CHƯƠNG 11: Không bằng cô cũng nếm thử cảm giác này?
Để bày tỏ sự “Vui vẻ” và tấm lòng “Biết ơn”, Thẩm Loan tự tay chuẩn bị một đĩa trái cây.
Phía ngoài cùng là một vòng quýt, lớp vỏ cam đỏ được cắt thành hình dáng tinh xảo, vòng bên trong là những miếng dưa hấu được xếp ngay ngắn, lớn nhỏ cân xứng, đã được bỏ hết hạt, vòng bên trong cùng chính là quả lựu được tách ra thành miếng, ở trung tâm đĩa đặt một quả cà chua bi màu đỏ tươi.
Sắp xếp như vậy đặt lên trên đĩa thủy tinh, không chỉ khiến màu sắc thêm rực rỡ, mà còn làm người nhìn thèm nhỏ dãi.
Thẩm Loan bưng đĩa thủy tinh ra chỗ Thẩm Tông Minh ngoài phòng khách, gương mặt cười pha chút sợ hãi, lại không che giấu được ý muốn gần gũi.
“Ông nội, ông nếm thử xem?”
“Loan Loan…” Thẩm Xuân Giang muốn nhắc nhở cô, sau nửa đêm ông cụ sẽ không ăn hoa quả, nhưng chưa nói hết lời, thì đã thấy Thẩm Tông Minh chọn một ít hạt lựu bỏ vào miệng.
Dương Lam nhíu mày.
Thẩm Yên tức giận bất bình.
Thẩm Xuân Giang thì lại vô cùng ngạc nhiên, cha rất cố chấp cứng nhắc như thế nào, ông hiểu rõ nhất, sẽ rất hiếm khi phá lệ cũ vì ai.
Phản ứng của Thẩm Loan cũng rất bình thường, làm một “người chẳng biết gì cả”, trên mặt cô ngoại trừ vui vẻ thì không còn gì khác.
Còn cười quay đầu, vỗ về Thẩm Xuân Giang nói: “Cha, đừng sốt ruột, rồi con sẽ bưng tới cho cha.”
Cô coi tiếng gọi “Loan Loan” lúc nãy của Thẩm Xuân Giang thành ý muốn ăn đĩa trái cây đầu tiên.
Người đàn ông dở khóc dở cười.
Vẻ mặt Dương Lam không ổn lắm, cầm điều khiển từ xa đổi kênh không ngừng, nhờ đó mà chuyển sự chú ý của mình đi.
Thẩm Yên khoanh tay cười lạnh: “À…” Giả vờ giả vịt!
Tất nhiênThẩm Loan biết Thẩm Tông Minh sẽ cho cô chút mặt mũi này, dù sao, giữa trưa cô và Thẩm Yên bộc phát một trận “chiến tranh” lớn như thế, ông già này cũng chưa từng ra mặt.
Không sai, lúc đó Thẩm Tông Minh đang ở nhà.
Lớn tiếng như vậy, gần như không có khả năng không nghe thấy, nhưng từ đầu tới cuối ông ta vân không xuất hiện, ngay cả khi Thẩm Loan bị Thẩm Yên “quăng” ngã trên mặt đất, bị bóp cổ, ông ta vẫn chẳng quan tâm.
Nếu Thẩm Xuân Giang không kịp thời trở về, hậu quả như thế nào, ai cũng không biết.
Thẩm Tông Minh đã cho cô một cái tát, thì cũng nên cho cô một viên kẹo.
Cho nên, Thẩm Loan mới dám chắc chắn như thế, đi mời ông già này ăn đĩa trái cây.
“Dì.” Cô đi tới trước mặt Dương Lam, bày ra dáng vẻ cung kính mềm mại: “Dì cũng nếm thử xem?”
Dương Lam tiện tay cầm quả cà chua bi: “Cảm ơn.”
“Chị Yên?”
“Không thấy ngon miệng, cô để đấy đi.”
Thẩm Loan gật đầu, có chừng có mực.
Chín giờ.
Ông cụ lên lầu nghỉ ngơi.
Mười giờ.
Thẩm Xuân Giang và Dương Lam trở về phòng.
Phòng khách lớn như thế, Thẩm Yên và Thẩm Loan mỗi người chiếm một đầu ghế sô-pha.
Trên TV đang chiếu một bộ phim hài kịch, hai người cùng xem, nhưng chẳng ai cười.
Thẩm Yên đã mất đi sự kiên nhẫn, đưa tay hất đổ đĩa trái cây đặt trên bàn, cũng may trên mặt đất trải thảm lông dê dày, cho nên đĩa không bị vỡ, đương nhiên cũng không phát ra tiếng động quá lớn.
Chẳng qua là, vẫn bị người giúp việc trực đêm nghe thấy, vội vàng chạy tới xem.
Thấy thế, ngập ngừng không dám tới.
Một người là cô hai ngang ngược, một người là cô ba vừa lấy được sự chiều chuộng… Ai cũng không dễ trêu.
Lần này, lợi ích của việc Thẩm Tông Minh “không ghét” Thẩm Loan và Thẩm Xuân Giang rất bao che cô đã đến.
Từ xưa đến nay, người hầu này, quả thực là người biết mượn gió bẻ măng nhất, biết nhìn mặt người khác.
Thẩm Yên hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này.
Cô ta gào lên: “Cút!”
Nữ giúp việc như được ân xá, rời đi rất nhanh.
Thẩm Loan ngáp một cái, đứng dậy, không nhìn đĩa trái cây bị hất đầy đất, đi thẳng lên lầu.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
Thẩm Yên đuổi theo.
Thẩm Loan quay đầu lại, lúc này cô đã đứng trên khúc quẹo của bậc thang, còn Thẩm Yên thì ở bậc dưới, trông thấp hẳn đi.
“Cô…” Góc độ phải ngửa cổ này khiến Thẩm Yên rất không được tự nhiên, dường như ngay cả khí thế cũng thấp hơn một bậc.
Thẩm Loan vẫn cười cười, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ quyệt: “Lúc tôi ngã sấp xuống, trông cô rất vui vẻ? Không bằng, cô cũng thử cảm giác này xem?”
/2235
|