Lưu ý: Truyện chỉ là hư cấu, không phải là thật, hoàn toàn không có ý đụng chạm, đả kích, gây thù oán với bất kỳ cá nhân, tổ chức, tổ chức chính trị, tôn giáo nào.
Tại khu biệt thự Hoàng Thành, vào mùa xuân bốn bề hoa nở rực rỡ, ong bướm nhởn nhơ, cảnh vật lung linh như chốn thần tiên. Nhóm người Hướng Nhật dừng chiếc taxi trước cửa một căn nhà ba lầu, căn nhà không quá rộng, cũng không quá sang trọng, vẻn vẹn chỉ nằm ở mức gọi là không giống bình thường. Đích thực là nhà của lãnh đạo cấp cao nhà nước Trung Quốc; có của không phải là để khoe với dân mà là khoe với nước láng giềng. Về phần này Hướng Nhật cũng chả thèm bận tậm, chúng mày có của chúng mày thích làm gì thì tùy, nhưng hắn rất bất ngờ khi biết ba của Thiết Uyển lại chính là Thiết Thanh, người hiện đang là nhân vật đứng thứ năm trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, một trong bảy người nắm quyền lãnh đạo tối cao tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cái chức danh này nói ra đúng là dọa người, nếu Hướng Nhật không phải là tối cường lưu manh thì có lẽ sẽ sợ đứng tim. Có điều lưu manh trên đời này chỉ lo hắn không biết nên sợ ai, chỉ có người ta sợ hắn mà thôi.
Đứng trước cửa nhà, Thiết Uyển không cần bấm chuông mà mở cửa rồi mời mọi người vào thẳng luôn, trong nhà cũng không có lấy một mống bảo vệ, chỉ có một người đàn ông thân hình gầy guộc, nhìn rất ốm yếu thảm hại chống gậy gỗ bước chầm chậm đi ra và khi nhìn thấy Thiết Uyển thì mừng rỡ ho sặc sụa, rồi ngây người nhìn nàng một lúc bỗng nước mắt nước mũi chảy ra dòng dòng, ông mếu máo nói:
- Tiểu thư cuối cùng cô cũng về rồi. - Ông gõ cây gậy xuống đất hò reo trong nước mắt. - Mọi người ơi tiểu thư, là tiểu thư... cô ấy về nhà rồi.
Hướng Nhật tinh mắt nhìn ra lực ở cánh tay người này có sự chi phối rõ ràng, không mạnh cũng không nhẹ, giống như một vũ điệu vậy. Hoàn toàn không phải cách dùng lực của người yếu đuối cũng không phải của lực sĩ, đây đích thực là cao thủ võ lâm, chả trách cả cái nhà không tính là nhỏ mà không có lấy một mống vệ sĩ.
Từ trong nhà rục rịch tiếng bước chân, chỉ sau vài giây đã có mấy chục người bước ra chào hỏi, mặt ai nấy cũng đều rưng rưng nước mắt.
Thiết Uyển thở dài:
- Mọi người lại làm quá rồi. Cha mẹ con đâu rồi chú Tám?
Thiết Uyển khi đối diện người đàn ông này giọng nói rất nhỏ nhẹ lễ phép. Mặc dù nàng chưa từng thấy ông ta làm ra điều gì kỳ diệu, chỉ là mười mấy năm trước một mình cân cả một nhóm khủng bố với đủ loại vũ khí trang bị đến tận răng nên vô cùng kính nể, chưa kể ba mẹ nàng lại cực kỳ quý trọng ông ấy.
Ôn Tám còn chưa trả lời thì sau lưng nàng đã vang lên tiếng nói thân thuộc:
- Bảo bối của ta, con làm việc gì cũng tham lam vô cùng, cái nhà này thiếu vắng con có ba tháng mà mất hết cả rực rỡ rồi.
- Ba, ba lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ vậy sao?
Thiết Uyển nũng nĩu chạy đến nhào vào vòng tay Thiết Thanh và ôm chặt lấy ông.
- Thôi mấy người dẹp ngay cái trò tình cảm thê lương này cho tôi nhờ. Cô đó, may mà còn chịu về nếu không tôi cũng sẽ lôi cổ về, cả ông nữa nuông chiều nó cho lắm vào.
Hồ Nguyệt ngoài miệng thì mắng chửi nhưng trong lòng rất vui vẻ, đưa tay ôm chặt lấy con gái.
Thiết Uyển không nói gì chỉ ngượng cười, nhưng nụ cười ấy thật đáng yêu, trong sáng làm yếu lòng tất cả mọi người, đến cả Hướng Nhật cũng thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thiết Thanh càng không để ý đến lời của bà xã, trái lại còn cười ha hả:
- Cái nhà này lại nhộn nhịp như ngày nào rồi. - Và ông nhìn sang Hướng Nhật, nói:
- Cậu này... mà thôi khỏi cần giới thiệu ta biết hết rồi, - ông nhìn sang vợ chồng Hướng Cường mỉm cười nhiệt tình đưa tay ra - Hướng tiên sinh, rất vui được chào đón ông.
- Cảm ơn ngài, chúng tôi rất vinh hạnh.
Hướng Cường cũng đưa tay ra nắm lấy. Dù biết người đối diện địa vị không tầm thường nhưng bản thân ông cũng không có để ý nhiều.
Thiết Thanh rất hài lòng với thái độ thẳng thắn, cương trực không khép nép của Hướng Cường. Ông vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười quay sang Dịch Tiểu Hoa và đưa tay ra:
- Dịch tiểu thư cô thật giống một tiên nữ, tuổi tác dường như không khiến cô già đi chút nào.
Dịch Tiểu Hoa ngượng đến đỏ cả mặt, nàng càng ngượng trông càng đáng yêu, nắm nhẹ lấy bàn tay của Thiết Thanh. Người này quả nhiên làm việc hiệu quả, nhanh gọn, dù mới gặp lần đầu mà đến cả tên của nàng cũng biết, nàng cảm thấy thật đáng khâm phục.
- Được rồi mời mọi người vào nhà, tôi muốn bàn chuyện kết hôn của hai đứa.
Hồ Nguyệt lên tiếng làm Hướng Nhật bỗng giật mình. Mẹ vợ cứ mỗi lần phát biểu là có cái gì đó không giống người thường. Mà Thiết Uyển khi nghe đến chuyện kết hôn thì tâm tình rất phức tạp.
Sau khi tất cả ngồi vào bàn, để tránh bị mất thể diện với nhà thông gia, Hướng mẫu lên tiếng trước:
- Tôi đã bàn kỹ với chồng rồi, việc kết hôn của hai đứa không thể để lâu được. Thật khéo, mùa xuân này đúng là mua uyên ương tìm đến bên nhau, là mùa thích hợp để làm lễ cưới. Hai vị thông gia thấy thế nào?
Thiết Thanh đảo mắt nhìn con gái, thấy ánh mắt nó hỗn loạn làm ông cảm thấy bất an:
- Con có chuyện gì khó nói à? Cậu ta bắt nạt con sao?
- Không phải ba à. Anh ấy rất tốt.
Thiết Uyển đỏ mặt liếc nhìn nam nhân bên cạnh. Không phải tại anh có quá nhiều bạn gái hay sao, nói cưới là cưới được sao. Hướng Nhật đau khổ quàng tay ôm lấy vòng eo nàng an ủi, đang định nói thì Thiết Thanh lại lên tiếng:
- Nếu là chuyện con có bầu thì chúng ta biết hết rồi, chẳng có gì phải ngại.
Ông nhìn sang vợ mặt hớn hở:
- Ngày xưa ba mẹ cũng là có con trước rồi mới cưới. Thời đại này có phải như thời cổ lỗ sĩ đâu.
- Mẹ rất mừng khi biết tin mình sắp có cháu ngoại. Nó sẽ là một đứa bé xinh đẹp như con và tài giỏi như tiểu Hướng.
Hồ Nguyệt nhìn sang con gái, nói.
- Con muốn cưới con gái hai bác, nhưng đó sẽ là một lễ cưới mà có rất nhiều cô dâu, con yêu tất cả các nàng.
Hướng Nhật nắm chặt bàn tay của Thiết Uyển khi nói làm nàng cảm thấy ấm áp và yên lòng tựa vào vai hắn.
Nhìn hai đứa âu yếm thân mật, tình yêu mãnh liệt khiến vợ chồng Thiết gia rất vui mừng, căn bản họ đâu có để ý đến chuyện con rể tương lai có bao nhiêu bạn gái mà cái quan trọng là nó yêu con gái mình như thế nào, bây giờ thấy con gái hạnh phúc như lên tận mây xanh thì lại càng thấy yên lòng. Trên đời khó lòng tìm được thằng nào vừa tài giỏi, giàu có lại hết lòng nâng niu chiều chuộng con gái mình, không chấp nhận nó thì còn chấp nhận ai nữa.
- Nói là làm, ngày mai các con làm lễ cưới luôn cũng được.
Hồ Nguyệt giải quyết nhanh gọn. Ngoài Thiết Thanh ra thì ai cũng ngỡ ngàng kinh ngạc, ông hướng về con gái gật đầu:
- Ba thấy ý này được đấy.
Nhìn thấy vẻ khó xử của con trai, Hướng Cường vội giải nguy, hắng giọng nói:
- Đây là một lễ cưới long trọng, và là hạnh phúc cả đời của hai đứa, tôi nghĩ nên để cho chúng nó tự quyết định thì hơn.
- Vậy tiểu Hướng, con định thế nào?
Thiết Thanh gật đầu đồng tình với nhà thông gia rồi mới quay sang hỏi Hướng Nhật.
- Chuyện này chúng con sẽ bàn bạc thật kỹ rồi nói lại với hai bác sau.
Hướng Nhật nói, Thiết Uyển cũng phụ họa theo:
- Phải đó ba mẹ, bác trai, bác gái. Chúng con không muốn quá vội vã.
- Các con muốn làm gì thì tùy nhưng phải nhanh lên đấy.
Hồ Nguyệt không hài lòng lắm nhưng cũng không cách nào ép hai đứa phải thành hôn ngay được. Đành thuận theo mà vui vẻ cười.
- Vâng, chúng con hứa sẽ nhanh nhất có thể.
Thiết Uyển nói thay nam nhân.
- Vậy tốt rồi, chúng ta cạn ly chúc mừng nào.
Thiết Thanh nâng ly và tất cả cùng nâng ly, một buổi sáng tuyệt vời trôi qua như vậy đó. Một lễ cưới long trọng đang chờ Hướng Nhật quyết định.
***
- Anh xem bụng em có to ra chút nào không?
Thiết Uyển nhìn nam nhân bên mình hỏi.
- Anh thấy em vẫn như lúc còn con gái.
Hướng Nhật ngắm nhìn nàng một hồi lâu rồi thành thật trả lời.
Khi rời khỏi biệt thự Thiết gia, Thiết Uyển thấy cảnh vật chốn này thật tươi vui, xinh đẹp, dễ thương nên dẫn Hướng Nhật đi dạo một lúc rồi mới về.
- Vào đầu tháng ba mình làm lễ cưới trông em vẫn sẽ xinh đẹp như bây giờ, anh quyết định rồi vào ngày chủ nhật đầu tiên của tháng ba chúng ta sẽ làm lễ cưới.
Hướng Nhật ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng vuốt ve.
- Anh chắc bụng em sẽ không to ra chứ?
Thiết Uyển lo lắng nhìn nam nhân, tới lúc mặc áo cô dâu mà bụng phình ra trông sẽ rất xấu.
Hướng Nhật cười hôn nhẹ lên trán nàng:
- Yên tâm tới lúc đó đảm bảo trông em vẫn không khác bây giờ.
Tại khu biệt thự Hoàng Thành, vào mùa xuân bốn bề hoa nở rực rỡ, ong bướm nhởn nhơ, cảnh vật lung linh như chốn thần tiên. Nhóm người Hướng Nhật dừng chiếc taxi trước cửa một căn nhà ba lầu, căn nhà không quá rộng, cũng không quá sang trọng, vẻn vẹn chỉ nằm ở mức gọi là không giống bình thường. Đích thực là nhà của lãnh đạo cấp cao nhà nước Trung Quốc; có của không phải là để khoe với dân mà là khoe với nước láng giềng. Về phần này Hướng Nhật cũng chả thèm bận tậm, chúng mày có của chúng mày thích làm gì thì tùy, nhưng hắn rất bất ngờ khi biết ba của Thiết Uyển lại chính là Thiết Thanh, người hiện đang là nhân vật đứng thứ năm trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, một trong bảy người nắm quyền lãnh đạo tối cao tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cái chức danh này nói ra đúng là dọa người, nếu Hướng Nhật không phải là tối cường lưu manh thì có lẽ sẽ sợ đứng tim. Có điều lưu manh trên đời này chỉ lo hắn không biết nên sợ ai, chỉ có người ta sợ hắn mà thôi.
Đứng trước cửa nhà, Thiết Uyển không cần bấm chuông mà mở cửa rồi mời mọi người vào thẳng luôn, trong nhà cũng không có lấy một mống bảo vệ, chỉ có một người đàn ông thân hình gầy guộc, nhìn rất ốm yếu thảm hại chống gậy gỗ bước chầm chậm đi ra và khi nhìn thấy Thiết Uyển thì mừng rỡ ho sặc sụa, rồi ngây người nhìn nàng một lúc bỗng nước mắt nước mũi chảy ra dòng dòng, ông mếu máo nói:
- Tiểu thư cuối cùng cô cũng về rồi. - Ông gõ cây gậy xuống đất hò reo trong nước mắt. - Mọi người ơi tiểu thư, là tiểu thư... cô ấy về nhà rồi.
Hướng Nhật tinh mắt nhìn ra lực ở cánh tay người này có sự chi phối rõ ràng, không mạnh cũng không nhẹ, giống như một vũ điệu vậy. Hoàn toàn không phải cách dùng lực của người yếu đuối cũng không phải của lực sĩ, đây đích thực là cao thủ võ lâm, chả trách cả cái nhà không tính là nhỏ mà không có lấy một mống vệ sĩ.
Từ trong nhà rục rịch tiếng bước chân, chỉ sau vài giây đã có mấy chục người bước ra chào hỏi, mặt ai nấy cũng đều rưng rưng nước mắt.
Thiết Uyển thở dài:
- Mọi người lại làm quá rồi. Cha mẹ con đâu rồi chú Tám?
Thiết Uyển khi đối diện người đàn ông này giọng nói rất nhỏ nhẹ lễ phép. Mặc dù nàng chưa từng thấy ông ta làm ra điều gì kỳ diệu, chỉ là mười mấy năm trước một mình cân cả một nhóm khủng bố với đủ loại vũ khí trang bị đến tận răng nên vô cùng kính nể, chưa kể ba mẹ nàng lại cực kỳ quý trọng ông ấy.
Ôn Tám còn chưa trả lời thì sau lưng nàng đã vang lên tiếng nói thân thuộc:
- Bảo bối của ta, con làm việc gì cũng tham lam vô cùng, cái nhà này thiếu vắng con có ba tháng mà mất hết cả rực rỡ rồi.
- Ba, ba lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ vậy sao?
Thiết Uyển nũng nĩu chạy đến nhào vào vòng tay Thiết Thanh và ôm chặt lấy ông.
- Thôi mấy người dẹp ngay cái trò tình cảm thê lương này cho tôi nhờ. Cô đó, may mà còn chịu về nếu không tôi cũng sẽ lôi cổ về, cả ông nữa nuông chiều nó cho lắm vào.
Hồ Nguyệt ngoài miệng thì mắng chửi nhưng trong lòng rất vui vẻ, đưa tay ôm chặt lấy con gái.
Thiết Uyển không nói gì chỉ ngượng cười, nhưng nụ cười ấy thật đáng yêu, trong sáng làm yếu lòng tất cả mọi người, đến cả Hướng Nhật cũng thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thiết Thanh càng không để ý đến lời của bà xã, trái lại còn cười ha hả:
- Cái nhà này lại nhộn nhịp như ngày nào rồi. - Và ông nhìn sang Hướng Nhật, nói:
- Cậu này... mà thôi khỏi cần giới thiệu ta biết hết rồi, - ông nhìn sang vợ chồng Hướng Cường mỉm cười nhiệt tình đưa tay ra - Hướng tiên sinh, rất vui được chào đón ông.
- Cảm ơn ngài, chúng tôi rất vinh hạnh.
Hướng Cường cũng đưa tay ra nắm lấy. Dù biết người đối diện địa vị không tầm thường nhưng bản thân ông cũng không có để ý nhiều.
Thiết Thanh rất hài lòng với thái độ thẳng thắn, cương trực không khép nép của Hướng Cường. Ông vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười quay sang Dịch Tiểu Hoa và đưa tay ra:
- Dịch tiểu thư cô thật giống một tiên nữ, tuổi tác dường như không khiến cô già đi chút nào.
Dịch Tiểu Hoa ngượng đến đỏ cả mặt, nàng càng ngượng trông càng đáng yêu, nắm nhẹ lấy bàn tay của Thiết Thanh. Người này quả nhiên làm việc hiệu quả, nhanh gọn, dù mới gặp lần đầu mà đến cả tên của nàng cũng biết, nàng cảm thấy thật đáng khâm phục.
- Được rồi mời mọi người vào nhà, tôi muốn bàn chuyện kết hôn của hai đứa.
Hồ Nguyệt lên tiếng làm Hướng Nhật bỗng giật mình. Mẹ vợ cứ mỗi lần phát biểu là có cái gì đó không giống người thường. Mà Thiết Uyển khi nghe đến chuyện kết hôn thì tâm tình rất phức tạp.
Sau khi tất cả ngồi vào bàn, để tránh bị mất thể diện với nhà thông gia, Hướng mẫu lên tiếng trước:
- Tôi đã bàn kỹ với chồng rồi, việc kết hôn của hai đứa không thể để lâu được. Thật khéo, mùa xuân này đúng là mua uyên ương tìm đến bên nhau, là mùa thích hợp để làm lễ cưới. Hai vị thông gia thấy thế nào?
Thiết Thanh đảo mắt nhìn con gái, thấy ánh mắt nó hỗn loạn làm ông cảm thấy bất an:
- Con có chuyện gì khó nói à? Cậu ta bắt nạt con sao?
- Không phải ba à. Anh ấy rất tốt.
Thiết Uyển đỏ mặt liếc nhìn nam nhân bên cạnh. Không phải tại anh có quá nhiều bạn gái hay sao, nói cưới là cưới được sao. Hướng Nhật đau khổ quàng tay ôm lấy vòng eo nàng an ủi, đang định nói thì Thiết Thanh lại lên tiếng:
- Nếu là chuyện con có bầu thì chúng ta biết hết rồi, chẳng có gì phải ngại.
Ông nhìn sang vợ mặt hớn hở:
- Ngày xưa ba mẹ cũng là có con trước rồi mới cưới. Thời đại này có phải như thời cổ lỗ sĩ đâu.
- Mẹ rất mừng khi biết tin mình sắp có cháu ngoại. Nó sẽ là một đứa bé xinh đẹp như con và tài giỏi như tiểu Hướng.
Hồ Nguyệt nhìn sang con gái, nói.
- Con muốn cưới con gái hai bác, nhưng đó sẽ là một lễ cưới mà có rất nhiều cô dâu, con yêu tất cả các nàng.
Hướng Nhật nắm chặt bàn tay của Thiết Uyển khi nói làm nàng cảm thấy ấm áp và yên lòng tựa vào vai hắn.
Nhìn hai đứa âu yếm thân mật, tình yêu mãnh liệt khiến vợ chồng Thiết gia rất vui mừng, căn bản họ đâu có để ý đến chuyện con rể tương lai có bao nhiêu bạn gái mà cái quan trọng là nó yêu con gái mình như thế nào, bây giờ thấy con gái hạnh phúc như lên tận mây xanh thì lại càng thấy yên lòng. Trên đời khó lòng tìm được thằng nào vừa tài giỏi, giàu có lại hết lòng nâng niu chiều chuộng con gái mình, không chấp nhận nó thì còn chấp nhận ai nữa.
- Nói là làm, ngày mai các con làm lễ cưới luôn cũng được.
Hồ Nguyệt giải quyết nhanh gọn. Ngoài Thiết Thanh ra thì ai cũng ngỡ ngàng kinh ngạc, ông hướng về con gái gật đầu:
- Ba thấy ý này được đấy.
Nhìn thấy vẻ khó xử của con trai, Hướng Cường vội giải nguy, hắng giọng nói:
- Đây là một lễ cưới long trọng, và là hạnh phúc cả đời của hai đứa, tôi nghĩ nên để cho chúng nó tự quyết định thì hơn.
- Vậy tiểu Hướng, con định thế nào?
Thiết Thanh gật đầu đồng tình với nhà thông gia rồi mới quay sang hỏi Hướng Nhật.
- Chuyện này chúng con sẽ bàn bạc thật kỹ rồi nói lại với hai bác sau.
Hướng Nhật nói, Thiết Uyển cũng phụ họa theo:
- Phải đó ba mẹ, bác trai, bác gái. Chúng con không muốn quá vội vã.
- Các con muốn làm gì thì tùy nhưng phải nhanh lên đấy.
Hồ Nguyệt không hài lòng lắm nhưng cũng không cách nào ép hai đứa phải thành hôn ngay được. Đành thuận theo mà vui vẻ cười.
- Vâng, chúng con hứa sẽ nhanh nhất có thể.
Thiết Uyển nói thay nam nhân.
- Vậy tốt rồi, chúng ta cạn ly chúc mừng nào.
Thiết Thanh nâng ly và tất cả cùng nâng ly, một buổi sáng tuyệt vời trôi qua như vậy đó. Một lễ cưới long trọng đang chờ Hướng Nhật quyết định.
***
- Anh xem bụng em có to ra chút nào không?
Thiết Uyển nhìn nam nhân bên mình hỏi.
- Anh thấy em vẫn như lúc còn con gái.
Hướng Nhật ngắm nhìn nàng một hồi lâu rồi thành thật trả lời.
Khi rời khỏi biệt thự Thiết gia, Thiết Uyển thấy cảnh vật chốn này thật tươi vui, xinh đẹp, dễ thương nên dẫn Hướng Nhật đi dạo một lúc rồi mới về.
- Vào đầu tháng ba mình làm lễ cưới trông em vẫn sẽ xinh đẹp như bây giờ, anh quyết định rồi vào ngày chủ nhật đầu tiên của tháng ba chúng ta sẽ làm lễ cưới.
Hướng Nhật ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng vuốt ve.
- Anh chắc bụng em sẽ không to ra chứ?
Thiết Uyển lo lắng nhìn nam nhân, tới lúc mặc áo cô dâu mà bụng phình ra trông sẽ rất xấu.
Hướng Nhật cười hôn nhẹ lên trán nàng:
- Yên tâm tới lúc đó đảm bảo trông em vẫn không khác bây giờ.
/1271
|