Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 18: Nổi giận

/731


“Ừm!”

Phương Hạo Vân tỉnh dậy trong cơn mê, ánh mắt quét nhanh vào giữa đôi chân bắt chéo của Phương Tuyết Di lần cuối, cố gắng hết sức bắt đôi mắt hướng lên khuôn mặt chị hắn. Nhưng tia nhìn cuối cùng của hắn lại bị Phương Tuyết Di phát hiện ra nguyên do, tuy cô đã cố tình khép chặt hai chân, nhưng chiếc váy ngủ lại tung bay lên, cô lộ hàng lộ liễu thêm một lần nữa.

Phương Tuyết Di vội cúi gầm mặt chỉnh trang lại y phục, hai bên má ửng đỏ xấu hổ.

Quê chết đi thôi! Phương Tuyết Di không dám ngước đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, chỉ trong một lúc mà lộ hàng đến hai lần, khiến cô xấu hổ muốn chui xuống lỗ, thậm chí cô còn lóe lên ý nghĩ, có khi nào Phương Hạo Vân tưởng cô cố tình làm vậy không nữa?

Phương Hạo Vân bối rối một hồi, quyết định đi vào việc chính cho hai chị em khỏi khó xử, hắn từ tốn nói: “Chị, em muốn thuê một căn nhà riêng bên ngoài trường để ở một mình, chị thấy được không? Em biết về phía ba có thể không dễ dàng đồng ý, mong chị nói giúp vài lời thuyết phục ba giúp em.”

Nghe Phương Hạo Vân nói vào việc chính, Phương Tuyết Di mới tạm thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô ngước mặt lên, ân cần hỏi: “Kí túc xá của nhà trường không tốt à? Sao em lại muốn thuê nhà ở bên ngoài?”

“À, chị biết rồi, thằng ranh này định ở chung với bạn gái đúng không nào?”

Phương Tuyết Di cũng từng là sinh viên, học xong đại học rồi đến lớp nghiên cứu sinh, cô đương nhiên hiểu rõ cuộc sống của bọn sinh viên hiện đại, những trường hợp nam nữ mướn nhà bên ngoài ở chung với nhau không hề ít, nhưng hồi còn đi học Phương Tuyết Di chỉ là một cô nữ sinh ngoan hiền chỉ biết cắm đầu vào chăm lo chuyện học hành, đừng nói là mướn nhà sống chung bên ngoài, ngay cả một cậu bạn trai cô cũng chưa có.

“Chị à, chị nói đi đâu thế? Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ nghĩ là ở một mình sẽ thuận tiện hơn một chút, chị cũng biết mà, em không thích ồn ào.”

Phương Hạo Vân nói giọng đều đều: “Em muốn có một nơi yên tĩnh để tập trung vào việc học.”

“Có thật là em nghĩ vậy không?” Phương Tuyết Di hơi chút nghi ngờ hỏi: “Chị thấy em chắc là muốn sống chung với cô bạn gái nào đó rồi. Hạo Vân, đừng trách chị nhiều chuyện, em mới bao lớn nào, sao có thể làm thế được? Không được, việc cho phép em mướn nhà bên ngoài trường, chị tuyệt đối không đồng ý.”

“Chị, sao suy nghĩ của chị cứng nhắc thế? Còn tưởng chị và em không có khoảng cách tư tưởng, tuổi hai chị em chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, chị lại từng là sinh viên, nghĩ chắc cũng hiểu tâm tư của em, ai ngờ chị lại nghĩ oan cho em, thôi coi như em chưa nói gì với chị cả. Chị tiếp tục đọc tạp chí đi…” Phương Hạo Vân cảm thấy thất vọng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

“Đợi đã!”

Phương Tuyết Di cất tiếng gọi em trai lại, hỏi thật tình: “Có thật là em chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung học tập? Không phải vì mục đích nào khác chứ? Nếu quả thật đúng như vậy, chị nghĩ chị sẽ đồng ý cho em mướn nhà ngoài trường, hơn nữa chị sẽ phụ trách luôn việc thuyết phục mẹ, còn về phía ba thì chị không giúp được em rồi, em tự nghĩ cách giải quyết đi.”

“Chị tốt quá! Cám ơn chị!”

Nghe bà chị này thay đổi ý định phản đối, hơn nữa còn nhận lời lo luôn thuyết phục mẹ, Phương Hạo Vân bỗng chốc mừng rơn.

“Nhưng Hạo Vân này, tuy chị đã đồng ý nhưng chị vẫn phải nhắc em một câu, tuyệt đối đừng sống chung với bạn gái nhé, nếu không… nếu không nhỡ làm người ta có…”

Phương Tuyết Di vốn định cảnh báo em trai nhỡ làm cho bạn gái có bầu thì rắc rối to đấy, nhưng câu nói chưa bật khỏi miệng, cô chợt ý thức được nói ra những chuyện như thế hình như hơi bậy bạ.

Phương Hạo Vân tất nhiên hiểu ý, mỉm cười đáp lại: “Chị yên tâm, em biết làm gì rồi mà, tuyệt đối không xảy ra chuyện đâu.”

Vẻ mặt tươi cười của Phương Hạo Vân khiến Phương Tuyết Di chột dạ, cô đang nghĩ, có phải là lời nói và hành vi của cô hôm nay làm cho em trai nghĩ cô là người dễ dãi.

Phương Tuyết Di hơi chút hối hận, cô không nên bất cẩn như thế, dù sao em trai đã khôn lớn rồi, nó không còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa như trước kia nữa.

“Chị nhớ thuyết phục mẹ giùm em nha, em ra ngoài đây không làm phiền chị nữa.”

Lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân chợt quay đầu lại cười ẩn ý với Phương Tuyết Di, nói nhỏ: “Chị nhớ mặc đồ lót vào, hớ hênh như vậy không hay lắm đâu.”

Câu này nói ra, khuôn mặt trắng hồng của Phương Tuyết Di mau chóng biến thành màu đỏ chót, cô buông lời chống chế: “Thằng ranh này nói lung tung gì đó, chị có mặc, là loại chip nhỏ…”

Phương Hạo Vân ngớ ra, hèn gì hắn nhìn thấy rõ mồn một, loại quần chip này có mặc vào cũng như không. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới bà chị ngày thường nhìn có vẻ mang nặng tính truyền thống lại phóng túng như vậy từ trong tận xương tủy, dám mặc quần chip nhỏ xíu mỏng tang giữa ban ngày ban mặt.

Có câu không thể đo lường được nông sâu ngoài biển khơi, đến hôm nay Phương Hạo Vân mới nhận ra, hắn đúng là hiểu quá ít về bà chị Phương Tuyết Di này.

Bề ngoài truyền thống, bên trong phóng túng, loại phụ nữ điển hình của xã hội hiện đại.

“Thằng ranh, mau khai ra đi, vừa nãy em đã nhìn thấy gì rồi?”

Nói trắng ra thế thì Phương Tuyết Di không hiểu mới lạ, thằng em trai vừa nãy đỏ mặt là vì nó nhìn thấy chỗ kín của cô rồi, nghĩ đến đây cô hừng hực lửa giận, hận đến nỗi muốn móc cặp mắt của Phương Hạo Vân ra.

Phương Hạo Vân hình như cũng cảm nhận được sát khí ngùn ngụt toát ra từ chị gái, hắn gãi đầu gãi tai khó xử, vội lựa lời phân bua: “Chị, thật ra không có gì đâu, em chỉ là muốn quan tâm chị thôi mà…”

Phương Tuyết Di cũng bối rối không kém, tuy lúc này cô đang đứng thẳng người, chiếc váy ngủ xõa dài che quá gối, nhưng cô vẫn đưa tay kéo nó liên tục, nói: “Thôi, chị cảm thấy hơi mệt, em đi ra trước đi. À phải, chuyện xảy ra hôm nay không được kể với người khác nghe chưa!”

Kể với người khác? Phương Hạo Vân đâu phải tên ngốc, hắn nhìn thấy chị gái của mình lộ hàng, chuyện xấu hổ như thế chỉ có tên ngốc mới đi nói lung tung ra ngoài.

……

Còn một ngày nữa là tới ngày khai trường của trường đại học Hoa Hải, Phương Hạo Vân quyết định về kí túc xá xem thử, tiện thể làm quen với ngôi trường mới luôn, tìm hiểu một chút môi trường học tập cũng tốt.

Vừa bước vào cổng trường, hắn thấy hội trường nhỏ phía trước đang có rất nhiều sinh viên tụ tập, hơn nữa không ngừng có tiếng hò hét cổ vũ vang lên, Phương Hạo Vân nổi lòng tò mò, hình như bên đó có người đánh nhau thì phải.

Phương Hạo Vân đi qua đó, quả nhiên có hai người đang đánh nhau dưới sự quan sát của đám đông, hắn đưa mắt nhìn qua, biết ngay trong số hai người có một người dùng võ karate, người còn lại đánh nam quyền chính tông của võ thuật Trung Quốc, chỉ là quyền thuật của người này kém cỏi, làm hư cả bộ quyền pháp mạnh mẽ.

Đứng xem một hồi, Phương Hạo Vân cảm thấy hết hứng, nói thật cuộc giao đấu diễn ra trước mắt đối với một cao thủ như hắn chẳng khác nào trẻ con đang đánh nhau, làm sao mà có hứng thú xem tiếp?

Phương Hạo Vân đang định đi khỏi, đột nhiên nghe tiếng hai nữ sinh kế bên bàn luận với nhau.

Một cô nói: “Tiểu Văn này, cậu nghĩ hôm nay hội karate và hội võ thuật so tài, bên nào sẽ thắng?”

Cô nữ sinh tên Tiểu Văn cười đắc ý lên giọng: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là hội karate của anh Kimura thắng rồi. Võ thuật ư? Hứ, chẳng qua có tiếng mà không có miếng, được cái đẹp mắt thôi, bây giờ xem trong phim thấy biểu diễn võ thuật như thằng hề ấy, karate mới là kĩ thuật giao chiến hữu dụng thời hiện đại…”

Phương Hạo Vân nghe vậy không khỏi tức giận, bước chân đang định đi khỏi ngừng lại, con tiện nhân khốn kiếp này, mi thì biết khỉ gì? Phương Hạo Vân tức tối liếc nhìn cô nữ sinh sính ngoại hạ thấp võ thuật Trung Quốc kia, quyết định đứng lại xem tiếp, hắn muốn thấy cảnh người của hội võ thuật đánh thắng gã dùng võ karate.

Mong muốn là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Phương Hạo Vân thở dài chán nản, theo tình hình hắn quan sát được, người của bên hội võ thuật rõ ràng đang mất dần ưu thế, chỉ vài chiêu nữa là thua chắc. Công bằng mà nói thì tên này đánh nam quyền cũng khá đấy, chỉ là chiêu thức quá cứng nhắc, không uyển chuyển theo kịp tình huống, tuy chiêu thức đánh ra đẹp mắt nhưng sức sát thương không mạnh.

“Binh!”

Quả nhiên, sau ba chiêu tiếp theo, hội viên của hội võ thuật bị gã hội viên karate đánh ngã lăn ra đất, mất một lúc lâu cũng không bò dậy được.

“Hay, hay lắm…” Đám đông sinh viên đang có mặt theo dõi cuộc tỉ thí reo hò phấn khích.

Nghe tiếng reo hò của đám đông sinh viên, Phương Hạo Vân cảm thấy chua chát trong lòng, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy từ ánh mắt của người hội viên hội võ thuật bị đánh ngã lộ vẻ xấu hổ nhưng cũng kiên cường không kém.

“Thẩm phó hội trưởng, cậu thua rồi, theo như giao hẹn, hội võ thuật của các cậu có thu hội viên phải đợi hội karate của tôi thu nhận xong mới được tiến hành nhé.” Tên hội viên hội karate vừa giành chiến thắng trong cuộc đấu khinh khỉnh nói, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo.

“Kimura à, cậu đừng đắc ý vội, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn trước đấu ba trận mà? Các cậu mới thắng trận đầu, dựa vào gì nói chúng tôi thua.”

“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thế nào, sau đó mới quyết định có ra tay giúp hội võ thuật hay không, dù sao hắn cũng là người luyện võ, không chịu nổi bọn dùng võ karate hống hách ngay tại sân trường đại học ở Trung Quốc.

“Cậu là sinh viên mới à?”

Một sinh viên năm 3 đứng gần Phương Hạo Vân nhất lên tiếng giải thích: “Mỗi năm vào lúc tân sinh viên đến nhập học, các đoàn hội trong trường đều tranh nhau lôi kéo hội viên. Hôm nay hội karate và hội võ thuật giao ước với nhau, thi đấu ba trận định thắng thua, bên thắng có quyền ưu tiên tuyển hội viên trước. Ây… Tớ học ở đại học Hoa Hải đã ba năm rồi, chứng kiến hội võ thuật ngày càng sa sút, bây giờ ngay cả karate của bọn nước ngoài cũng đánh không lại, thật khiến người ta chán nản…”

“Phía hội karate cử ra một phó hội trưởng, tên là Kimura, nghe nói là cao thủ đai đen karate tam đẳng, phía hội võ thuật cũng cử một phó hội trưởng, nhưng là cao thủ lợi hại nhất của hội rồi, tên là Thẩm Văn Long. Hắn thua cuộc ngay trận đầu, thật ra đã đồng nghĩa với việc thất bại hoàn toàn của hội võ thuật.”

Phương Hạo Vân cảm thấy không hiểu hỏi: “Vậy hội trưởng của hội võ thuật đâu? Sao không ra tay, chẳng lẽ võ nghệ của hội trưởng không bằng phó hội trưởng?”

“Hội trưởng của hội võ thuật là Tần Tử Hoa, là nghiên cứu sinh của đại học Hoa Hải, năm ngoái giành được học bổng nghiên cứu học thuật đã đi sang trường đại học bên Washington ở Mỹ tiếp tục học lên cao, nhanh nhất thì cuối năm nay mới quay về, thật ra còn một phó hội trưởng nữa tên là Trần Thanh Thanh, năm nay cũng lên học nghiên cứu sinh rồi, nhưng võ nghệ của cô ta còn thua Thẩm Văn Long, đương nhiên càng không phải là đối thủ của Kimura…”

Nghe xong lời giải thích tường tận của cậu sinh viên năm 3 này, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Cái cô phó hội trưởng Trần Thanh Thanh, hình như mấy hôm trước đến ghi danh nhập học hắn đã từng gặp mặt.

Do dự một lát, Phương Hạo Vân quyết định ra tay giúp hội võ thuật, trừng trị tính hống hách của bọn hội viên hội karate.

……

“Thẩm phó hội trưởng, cậu biết rõ mà, cuộc so tài này thật ra phía hội võ thuật các cậu đã thua, tôi nghĩ cậu rõ hơn ai hết, cậu là cao thủ lợi hại nhất bên hội võ thuật rồi, còn hội karate bọn tôi cao thủ đai đen tam đẳng đã có năm người, hơn nữa hội trưởng Kameda còn là cao thủ tứ đẳng. Cậu thấy hai trận còn lại có cần thiết tiếp tục nữa sao?” Kimura đắc ý lên giọng.

Câu này nói ra, Thẩm Văn Long và các hội viên hội võ thuật xung quanh đó cúi đầu im lặng, tuy những lời của Kimura có vẻ ngạo mạn khinh thường người khác, nhưng đó lại là sự thật.

“Nếu đã giao trước là đấu ba trận thì cứ ba trận đi, sao phải dừng cuộc so tài chứ?”

Phương Hạo Vân cuối cùng đã không nhịn được, tuy Phương Hạo Vân luôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng sống giản dị, nhưng trước tình cảnh này, hắn không thể im hơi lặng tiếng nữa.

Kimura đang hí hửng tưởng phần thắng đã nằm chắc trong tay, giờ này quay về báo cáo với hội trưởng Kameda được rồi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một thằng nhóc phá đám.

“Cậu sinh viên này là ai thế? Cậu có biết đây là cuộc so tài giữa hội karate với hội võ thuật không? Cậu không định phá đám đấy chứ?” Kimura liếc xéo Phương Hạo Vân, thấy hắn thân hình nhỏ bé liền tỏ ý khinh thường không xem hắn ra gì.

Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng là người luyện võ, hai trận kế tiếp tôi sẽ thay mặt hội võ thuật ra đấu với các cậu vậy. ”

Câu này vừa nói ra, Kimura lập tức đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Văn Long, ai ngờ Thẩm Văn Long cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lục lại trong kí ức, hình như trong hội võ thuật không có hội viên nào như vậy, hơn nữa nhìn cơ thể Phương Hạo Vân ốm yếu, không vẻ gì giống một cao thủ võ thuật cả.

Không phải là tên điên này nhảy ra nói vài câu để ra oai với bạn gái chứ? Thời buổi này người như thế nào mà chẳng có.

Trong lúc Thẩm Văn Long bước tới định trách mắng Phương Hạo Vân, đột nhiên trong đám đông có một giọng nữ vang lên: “Được, tôi lấy tư cách là phó hội trưởng hội võ thuật xác nhận cho cậu ta thi đấu, hai trận kế tiếp sẽ do Phương Hạo Vân thay mặt hội võ thuật ra ứng chiến.”

Phương Hạo Vân kinh ngạc quay mặt về hướng giọng nói phát ra, phát hiện vị học tỷ có biệt danh là Nữ bạo long Trần Thanh Thanh đang đứng cách đó không xa nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lộ vẻ trìu mến, tuy đang mặc bộ võ phục màu trắng nhưng cũng không che lấp đi thân hình quyến rũ của cô, đặc biệt là bờ mông đầy đặn, lúc bước đi cứ đung đưa khêu gợi, đúng là tuyệt phẩm nhân gian, loại phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.

Trần Thanh Thanh từ từ bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc dài phất phơ trong gió, đôi mắt to tròn đen láy sáng lung linh, bờ môi đỏ thắm mím chặt, kết hợp với bộ võ phục màu trắng khoát trên người, cảm giác ra dáng một nữ hiệp.

Phương Hạo Vân chợt lóe lên ý nghĩ không biết cô ta có phải mặc quần chip nhỏ bên trong không nhỉ?

Cảm nhận được Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào mông của mình, Trần Thanh Thanh lửa giận sôi lên sùng sục trong lòng, nhưng vẫn cố giữ lấy vẻ mặt tươi tắn như ngày thường, cuộc so tài hôm nay có lẽ phải nhờ cậy vào gã háo sắc này mới xong.

“Nhìn gì nhìn dữ thế, chưa thấy qua mông của người đẹp à?”

Phát hiện ánh mắt của Phương Hạo Vân càng lúc càng quá đáng, Trần Thanh Thanh rít lên cảnh cáo, nhưng giọng điệu của cô không mang nhiều nỗi giận dữ, thay vào đó là vẻ đắc ý, người ta thích nhìn chứng tỏ mông của cô đẹp đó thôi? Dù sao có nhìn thêm một hồi thì mông của cô cũng không bị tổn hại gì…


/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status