Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 21: Lí do thuê phòng

/731


Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai, bật cười trách mắng: “Tiểu tử này không thành thật, nói thật đi, có phải con muốn thuê nhà ở bên ngoài không? Không được gạt ba đó.”

Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đã lần lượt mấy lần thuyết phục giùm Phương Hạo Vân, đủ thấy con trai muốn thuê nhà ở bên ngoài đến mức nào rồi.

Phương Hạo Vân ngập ngừng một lúc, khuôn mặt lại đỏ ửng lên, lí nhí buông ra một chữ: “Muốn!”

“Vậy mới phải chứ, để bữa nào con dọn dẹp xong phòng ốc thì thông báo cho ba một tiếng, ba qua đó xem thử.” Phương Tử Lân mỉm cười nói.

Phương Hạo Vân ngạc nhiên tưởng mình nghe nhầm, không tin tưởng lắm vào tiếng nói vừa rót vào tai mình. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh "

Phương Tử Lân ân cần nói tiếp: “Hạo Vân, con không cần nghi ngờ, con không nghe nhầm, cũng không phải đang nằm mơ, là sự thật, ba đồng ý cho con thuê nhà ở ngoài trường. Con đó, con xem thường ba con quá, ba đâu phải thứ ông già ngoan cố không hiểu lí lẽ. 18 tuổi rồi, con cũng đã khôn lớn, hơn nữa con vì muốn có môi trường học tập yên tĩnh, ba không có lí do gì để ngăn cấm con. Nhưng có điều này con nhớ rõ, con thuê nhà bên ngoài ba không phản đối, nhưng tiền thuê nhà gia đình sẽ không chu cấp, con phải tự làm việc kiếm lấy… Bây giờ chẳng phải con đang làm ở phòng thị trường của công ty sao? Có thời gian rảnh thì làm mấy hợp đồng, đủ cho con trả tiền thuê nhà rồi đấy…”

Phương Hạo Vân ngớ người hiểu ra, thì ra Phương Tử Lân đồng ý cho hắn thuê nhà bên ngoài chính là muốn dùng cách này gây sức ép bắt hắn cố gắng làm việc.

Ôi! Tấm lòng của bậc làm ba làm mẹ vĩ đại biết bao!

“Ý của ba con nghe hiểu cả rồi chứ?” Thấy con trai không lên tiếng, Phương Tử Lân tưởng nó sợ tự mình trả tiền thuê nhà đã tính từ bỏ ý định.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên mỉm cười với ba hắn, nghiêm túc nói: “Dạ, ý của ba con hiểu cả rồi ạ. Ba muốn con học tập tự lập, sớm trải qua thử thách của cuộc sống. Ba, thật ra con cũng chưa từng nghĩ sẽ xin tiền chu cấp của gia đình, con tự lo được.” Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh "

“Tốt!”

Nghe xong câu nói của con trai, Phương Tử Lân cười to mãn nguyện: “Có chí khí, thế mới là con trai của Phương Tử Lân này chứ, tốt lắm, ba ủng hộ con.”

Dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ba, con quen với một người bạn, cô ấy rất giỏi y thuật, con muốn mời cô ấy qua đây xem giúp sức khỏe của ba thế nào?”

Phương Tử Lân ngập ngừng giây lát, liền lựa lời từ chối: “Xem giúp ba gì nào? Ba có bệnh à? Nói bậy, sức khỏe của ba tốt lắm mà. Hạo Vân này, ba nói với con, bây giờ ba đặt hết hy vọng duy nhất vào con, ba muốn đào tạo con thành người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm.”

“Ba à, con…”

“Hạo Vân, con nghe ba nói hết cái đã.”

Vẻ mặt Phương Tử Lân trở nên nghiêm túc hẳn, nói: “Ba biết con định nói gì. Hạo Vân, hôm nay ba cũng nói thật lòng với con, tập đoàn Thịnh Hâm do một tay ba sáng lập, sau này chắc chắn phải truyền lại cho con trai của ba. Ba biết Tuyết Di rất tài giỏi, nhưng nó là con gái chứ không phải là con trai, sớm muộn gì Tuyết Di cũng phải lấy chồng, ba không muốn cơ nghiệp do ba tạo ra đổi họ giao cho người khác. Ba biết con không thích kinh doanh, những ngày này thật ra ba cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ba không muốn ép con, nhưng tập đoàn Thịnh Hâm dù sao cũng phải do con kế thừa.”

“Ba đã nghĩ kĩ rồi, nếu như con quả thật không thích kinh doanh thì ba có thể bảo Tuyết Di giúp con quản lí công ty, nhưng quyền sở hữu công ty bắt buộc phải là con nắm, về mặt này không bàn cãi gì nữa.” Phương Tử Lân kiên quyết khẳng định ý định của mình.

Phương Hạo Vân suy ngẫm một hồi, hỏi: “Ba, ý của ba là bảo chị Tuyết Di quản lí công ty giúp con, nếu như vậy thì chị ấy trở thành người làm công rồi sao?”

Phương Hạo Vân đến giờ mới biết tại sao chị hắn trước đây không chịu làm quen bạn trai, chắc có lẽ là vì việc thừa kế này đây, ba hắn lo lắng công ty sẽ rơi vào tay người ngoài.

“Đúng vậy, ba chính là có ý này.” Phương Tử Lân bình thản xác nhận: “Nếu con cảm thấy làm thế là không phải với chị con, con có thể trả lương cao cho Tuyết Di, hơn nữa ba cũng sẽ giao cho nó một ít cổ phần của công ty, nói tóm lại, con trai của ba, chính là Phương Hạo Vân mới được trở thành người duy nhất thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm.”

“Hạo Vân, nhân lúc hôm nay bàn đến việc này, con đồng ý với ba đi có được không?” Phương Tử Lân xúc động nắm lấy tay con trai, nghiêm túc nói: “Con đừng để ba thất vọng!”

Thấy kì vọng lớn lao của Phương Tử Lân đặt vào mình, cộng thêm tinh thần ông đã có phần kích động, Phương Hạo Vân do dự một lát, cuối cùng cũng chịu gật đầu: “Ba, con hứa với ba, nhưng đúng là con không biết cách quản lí công ty. Việc kinh doanh của tập đoàn phải nhờ cả vào chị con vậy.”

“Tốt, chỉ cần con chịu đồng ý kế thừa công ty là được, đợi mấy ngày nữa chúng ta đi văn phòng luật sư và sở công chứng làm hết mọi thủ tục liên quan, khi đó thì ba yên tâm rồi…” Phương Tử Lân nở nụ cười mãn nguyện.

Nghe những lời này của Phương Tử Lân, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy kì lạ, sao mà giống như một người sắp chết đang dặn dò chuyện hậu sự thế nhỉ? Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh "

“Ba, việc thừa kế công ty con đã đồng ý với ba rồi, bây giờ chúng ta có thể nói tiếp về vấn đề sức khỏe của ba, vừa nãy con mới nói con quen với một người bạn giỏi y thuật cổ truyền, con muốn mời cô ấy đến xem giúp ba coi thế nào.” Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện cũ, vừa mới cảm nhận được tình ba cao cả, hắn không muốn mau chóng mất đi người ba vĩ đại này.

Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai một hồi, thở dài một tiếng, nói: “Không cần đâu Hạo Vân, căn bệnh này của ba có từ nhiều năm nay rồi, bao nhiêu năm qua bác sĩ giỏi nào cũng đến gặp hết cả, nhưng không giúp ích được nhiều. Hạo Vân, bác sĩ nói bệnh của ba chỉ cần không xúc động là không vấn đề gì, nay con đã khôn lớn hiểu chuyện, ba cảm thấy an tâm lắm rồi, nhất là trong khoảng thời gian gần đây biểu hiện của con khiến ba rất vui, bây giờ ngày nào tâm trạng của ba cũng đều thư thái. Con yên tâm, sức khỏe của ba sẽ không sao đâu.”

“Ba, con biết.” Phương Hạo Vân tiếp tục khuyên nhủ: “Con vẫn hy vọng ba có thể đồng ý cho bạn con khám cho ba xem sao, có thể cô ấy có cách nào đó.”

Phương Tử Lân thấy con trai kiên trì thuyết phục, tuy không tin tưởng lắm vào người bạn giỏi y thuật của nó có khả năng trị khỏi bệnh cho mình, nhưng không nỡ từ chối tấm lòng hiếu thảo của con trai, do dự một hồi, cuối cùng ông cũng gật đầu, nói: “Thôi được rồi, nếu con đã kiên quyết thì ba sắp xếp thời gian gặp mặt bạn con vậy.”

Buổi sáng hôm sau, Phương Hạo Vân lập tức liên lạc với dì Bạch, đề nghị dì xem giúp bệnh tình của Phương Tử Lân, dì Bạch đương nhiên gật đầu đồng ý, còn hẹn vào chiều thứ bảy tuần sau sẽ đến nhà chẩn bệnh.

……

Ngày đầu tiên đi học không có tiết học chính thức, mà là dưới sự chủ trì của giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp các sinh viên mới tự giới thiệu làm quen với nhau. Đại học Hoa Hải rất chú trọng buổi họp mặt đầu tiên cho các tân sinh viên này, đợi khi tất cả sinh viên mới tự giới thiệu làm quen với nhau, rồi giáo viên chủ nhiệm lên nói chuyện xong, thời gian nửa ngày đã trôi qua.

Sau khi ăn xong cơm trưa ở căn tin, Phương Hạo Vân trở về phòng 314 ở khu kí túc xá của mình.

Đi đến trước cửa, hắn thấy cửa phòng không khóa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện, hắn biết bạn cùng phòng chắc đã đến đủ. Tuy đã có ý định thuê nhà bên ngoài trường để ở nhưng dù sao cũng được xếp ở chung một phòng, Phương Hạo Vân quyết định làm quen một chút với các bạn chung phòng.

Đẩy cửa bước vào, Phương Hạo Vân thấy hai nam sinh đang ngồi tán dóc bên trong, một người để tóc dài, còn người kia cắt tóc đinh cho mát mẻ, cả hai người đều to cao vạm vỡ, hơn nữa còn có vẻ khá đẹp trai.

Thấy Phương Hạo Vân đi vào, hai người lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, đưa mắt ngắm nhìn người bạn mới này, nhất là anh sinh viên cắt đầu đinh, hắn quan sát từ đầu đến chân Phương Hạo Vân, sau đó dùng giọng nói nghiêm túc hỏi: “Cậu là Phương Hạo Vân đúng không? Vừa rồi trong cuộc họp tự giới thiệu của lớp là tớ đã biết cậu rồi. À phải, cậu là người ở đâu vậy?”

Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, sau đó từ tốn nói: “Tớ là người ở đây.”

“Ở tại thành phố Hoa Hải à, thế thì hay quá, hai huynh đệ chúng tớ đều đến từ Tây Bắc, không quen thuộc với thành phố xa lạ này chút nào, tìm dịp nào đó cậu phải làm hướng dẫn viên du dịch dẫn bọn tớ đi đâu đó tham quan nhé…”

Tên sinh viên đầu đinh tỏ ra thân thiết, tính cả lần gặp nhau trên lớp vừa nãy, hắn mới là lần thứ hai gặp Phương Hạo Vân, nhưng lại giống như bạn bè quen nhau lâu năm, bước tới vỗ vỗ vào vai người ta, tiện tay kéo Phương Hạo Vân đến ngồi xuống kế hắn ta, sau đó tự giới thiệu: “Tớ tên là Trương Binh, nhà ở vùng núi Tây Bắc, con người tớ trung thực, xem trọng tình bạn, nể trọng nghĩa khí. Bắt đầu từ hôm nay, cậu và tớ đã là huynh đệ của nhau, sau này có việc gì cứ nói với tớ, tớ bảo đảm ra mặt chống đỡ giúp cậu.”

Phương Hạo Vân gật gù, cái gã Trương Binh này đúng là ra dáng con người vùng núi Tây Bắc. Không tệ chút nào, gặp được bạn cùng phòng như thế tốt thật!

“Phương Hạo Vân, chào cậu, tớ tên là Đường Dần, cũng xuất thân từ vùng đất Tây Bắc, nhà ở Tây An, sau này ba chúng ta là bạn cùng phòng với nhau rồi, có việc gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Tên sinh viên để tóc dài bây giờ mới lên tiếng, gương mặt hắn thanh tú hơn so với Trương Binh, chiều cao và cơ bắp đều hơn Phương Hạo Vân, hắn mỉm cười nhìn có vẻ gian xảo, không cho người ta cảm giác đôn hậu như Trương Binh, nhưng Phương Hạo Vân nhận ra hắn không phải người xấu, chỉ là có chút tính khí ngông cuồng kiêu ngạo của tuổi trẻ mà thôi.

“Phương Hạo Vân, cậu nghe tớ nói nhé, têu tiểu tử Đường Dần không hay ho gì đâu, chẳng qua là có chút tài vặt vẽ truyện tranh ấy mà, suốt ngày cứ tưởng mình là tài tử phong lưu Đường Bá Hổ, vẽ ra vài bức tranh nhảm nhí đi dụ dỗ các em gái ngây thơ… Tớ khinh bỉ hắn từ tận đáy lòng…”

Trương Binh hứ một tiếng nói: “Xem tớ này, không hổ thẹn là người chân chất bước ra từ miền núi, tớ ấy hả? Đến tuổi này rồi ngay cả bàn tay con gái còn chưa nắm qua nữa.”

“Xí!” Đường Dần bật cười khanh khách: “Thế không phải là cậu kém cỏi đó ư?”

“Tức quá, cái tên Đường Dần đáng chết này, bắt đầu từ hôm nay cậu phải dạy tớ vẽ tranh mới được, tớ không tin mình không nắm được tay của cô bé nào…” Trương Binh tức tối kêu lên, hắn đã cầm giấy vẽ đặt trên đầu giường lên.

Phương Hạo Vân ngớ người ra, thì ra tên Trương Binh này ra vẻ chính nghĩa phê phán người ta, chỉ vì hắn ganh tị với diễm phúc của Đường Dần.

“Phải rồi, một phòng chẳng phải có 4 người ở sao? Còn một người đâu?” Phương Hạo Vân liếc nhìn xung quanh, phát hiện còn một chiếc giường bỏ trống trong phòng.

Trương Binh vội trả lời: “Tớ đã đi hỏi giáo viên hướng dẫn rồi, người bạn kia không biết vì lí do gì không đến ghi danh nhập học, phía hội đồng tuyển sinh của nhà trường cũng đã liên lạc mấy lần rồi, không thấy hắn trả lời. Xem ra sau này phòng 314 chỉ có 3 huynh đệ tốt chúng ta thôi. Hạo Vân, Đường Dần, chúng ta phải đoàn kết nhau đấy nhé.”

“Huynh đệ đồng tâm!” Trương Binh bỗng gào to như trâu rống.

Phương Hạo Vân cảm thấy hai người bạn này đều đáng để kết giao, nếu quan sát thêm một thời gian thấy không vấn đề gì thì có thể suy nghĩ việc phát triển quan hệ bạn bè với họ.

……

Hôm nay mới là buổi đầu làm quen, ngày mai mới chính thức có tiết học, buổi chiều lớp của Phương Hạo Vân không còn hoạt động nào khác, hắn quyết định nhân cơ hội này đi dạo khu vực xung quanh trường coi sao, xem có tìm được căn nhà nào thích hợp để thuê không, nếu như thuận lợi chắc đến tối là xong xuôi mọi thứ, sau này khỏi phải bận tâm nữa.

Lấy ra mấy mẫu quảng cáo cho thuê nhà xé xuống bữa kia, Phương Hạo Vân xem kĩ lại một lần nữa, chọn được một căn, nhà này có 2 phòng, được giới thiệu là mới sửa sang lại, địa chỉ ghi trên quảng cáo cách trường học khá gần, giao thông thuận tiện, hoàn cảnh sống cũng rất tốt.

Số điện thoại của người liên hệ ghi là cô Tạ, Phương Hạo Vân gọi vào số máy liên lạc xác định rõ thời gian, quyết định lát nữa tới coi nhà. Gác điện thoại xuống, Phương Hạo Vân cảm thấy giọng nói đầu dây bên kia hình như quen quen, nhưng rốt cuộc đã nghe qua ở đâu thì trong một lúc lại không nhớ ra được.

Phương Hạo Vân không biết ở bên kia cô Tạ sau khi gác máy cũng có cảm giác y như hắn, giọng nói này rất quen nhưng cô không nghĩ ra là ai.

……

Mười phút sau, Phương Hạo Vân tìm đến nhà trọ Kim Hoa nằm ở phía Đông trường đại học Hoa Hải. Căn nhà mà cô Tạ muốn cho thuê là căn hộ số 302 ngay dãy nhà 1.

Sau khi Phương Hạo Vân đăng kí họ tên và số CMND tại cổng bảo vệ xong, ngồi thang máy lên lầu 3, bấm chuông cửa căn hộ 302. Rất nhanh, cánh cửa bật mở, người mở cửa là một cô gái, một cô gái cao ráo mặc bộ đầm ngủ dài màu đỏ, trên mặt cô ta đang đắp mặt nạ mỹ phẩm, chỉ chừa lại 2 con mắt, đầu tóc bù xù như con ma nữ.

Phương Hạo Vân nhìn vào ánh mắt của cô gái này cảm thấy rất quen thuộc…

Chính vào lúc hắn đang ngơ ngác lục lọi trong kí ức đã gặp cô ta ở đâu, cô gái đã nắm lấy tay hắn, tươi cười reo lên: “Phương Hạo Vân, sao lại là em, em đến thăm chị phải không? Nhưng làm sao em biết được chỗ ở của chị vậy?”

“Tạ Mai Nhi?” Phương Hạo Vân cuối cùng đã nhận ra cô gái này là ai.

“Ờ, là chị đây!”

Cô gái vì muốn để Phương Hạo Vân nhìn rõ, vội tháo mặt nạ đang đắp trên mặt xuống, mỉm cười hỏi: “Chị vừa xin nghỉ phép bệnh một ngày, em đã đến thăm chị ngay, có lòng quá, phải rồi, có mang quà không?” Tạ Mai Nhi vừa nói vừa cúi xuống nhìn Phương Hạo Vân có xách theo thứ gì không.

Phương Hạo Vân bối rối khó xử, hắn lí nhí nói: “Xin lỗi, em không biết… em không có mang quà gì hết…” Phương Hạo Vân cảm thấy kì lạ, tại sao đi thuê nhà mà phải mang theo quà, thế là sao?

“Hô hô!”

Tạ Mai Nhi hình như nhận ra vẻ lúng túng của Phương Hạo Vân, vội tươi cười kéo tay hắn vào nhà, nói: “Không cần khách sáo, em đến thăm chị là chị đã vui lắm rồi. Chị cũng không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe lắm. Thật ra tháng nào chị cũng sẽ bị… Hô hô, chị đâu thể nói với em những chuyện này, dù sao em cũng không hiểu đâu.”

Ai không hiểu nào? Phương Hạo Vân thầm cười nhạo, chương trình trên ti vi đều nói hết cả rồi, phụ nữ mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày bức rức…

Tạ Mai Nhi cảm thấy bất ngờ, mình chỉ xin nghỉ phép một ngày mà đã có đồng nghiệp đến thăm, tuy chỉ là cậu nhóc hay đỏ mặt này, nhưng như vậy cũng hay.

Phương Hạo Vân chợt nghi ngờ, chẳng lẽ mình kiếm nhầm chỗ? Mình đến thuê nhà cơ mà, sao tự nhiên lại biến thành đi thăm bệnh rồi, còn bị người ta hiểu lầm mình đi thăm bệnh không mang theo quà nữa chứ.

“Hạo Vân, qua đây ngồi đi, chị vào rót nước cho em, chị đang buồn chán ở nhà đây, có em đến thăm chị cảm thấy rất vui, đợi chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp.” Tạ Mai Nhi tuy hơi thất vọng khi Phương Hạo Vân không mang theo quà thăm bệnh, nhưng vẫn tận tình đón tiếp hắn.

Phương Hạo Vân còn nhiều việc phải lo trong hôm nay, hắn không muốn nán lại quá lâu ở chỗ Tạ Mai Nhi, hắn đón lấy ly nước, lập tức hỏi: “Chị Mai, chỗ chị là căn hộ số 302 dãy nhà 1 chung cư Kim Hoa đúng không?”

Tạ Mai Nhi trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, gật đầu đáp: “Đúng rồi, chính là nhà chị, em đã tìm đến đây rồi còn gì.”

Chính xác, chính là chỗ này. Phương Hạo Vân xác định xong, cười giả lả nói: “Chị Mai, vừa nãy có phải có người gọi điện cho chị hỏi chuyện thuê phòng không?”

“Đúng, ơ… Sao em lại biết?” Chưa nói hết câu, Tạ Mai Nhi cũng đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, liền hấp tấp hỏi: “Hạo Vân, em không phải là vị Phương tiên sinh vừa gọi điện hỏi chuyện thuê phòng đó chứ?”


/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status