyện, nhưng khi nghe thấy từ chính miệng nàng nói ra lại là một chuyện khác!

Vẻ mặt Hoa Phong Khải tràn đầy kích động. Thật sự là quá tốt, nàng không có chuyện! Trong khoảng thời gian đó tới nay, hắn luôn không ngừng tìm kiếm nơi nàng rơi xuống, nhưng vẫn đều không có chút tin tức! Hắn không tin nàng xảy ra chuyện, tuyệt đối không tin! Trong lòng vẫn luôn chờ mong một ngày kia có thể tìm được nàng, chưa bao giờ buông tha!

Hắn hận thực lực của mình không đủ, hận bản thân vô dụng. Vì sao không thể bảo hộ nàng tốt? Cho nên, một bên phái người tìm kiếm, một bên hắn cũng mỗi ngày mỗi đêm tu luyện đề cao thực lực của chính mình.

Nay, mấy tháng sau gặp lại, không thể nghi ngờ là hắn vô cùng kích động vui sướng! Nhưng khi biết hắn biến thành nàng, hắn không biết vì sao, trong lòng thế nhưng hơn một loại tưởng niệm quanh co khúc khuỷu!

Nàng là nữ tử, như vậy......

Phù Phong, ngươi đã là nữ, như vậy chúng ta vẫn là huynh đệ đi? Ngươi sẽ không bất hòa chúng ta đi? Lạc Hải Thiên tươi sáng cười nói.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ thản nhiên nhướng mày, Đó là tự nhiên!

Ha ha, Phong Khải, Dật Hiên, các ngươi thấy sao? Lạc Hải Thiên như một tiểu hài tử chưa lớn, cười đến thực vui vẻ!

Đó là đương nhiên, chỉ cần Phù Phong không chê! Mộc Dật Hiên ôn nhuận cười, ý cười cao đến đáy mắt.

Một bên Hoa Phong Khải nghe được Lạc Hải Thiên nói, trong lòng hiện lên không tình nguyện. Huynh đệ? Hắn không cần! Hắn muốn là......

Phong Khải, ngươi đâu? Nhìn Hoa Phong Khải trầm mặc, Lạc Hải Thiên lại hỏi.

A, nga, ta a, đương nhiên là tốt! Hoa Phong Khải tuy rằng không muốn, nhưng cũng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng......


/218

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status