Giáo Chủ Đại Nhân Giết Trăm Lần Không Chết

Chương 4 - Nhị Tử (2)

/14


Phạm Đoàn Đoàn đến Vân Thanh Phong, phát hiện trên võ đài, ngoại trừ sư phụ Đan Trường Muộn, còn có sư nương Tư Mã Nhị.

Ta [rắc---] không phải chứ, chơi nghiêm túc luôn sao tới tận hai người giám sát khó tính?

Còn nằm trong tình huống không mua được <>.

“Sư muội.” Chẳng biết Ngũ Thi Hùng xuất hiện từ nơi nào, chen chân ở giữa sư nương và sư phụ, trở thành người thứ ba.

Người yêu rượu như ngũ sư huynh lúc này trên người không chút mùi rượu, hoàn toàn tỉnh táo, quần áo chỉnh tề chân tay thẳng tắp, bởi vì thân thể hắn gầy yếu nên cả người toát ra vẻ nho ngã.

Nhưng bởi vì Ngũ Thi Hùng thường hay say rượu, cho nên đôi mắt hắn mờ nhạt, càng tôn lên vẻ hào hoa phong nhã. Vừa nhìn thấy, lập tức có cảm giác hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Tuy nhiên có Ngũ Thi Hùng đứng ở nơi này, Phạm Đoàn Đoàn cảm thấy vô cùng yên tâm.

Thông thường khi Đan Trường Muộn kiểm tra võ công của đồ đệ đều là đơn khảo, hiện tại có Ngũ Thi Hùng ở đây, như thế thì Đan Trường Muộn gọi Phạm Đoàn Đoàn đến không phải định kiểm tra võ công của nàng rồi.

Không kiểm tra võ công thì sợ cái chim gì a!

Phạm Đoàn Đoàn lập tức tiến lên hỏi: “Sư phụ, người tìm đồ đệ… là có chuyện gì sao…?”

“Cái đồ trẻ con, không tiền đồ!” Đan Trường Muộn mắng một câu, nhưng không phải mắng Phạm Đoàn Đoàn, mà là Ngũ Thi Hùng.

Phạm Đoàn Đoàn nghe xong, ánh mắt đồng tình nhìn sang Ngũ Thi Hùng, nhỏ giọng thân thiết hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh phạm lỗi gì sao?”

Nàng kéo góc áo của Ngũ Thi Hùng, cực kì giống như con mèo nhỏ.

Ngũ Thi Hùng há miệng muốn nói chuyện, Phạm Đoàn Đoàn liền xoay người, rất nhanh nghiêm mặt với Đan Trường Muộn, nói: “Ngũ sư huynh phạm phải sai lầm, cần phải phạt thật nặng, tội ác tày trời, tội sống có thể miễn tội chết khó tha, sư phụ con ủng hộ người.”

Sư phụ Đan Trường Muộn rất ít khi chửi người, một khi đã mắng tất nhiên là có đại sự. Cho nên Phạm Đoàn Đoàn nói một hơi xong không cần biết đầu đuôi, hơn nữa không chút do dự lui về phía sau vài bước, phân rõ giới hạn với Ngũ Thi Hùng: “Sư phụ, đệ tử trong sạch, ngũ sư huynh làm gì cũng không liên quan đến con.”

Đan Trường Muộn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Phạm Đoàn Đoàn.

Đan Trường Muộn hừ thêm một tiếng, tiếp tục mắng Ngũ Thi Hùng phạm phải tội gì.

Trước đó vài ngày, Đan Trường Muộn để cho Ngũ Thi Hùng phụ trách liên lạc với bên ngoài phái Nga Mi – chính là thu truyền tin tức.

Ngũ Thi Hùng thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thời điểm hắn thả bồ câu đã uống rượu, vì vậy mơ mơ màng màng tất cả thư tín đều gửi sai!

Phu nhân chưởng môn phái Thanh Thành Dư Giang Hà bỏ trốn theo trai, Dư chưởng môn buồn bực không vực dậy được, nên Đan Trường Muộn vết thư an ủi Dư chưởng môn, Ngũ Thi Hùng lại gửi thư chúc mừng hôn lễ của chường môn phái Không Động cho Dư Giang Hà.

Ngày ấy, chưởng môn Dư Giang Hà nhớ tới phu nhân bỏ nhà ra đi, khóc lóc nức nở, vang vọng khắp núi Thanh Thành. Chợt thấy bồ câu đưa tin của phái Nga Mi tới, thầm nghĩ còn có lão bằng hữu Đan Trường Muộn a, chỉ có mỗi Đan Trường Muộn an ủi hắn, hoạn nạn mới thấy chân tình.

Dư Giang Hà vội vàng mở thư ra coi, thấy bên trong là một bộ câu đối. Dư Giang Hà mở câu đối ra xem, đọc thấy chữ vàng chúc mừng cực to:

Động phòng phương hiển chân nam nhân, hữu thê tài thị đại trượng phu.

Hoàng phi: Chúc mừng hôn lễ.

Phái Thanh Thành từ đây tuyệt giao với Nga Mi.

Mà cùng lúc đó, lá thư an ủi Đan Trường Muộn gửi cho Dư Giang Hà, lại gửi tới hôn lễ của chưởng môn phái Không Động, đôi vợ chồng mới cưới mở thơ chúc mừng của Đan Trường Muộn ra xem, thấy bên trong có hai dòng chữ rồng bay phượng múa, chữ viết cực kì tiêu sái:

Lão bà là rắm, không bằng huynh đệ. Thê tử như y phục, bằng hữu như tay chân.

Thê tử chưởng môn phái Không Động cầm thư chúc mừng đập lên mặt chưởng môn phái Không Động, cởi bỏ hỷ phục, nghênh ngang bỏ đi, không quay về nữa.

Phái Không Động trở mặt với phái Nga Mi.

“Ừm ừm.” Phạm Đoàn Đoàn ở bên cạnh vừa nghe sư phụ nói vừa gật đầu, cảm thấy cực kì không thú vị --- nghe chuyện này chi bằng đi dạy đồ đệ, nếu không tới Vân Thanh Phong là có cơ hội kiếm thêm bạc rồi.

“Cho nên vi sư quyết định chuyến này ngươi đi cùng Thi Hùng đi.”

“Gì?” Phạm Đoàn Đoàn luống cuống la lớn một tiếng: Chẳng lẽ hồi nãy nàng đã bỏ qua cái gì sao?

Quả thực hồi nãy nàng có bỏ qua một chuyện: Tư Mã sư nương vốn định gửi một cái bọc tới kinh thành nhưng Ngũ Thi Hùng lại gửi nhầm tới chỗ Đại Liêu.

Trong cái bọc đó có 30 hộp tuyết chi hương cao (*kem trắng dưỡng da) của Nga Mi.

Tư Mã Nhị nổi danh trên báo <> của giang hồ là một văn tài, trên <> có chuyên mục <>, chuyên môn chỉ dạy nhóm nữ nhân giang hồ cách dưỡng da.

Trong đó có một câu được chúng nữ ủng hộ và trở thành câu kinh điển: Làm nữ nhân, quá bốn mươi, nhất định phải có một hộp tuyết chi hương cao của Nga Mi. Nga Mi tuyết chi hương cao, ngươi nhất định phải có.

Mặc dù làm ra Nga Mi tuyết chi hương cao nhưng năm nay Tư Mã Nhị chỉ mới 38 tuổi.

Tháng trước, Tư Mã Nhị theo thường lệ đưa 30 hộp Nga Mi tuyết chi hương cao cho Ngũ Thi Hùng, để hắn gửi tới Ấn Xã <> ở kinh thành, làm lễ vật cho người đọc thấy hứng thú.

Trùng hợp ngày hôm đó Đan Trường Muộn nhận được thư của quốc sư Liêu quốc, lệnh cho Đan Trường Muộn trong vòng ba ngày phải giao ra Ỷ Thiên Kiếm bảo vật phái Nga Mi. Đan Trường Muộn nổi giận đùng đùng, lúc ấy đưa cho Ngũ Thi Hùng một cái bao, bảo Ngũ Thi Hùng lập tức gửi qua cho quốc sư Liêu quốc.

Vợ chồng sư phụ sư nương đồng tâm, gói cái bọc y chang nhau, Ngũ Thi Hùng không uống rượu đã khó phân biệt, huống chi ngày đó hắn uống 30 hũ Bạch Nhưỡng để lót bụng, liền gửi nhầm bao rồi.

Vì thế Ấn Xã <> nhận được một cái hộp, bên trong có một cái dao phay đầy máu.

Còn có một tờ giấy, vẫn là rồng bay phượng múa, nét chữ như tranh vẽ: Muốn vật thì không có,


/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status