Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 2 - Hắc Mộc Nhai

/71


Đợi đến khi Đan Vô Ngân tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trên chiếc giường tràn ngập hơi thở cổ kính, Đan gia là thư hương thế gia, những thứ như màn che tơ lụa, bàn gỗ điêu khắc tự nhiên đều không xa lạ gì, thế nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng. Mình bị làm sao? Chẳng lẽ là về nhà rồi? Thế nhưng, căn phòng này hình như không phải trong nhà mình.

Giữa lúc Đan Vô Ngân vẫn đang nghi hoặc, cửa phòng đã bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc theo lối nha hoàn cổ điển bưng chậu nước đi đến, thấy Đan Vô Ngân tỉnh lại nàng hết sức cao hứng.

“Đan đại ca, ngươi rốt cục tỉnh.”

“Nơi này là?” Đan Vô Ngân có một chút ngơ ngẩn hỏi.

“Đan đại ca, ta là Phân Phân nha, ngươi không nhớ rõ ta?” Tiểu cô nương nguyên bản còn đang cao hứng thiếu chút nữa khóc lên.

“Ngươi tên là Phân Phân sao? Đừng khóc đừng khóc, ta khả năng có điểm mơ hồ, ngủ thêm một chút nói không chừng có thể nhớ ra.” Tiểu cô nương tên Phân Phân này lớn lên có nét rất giống Vô Ngần khiến cho trong lòng Đan Vô Ngân tự nhiên có mấy phần nhường nhịn.

“Vậy Đan đại ca, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ngươi nhất định phải nhớ lại ta lai nha.” Bị khí chất ôn hòa trên người Đan Vô Ngân ảnh hưởng, Phân Phân cũng bình tĩnh lại.

Thấy Phân Phân đi ra ngoài, Đan Vô Ngân đau đầu ngã xuống giường, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vô Ngần và Vô Tích đã làm cái gì?

Y phục trên người bị mồ hôi thấm ướt rất khó chịu, Đan Vô Ngân có chút khiết phích1 nên quyết định thay quần áo trước rồi hẵng suy nghĩ tiếp. Cũng may nhà hắn là thư hương thế gia, trong thói quen sinh hoạt hằng ngày vẫn còn giữ lại nhiều nhiều nề nếp cũ, cho nên đối với những … thứ đồ cổ điển cũng không xa lạ gì, bằng không rất có thể liền đến ngay cả việc thay quần áo cũng không thể tự làm.

Đem áo ngoài cởi ra, hắn hốt nhiên cảm giác được trước ngực có vật gì đó hơi cộm, vừa lấy ra nhìn hóa ra là một mảnh khăn tay được gấp rất chỉnh tề.

Đan Vô Ngân nhíu mày có chút nghi hoặc thầm nghĩ, lúc nãy khi cởi ngoại y, hắn thấy trên cổ tay phải có một cái bớt hình lông vũ mờ nhạt nên đã yên tâm khối thân thể này vốn là chính mình, thế nhưng chính mình lại không có thói quen mang theo khăn tay.

Mở khăn ra xem, trên nền khăn trắng có thêm rất nhiều chữ nhỏ, có chữ viết của Vô Ngần và Vô Tích, còn có một loại bút tích xa lạ.

Anh hai:

Khi anh nhìn thấy khăn tay này thì chắc hẳn chúng ta đã không còn ở cùng một thế giới.

Với sự thông tuệ của anh hai khẳng định đã biết trớ chú Đan gia đang chịu, thế nhưng anh hai vì chúng ta nên cứ một mực yên lặng chịu đựng. Hiện tại, rốt cục có một cách có thể giải trừ trớ chú trên người anh.

Đạo trưởng nguyện ý vì anh cải biến mệnh cách, có thể cho anh ở một cái thế giới khác tìm được hạnh phúc của mình, cái giá phải trả chính là “Vô hậu”.

Anh hai không cần vì thế mà lo lắng, từ mấy trăm năm trước hương hỏa của Đan gia đã nên kết thúc, phụ thân trước khi lâm chung đã cố ý phân phó chỉ cần anh hai hạnh phúc thì dù bỏ ra bất kỳ giá nào đều là xứng đáng, dù sao anh hai đã giúp Đan gia kéo dài sáu đời hương hỏa không phải sao?

Bút tích xa lạ chính là do đạo sĩ kia viết đến.

Đan gia tiểu tử:

Lão phu là đồ tôn của gã đạo sĩ quái gỡ kia, năm đó sư tổ bởi vì thân chịu trọng thương nên cho dù đem hết toàn lực cũng vô pháp hoàn toàn tiêu trừ trớ chú kia. Sư tổ đã vì vậy mà băn khoăn rất lâu, cũng cảm thấy mình rất có lỗi với người phải chịu trớ chú ấy.

Sau đó sư tổ cứ luôn bế quan tu luyện, nhưng thủy chung vẫn không có năng lực tiêu trừ trớ chú trên người ngươi, vì thế trước khi quy thiên người đã đặc biệt căn dặn các môn hạ đệ tử khi đến lúc nhất định phải đem hết toàn lực giúp đỡ ngươi.

Hôm nay, lão phu tính cho ngươi một quẻ, phát hiện hiệu lực của trớ chú kia chỉ khi ngươi không còn trên thế giới này mới có thể biến mất, vừa lúc ở thế giới kia có kẻ tương hợp cùng số mạng của ngươi. Thế nên sau khi nhận được sự chấp thuận của hai đứa nhóc kia, ta quyết định đưa ngươi đến dị giới, nơi đó vốn là một thế giới song song dựa trên một quyển sách có tên là Tiếu ngạo giang hồ.

Ngươi sau khi đến thế giới kia sẽ có thân phận là tiểu quản gia của một bang phái giang hồ gọi là “Nhật Nguyệt thần giáo”, bởi phụ thân của thân thể đó vì giáo hiến thân nên giáo chủ đã sai người đón ngươi đến tổng đàn, do vậy ở nơi này không có người nhận thức được chủ nhân thật sự của thân thể này, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm..

Vì để cho ngươi có kỹ năng bảo mệnh, lão phu mang một môn công pháp2 trước đây vô ý lấy được viết trên mặt trái khăn tay, mong ngươi cần cù tu luyện.

Chuyện khác: Ở cái thế giới kia, ngươi không có bất kỳ vướng bận gì, cho nên vô luận chuyện gì ngươi đều có thể tùy tâm làm.

Nhìn xong thư, Đan Vô Ngân cười khổ lắc đầu, thật là hai hài tử làm cho người ta đau lòng nha, tội gì!…

Hắn xác thực đã sớm biết chuyện trớ chú trên người, lúc đó hắn quyết định chỉ cần chiếu cố thật tốt đệ muội là tốt rồi, hiện tại...

Mà thôi, mà thôi, Vô Ngần và Vô Tích cũng đã trưởng thành, mình cứ ở tại thế giới này tiêu dao một đời thì cũng sao đâu? Nếu như vận khí tốt, gặp được người trong định mệnh, có them một người làm bạn bên cạnh cũng là chuyện không tệ.

Suy nghĩ thong suốt xong, Đan Vô Ngần bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu cái công pháp kia. Nếu thật như lời đạo trưởng nói đây là thế giới Tiếu ngạo giang hồ, chính mình lại ở Hắc Mộc Nhai, nếu trên người không có võ công hữu dụng, sợ rằng đến lúc câu chuyện vào cao trào hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù không sợ chết, cũng không đại biểu là mình muốn chết.

Cũng may trong nhà trước kia có một ít công pháp chuyên dùng để tu thân dưỡng tính, chính mình cũng đã có căn cơ nhất định, bằng không hơn hai mươi tuổi mới tu luyện sợ rằng ngay cả một tên tiểu lâu la cũng không thể sánh bằng.

Giữa lúc Đan Vô Ngần chăm chú nghiên cứu công pháp, Phân Phân gõ cửa bước vào.

“Đan đại ca, giáo chủ phái người tới thăm!” Tiểu cô nương hưng phấn đến mặt đỏ rần.

“Phân Phân, ngươi đừng vội, ta lập tức đi ra.” Đan Vô Ngân đã biết Phân Phân chính là nha hoàn cận thân mà giáo chủ – cũng chính là Đông Phương Bất Bại – an bài cho mình ngay khi vừa đến Hắc Mộc Nhai. Ngày tháng sống chung cũng không lâu lắm, nhưng xem ra nàng thực sự rất quan tâm mình. Hơn nữa nàng cùng tiểu muội nhà mình lớn lên có vài phần tương tự, vì thế chính mình đối với nàng lại càng thêm ôn hoà có dư.

“Dạ, Đan đại ca, ngươi nhanh lên một chút!”

Sauk hi mặc quần áo tử tế bước ra, người đến truyền lời chính là gã sai vặt bên cạnh giáo chủ, thấy Đan Vô Ngân xuất hiện liền nở nụ cười cầu tài muốn làm tốt quan hệ.

“Ây, Đan tổng quản! Chúc mừng ngươi!”

Đan Vô Ngân ôm quyền đáp lễ, “Tiểu ca khách sáo rồi, không biết có chuyện gì vui?”

“Đan tổng quản, giáo chủ bổ nhiệm ngươi trở thành thiếp thân tổng quản, chủ quản sinh hoạt hằng ngày của giáo và sự vụ lớn nhỏ trong nội viện. Đại tổng quản có phân phó muốn ngươi ngày mai đến nơi ở lão nhân gia một chút, lão nhân gia sẽ cho ngươi biết thói quen của giáo chủ.” A, hắn đã hiểu, nói trắng ra chính là thiếp thân bảo mẫu.

“Đa tạ tiểu ca rồi, Phân Phân.” Phân Phân tuy rằng đơn thuần, nhưng tốt xấu từ nhỏ đã lớn lên ở Hắc Mộc Nhai nên cũng không ngu ngốc, vội vàng lấy ra một ít bạc vụn đưa cho gã sai vặt.

“Tiểu ca, một chút tâm ý gởi các huynh đệ uống rượu a.” Gã sai vặt thấy Đan Vô Ngân lên chức nhưng thái độ đối với một tiểu lâu la như gã vẫn tốt đến thế liền không khỏi sinh lòng kính nể, cũng không làm bộ, nhanh chóng nhận tiền rồi chắp tay cám ơn.

Phân Phân kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng: “Đan đại ca, sau này huynh sẽ là tổng quản rồi a! Thật lợi hại!”

Sủng ái xoa xoa đầu Phân Phân, Đan Vô Ngân báo cho nàng biết: “Phân Phân, đại ca sau này có khả năng phải dời đến ở trắc viện của giáo chủ, đến lúc đó muội cũng không thể cứ ăn nói lung tung như vậy, nếu không đại ca cũng không bảo vệ được muội.”

Môi Phân Phân chợt trắng, “Dạ, đại ca, Phân Phân đã hiểu.”

Cả ngày hôm đó, Đan Vô Ngân đều đang nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể giữ được tánh mạng, đồng thời cũng phải không khiến người chú ý. Mình không có khả năng vĩnh viễn ở Hắc Mộc Nhai này, Vô Ngần và Vô Tích còn có đạo trưởng bỏ ra đại giới lớn như vậy mới có thể đưa mình đến đây, nếu không thành tâm đi cảm nhận thế giới này một lần, thuận tiên cũng phải đi tìm người trong số mệnh kia thì thật sự rất có lỗi với bọn họ.

Ngày hôm sau, sau khi Đan Vô Ngân thu thập xong liền theo gã sai vặt dẫn đường đi tới chỗ của Đại tổng quản.

Đại tổng quản từ khi giáo chủ còn là một Hương chủ nho nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Y, đến bây giờ lão đã thành một lão già tóc bạc, còn thiếu niên Hương chủ khi xưa giờ đã bình bộ thanh vân leo lên ngôi vị giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cao cao tại thương. Khi Đan Vô Ngân đến nơi, lão đang bắt đầu giao phó với trù nương3 chuẩn bị thức ăn trong ngày cho giáo chủ.

Thấy Đan Vô Ngân tới, tổng quản hơi gật đầu biểu thị phát hiện sự hiện hữu của hắn, sau đó liền trực tiếp bỏ qua mà tiếp tục nói chuyện cùng trù nương.

Đan Vô Ngân từ nhỏ đã là hảo hài tử một lòng tôn kính trưởng bối, bản thân hắn cá tính cũng là thiên hướng ôn hòa, vì thế bị Đại tổng quản đối đãi như vậy thì một điểm tức giận cũng không có, hắn chỉ mỉm cười đứng ở nơi đó nghe Đại tổng quản cùng trù nương đối thoại.

Khoảng chừng qua hơn nửa canh giờ Đại tổng quản mới nói: “Được rồi, giáo chủ cũng sắp rời giường, ngươi nhanh đi về chuẩn bị đi.”

Đợi trù nương ly khai, Đại tổng quản mới xoay người nhìn Đan Vô Ngân vẫn còn đang giữ nguyên nét mỉm cười, “Ngươi chính là Đan Vô Ngân?”

“Đúng vậy, Đại tổng quản.” Đan Vô Ngân cung kính trả lời.

Hơi tán thưởng gật đầu, “Ừ, tiểu tử giỏi, Đan Hoành sinh được một đứa con trai ngoan.” Sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói, “Ngồi đi.”

Đan Vô Ngân sửng sốt một chút mới hiểu được Đan Hoành là phụ thân của mình ở thế giới này. Lại nghĩ đến cha mình và đệ đệ muội muội, vùng xung quanh lông mày liền dẫn theo đôi chút ảm đạm.

Đại tổng quản theo Đông Phương Bất Bại trải qua mưa gió vài thập niên, sao có thể nhìn không ra tâm tình của Đan Vô Ngân chuyển biến, chẳng qua là lão tưởng rằng Đan Vô Ngân đang nhớ lại phụ thân vừa qua đời nên có chút cảm khái mà thôi.

“Đương sơ, quan hệ của Đan Hoành cùng lão cũng khá thân thiết, trước khi lâm chung hắn đã phó thác nhi tử cho ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Ta trước sẽ an bài đến bên người giáo chủ, dựa vào mấy phần mặt mũi của lão phu cùng với gởi gắm của cha ngươi, chỉ cần ngươi không quá phận giáo chủ hẳn sẽ không làm khó ngươi.”

Nghe qua lời nói của Đại tổng quản, Đan Vô Ngân mới biết được Đan Hoành trước khi lâm chung đã vì mình an bày tốt đường đi, khiến hắn đối với người phụ thân xa lạ kia có thêm vài phần cảm kích.

Hắn khẽ khom người nói, “Vô Ngân nhất định không phụ kỳ vọng của phụ thân và Đại tổng quản.”

Đại tổng quản đối với biểu hiện của Đan Vô Ngân rất hài lòng, lão cẩn thân căn dặn hắn thói quen sinh hoạt, yêu thích và kiêng kỵ của giáo chủ cùng bảy vị phu nhân nơi hậu viện, sau khi hai người nói xong cũng đã đến buổi trưa.

“Thôi, ngươi đi xuống đi, ngày mai ta sẽ đem ngươi đến chỗ giáo chủ. Sau khi trở về, suy nghĩ thật kỹ những lời hôm nay ta nói, nghìn vạn lần không nên phạm vào kiêng kỵ của giáo chủ.”

Về đến phòng, trong long Đan Vô Ngân chợt có chút bàng hoàng.

Cho dù là người trấn tĩnh như thế nào, đột nhiên phải đi tới một thế giới xa lạ như vậy, trong long hiển nhiên luôn có chút không nỡ. Suốt này hôm qua và cả sang hôm nay, hắn vẫn luôn vội vội vàng vàng thích nghi với cuộc sống mới, cảm giác tiếc nuối không nỡ kia cũng liền bị bỏ quên, nhưng bây giờ khi có chút thời gian rảnh rỗi, những vướng bận kia lại lũ lượt quay về.

Cũng may, tính tình Đan Vô Ngân vốn đạm nhiên thái độ làm người lại là có đủ cứng mềm, nên rất nhanh thì đã khắc phục xong những cảm xúc tiêu cực kia mà dốc lòng lo lắng cho cuộc sống sau này.

Trong khoảng thời gian ngắn, khẳng định mình sẽ không có khả năng ly khai Hắc Mộc Nhai, ít nhất thân phận bây giờ có thể bảo đảm sự an toàn, nếu muốn rời đi hẳn là nên đợi cho võ công của mình cao lên một ít rồi hẵng tính.

Về phần công việc sau này của mình phải phục vụ Đông Phương Bất Bại, bản thân Đan Vô Ngân lại không có cảm giác gì. Hắn biết về người này cũng là nhờ Vô Tích, lúc Vô Tích còn nhỏ có một đoạn thời gian sau khi đọc《 Tiếu ngạo giang hồ 》của Kim Dung thì có một đoạn thời gian tâm tình xuống rất thấp, sau khi hắn dò hỏi rất lâu câu mới nói rằng trong quyển sách kia có một nhân vật cậu rất thích là Đông Phương Bất Bại, mà người này sau lại phải chết, hình như bị tiền nhiệm giáo chủ và một nhân vật khác tên Lệnh Hồ Xung liên thủ giết đi?

Sau đó Vô Ngần cũng đọc quyển sách kia, kết quả khóc đến hoa rơi nước chảy, nói cái gì Đông Phương Bất Bại tự cung để luyện võ, sau đó lại yêu lầm một kẻ phụ lòng, cuối cùng lại bởi kẻ phụ bạc đó mà chết.

Vì để cho mình có thêm một chút cảm ngộ rang buộc với thế giới này, Đan Vô Ngân quyết định lựa chọn một mục tiêu phấn đấu, mà Đông Phương Bất Bại bị Đan Vô Tích và Đan Vô Ngần cùng nhau yêu thích đã quang vinh trúng cử, không có biện pháp, ai bảo Đan Vô Ngân vốn là một vị ca ca mắc chứng đệ khống, muội khống4 cực nặng đâu.

Kết quả là, Đan Vô Ngân đã định ra mục tiêu thứ nhất khi đến thế giới này—— chiếu cố tốt cho Đông Phương Bất Bại.

——————————

1/ Khiết phích: bệnh thích sạch sẽ.

2/ Công pháp: nội công tâm pháp thường thấy trong truyện võ hiệp, nhưng chắc kèm theo luôn cả cách thức vận dụng và chi tiết luyện tập. Tóm lại tâm pháp là cho dân pro, còn công pháp thích hợp cho người mới nhập môn.

3/ Trù nương: Nữ đầu bếp, người chuyên trách nấu ăn.

4/ Đệ khống, muội khống: là một loại bệnh hay gặp trong văn chương của TQ, thường có cấu tạo theo kiểu x khống. Ý chính vẫn là yêu thương một thân nhân nào quá đến mức tính cách có chút vặn vẹo, luôn xem ý nguyện sở thích của người kia là số 1. Điển hình cho tính cách trung khuyển

/71

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status