Độc Cô Chiến Thần

Chương 36: Khi Hồng Quốc phân liệt.

/353


- Tư Đặc, Khang Tư đại nhân triệu tập chúng ta dự họp, nói là các Trưởng quan từ liên đội trưởng trở lên đều phải tham gia, các Trưởng quan khác cũng đến rồi, chúng ta ở trong thành cũng không nên đến muộn.
Chiêm Mỗ Tư hướng Tư Đặc nói.
- Họp? Thông báo lúc nào?
Tư Đặc không khỏi kỳ quái hỏi.
- Mới vừa rồi đó.
Chiêm Mỗ Tư nói xong không để ý tới Tư Đặc, quay sang vừa nói với hai người Cách Nạp, Mã Đa vừa chuẩn bị rời đi:
- Xem mệnh lệnh của Khang Tư đại nhân, khẳng định sẽ có hành động lớn, có lẽ có trận chiến lớn để đánh rồi.
- Chờ một chút, ta nói các ngươi chờ một chút! Là ai dùng danh nghĩa Khang Tư đại nhân triệu tập chúng ta họp?
Tư Đặc lập tức vội vàng kéo ba người Chiêm Mỗ Tư lại.
Chiêm Mỗ Tư chân mày cau lại:
- Sao vậy? Đương nhiên là đội trưởng thân binh Y Đạt rồi.
- Không đúng! Mấy ngày nay quân gác cửa thành là bộ hạ của ta, bọn họ nói cho ta biết, giữa trưa hôm nay, Khang Tư đại nhân dẫn theo Y Đạt cùng mười người thân binh mặc quần áo nhẹ đi ra ngoài, mà vừa mới không lâu trước đây, chỉ có Y Đạt cùng hơn mười người thân binh từ một cửa thành khác tiến vào trong thành.
Theo ta được biết, căn bản không có thân binh nào khác ra khỏi thành, Y Đạt sao có thể mang nhiều thân binh như vậy quay trở về? Còn nữa, tại sao Khang Tư đại nhân đến bây giờ còn không có quay lại?
Khang Tư đại nhân làm sao có thể đột nhiên triệu tập tất cả Trưởng quan từ liên đội trưởng trở lên tham gia họp được? Phải biết rằng cuộc họp gần nhất cũng mới diễn ra chưa được bao lâu!
Lời này nói ra lập tức khiến cho Cách Nạp, Mã Đa nhíu mày, bởi vì Tư Đặc này lại có thể đi giám thị hành tung của Khang Tư đại nhân.
Chiêm Mỗ Tư lại không quan tâm vấn đề này như thế, ngược lại ánh mắt ngưng trọng hỏi:
- Ý ngươi là, tất cả cửa thành cũng không có phát hiện Khang Tư đại nhân trở về thành?
- Tuyệt đối không có, Khang Tư đại nhân chính là một nhân vật sáng ngời như vậy, người khác tuyệt đối sẽ không thể không thấy!
Tư Đặc khẳng định nói.
- Theo ngươi Khang Tư đại nhân đã xảy ra chuyện? Hay là nói, Y Đạt chuẩn bị lợi dụng danh nghĩa Khang Tư đại nhân, để làm chuyện xấu?
Chiêm Mỗ Tư đảo con ngươi suy nghĩ nói.
- Hắc, ta không phải con giun trong bụng Y Đạt, làm sao có thể biết hắn muốn làm gì? Bất quá con người của ta rất nhát gan, không dám kháng lệnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là dẫn tất cả thân binh đi theo, hơn nữa ra lệnh cho binh sĩ đề cao cảnh giác.
Tư Đặc cười nói.
- Làm thế có được không? Nếu như đúng là đại nhân ra lệnh, chúng ta làm như vậy sẽ tạo ra mối nghi ngờ tạo phản. Hơn nữa các Trưởng quan tham gia hội nghị cũng là cấp dưới của chúng ta, làm tấm gương xấu e là không tốt lắm.
Cách Nạp cùng Mã Đa nhíu mày nói.
Chiêm Mỗ Tư xen vào nói:
- Các ngươi cũng không phải không biết tính cách đại nhân, đại nhân ngài căn bản sẽ không quan tâm vấn đề đó, cho dù bị đại nhân trách mắng, chúng ta thỉnh tội không phải là được sao?
Ta cũng sợ Y Đạt giả mượn danh nghĩa đại nhân ra lệnh, đem tất cả chúng ta bắt lại, bây giờ người có thể cùng chống đối với Y Đạt chỉ có Tạc Lạp lại đang ở thủ đô, bốn người chúng ta nếu không đoàn kết lại, thật đúng là không đủ để đồi phó. Về phần đám Trưởng quan, bọn họ là cấp dưới của chúng ta, làm sao dám linh tinh!
- Nói như vậy, Chiêm Mỗ Tư ngài cũng đồng ý với ý kiến của Tư Đặc đại nhân?
Cách Nạp và Mã Đa có chút do dự.
Mặc dù bọn họ cảm giác được tự tiện điều động binh lính là không đúng, nhưng là Chiêm Mỗ Tư cùng Tư Đặc đều đồng ý, chính mình cũng phải lo lắng, dù sao bản thân mình cũng sợ bị người khác giết chết một cách không minh bạch a.
Tư Đặc lập tức nói:
- Không sai, toàn thể bốn người chúng ta, hơn nữa chúng ta điều động binh lính cũng không phải vì tạo phản, chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi, nếu không có chuyện gì, sau khi kết thúc cuộc họp cho binh lính giải tán là được.
Chiêm Mỗ Tư lập tức gật đầu đồng ý.
Cách Nạp cùng Mã Đa thoáng nhìn nhau, rồi cũng đồng ý với đề nghị của Tư Đặc.
Y Đạt ánh mắt lo âu đi qua đi lại, mà quản gia của Cổ Lạp thì thần thái cung kính, khoanh tay đứng bên cạnh.
Y Đạt đột nhiên dừng lại hướng quản gia nói:
- Quản gia, ta cảm thấy chuyện chúng ta xử lý Khang Tư đại nhân có chút lỗ mãng.
- Tại sao thiếu gia lại nói như vậy?
Quản gia ngữ khí nhu hòa hỏi.
Y Đạt ảo não nói:
- Ta bây giờ mới phát hiện, nếu như không có Khang Tư đại nhân ra mặt, chỉ dựa vào danh nghĩa của đại nhân, căn bản không thể nắm toàn quân trong tay! Toàn quân trên dưới đều biết Khang Tư đại nhân ủng hộ công chúa, bây giờ ta nói Khang Tư đại nhân đột nhiên thay đổi đi ủng hộ cha của ta, cũng không để Khang Tư đại nhân ra mặt nói, bất cứ ai cũng đều hoài nghi!
Quản gia cười cười nói:
- Thật ra thiếu gia không cần để ý có thể nắm toàn quân trong tay hay không, thiếu gia có thể giết chết Khang Tư chính là thành công lớn nhất rồi, về phần nắm giữ quân quyền chỉ là thuận tiện mà thôi, cho dù không thể thành công cũng không quan trọng, dù sao Cổ Lạp gia tộc cũng không cần mấy vạn quân do phỉ đồ tạo thành này.
Y Đạt mặc dù không hài lòng khi quản gia coi thường quân đội do chính mình tham gia huấn luyện, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn không có nắm chắc sẽ khống chế được toàn quân, trước kia toàn quân nghe lệnh, đều bởi xem mình là đội trưởng thân binh của Khang Tư là chính.
Quản gia chứng kiến ánh mắt dễ dàng của Y Đạt không khỏi lập tức nhắc nhở:
- Bất quá thiếu gia nên mang một chút binh lính trở về mới được, nếu như không có quân thuộc quyền của mình, người trong gia tộc sẽ tiếp nhận ngài một cách không thỏa đáng là một chuyện, mà như vậy cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến chuyện sau này ngài kế thừa sản nghiệp của lão gia.
Y Đạt cười nói:
- Điểm ấy xin quản gia yên tâm, binh lính trực thuộc Khang Tư đại nhân, cũng chính là sư đoàn thân binh, là do một tay ta lập nên, cho dù không thể kéo toàn bộ đi, ít nhất cũng có thể dẫn đi một nửa, phải biết là Trưởng quan từ Đại đội trưởng trở xuống đều là người của ta.
- Ôi, sớm biết là như vậy, đề nghị lão gia phái cho ngài một nhóm quan quân, chẳng phải là có thể dẫn đi cả sư đoàn sao?
Quản gia chợt giậm chân nói.
Y Đạt cười cười.
Để phụ thân phái một nhóm quan quân đến? Như vậy sư đoàn thân binh coi như là quân đội trực thuộc hắn sao?
Đúng lúc này, một tên thân binh gõ cửa tiến vào báo cáo:
- Đại nhân, đám bốn người Tư Đặc mang theo tất cả thân binh đến trước phòng họp, hơn nữa binh lính trực thuộc bọn họ ở trong thành, toàn bộ tiến vào trạng thái cảnh giới.
- Cái gì!
Y Đạt lập tức tức giận mắng:
- Đáng chết, bọn họ lại có thể có dũng khí làm như vậy! Chẳng lẽ không sợ bị xử phạt sao?
Quản gia thì cau mày nói:
- Thiếu gia, bọn họ trước kia cũng ương ngạnh không tuân lệnh như vậy?
- Trước kia đều hết sức nghe lời, lần trước cũng ngoan ngoãn một người đến, tại sao bây giờ lại có hành động đề phòng như vậy? Chẳng lẽ bọn họ biết được chuyện gì rồi?
Y Đạt thần sắc có chút khẩn trương đáp.
Quản gia suy nghĩ một chút, cau mày nói:
- Có thể bọn họ bố trí cơ sở ngầm tại tất cả các cửa thành, Khang Tư đại nhân có trở về hay không bọn họ phi thường rõ ràng, mà triệu tập tất cả các Trưởng quan từ liên đội trưởng trở lên lại không hề báo trước, khẳng định sẽ khiến người có chủ ý sinh ra cảnh giác, chứng tỏ bốn tên Thiên tướng kia chính là những người có chủ ý.
Y Đạt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đáng chết, bình thường nhìn đám gia hỏa này cũng không có gì xuất sắc, không ngờ lại còn có phần dũng khí này, dám đi giám thị hành tung của Khang Tư đại nhân! Bây giờ nên làm thế nào? Mặc dù sư đoàn thân binh của ta là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng cũng không thể chống lại ba sư đoàn tinh nhuệ a.
Không có cách nào khác Y Đạt chỉ có thể hướng người khác cầu cứu.
- Khang Tư đại nhân trong lòng các quan quân có địa vị như thế nào?
Quản gia đột nhiên hỏi.
Y Đạt mặc dù kỳ quái tại sao quản gia lại chuyển đề tài đi hỏi cái vấn đề này, nhưng vẫn lập tức trả lời:
- Tất cả các Trưởng quan đều do đích thân Khang Tư đại nhân bổ nhiệm, các Trưởng quan đối với Khang Tư đại nhân chính là theo lệnh mà làm, hơn nữa uy vọng của Khang Tư đại nhân trong lòng binh lính còn cao hơn nữa, nếu như công chúa hạ lệnh xử tử Khang Tư đại nhân, toàn quân tuyệt đối lập tức bạo động.
- Như vậy lúc họp, các Trưởng quan mà hỏi Khang Tư đi đâu thì sao?
Quản gia hỏi.
- Điều này mà cũng nói!
Y Đạt bất mãn liếc mắt nhìn quản gia một cái, tại sao lại đi hỏi một vấn đề ngu ngốc thế này cơ chứ.
- Vậy ngài có thể giải thích rõ ràng tại sao Khang Tư đại nhân không có mặt không?
Quản gia tiếp tục hỏi.
Y Đạt đinh mở miệng nói, nhưng sau khi nhớ tới chuyện gì, chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Hắn chỉ vì muốn chứng minh với gia tộc rằng mình trong sạch, mới xuống tay với Khang Tư, căn bản là không có lo lắng nhiều như vậy.
Vốn định mượn cớ Khang Tư đi săn thú bị cường đạo giết, nhưng bây giờ ngẫm lại, lấy cớ này quả thực quá hoang đường.
Chưa cần nói đến toàn khu vực quân đoàn Khang Tư chiếm đóng không có cường đạo, bản thân hắn là đội trưởng thân binh, tại sao không mất một sợi tóc nào lại có thể trở về, chuyện này cũng đã quá khó để giải thích rồi.
Bây giờ Y Đạt có chút hối hận, bản thân mình làm việc tại sao không chuẩn bị kỹ càng rồi mới thực hiện, tối thiểu cũng phải kiếm một lý do xác đáng mới đúng a!Xem ra mình quá nóng lòng trở về đạt được thừa nhận của gia tộc, mới có thể vội vàng xuống tay như vậy, thật là hạ sách.
- Ngài có thể diệt trừ đám Trưởng quan đó không?
Quản gia lại hỏi.
Y Đạt cười khổ nói:
- Không nói bốn người Thiên tướng cùng cấp bậc Sư đoàn trưởng cùng mấy trăm thân binh, chỉ cần hơn một trăm Trưởng quan kia, một chút người của ta cũng không phải có thể ứng phó, phải biết rằng bọn họ đều từ binh sĩ được thăng cấp lên, nói đến năng lực chém giết, chúng ta là thân binh của Khang Tư đại nhân căn bản không so được.
- Nếu như các Trưởng quan biết thiếu gia giết chết Khang Tư đại nhân, hơn nữa cũng biết thân phận phía sau của ngài, ngài cho rằng các Trưởng quan sẽ có phản ứng gì?
Quản gia một lần nữa hỏi.
Y Đạt sửng sốt một chút, tiếp theo cười khổ nói:
- Bọn họ sẽ không quan tâm thân phận của ta, tuyệt đối sẽ phân thây ta ngay tại đương trường, hơn nữa phụ thân cũng không tránh được trở thành cừu địch của bọn họ.
- Cho nên, Thiếu gia vừa không thể giải thích Khang Tư đại nhân đi đâu, vừa không thể để các Trưởng quan kia biết chân tướng, càng không có thể diệt trừ bọn họ, như vậy tốt nhất là ngài nhân cơ hội lúc này, tất cả các Trưởng quan đều đang triệu tập cùng một chỗ, dẫn theo sư đoàn thân binh trở lại bên cạnh lão gia, mới là thượng sách.
Cuối cùng quản gia đề nghị.
Y Đạt sau khi suy nghĩ một chút, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
- Xem ra chỉ có thể làm như vậy, ôi, ta lại cứ tưởng rằng chỉ cần triệu tập bọn họ lại, mượn danh nghĩa Khang Tư đại nhân để truyền lệnh, là có thể khiến cho bọn họ đi theo bên mình, thật là ta đã quá đề cao chính mình rồi.
- Ha ha, thiếu gia không nên hạ thấp bản thân mình, ngài chỉ là thiếu kinh nghiệm một chút mà thôi.
Quản gia an ủi nói.
Nghe nói như thế, Y Đạt một đằng thì gật đầu tiếp thu sự chỉ bảo, một đằng trong lòng nghĩ thầm: "Đáng chết, ngươi biết rõ chuyện sẽ biến thành như vậy, tại sao lại không nhắc nhở một chút? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã muốn xem ta náo nhiệt, rồi thuận tiện biểu hiện một chút cao minh của ngươi? Hừ! Bây giờ không so đo với ngươi, chờ sau khi ta nắm giữ quyền tộc trưởng, xem ta có giáo huấn ngươi một trận ra trò hay không!
Sau khi đại ca của Y Đạt qua đời, Cổ Lạp phái người ẩn núp trong quân đoàn Khang Tư, bắt đầu nịnh hót Y Đạt là một người thừa kế, mặc dù chỉ mới bỏ ra công sức mười ngày, nhưng đã làm cho Y Đạt có thói quen hưởng thụ tư vị thiếu gia, cho nên quản gia kia hiểu biết rõ ràng nhưng cũng không nhắc nhở hắn, đương nhiên hắn tức giận quản gia nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Đại sảnh thành Khai Nhất, hơn một trăm Trưởng quan từ liên đội trưởng trở lên, ngồi yên trên vị trí của mình không gây một tiếng động, lẳng lặng cùng đợi cấp trên của bọn họ tới.
- Này!
Đại sảnh một mảnh yên tĩnh, đột nhiên vang lên một câu nói như vậy, lập tức khiến mọi người đều ghé mắt nhìn theo.
Chỉ thấy Tư Đặc hướng một trong bảy Thiên tướng cùng cấp với mình là Chiêm Mỗ Tư nói:
- Ngươi nói xem tại sao giờ này đại nhân còn chưa tới?
- Đại nhân có thể có chút việc, cho nên chậm một chút cũng không có gì kỳ lạ.
Chiêm Mỗ Tư cũng rất phối hợp lớn tiếng đáp.
- Ngươi không cảm thấy có gì kỳ quái hả, cho dù đại nhân có việc nên đến muộn, như thế nào mà đội trưởng thân binh của đại nhân Y Đạt đại nhân cũng không đến thông báo một chút? Không lẽ có người giả danh đại nhân định làm chuyện lung tung?
Tư Đặc cao giọng hô.
- Hắc hắc, chuyện này không chừng cũng có thể.
Chiêm Mỗ Tư cười khỉnh đáp.
Những lời này, làm cho thân binh của Khang Tư đang canh gác bốn phía nhíu mày, bọn họ định phản bác lại, nhưng thứ nhất thân phận của đối phương cao hơn mình không biết bao nhiêu, thứ hai chính mình cũng không rõ đội trưởng Y Đạt xảy ra chuyện gì, đến giờ cũng chưa đến.
Còn nữa, cũng thật là kỳ quái, cả ngày hôm nay cũng không có thấy Khang Tư đại nhân? Rốt cuộc Khang Tư đại nhân cùng đội trưởng Y Đạt làm sao vậy? Như thế nào mà còn không có xuất hiện?
Ngay từ đầu hai người kia biểu hiện không kiêng nể gì, khiến cho rất nhiều Trưởng quan cau mày, bọn họ không nghĩ tới hai Thiên tướng dưới một người trên vạn người này, lại có thể làm càn như vậy, nhớ rõ trước kia bọn họ đâu có như thế? Chỉ bất quá bọn họ là lãnh đạo trực tiếp của mình, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại không lên tiếng.
Bất quá nghe được câu nói phía sau, cùng chứng kiến đội trưởng thân binh Y Đạt thực sự đến giờ không thấy xuất hiện, tất cả trưởng quan đều âm thầm bàn tán.
Bốn Thiên tướng đều mang theo thân binh đến cuộc họp, hơn nữa những lời vừa rồi, tuyệt đối sẽ có chuyện phát sinh, xem ra bốn Thiên tướng đang đối đầu với Y Đạt đại nhân a.
Một vài người có tư tưởng lợi dụng tương đối nặng, đã lo lắng trong cuộc chiến kế tiếp giữa các đầu não tác chiến với đầu não thân binh, nên theo ai cho tốt.
Bởi vì Tư Đặc cùng Chiêm Mỗ Tư nói chuyện với nhau, không khí tĩnh lặng nơi đây cũng không tiếp tục duy trì được nữa, các Trưởng quan tụm năm tụm ba thảo luận sôi nổi, ngay cả những thân binh cũng không nhịn được, người thì tham gia cùng thảo luận, người thì chạy ra ngoài đi tìm Khang Tư cùng Y Đạt, bọn họ không muốn danh vọng của Y Đạt bị tổn hại.
Một lúc sau, những thân binh đi ra ngoài lục tục chạy về, đều nói không tìm được Khang Tư đại nhân và Y Đạt đại nhân, chuyện này làm cho các Trưởng quan thần sắc đều có chút bất an.
Mà ngay sau đó, một thân binh chạy về lo lắng hô:
- Các vị đại nhân, không biết chuyện gì xảy ra, sư đoàn thân binh lại rời thành Khai Nhất đi rồi.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Không thể nào, kêu tất cả mọi người chúng ta đến chỗ này, nhưng sư đoàn thân binh lại ra khỏi thành?
Ra khỏi thành làm gì? Chẳng lẽ là đi giải trừ vũ trang quân đội?
Chúng ta không có vi phạm chuyện gì, hơn nữa cho dù chúng ta vi phạm, chỉ cần Khang Tư đại nhân hạ một lệnh, cấp dưới sẽ đem chúng ta bắt lại, căn bản không cần phiền toái như vậy chứ?
- Cái gì! Sư đoàn thân binh ra khỏi thành? Tại sao Trưởng quan sư đoàn thân binh như chúng ta không biết?
Hơn mười Liên đội trưởng của sư đoàn thân binh cũng nhảy dựng lên hô.
Điều này khiến cho các Trưởng quan ở đây đang có chút nghi hoặc lại càng trở nên mơ hồ.
Đúng vậy, các Trưởng quan sư đoàn thân binh từ trung tầng trở lên đều ở đây, sư đoàn thân binh chỉ còn lại Đại đội trưởng, sao lại tự tiện hành động?
Tư Đặc lập tức nhảy dựng lên hô:
- Nhanh! Triệu tập binh mã đi ngăn cản bọn họ lại! Không có Trưởng quan nào hạ lệnh sao lại tự tiện ra khỏi thành!
Mà Chiêm Mỗ Tư cũng hùa theo hô:
- Đúng! Nhất định phải xem những tên đó phụng lệnh của ai, dám can đảm tự ý ra khỏi thành!
Cách Nạp và Mã Đa cũng đồng ý cùng đứng lên.
Thái độ của bốn Thiên tướng, cơ hồ làm cho tất cả các Trưởng quan đều vội vàng chạy ra ngoài triệu tập binh mã, phải biết rằng các trưởng quan ở đây, ngoại trừ trưởng quan sư đoàn thân binh ra, còn lại toàn bộ đều là cấp dưới của bốn Thiên tướng này.
- Đáng chết! Không nghĩ tới thiếu đi trưởng quan trung tầng, binh lính lại khó chỉ huy như vậy!
Y Đạt khổ não mắng.
Lúc cả sư đoàn theo hắn rời đi, hắn trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng thời gian hành quân chưa được bao lâu, vấn đề đã nảy sinh.
Bởi vì hiện tại chỉ có Đại đội trưởng chỉ đạo binh lính, sư đoàn thân binh có một vạn người đều lấy đơn vị hành động là đại đội, ngẫm lại phải đích thân chỉ huy một trăm đại đội, cũng biết đây là một chuyện thống khổ đến mức nào.
Hơn nữa khó khăn nhất chính là, hắn bây giờ căn bản không thể bổ nhiệm trưởng quan các tầng, bởi vì binh lính phát hiện cấp trên của mình vô duyên vô cớ thay đổi người khác, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Phải biết rằng, các trưởng quan căn bản đều dựa vào quân công mà tuyển chọn ra. Y Đạt không có cách nào, chỉ có thể chỉ huy một trăm đại đội thong thả tiến tới.
- Quân đội của phụ thân phái tới sao còn chưa thấy? Bị bọn họ đuổi kịp, thì cái gì cũng xong hết!
Y Đạt lo âu hướng quản gia nói.
Quản gia tinh thần cũng có chút không yên đáp:
- Hẳn là sẽ nhanh tới thôi, dựa theo kế hoạch, bọn họ chờ đợi ở không xa phía trước.
Hai người bọn họ đều rõ ràng, mặc dù lừa gạt binh lính dẫn theo đến đây, nhưng truy binh phía sau vừa đến, hơn nữa hô lớn vài tiếng, ai cũng không thể cam đoan, những binh lính khi đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, có thể lâm trận phản lại hay không?
Phải biết rằng, mới một năm thì lòng trung thành là không có cách nào cam đoan a.
- Đại nhân, bắt được sứ giả do công chúa phái tới, cũng cướp được một văn thư.
Một trưởng quan hướng Y Đạt đang khổ não báo cáo.
Y Đạt nhìn một chút tên quan viên đang bị trói chặt, bị bịt miệng lại, hai mắt đang hoảng sợ kia, sau đó mở văn thư ra, vừa nhìn, Y Đạt lập tức cười:
- Thật là trời cũng giúp ta!
Hắn đưa văn thư này cho quản gia.
Mà quản gia xem hết văn thư, cũng vui vẻ đề nghị:
- Thiếu gia, đây chính là cái cớ rất tốt, lập tức phái người đem văn thư này cùng tên sứ giả giao cho quân đội đuổi theo phía sau, nói là Khang Tư bị công chúa bắt đi, chúng ta là muốn đi gặp công chúa đòi một cái công đạo. Được rồi, đánh bất tỉnh tên sứ giả này đi, tránh cho hắn nói lỡ miệng.
Y Đạt vốn đang mạnh gật đầu, bất quá sau khi nghe được câu sau liền mê hoặc hỏi:
- Tại sao lại đánh bất tỉnh? Trực tiếp giết đi không phải xong chuyện sao?
Quản gia vẻ mặt tận tình giải thích nói:
- Thiếu gia, giết sứ giả, bọn họ sẽ hoài nghi, chúng ta bây giờ chính là muốn tranh thủ thời gian, cho dù sau khi sứ giả tỉnh táo lại nói ra chân tướng, chúng ta cũng đã hội hợp với đại quân, không cần quan tâm tới bọn họ nữa.
- Ừ, cứ làm như vậy đi.
Y Đạt vội đáp, bất quá trong lòng thầm mắng.
" Đáng chết, ngươi đây là giáo huấn ta sao? Ta chính là thiếu gia của ngươi, ngươi cho ngươi là lão gia hả!"
Đám người Tư Đặc mang theo tất cả Trưởng quan, dẫn theo tất cả binh lính trong thành, khí thế hung hãn chuẩn bị khởi binh hỏi tội bọn họ, giờ phút này tất cả đều sửng sốt.
Các trưởng quan cao cấp từ liên đội trưởng trở lên, đều vây quanh bên cạnh bốn người Tư Đặc để nhìn xem văn thư.
"
Phụng chỉ người kế thừa vương thất duy nhất của Khi Hồng Quốc Ngả Lệ Ti công chúa, hủy bỏ mọi chức vụ của Phó tướng Khang Tư, nguyên Lữ đoàn trưởng sư đoàn đệ nhất thuộc đệ nhất quân đoàn, lập tức áp giải về thủ đô hỏi tội."
Những câu chữ lời văn này khiến cho mọi người nổi giận, còn có cả con dấu chói mắt của công chúa nữa! Đây là một đạo lệnh của vua, không thể trái lệnh! Khang Tư đại nhân bị công chúa bắt đi!
Những lời này lập tức như gió truyền khắp tất cả binh lính truy kích! Đối với tin tức này, toàn quân chỉ có giận dữ và giận dữ, đại bộ phận binh lính đều xuất thân là cường đạo, lập tức tức giận quát to:
- Công chúa như vậy không đáng để Khang Tư đại nhân bán mạng! Tạo phản! Ủng hộ Khang Tư đại nhân làm vua!
Đám binh lính trong đầu chỉ còn sự giận dữ, nói cái gì cũng dám nói.
Mà các Trưởng quan đối với lời đại nghịch bất đạo này, căn bản không có để ý, tâm tình bọn họ bây giờ vừa lạnh giá lại vừa mê mang, còn đa số lại là đau khổ.
Khang Tư đại nhân là người thế nào, bọn họ phi thường rõ, chiến công chói lọi, hơn nữa tuyệt đối không có ý làm phản, công chúa tự nhiên lại hỏi tội người như vậy, hơn nữa không nói một tiếng liền bắt Khang Tư đại nhân đi?
Bỏ mặc binh lính đang náo loạn, các trưởng quan từ liên đội trưởng trở lên vội vàng tụ lại một chỗ cùng thảo luận.
Cách Nạp và Mã Đa mới mở đầu đã mắng to:
- Y Đạt cái tên đội trưởng thân binh làm ăn cái gì không biết! Tự nhiên để đại nhân bị bắt đi như vậy! Hơn nữa cũng không thèm thương lượng với chúng ta một chút, đã một mình mang quân đi giải cứu đại nhân! Có phải xem thường chúng ta hay không? Không được! Chúng ta cũng phải đi cứu đại nhân ra!
Cách Nạp cùng Mã Đa bọn họ mặc dù bất mãn hành vi của Y Đạt, nhưng tưởng rằng Y Đạt thật sự đi cứu Khang Tư, nên liền tha thứ cho hành vi đó.
Lời nói của Cách Nạp và Mã Đa lập tức được các trưởng quan khác đồng ý, hơn nữa còn tỏ rõ phải quay về triệu tập tất cả binh mã đánh vào thủ đô, giải cứu Khang Tư.
Mà đúng lúc này, một câu nói không hợp lúc xé gió tới tai mọi người:
- Hay là nghĩ xem sau khi Khang Tư đại nhân bị xử tử, chúng ta nên làm sao.
Các trưởng quan giật mình nhìn Tư Đặc nói ra lời này, một bộ phận trưởng quan trong đó thần sắc rất cổ quái, bất quá có thể khẳng định tuyệt đối không phải phẫn nộ.
Cách Nạp kích động đã sớm nhéo vạt áo Tư Đặc gầm lên:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Tư Đặc thần thái dễ dàng vặn tay Cách Nạp ra, ung dung nói:
- Ngẫm lại ngữ khí của văn thư như vậy, tuyệt đối là có ý chống đối, mùi vị như là hành quyết tại chỗ vậy, hơn nữa với vũ lực của Khang Tư đại nhân, hắn lại bị bắt đi không một tiếng động, rõ ràng là hắn nhận lệnh, chúng ta cho dù giải cứu hắn ra, công chúa chỉ hạ một lệnh, hắn lại ngoan ngoãn trở về nhận lấy cái chết, chúng ta cần gì lãng phí tiền đồ tốt đẹp của mình trên một người phải chết chứ?
Tất cả trưởng quan đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Đặc.
Đây chính là một nhân vật cấp bậc Thiên tướng chịu đại ân của Khang Tư đại nhân đó sao, lại có thể nói ra như vậy! Nhưng trong lòng bọn hắn cũng hiểu được giống như Tư Đặc nói, dù sao tính cách Khang Tư bọn hắn hiểu rõ, mà Cách Nạp cùng Mã Đa lại càng kích động nói không ra lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Tư Đặc.
Tư Đặc sửa sang lại trang phục một chút, thần thái tự nhiên nói:
- Tốt lắm, không nên sững sờ, ta chuẩn bị đầu nhập vào Chân Thần giáo, trở thành một phần tử của Thánh kỵ sĩ đoàn, các ngươi ai muốn đi theo nào?
Chiêm Mỗ Tư cười cười:
- Ta chuẩn bị đầu nhập vào Khi Hồng quốc Vương hậu, hoan nghênh các vị đồng liêu cùng ta theo đuổi công danh bổng lộc, quyền lực và mỹ nữ.
Hai người này nói ra khiến cho các trưởng quan một lần nữa sững sờ, cho đến giờ phút này bọn họ mới hiểu được, hai Thiên tướng này chính thức dựa vào ai.
Cách Nạp lập tức tức giận nói:
- Không nghĩ tới các ngươi là người như vậy! Ta nhất định phải đi cứu Khang Tư đại nhân!
Mà Mã Đa thì hô:
- Ta sẽ ở lại thành Khai Nhất! Tâm huyết của Khang Tư đại nhân không thể rơi vào trong tay các ngươi! Bởi vì Khang Tư đại nhân chắc chắn sẽ quay trở lại!
Chiêm Mỗ Tư cùng Tư Đặc cười cười, không có lên tiếng, còn các trưởng quan thì lục tục chọn ra phe cánh cho mình, cơ hồ tất cả tín đồ của Chân Thần giáo đều hướng về phía Tư Đặc, mà những trưởng quan đam mê tiền tài quyền lực, thì đi về phía Chiêm Mỗ Tư.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận phân biệt đầu phục hai người Cách Nạp và Mã Đa.
Trong nháy mắt, quân của Khang Tư lập tức chia làm ba phe, đồng thời đứng song song nhau.
Tư Đặc hướng Chiêm Mỗ Tư cười nói:
- Xem ra, hai huynh đệ Cách Nạp, Mã Đa của chúng ta đối với Khang Tư đại nhân thật trung thành và tân tâm, hay là đưa tiễn bọn họ đi phụng bồi Khang Tư đại nhân đi?
Chiêm Mỗ Tư mỉm cười gật đầu nói:
- Cũng đang có ý này.
Lời này vừa nói xong, hai trưởng quan đầu nhập vào Cách Nạp cùng Mã Đa, lập tức đâm ngang một kích, khiến cho Cách Nạp, Mã Đa cùng với mấy người trung thành với Khang Tư còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị giết chết ngay đương trường.
- Xin lỗi, thời đại này, kẻ không thức thời rất dễ chết a.
Tư Đặc cảm thán một câu, đưa tay vuốt mặt cho Cách Nạp, Mã Đa, hai người khi chết đi ánh mắt vẫn còn hiện đầy vẻ không thể tin liền khép lại.
Chiêm Mỗ Tư ở một bên cười lạnh nói:
- Không cần cảm xúc nữa, nói một chút chúng ta phân chia như thế nào đi.
- Ha ha, đương nhiên là mỗi người một nửa, nếu không người nhiều người ít cũng không tốt đâu.
Tư Đặc cũng nở nụ cười. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Binh lính ở xa xa chứng kiến cấp trên của mình tán sát lẫn nhau, vẫn sững sờ như cũ.
Trong khi trưởng quan cao nhất Khang Tư bị bắt đi, lại gặp phải chuyện như vậy, bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực phân biệt, cũng không biết chính mình phải làm sao.
Dưới sự thương thảo vừa hữu nghị vừa đề phòng giữa Tư Đặc và Chiêm Mỗ Tư, toàn bộ binh lực cùng tài vật vốn thuộc quân đoàn Khang Tư, bị chia cắt không còn chút gì, bất quá mọi chuyện cũng không tốt đẹp như bọn họ tưởng.
Sau khi Tạc Lạp mang đi một lượng lớn kim tệ thì còn lại hơn mười vạn kim tệ, đã bị Y Đạt lấy đi, chỉ còn lại mười mấy vạn đam lương thực.
Tư Đặc mang đi hai vạn binh lính là tín đồ, mà Chiêm Mỗ Tư thì mang đi hơn một vạn binh lính khát vọng quyền lực và mù quáng, số còn lại thì tất cả đều mang theo binh khí rời khỏi quân đội, một lần nữa trở lại cuộc sống cường đạo gào thét núi rừng.
Những binh sĩ này tính cách cường đạo khó tiêu trừ, căn bản không để cho Chiêm Mỗ Tư cùng Tư Đặc có cơ hội phản ứng, cơ hồ ngay lúc tin tức Khang Tư bị bắt đem về thủ đô, liền lập tức bỏ chạy, khiến cho Chiêm Mỗ Tư cùng Tư Đặc có muốn bắt lại cũng không được.
Đến đây, kỳ tích mà quân đoàn Khang Tư lập nên liền chia năm xẻ bảy, trong đó sư đoàn thân binh tinh nhuệ, dưới sự thống lĩnh của Y Đạt, bị đại quân uy hiếp, hoàn toàn đầu phục vào quân của Cổ Lạp, thân phận nhị thiếu gia của Y Đạt chính thức được gia tộc Cổ Lạp thừa nhận, cũng thông báo ra toàn thiên hạ.
Mà Tư Đặc thì mang theo hai vạn binh lính là tín đồ, trở thành một quân đoàn mới thành lập của Thánh kỵ sĩ đoàn: Bộ binh quân đoàn, Tư Đặc trở thành Đại tướng quân Quân đoàn trưởng, nắm trong tay năm vạn binh lính tín đồ đã được chỉnh biên.
Trong ba người phản bội quân đoàn Khang Tư mà nói, không may mắn nhất, lại là Chiêm Mỗ Tư, vẫn chỉ là một Thiên tướng của phe Vương hậu mà thôi.
Về phần khu vực do quân đoàn Khang Tư mất thời gian hơn một năm trời khống chế, lại một lần nữa lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Những binh lính rời khỏi quân đoàn Khang Tư, không có đầu nhập vào bất cứ một phe cánh phản nghịch nào, sau khi không còn bị ai cai quản khống chế, lập tức khôi phục tính chất cường đạo, đem chính nơi mà trước kia mình bảo vệ, trở thành con mồi của mình.
Bất quá, thế lực này cũng hướng thế gian bày tỏ rõ sự khinh bỉ cùng cừu hận đối với công chúa, bọn họ cho rằng công chúa là một kẻ âm hiểm độc ác, căn bản không xứng đáng trở thành Vua của đất nước, dang vọng của công chúa liền trực tiếp rơi xuống đáy vực.
Sau khi tin tức truyền ra, các thế lực bên trong Khi Hồng Quốc đều vỗ tay vui mừng, riêng Ngả Lệ Ti thì mặt mày choáng váng.
- Tại sao có thể như vậy? Ta chỉ muốn để Khang Tư quay về giải thích một chút mà thôi! Tại sao lại trở nên như vậy?
Ngả Lệ Ti thần sắc lo âu, đi qua đi lại.
- Điện hạ, không phải ngài hạ lệnh áp giải Khang Tư đại nhân quay về thủ đô sao? Để Khang Tư đại nhân giải thích một chút sao? Lấy uy vọng của hắn, hẳn là có thể chỉnh đốn quân đội như cũ mà.
Y Ti Na cẩn thận nhắc nhở nói, bởi vì bên ngoài đồn rằng Khang Tư đã bị công chúa dồn vào chỗ chết, cho nên nàng mới thử dò xét như thế.
- Muội còn không rõ mệnh lệnh ban đầu ta hạ thế nào sao? Ta căn bản không có nói muốn bắt bớ hắn, hơn nữa sứ giả ta phái đi đến giờ cũng không quay trở lại, ta cũng không biết rốt cuộc bọn họ truyền mệnh lệnh như thế nào cả!
Ngả Lệ Ti khổ não nói.
Ngả Lệ Ti mặc dù hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Y Ti Na, cũng hiểu rõ vấn đề tại sao Y Ti Na không nói thẳng, chỉ là bây giờ Ngả Lệ Ti không thể đối với Y Ti Na cái gì cũng nói như trước nữa.
Có như vậy là bởi nguyên nhân: Thánh tử Chân Thần giáo Đa Nhĩ Mã, sau khi chỉnh biên bốn vạn binh lính thuộc quân đoàn Khang Tư, chẳng những không đem quân lính giao cho nàng, ngược lại tự tiến hành hợp nhất tín đồ, tạo thành một quân đoàn thống nhất có tới năm vạn người, cũng hoàn toàn tiếp nhận việc thủ thành và trị an của thủ đô.
Càng kỳ quái hơn chính là, Chân Thần giáo lấy biên chế tông giáo, hoàn toàn thay thế các khu hành chính nắm quyền khống chế vương cung, khi nàng kháng nghị, thì lại lấy cớ là vì tín đồ!
Bây giờ, chính nàng chỉ có gần ba nghìn cấm vệ quân do Tạc Lạp thống lĩnh, nếu hạ lệnh rời vương cung đi sẽ ngay lập tức bị phế, có thể nói, Thánh kỵ sĩ đoàn so với Cổ Lạp lại càng hoàn toàn triệt tiêu mọi quyền lực của nàng.
Ngả Lệ Ti không phải kẻ đần, từ việc quân lính của Tạc Lạp dễ dàng bị tước vũ khí rồi biên chỉnh lại, quân đoàn Khang Tư dễ dàng bị chia năm xẻ bảy, thủ đô cứ như vậy bị người tiếp thu mọi mặt, Ngả Lệ Ti hiểu rõ trong những chuyện đó Chân Thần giáo đã phí không biết bao nhiêu khí lực rồi.
Nàng không nghĩ tới, Chân Thần giáo lại có thể có dã tâm lớn như thế, bản thân là thế lực tôn giáo, lại có thể cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực của thế tục! Có lẽ, ngay từ lúc Giáo hoàng hướng phụ vương thỉnh cầu thành lập Thánh kỵ sĩ đoàn để bảo vệ cho giáo đình, cũng đã bắt đầu tiến hành cái kế hoạch này?
Mà Ngả Lệ Ti có ý nghĩ như vậy, đối với Y Ti Na bây giờ tuyệt đối là lòng mang oán hận.
Nàng không tin Y Ti Na thân là một Thánh nữ Chân Thần giáo, đối với kế hoạch của giáo đình lại hoàn toàn không biết gì cả, nếu nói Y Ti Na biết kế hoạch này, lại còn có thể đối mặt với chính mình giống như trước, sao không khiến Ngả Lệ Ti oán hận?
Hiện tại nàng đối với bất luận kẻ nào cũng cẩn thận đề phòng, nàng không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai một lần nữa, chỉ có thể lẳng lặng tích trữ lực lượng, chờ đợi thời cơ.
Về chuyện của Khang Tư? Xin lỗi, nàng bây giờ không có tâm tình đi quan tâm một người đã không còn quan trọng như vậy.
Hàn huyên vài câu bằng mặt mà chẳng bằng lòng, Ngả Lệ Ti liền đuổi Y Ti Na đi, nàng chẳng còn muốn nói chuyện với một kẻ dối trá về bất cứ phương diện nào.
Nhưng lúc Ngả Lệ Ti tự hỏi làm thế nào để tích trữ lực lượng, lại khiến cho nàng hai mắt thất thần ngồi ngẩn ngơ nhìn tin tức cứ lục tục truyền vào.
Vương hậu dưới sự ủng hộ của hơn mười vạn quân đội dưới quyền, lấy ba trăm vạn kilômét vuông làm cơ sở, tự phong làm Khi Hồng Quốc nữ vương, Tử Tâm Quốc là nước đầu tiên phái sứ giả tới, thừa nhận địa vị của nàng.
Cổ Lạp cầm giữ mười vạn binh, lấy thành Duy Nhĩ Đặc làm trung tâm, trên một trăm vạn kilômét vuông làm địa bàn, tuyên bố tự phong làm Đại công tước, thoát ly khỏi Khi Hồng Quốc, thành lập Công quốc (DG: là một lãnh địa riêng do một Công tước làm chủ, hay một khu tự trị vậy).
Có hai tấm gương đi trước này, những tướng quân còn lại nắm giữ trọng binh, đều tách ra chiếm cứ một phương, không phải tự xưng làm vua thì cũng là tự lập thành Công quốc.
Còn về phần hơn trăm vạn kilômet vuông nơi biên giới chưa được thu phục, thì càng không cần phải nói, có ba bốn con mèo nhỏ, cũng có dũng khí nhảy ra xưng vương, tại nơi này căn bản là vua chúa nhiều như chuột.
Trong lúc nhất thời, Khi Hồng Quốc bị phân rã thành mười mấy chính quyền lớn nhỏ.
Mà khiến cho người ta cảm thấy châm chọc nhất chính là, người kế thừa vương thất duy nhất của Khi Hồng Quốc là Ngả Lệ Ti công chúa, vẫn như cũ duy trì danh hiệu công chúa, chẳng những không có xưng vương, lại càng không có bất cứ hành động khiển trách nào, điều này khiến cho dân chúng vốn không hiểu rõ sự tình thực sự thất vọng.
Đến giờ phút này, Khi Hồng Quốc công chúa hoàn toàn trở thành một nhân vật dường như không tồn tại.

/353

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status