"Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì ăn chút gì đó đi."
Đinh Kiều An chớp mắt, người này là ai?
"Vú Mạc?"
Vú Mạc kịp thời phản ứng lại, ngón tay chỉ vào Ninh Thiên Tâm nói: "Cô Đinh, đây là mẹ của Nhị gia."
Nhị gia? Sở Thần Hy? Mẹ của Sở Thần Hy? Dường như có một tiếng sấm đang vang lên trong đầu Đinh Kiều An, cô nhanh chóng bật dậy, ngồi ở trên đầu giường, cảm thấy mình giống như con dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng, tay chân cũng luống cuống không biết nên làm thế nào.
Ninh Thiên Tâm mỉm cười: "Đừng căng thẳng, mẹ chỉ tò mò không biết con trai mẹ lặng lẽ đi lấy giấy đăng kí kết hôn với ai thôi."
Đinh Kiều An không nói gì, sao cô có thể không căng thẳng được, hơn nữa lời này còn giống như đang chất vấn? Đúng, chính là chất vấn.
"Con, con, cái này, không phải." Đinh Kiều An nói năng lộn xộn, từ trước tới nay cô cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Ai ngờ đột nhiên Ninh Thiên Tâm lại che mặt, tủi thân hỏi vú Mạc: "Vú Mạc, tôi kinh khủng vậy sao?"
Vú Mạc còn chưa trả lời thì Đinh Kiều An đã vội vàng đáp: "Sao có thể chứ?"
"Thế sao con lại bị dọa sợ thành ra như vậy? Yên tâm, mẹ không phải là người mẹ chồng xấu đâu."
Nhìn Ninh Thiên Tâm nở nụ cười dịu dàng thì Đinh Kiều An cũng cảm thấy hơi nhẹ nhõm một chút, có lẽ bà ấy là một người mẹ chồng tốt.
"Con quen con trai mẹ bao lâu rồi?"
Chết tiệt, Đinh Kiều An hận không thể thu hồi lời vừa nói rồi liên tục đánh vào mặt mình đến đau thì thôi.
"Khoảng một tuần." Đúng vậy, Đinh Kiều An và Sở Thần Hy mới biết nhau hơn một tuần, cô bị nhà họ Đinh đuổi ra khỏi nhà cũng lâu như vậy rồi nhưng hình như vẫn không có ai đến tìm cô, Đinh Kiều An hơi cau mày, bây giờ cô mới nhớ ra hôm nay mình có hẹn với Đinh Y Y.
"Một tuần? Đại Sở cũng thật là, cưới đột ngột như thế mà cũng không nói cho mẹ." Ninh Thiên Tâm hơi khổ sở, đột nhiên đứa con trai bảo bối mình nuôi suốt hai mươi tám năm lại bị một người phụ nữ xa lạ cướp đi.
Đinh Kiều An cẩn thận nhìn Ninh Thiên Tâm, hình như sắc mặt đối phương trở nên rất tệ, chẳng lẽ bà ấy thật sự là một người mẹ chồng xấu?
24:
Kể từ sau khi Đinh Kiều An có nhận thức rằng Ninh Thiên Tâm là một bà mẹ chồng quái đản, cho dù nói chuyện hay làm bất cứ việc gì thì dây thần kinh của cô cũng căng như dây đàn, sợ sẽ khiến bà không vui.
Khi biết rằng Sở Thần Hy chính là người đêm hôm đó, Đinh Kiều An muốn tiếp tục sống, Sở Thần Hy rất tốt, đó là điều không cần nghi ngờ, vậy nên ở trước mặt Ninh Thiên Tâm, cô phải làm một người con dâu ngoan ngoãn.
Hạ sốt rồi tất nhiên không cần ở lại bệnh viện nữa.
“Lam Lam à, con muốn đi gặp Đinh Y Y đúng không? Mẹ bảo tài xế đưa con đi.”
Đinh Kiều An gật đầu: “Vâng.”
Nhưng không hiểu tại sao đã đến nơi rồi mà Ninh Thiên Tâm vẫn chưa có ý định rời khỏi, Đinh Kiều An muốn nói lại thôi, chỉ có thể cứ vậy mà đi gặp Đinh Y Y. Cả quãng đường cô nghĩ mãi phải giải thích với Y Y việc tại sao cô đến đây và cả việc cô đã kết hôn rồi nữa.
“Lam Lam à, mẹ đi vào nhà vệ sinh một chút nhé.”
Vừa đến cửa phòng riêng, nghe thấy mẹ chồng trẻ nói như vậy Đinh Kiều An thở ra một hơi, cô mở cửa đi vào trong, bên trong phòng riêng không chỉ có Đinh Y Y mà còn có cả Viên Tiểu Phi.
Hôm nay Đinh Y Y ăn mặc lộng lẫy, khi cô ấy nhìn thấy cô rõ ràng có hơi ngẩn người ra, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đứng dậy nét mặt vui mừng: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Trái với Đinh Y Y, Viên Tiểu Phi đen mặt, kéo Đinh Y Y đang đi về phía cô kia lại: “Sao mày lại ở đây?”
Đinh Kiều An hơi nhíu mày: “Tôi còn đang muốn hỏi sao bà lại ở đây?”
Sở Thần Hy đã nói rõ ràng rằng chỉ một mình Đinh Y Y đến mà thôi.
“Mẹ và chị hai người đừng cãi nhau nữa.” Đinh Y Y không chịu nổi bầu không khí như vậy nên muốn đứng ra can ngăn nhưng lại bị Viên Tiểu Phi trừng mắt nhìn lại.
“Sao nào? Bây giờ lại xuất hiện trước mặt tao muốn xin tao cho mày quay về à? Hứ, nằm mơ.”
Những câu nói châm chọc của Viên Tiểu Phi làm Đinh Kiều An nghe xong cảm thấy buồn cười cực kì, cô liếc mắt nhìn bà ta: “Bây giờ bà có cầu xin tôi về tôi cũng không về, bà đừng quên ban đầu chính các người đuổi tôi đi.”
Viên Tiểu Phi liếc nhìn Đinh Kiều An một vòng, bà ta còn sờ vào bộ đồ cô đang mặc.
/446
|