Đạo Mộ Bút Ký

Chương 21: Xác hồ ly mắt xanh

/502


Tôi ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ sao nghe quen quen, giọng nói này là của chú Ba đây mà? Không phải là chú còn đang ở trên vách đá à, tại sao lại nghe như ở ngay gần đây thế nhỉ? Vội vã ngó nghiêng tìm chú, phát hiện xung quanh chẳng có ai khác ngoài Bàn Tử, tôi không khỏi cảm thấy buồn bực. Đột nhiên lại nghe chú Ba nói: “Trên tay mày có huyết khí, chỉ cần đưa vào miệng thi thể thì nó sẽ bật dậy ngay tức khắc. Tuyệt đối không được làm ẩu.”

Tôi nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh kia, cuối cùng phát hiện nó được truyền đến từ phía dưới đài ngọc này. Có lẽ do đài ngọc có màu rất sẫm nên không thể nhìn thấy phía dưới có gì, tôi cuống quýt hỏi: “Chú Ba, chú đang ở dưới đài ngọc à?”

Chú Ba nói: “Chuyện dài lắm, chú sẽ giải thích sau. Giờ mày làm theo phương pháp của chú, đặt nữ thi kia cúi đầu xuống, lấy ngón tay cái ấn chặt vào yết hầu, sau đó vỗ vào cái ót của cô ta. Nhớ kỹ, nhất định phải ấn chặt yết hầu, bằng không cái chìa khóa sẽ bị cô ta nuốt vào bụng đó!” Tôi lên tiếng đồng ý rồi làm theo lời chú, quả nhiên có một cái chìa khóa rơi ra từ miệng cô ta. Khoảnh khắc chiếc chìa khóa rơi xuống đài ngọc, tôi lập tức cảm thấy bả vai mình được thả lỏng, hai cánh tay lạnh buốt đang bám cứng lấy tôi cũng buông ra, cái xác nằm vật xuống.

Tôi thở hắt ra một hơi, trong lòng tự nhủ rốt cuộc cũng xong rồi, lại nghe chú Ba ở phía dưới nói tiếp: “Nhóc con, bên cạnh mày còn có Bàn Tử nữa phải không?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Bàn Tử, hắn đã cầm lấy chiếc chìa khóa vừa mới rơi ra và đang tỉ mỉ nghiên cứu, gật đầu nói: “Vâng.”

Chú Ba đột nhiên dùng giọng Hàng Châu hỏi một câu: “Mày nhìn coi hắn ta có bóng không?”

Tôi vừa nghe liền sửng sốt, còn chưa kịp hiểu hết ý của chú, đầu đã theo phản xạ tự nhiên quay sang liếc chân Bàn Tử một cái, chỉ thấy thân hình của hắn bị cái giường ngọc che khuất, nếu không thò đầu sang thì không nhìn được phía dưới. Trong lòng có chút nghi ngờ: “Giờ cháu nhìn không rõ lắm.”

Chú Ba nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng: “Nghe rõ nhé, chú nói cho mày biết một chuyện, mày không phải sợ. Trên đường chú tới chỗ này có trông thấy thi thể của tên Bàn Tử kia. Tuyệt đối phải cẩn thận, chỉ sợ Bàn Tử trước mắt mày không phải là người.”

Tôi liếc mắt nhìn Bàn Tử, gương mặt hồng hào, dáng vẻ và động tác của hắn trông thế nào cũng chẳng giống quỷ, lòng không khỏi bực bội: “Chú Ba, có khi nào chú nhìn lầm không?”

Chú Ba trả lời: “Nhầm là nhầm thế nào, chắc chắn là hắn đấy, hình như tay này cũng thuộc nhóm trộm mộ kia thì phải. Vừa rồi hắn mới xúi mày thò tay vào trong miệng cái xác kia phải không? Là cố ý hãm hại mày đấy!”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: “Theo như lời chú thì cái tên Bàn Tử trước mắt cháu là quỷ phải không?”

Chú Ba trả lời: “Ờ. Cho dù hắn nói cái gì cũng không được tin. Bây giờ mày mau mau tìm coi bên cạnh có thứ gì khắc chế được ma quỷ không.”

Lúc này Bàn Tử chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, tôi đột nhiên cảm thấy ánh mắt hắn vô cùng quỷ dị, giống như mang một mối thù hận ngàn năm. Lập tức tin phân nửa những lời chú Ba nói, tôi vội vàng mò đông sờ tây, mò tới đai lưng của bộ giáp, bên trên còn có vỏ của con dao vừa nãy. Tôi thầm nghĩ quả nhiên cổ nhân giống nhau ở một điểm là đều khắc văn tự trấn quỷ trên đồ trang trí của mình, rồi vội vàng cầm lấy.

Mặc dù hàng văn tự dọc theo đai lưng rất mờ, nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra nó là của nước Lỗ, chẳng lẽ người này là Lỗ Thương vương thật à? Vậy nữ thi bên cạnh là ai đây? Là vợ của hắn chăng? Tôi suy nghĩ giây lát, mắt cẩn thận quan sát đai lưng một lần, mặc dù không thể hiểu phần lớn những văn tự ấy nhưng hàng chữ “Âm Tây Bảo Đế” được mạ vàng còn khá rõ ràng trên đó, đích xác là chú văn trấn quỷ. Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm.

Lúc này, tôi chợt nhớ ra một việc, vội vàng hỏi chú Ba: “Lạ thật, giường ngọc này không trong suốt mà, sao chú có thể nhìn thấy bọn cháu vậy?”

Chú Ba trả lời: “Chú cũng không biết, nhưng nhìn từ dưới lên thì thấy rất rõ, cứ như là nhìn qua tấm thủy tinh trong suốt ấy. Lúc chú tới đây vừa hay thấy mày đang định thò tay vào miệng nữ thi kia để lấy chìa khóa, nên bảo mày dừng lại. May mà mày nghe thấy lời chú, chứ nếu không lỡ thò tay vào thì rắc rối to rồi.”

Tôi càng thêm buồn bực, cứ cảm giác có gì đó không ổn, trong lòng tự nhủ: giường ngọc này không rộng, phía trên có hai khối thi thể đặt song song sát vào nhau, mà ánh trăng trong này cũng chẳng sáng gì cho cam. Trong tình trạng tranh tối tranh sáng như vậy mà có thể nhìn xuyên qua khe hở giữa hai khối thi thể một cách rõ ràng như thế thì quả thực có chút khó tin.

Tôi lại nhìn sang phía Bàn Tử, trông thấy hắn còn đang ngắm nghía chiếc chìa khóa kia, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó là lạ.

Với tính cách của Bàn Tử, cho dù hắn nghe không hiểu tiếng Hàng Châu thì chắc chắn cũng sẽ xen mồm vào, tuyệt đối không thể đứng trơ ra đó mà ngắm nghía một chiếc chìa khóa lâu như vậy được.

Tôi leo qua giường ngọc rồi vỗ bả vai Bàn Tử, định thử dò xét hắn vài câu, không ngờ chỉ vỗ nhẹ một cái như thế mà hắn lại phản ứng rất dữ dội. Bàn Tử đột nhiên trợn tròn mắt quát to một tiếng: “Con mẹ nó, thì ra là thằng nhãi mày vẫn luôn gạt tao!”, nói xong liền giơ thanh đao trong tay xông tới. Tôi giật nảy người, vội vàng lùi ra sau vài bước, hét to: “Anh đang làm cái khỉ gì thế?”

Hai con mắt hắn đỏ ngầu, căn bản là không thèm nghe tôi nói, mỗi lần xông lên là vung tay chém một đao. Động tác của Bàn Tử khá nhanh nhẹn, nếu tôi chạy không kịp thì chắc chắn trên người đã vinh dự được hắn khắc cho vài đao rồi. Tôi vội vàng quay đầu bỏ chạy xuống thềm đá đằng kia, Bàn Tử quát to một tiếng: “Con mẹ nó đứng lại cho tao!” rồi gắt gao đuổi theo phía sau. Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia cứ như tôi giết cha hắn không bằng.

Tôi liều mạng chạy dọc theo hành lang đá, trông Bàn Tử mập mạp thế kia nhưng hắn lại chạy rất nhanh. Nhìn hành lang đá ngày một ngắn lại, chỉ chạy thêm chút nữa sẽ đến đài tế, phía sau đó chính là khoảng đất chằng chịt dây leo, nếu lỡ chân dẫm phải không chừng lại bị treo lủng lẳng như lạp xường, trong lòng tôi không khỏi lo lắng. Tự nhủ không lẽ hắn thực sự là ác quỷ, muốn kéo tôi chết thay cho hắn, nhưng ác quỷ cầm đao chém người thì cũng thật hiếm gặp nha.

Nghĩ tới đây, phía trước đã là đường cùng rồi, tôi vội vã dừng lại rồi rút đai lưng trong tay ra làm roi quất tới. Bàn Tử nghiêng mình né, tôi xông lên cạp tay hắn một miếng, trong lòng nhủ thầm trên thế giới này có lẽ tôi là kẻ đầu tiên dám há miệng cắn quỷ. Hắn đau đớn rống to một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, tôi bay lên đá một cước tiễn nó ra phía ngoài hành lang đá.

Trong thoáng chốc đó, tôi lộ ra sơ hở, Bàn Tử nhanh chóng đè tôi xuống đất, quát: “Mẹ kiếp, ông đây bóp chết mày!” rồi bóp cổ tôi thật mạnh.

Dưới tình thế cấp bách, tôi dùng đai lưng siết chặt cổ hắn, trong lòng tự nhủ mày xuống tay độc ác thì đừng trách ông đây vô tình, mẹ kiếp, cùng lắm là liều mạng với mày chứ gì!

Tôi siết chặt cổ hắn, hắn bóp mạnh cổ tôi. Điểm mấu chốt trong trận đấu này là phải bóp chết được đối phương trước khi mình tắc thở mà chết. Tôi nhìn Bàn Tử căn bản là chẳng nương tay chút nào, bóp mạnh đến mức lưỡi tôi cũng sắp thè ra rồi. Vội quá hóa ẩu, tôi vận hết khí lực vào đôi tay. Không ngờ chất lượng của cái đai lưng nhìn qua có vẻ được bảo tồn rất tốt kia lại kém như vậy, tôi mới chỉ dùng chút sức như phủi bụi mà nó đã “phựt” một tiếng, đứt luôn.

Đai lưng ấy được làm từ da trâu, phía trên có các mảnh giáp đồng nhỏ giống như vảy cá. Da trâu vừa đứt, những mảnh giáp rơi xuống mặt tôi như thiên nữ tán hoa, một mảnh có khắc “Âm Tây Bảo Đế” rơi vào trong miệng tôi. Đột nhiên cảm thấy một dòng chất lỏng đắng chát tràn vào cổ họng mình, rồi lại nhớ đến mảnh giáp kia được lấy từ trên thi thể, tôi chợt buồn nôn đến mức ho sặc sụa. Bỗng khung cảnh trước mắt tôi trở nên mờ ảo, thật giống như vừa rơi vào một màn sương mù đen đặc.

Tâm trí tôi mơ hồ vô định, thầm nghĩ chẳng lẽ mới đó đã bị Bàn Tử bóp chết rồi? Chỉ cảm thấy vị đắng chát trong miệng càng ngày càng đậm, những thứ trước mắt càng ngày càng rõ ràng, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, lại chợt phát hiện mình bị Bàn Tử đặt ở trên giường ngọc, mắt hắn chuyển màu xanh, siết chặt cổ tôi, còn cái chìa khóa trong miệng nữ thi kia vẫn chưa rơi ra, hai cánh tay lạnh buốt vẫn ôm chặt lấy bả vai tôi, tình thế vô cùng hỗn loạn.

Tôi chợt tỉnh ngộ, vừa rồi hết thảy đều là ảo giác!!

Tôi quay đầu nhìn sang cái xác hồ ly mắt xanh bên cạnh, mặt nạ của hắn còn đang nằm chỏng chơ trên đất, hai con ngươi trong đôi mắt dài hẹp đã chuyển hướng sang bên này, nhìn chúng tôi chằm chằm.

Lòng thầm kêu không ổn, chẳng trách lúc nãy Bàn Tử bảo tôi không được nhìn, xác hồ ly mắt xanh này quá mức quỷ quái. Khí lực của Bàn Tử rất lớn, lần này cho dù tôi tỉnh táo lại được thì cũng bị hắn bóp chết, vội vàng sờ miệng, phát hiện mảnh giáp trong miệng đã tan hoàn toàn. Trong lòng quýnh quáng cả lên, mắt chợt liếc qua cái hộp tử kim trên tay xác hồ ly, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ra sức vươn tay qua giật lấy cái hộp rồi đánh mạnh lên đầu Bàn Tử.

Bàn Tử kia vô cùng hung hãn, chửi to một tiếng, hai tay lại càng siết chặt hơn. Trong lòng thầm mắng con mẹ nó đâu phải anh muốn bóp chết tôi, rõ ràng muốn bẻ gẫy cổ tôi thì có. Quả thực người này vô cùng đáng sợ, vừa nghĩ đến đây, trong lòng tôi nổi lên sát tâm, sức trên tay không còn yếu ớt như trước, đã nghe “bốp” một tiếng, đôi mắt Bàn Tử trợn trắng, cú đánh cơ hồ khiến thân thể hắn chấn động mạnh. Hắn trợn trừng vài giây rồi ngã úp sấp xuống người tôi, cổ được buông lỏng, tôi ho ra một búng máu.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy đôi mắt xanh của xác hồ ly dường như bất chợt mở to, một luồng sức mạnh kỳ quái dẫn dắt khiến tôi không thể không nhìn vào nó, đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn. Dưới tình thế cấp bách, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ cho Bàn Tử nữa, tôi vội vàng đẩy hắn nằm lên khối thi thể kia. Bàn Tử thân hình vạm vỡ, vừa khéo đè kín cái thi thể đó luôn. Vừa mới đè xuống, cảm giác kỳ quái lập tức biến mất.

Tôi xoa xoa cổ, còn thấy cả mấy lằn ngón tay; cổ tôi bị bóp đến mức gần như biến dạng luôn, toàn thân đau muốn chết. Ánh mắt của xác hồ ly mắt xanh này lợi hại quá, nếu không phải tôi nuốt nhầm mảnh giáp trên đai lưng hắn thì tôi với Bàn Tử đã một mất một còn rồi. Liếc mắt nhìn hộp tử kim bị tôi dùng làm hung khí, bỗng phát hiện ra trên mặt hộp có một lỗ khóa nhỏ, tôi ồ lên một tiếng, lại nhìn nhìn trong miệng nữ thi, trong lòng nhủ thầm, chẳng lẽ chiếc chìa khóa kia là dùng để mở cái hộp này?

/502

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status