Diễm Tu

Chương 40 - Kiều Tam Đoạt Công

/243


Dừng tay! Mắt thấy mấy tên lưu manh động quyền động cước với một ông già, đã có người nổi máu anh hùng muốn can thiệp.

A, lão Đại, ngươi? Mấy tên côn đồ cùng dân chúng xem kịch vui đều sửng sờ ngạc nhiên không hiểu.

Lui ra!

Nguyên lai kẻ anh hùng đang kêu đó chính là kẻ xấu xa, côn đồ- Đại Đảm Tam, hắn dẫn theo mấy tên tiểu lưu manh đi từ phía sau tới, sau đó cười thần tình trách cứ lũ tay sai: Các ngươi muốn làm gì, đánh người à? Các vị hương thân phụ lão với những tiểu lưu manh như chúng ta là cha mẹ, không có bọn họ, chúng ta ăn cái gì, uống cái gì? Các ngươi làm như vậy, đã thật đại nghịch bất đạo, còn không hướng lão nhân gia bồi tội!

Mọi người đều nở to tròng mắt trắng dã kinh ngạc, thiếu điều muốn té xỉu, đây là chẳng phải là tên đầu lĩnh lũ côn đồ sao? Chẳng lẻ Đại Đảm Tam bị quỷ nhập rồi sao?

Kiều Tam uốn éo thân hình nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nửa điểm chính khí thản nhiên nói: Lão nhân gia, vừa rồi đã khiến người sợ hãi! Đừng sợ, có ta Đại Đảm Tam ở đây, không ai dám khi dễ ngươi!

Lời nói vừa cất ra, làm cho người ta dở khóc dở cười, tên này không chỉ không thu tiền, ngược lại móc ra một đồng tiền nói: Uhm, nghe nói ngươi không đủ tiền mua thuốc, ta cho ngươi năm mươi văn tiền, đến y quán xem bệnh quan trọng hơn, ngàn vạn lần không thể trì hoãn!

Trong đám người đang ở xung quanh tò mò quan sát có cả tên tiểu bạch diện thiếu niên xung đột với Đại Đảm Tam cùng trung niên văn sĩ đang quan sát Kiều Tam. Thiếu niên trong mắt tràn ngập chán ghét, mà trung niên văn sĩ thì lại có nhiều phần hứng thú!

Lí lão nhân thần sắc không yên đích tiếp nhận đồng tiền một khắc, cuối cùng Kiều Tam lộ rõ mục đích lưu manh của gã: Được rồi, giao dịch hoàn thành! Lí Lão đầu, lần này ta cho lão vay, ngày mai đừng quên đưa ta bảy mươi văn, nhớ rõ rồi chứ? Ha ha.. Các huynh đệ, đi!

Tam ca, cao, mưu của người thật cao, không hổ là người ma Thiêu Bánh Bao sùng bái nhất: lão Đại...... Thiêu Bánh bao giơ ngón tay cái lên, thành tâm quỳ gối khâm phục thủ đoạn của lão Đại.

Lão Đại, ngươi quả thực đúng là thần tượng của chúng ta. Không, vốn là thần tượng của Lục Manh Trấn chúng ta. Du cao kều cũng không cam tâm thua Bánh Bao, vội vàng nịnh bợ nâng Kiều Tam lên tận mây xanh!

Ha ha, ha ha.... Đại Đảm Tam ngửa mặt lên trời cười to, đắc ý điên cuồng tiếng cười vẫn kéo dài tới ngày hôm sau.

Lý lão đâu, có tiền chưa? Kiều Tam giờ phút này vẻ mặt là nụ cười, bất quá trong mắt dân chúng, tuyệt đối là nụ cười của ác ma.

Không đợi Lí lão đầu đáp lại, Thiêu Bánh Bao đã một tay cầm sổ sách, một tay cầm bàn tính làm ra vẻ tính toán, hắn nói: Lão lí đầu, nếu hôm nay còn không trả, ngày mai lợi tức một trăm văn, ngày mốt lại tăng thêm...

Trong đám người kia đối xuất hiện hai phụ tử đang đứng từ một nơi bí mật quan sát, xem ra bọn họ đối với Kiều Tam hứng thú thật đúng là lớn!

Ba...... Tam gia, xin nhận cho, đây là tiểu lão nhân trả lại ngươi sáu mươi văn! Mấy tên lưu manh đang tụ tập rất đông, nhưng hiện thực lại làm cho bọn họ ngạc nhiên, Lý lão đầu có tiền trả nợ!

Ha hả...... Đêm qua Đại tội hiệp đã tới nhà của lão nhân, cho nên....

Con mẹ nó! Lại tên khốn Đại tội hiệp , lại vừa chặt đứt tài lộ của lão tử! Ôi... Kiều Tam bi phẫn ngửa mặt lên trời thét lớn, khóc không ra nước mắt tiếp nhận bảy mươi văn tiền, mặc dù buôn bán lời hai mươi văn, nhưng hắn không có nhận được Lí lão nhân hai ngày bảo vệ phí, tính lại lỗ mất hai mươi văn tiền!

Ô ô...... Lưu manh thế nhưng cũng thiệt thòi sinh ý, hắn làm sao có thể không khóc đây?

Lão Đại, chúng ta bắt cái tên Đại tội hiệp tới, đem hắn lột da rút gân! Mấy tiểu lưu manh đồng dạng cũng là lòng đầy căm phẫn.

Bịch! Kiều Tam thuận tay ở mấy thủ hạ trên đầu nhất nhất gõ qua, dùng khí vô lực buồn bã nói: Đồ đần, các ngươi bắt được người ta sao? Các vị Đại sừng đầu liên hợp hành động, cũng bị khiến người đầy thương tích, chán nản quay về, bằng các ngươi đừng có mơ!

Hôm qua phong quang chói lọi thoáng cái tan thành mây khói, mấy tên lưu manh hôm nay thật là buồn bã vô cùng, mọi người không khỏi cùng kêu lên hoan hô. Mặc dù ngày mai vẫn như cũ vốn là tránh không được bị nghiền ép, nhưng bọn hắn cũng hưởng thụ giây phút thoải mái hôm nay!

Trò hay đã hết, trung niên văn sĩ nắm lấy tay thiếu niên mi cong nói: Chính nhân, đi thôi, đây là lúc cần phải đi!

Phụ thân, ngài yên tâm, con nhất định giúp ngươi đem bọn lưu manh Lục Manh Trấn một lần tiêu diệt sạch, để cho triều đình biết sự lợi hại của Bắc Cung thế gia chúng ta!

Một đôi thần bí phụ tử nhẹ giọng nói, giựt...lại rồi một hồi phong vân đột biến thay đổi, Lục Manh trấn, thánh địa của bọn lưu manh vô lại sắp đón nhận cơn bão táp rất lớn rồi!

Những ký ức tồi tệ về Quỷ Lâm dần dần tan đi trong trí nhớ Kiều Tam Hắn lại bắt đầu những ngày tươi đẹp của đời mình.

Mắt thấy mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không ngờ, Lục Manh trấn quan phủ lại đột nhiên long trời lỡ đất, để cho phương viên ngàn dặm đích lưu manh thần sắc đại biến!

Viên quan lâu nay cấu kết cùng bọn lưu manh đột nhiên bị giáng chức điều tra, đột nhiên xuất hiện một tên họ Bắc Cung đảm nhận vị trí quan đứng đầu.

Trọng đại tin tức, triều đình vì muốn thay đổi diện mạo biên quan, đặc biệt nhâm mệnh Ngạo Lai Quốc thần bộ Bắc Cung Bình thay mặt thiên tử để đảm nhiệm chức vụ quan đứng đầu(huyền quan), bắt đầu đảm nhiệm công việc!

A! Kiều Tam bắt gặp cáo thị này, trong óc đệ nhất nghĩ đến phụ tử kỳ lạ kia, hắn mặc dù chưa thấy qua đại danh đỉnh đỉnh Bắc cung thần bộ. Nhưng có thể trăm phần trăm khẳng định, nhìn qua trung niên văn sĩ nhã nhặn kia nhất định đúng là tân nhậm tri huyện, địch nhân số một của lưu manh - thần bộ Bắc Cung Bình!

Oa...... Lão Đại, chúng ta có phiền toái rồi! Bánh Bao Thiêu cùng Du cao kều trước tiên chạy tới trước mặt Kiều Tam, hô to gọi nhỏ đem tin tức nói một lần.

Kiều Tam một cước đạp đổ chiếc ghế dài, mỉm cười coi như không có gì: Việc này chỉ là chuyện của quan phủ không liên quan chúng ta, kia cái tên chó má gì gì thần bộ đó đối phó như thế nào, cũng chỉ sẽ tìm các vị đại sừng đầu phiền toái, dát, dát...... Chúng ta mấy cái này tiểu lưu manh chỉ uống rượu, gạt tiền có gì mà sợ!

Đúng ạ.. Nhưng tên côn đồ dưới trướng cùng kêu lên phụ họa cười to, tên Tiểu Cửu gầy gò lạnh lùng nói một câu: Lão Đại, may mắn ngươi lần này không nhận Đại Sừng Đầu, bằng không cùng thần bộ gì gì kia xung đột rồi!

Hắc hắc...... Cái này kêu là tái ông mất ngựa, biết đâu là họa phúc?

/243

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status