Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 624: Thí hôn chuyển sang chính thức?

/731


"Đây là chuyện của tôi, không cần cô lo" Phương Hạo Vân đẩy Hương Hương ra, nói : "Cô tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút, dựa theo tính cách của Nguyệt thành thành chủ, tôi phỏng chừng cô ta sẽ tìm đến cô..."

"Anh đang quan tâm em sao?" Hương Hương thản nhiên cười.

Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Đương nhiên, trước khi xác định cô là người của Thiên Đạo hay là của gia tộc Morgan, tôi không hy vọng cô chết trong Thiên Phạt thành..."

Trong lời nói của Phương Hạo Vân rõ ràng mang theo sự ám chỉ.

Và sắc mặt của Hương Hương lập tức thay đổi, chỉ có điều nhanh chóng trở lại bình thường.

Trong lòng Phương Hạo Vân đã đoán ra vài phần, theo phản ứng của Hương Hương, thì bên trong Thiên Phạt thành đã có gian tế, và chuyện này cần phải báo cho dì Bạch biết, để dì đề phòng.

"Phương thiếu gia, anh thật sự không tính để em đi cùng anh sao?" Hương Hương lại đưa sát thân mình lại, cái môi cơ hồ như muốn cắn vào lổ tai của Phương Hạo Vân : "Nguyệt thành chủ rất dữ, anh đi một mình qua, em thật không yên tâm"

"Haha!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt của cô một cái, sau đó đánh một phát vào mông của cô, nói : "Thôi được rồi, tự tôi đi qua, nếu cô không có việc gì làm thì ở khách sạn chờ tôi 9di, buổi tối tôi sẽ về từ từ nói chuyện sau..." Nói xong Phương Hạo Vân liền bước đi.

Hương Hương đỏ mặt, sẵng giọng với cái lưng của Phương Hạo Vân : "Anh đó, xấu lắm..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, quay đầu lại nói : "Hương Hương, tôi không hy vọng cô là kẻ địch của tôi, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt...."

Hương Hương hơi sửng sốt, không biết nên nói thế nào, đợi cô ngẩng đầu lên thì Phương Hạo Vân đã biến mất.

Hương Hương cắn môi, giơ nắm tay lên nói : "Anh là con mồi của em, em sẽ không tha cho anh đâu, anh chờ xem..."

Sau khi tạm biệt Hương Hương, Phương Hạo Vân liền đi đến biệt thự của Nguyệt thành, lúc vào cửa liền gặp phải vài hộ vệ, người nọ nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, liền nói : "Phương thiếu gia, thành chủ đang nổi nóng, hay là vài ngày nữa cậu hãy đến?"

Phương Hạo Vân cười nói :"Không sao, tôi tự có cách..." Nói xong, hắn liền đi đến phòng của Nguyệt Nha Nhi.

Trải qua một cái hành lang ngoằn ngòe, Phương Hạo Vân liền thấy được có một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa phòng của Nguyệt Nha Nhi để ngắm hoa bên ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, người này quay đầu lại, thấy người đến là Phương Hạo Vân, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười, nhìn chăm chú Phương Hạo Vân nửa ngày, gật đầu nói : "Phương thiếu gia, đã lâu không gặp..."

Phương Hạo Vân lúc này mới nhìn rõ, người kia chính là Tuyết Như Vân, Tuyết thành thành chủ.

Phương Hạo Vân hơi kinh ngạc, nói : "Tuyết thành chủ... ông đến đây làm gì... không phải là cố ý đừng chờ ở đây đối phó tôi chứ?"

"Phương thiếu gia, làm gì mà thù dai vậy..." Khóe miệng của Tuyết Như Vân mỉm cười, nói : "Phương thiếu gia, tôi và cậu thật ra cũng không cần phải làm kẻ địch... Nếu cậu muốn, chúng ta thật ra có thể làm bạn với nhau..."

"Bạn?"

Phương Hạo Vân lập tức cười : "Ông cảm thấy rằng giữa tôi và ông có thể làm bạn được sao... Tuyết thành chủ, con người của tôi không thích loại người hai mặt. Giữa tôi và ông như nước với lửa, tôi nghĩ điều này ông còn rõ ràng hơn tôi... không phải là tôi chết, thì là ông bỏ mạng thôi...."

"Hừ!"

Cho dù Tuyết Như Vân có tu tâm dưỡng tính thế nào đi nữa, thì đối với sự khiêu khích trắng trợn của Phương Hạo Vân như vậy thì cũng không thể không nổi giận.

"Tuyết thành chủ, nếu ông không muốn xuống tay với tôi, vậy tôi không rãnh nói nhảm với ông..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền bước vào phòng của Nguyệt Nha Nhi.

Ngay trong giây phút Phương Hạo Vân bước vào cửa phòng, sắc mặt của Tuyết Như Vân liền trở nên xanh mét, cau mày, làm ra vẻ muốn ăn thịt người vậy. Mười phút trước, hắn ta đã có ý đồ muốn vào phòng của Nguyệt Nha Nhi, nhưng mà đáp lại hắn ta là luồng sát khí mãnh liệt.

Mà bây giờ, Phương Hạo Vân lại thuận lợi tiến vào trong phòng.

Hai sự đối đãi khác nhau này làm cho hắn ta sinh lòng ghen ghét và thù hận.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn giết chết Phương Hạo Vân ngay tại chổ, băm thành thịt vụn vứt cho chó ăn.

Đi vào trong phòng, Phương Hạo Vân không khỏi ngẩng người, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi đang đưa lưng về hướng hắn, yên lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cô ta mặc một cái váy dài màu trắng, eo nhỏ được buột bởi một sợi dây màu trắng tinh, không có trang sức gì cả, toàn thân tản ra một khí chất thanh nhã mà thản nhiên.

Tiếng bước chân của Phương Hạo Vân tuy rất nhẹ, nhưng mà cũng bị Nguyệt Nha Nhi nghe được, có điều cô không quay đầu lại.

Phương Hạo Vân tiếp tục đi đến trước, cho đến khi còn một mét với Nguyệt Nha Nhi thì hắn mới dừng chân lại : "Nguyệt Nha Nhi, là em.... em đến giải thích với chị..."

Nghe được giọng nói của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi lập tức đáp : "Cậu là ai? Tôi không biết cậu. Mời cậu ra khỏi biệt thự của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu..."

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói : "Xem ra chị thật sự tức giận rồi... Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ chị không muốn nghe em giải thích một câu sao? Chuyện này chưa chắc đã giống như chị tưởng tượng..."

Nguyệt Nha Nhi chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ tức giận : "Giải thích cái gì... giải thích chính là ngụy biện, hơn nữa, cậu không cần phải giải thích gì với tôi cả, tôi đã suy nghĩ tốt về chuyện thí hôn rồi, từ hôm nay trở đi, cậu là cậu, tôi là tôi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì cả..."

Nói đến đây, trên mặt của Nguyệt Nha Nhi xuất hiện sự lạnh lùng, thản nhiên nói : "Vốn tôi có kỳ vọng rất cao với cậu, nhưng cậu lại làm cho tôi thất vọng... tôi thật đau lòng

Nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc. Hắn mạnh mẽ bước lại, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Nguyệt Nha Nhi, lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.

Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, cô dường như không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại to gan như vậy, lại dã man như vậy.

Khi miệng của cô bị hôn, thân thể liền giãy dụa theo bản năng, nhưng mà hai tay của Phương Hạo Vân đã ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy thế nào thì cũng không thể làm nên chuyện.

Hơn nữa trong quá trình hôn nhau, cô dần dần cảm thấy được sự vui sướng và tình cảm mãnh liệt, bất chợt, cơ thể của cô đã quên mất chống cự, tùy ý để cho hắn hôn lên miệng cô, hôn lên cổ cô.

Sau một hồi hôn hít, Nguyệt Nha Nhi mới dùng tay đánh vào ngực của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Cái tên xấu xa này, thật to gan, cậu có tin tôi sẽ giết cậu hay không..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay của hắn vẫn ôm lấy eo của Nguyệt Nha Nhi, nói : "Chị sẽ không làm vậy đâu... Chị sẽ không giết em.... em tin tưởng chị, chị sẽ không làm vậy..."

Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên ngực của cô một cái.

Tuy rằng vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng sự kích thích mãnh liệt kia đã làm cho cơ thể của cô run rẩy.

"Thoải mái không?" Phương Hạo Vân ngẩng mặt lên hỏi.

"Vô sỉ!" Đừng tưởng ngày thường Nguyệt Nha Nhi tùy tiện, nhưng thực tế lại không có cởi mở vậy đâu. ngực bị tấn công làm cho mặt cô đỏ rừng. Tuy rằng đang mắng chửi, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự thẹn thùng.

Cái này giống như là tình nhân mắng yêu nhau vậy đó.

" Nguyệt Nha Nhi, em thích chị..." Phương Hạo Vân nhân cơ hội nói ra một câu tràn ngập tình cảm...

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Sau khi ngây người trôi qua, cô liền nhào vào lòng của hắn, nói : "Em là người đàn ông đầu tiên làm vậy với chị.... Tuy rằng em rất xấu, nhưng trong lòng chị rất vui vẻ.... Chỉ mong lời nói ngày hôm nay của em là sự thật..."

"Đương nhiên là thật"

Phương Hạo Vân sửa thái độ đùa giỡn lại, nghiêm mặt nói : "Nguyệt Nha Nhi, chị biết không? Thật ra ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy chị, em đã thích chị rất nhiều rồi. Nụ cười của chị, mỗi động tác của chị đều đã khắc sâu trong lòng em ... Tin tưởng em, sự yêu thích của em dành cho chị là thật, làm một người đàn ông, em sẽ không để cho chị thất vọng. Có lẽ em không thể cho chị được tình yêu chung thủy, nhưng em tin rằng em sẽ làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này... Tin tưởng em, tin tưởng duyên phận và tình yêu của chúng ta..."

Những lời thổ lộ như vậy đã làm cho tim của Nguyệt Nha Nhi đập nhanh vô cùng.

Đừng tưởng Nguyệt Nha Nhi là chu hầu một phương tại Thiên Phạt thành, là nữ cường nhân không ai bì nổi, nhưng trong phương diện tình cảm, cô lại trống rỗng.

Ít nhất là trước khi Phương Hạo Vân đến, cô chưa từng nghe thấy người đàn ông nào nói những lời ngọt ngào này với mình, những lời ấm áp và chân thành như thế.

Nguyệt Nha Nhi bây giờ giống như thiếu nữ hoài xuân vậy, trên mặt tràn ngập sự ngượng ngùng và chờ mong, có vài phần hạnh phúc nữa. Thân thể của cô dường như đã nằm gọn trong ngực của Phương Hạo Vân rồi.

"Lời em nói là thật sao?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi.

"Đương nhiên là thật..." Phương Hạo Vân nói : "Phương Hạo Vân tuy rằng không phải là đàn ông chung thủy, nhưng trước giờ vẫn chưa lừa gạt đàn bà bao giờ... Đàn bà là nước, chỉ có thể dùng để yêu để thương, chứ không phải để lừa gạt...." Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên miệng của cô.

Lần này, Nguyệt Nha Nhi không hề khán cự, mà ngược lại còn chủ động vươn lưỡi ra để đón lấy hắn.

Dưới cái hôn nhiệt liệt của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy rằng trái tim lạnh băng của mình đang tan chảy, trở nên nóng rực lên.

Không biết là trải qua bao lâu thì môi hai người mới tách ra.

Phương Hạo Vân vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Nha Nhi, cảm ơn chị khoan dung cho em... Về sau em sẽ quý trọng gấp đôi chị..."

"Tiểu bại hoại, chị nói là tha thứ cho em khi nào...." Nói xong, hai mắt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nói : "Tiểu bại hoại, nói cho chị biết, bên cạnh em rốt cục có bao nhiêu đàn bà?"

Sao lúc nào cũng là câu hỏi mẫn cảm này nhĩ.

Mỗi khi đối mặt với câu hỏi như vậy, Phương Hạo Vân đều chọn cách giữ im lặng.

Im lặng là vàng, lúc này không nên nói gì cả.

"Nói... em phải nói cho chị biết!" Nguyệt Nha Nhi bất mãn vì sự im lặng của Phương Hạo Vân, ha tay lại đánh lên ngực hắn, nói : "Em phải nói cho chị biết, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em..."

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Hãy nghe em nói, mặc kệ là em có bao nhiêu người đàn bà, thì trong lòng em, chị vẫn là độc nhất vô nhị..."

"Em không muốn nói, chị cũng không ép em, nhưng mà em phải hứa với chị , tại Thiên Phạt thành em chỉ có một mình... à không... hai, nhiều nhất chỉ có được hai người đàn bà, nếu không chị tuyệt đối không bỏ qua cho em...." Trong lúc khẩn cấp mà Nguyệt Nha Nhi vẫn không quên người chị của mình.

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói như vậy, Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu : "Ừ, em hứa với chị..." Hắn âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi nói ra hai người, có phải là tính luôn cả dì Bạch vào không nhĩ?

Tưởng tượng như vậy, làm cho Phương Hạo Vân có thêm một chút hiểu biết về quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch.

"Có lẽ bọn họ thật sự là chị em...."

"Hạo Vân, từ hôm nay trở đi, chị chính thức thăng cấp cho em, em làm tiểu tình nhân của chị nhé..." Nguyệt Nha Nhi nâng má Phương Hạo Vân lên, hôn lên bờ môi của hắn.

Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi vào trong lòng, nói : "Chị gái xinh đẹp.... chị thật tốt"

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Nha Nhi nhìn về hướng Phương Hạo Vân, ánh mắt ôn nhu như nước : "Tiểu tình nhân... nhớ kỹ, không được gạt chị, nhất định phải yêu chị, nếu không, chị sẽ không bỏ qua cho em"

Nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc. Hắn mạnh mẽ bước lại, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Nguyệt Nha Nhi, lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.

Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, cô dường như không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại to gan như vậy, lại dã man như vậy.

Khi miệng của cô bị hôn, thân thể liền giãy dụa theo bản năng, nhưng mà hai tay của Phương Hạo Vân đã ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy thế nào thì cũng không thể làm nên chuyện.

Hơn nữa trong quá trình hôn nhau, cô dần dần cảm thấy được sự vui sướng và tình cảm mãnh liệt, bất chợt, cơ thể của cô đã quên mất chống cự, tùy ý để cho hắn hôn lên miệng cô, hôn lên cổ cô.

Sau một hồi hôn hít, Nguyệt Nha Nhi mới dùng tay đánh vào ngực của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Cái tên xấu xa này, thật to gan, cậu có tin tôi sẽ giết cậu hay không..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay của hắn vẫn ôm lấy eo của Nguyệt Nha Nhi, nói : "Chị sẽ không làm vậy đâu... Chị sẽ không giết em.... em tin tưởng chị, chị sẽ không làm vậy..."

Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên ngực của cô một cái.

Tuy rằng vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng sự kích thích mãnh liệt kia đã làm cho cơ thể của cô run rẩy.

"Thoải mái không?" Phương Hạo Vân ngẩng mặt lên hỏi.

"Vô sỉ!" Đừng tưởng ngày thường Nguyệt Nha Nhi tùy tiện, nhưng thực tế lại không có cởi mở vậy đâu. ngực bị tấn công làm cho mặt cô đỏ rừng. Tuy rằng đang mắng chửi, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự thẹn thùng.

Cái này giống như là tình nhân mắng yêu nhau vậy đó.

" Nguyệt Nha Nhi, em thích chị..." Phương Hạo Vân nhân cơ hội nói ra một câu tràn ngập tình cảm...

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Sau khi ngây người trôi qua, cô liền nhào vào lòng của hắn, nói : "Em là người đàn ông đầu tiên làm vậy với chị.... Tuy rằng em rất xấu, nhưng trong lòng chị rất vui vẻ.... Chỉ mong lời nói ngày hôm nay của em là sự thật..."

"Đương nhiên là thật"

Phương Hạo Vân sửa thái độ đùa giỡn lại, nghiêm mặt nói : "Nguyệt Nha Nhi, chị biết không? Thật ra ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy chị, em đã thích chị rất nhiều rồi. Nụ cười của chị, mỗi động tác của chị đều đã khắc sâu trong lòng em ... Tin tưởng em, sự yêu thích của em dành cho chị là thật, làm một người đàn ông, em sẽ không để cho chị thất vọng. Có lẽ em không thể cho chị được tình yêu chung thủy, nhưng em tin rằng em sẽ làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này... Tin tưởng em, tin tưởng duyên phận và tình yêu của chúng ta..."

Những lời thổ lộ như vậy đã làm cho tim của Nguyệt Nha Nhi đập nhanh vô cùng.

Đừng tưởng Nguyệt Nha Nhi là chu hầu một phương tại Thiên Phạt thành, là nữ cường nhân không ai bì nổi, nhưng trong phương diện tình cảm, cô lại trống rỗng.

Ít nhất là trước khi Phương Hạo Vân đến, cô chưa từng nghe thấy người đàn ông nào nói những lời ngọt ngào này với mình, những lời ấm áp và chân thành như thế.

Nguyệt Nha Nhi bây giờ giống như thiếu nữ hoài xuân vậy, trên mặt tràn ngập sự ngượng ngùng và chờ mong, có vài phần hạnh phúc nữa. Thân thể của cô dường như đã nằm gọn trong ngực của Phương Hạo Vân rồi.

"Lời em nói là thật sao?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi.

"Đương nhiên là thật..." Phương Hạo Vân nói : "Phương Hạo Vân tuy rằng không phải là đàn ông chung thủy, nhưng trước giờ vẫn chưa lừa gạt đàn bà bao giờ... Đàn bà là nước, chỉ có thể dùng để yêu để thương, chứ không phải để lừa gạt...." Nói xong, Phương Hạo Vân lại hôn lên miệng của cô.

Lần này, Nguyệt Nha Nhi không hề khán cự, mà ngược lại còn chủ động vươn lưỡi ra để đón lấy hắn.

Dưới cái hôn nhiệt liệt của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy rằng trái tim lạnh băng của mình đang tan chảy, trở nên nóng rực lên.

Không biết là trải qua bao lâu thì môi hai người mới tách ra.

Phương Hạo Vân vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Nha Nhi, cảm ơn chị khoan dung cho em... Về sau em sẽ quý trọng gấp đôi chị..."

"Tiểu bại hoại, chị nói là tha thứ cho em khi nào...." Nói xong, hai mắt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nói : "Tiểu bại hoại, nói cho chị biết, bên cạnh em rốt cục có bao nhiêu đàn bà?"

Sao lúc nào cũng là câu hỏi mẫn cảm này nhĩ.

Mỗi khi đối mặt với câu hỏi như vậy, Phương Hạo Vân đều chọn cách giữ im lặng.

Im lặng là vàng, lúc này không nên nói gì cả.

"Nói... em phải nói cho chị biết!" Nguyệt Nha Nhi bất mãn vì sự im lặng của Phương Hạo Vân, ha tay lại đánh lên ngực hắn, nói : "Em phải nói cho chị biết, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em..."

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Hãy nghe em nói, mặc kệ là em có bao nhiêu người đàn bà, thì trong lòng em, chị vẫn là độc nhất vô nhị..."

"Em không muốn nói, chị cũng không ép em, nhưng mà em phải hứa với chị , tại Thiên Phạt thành em chỉ có một mình... à không... hai, nhiều nhất chỉ có được hai người đàn bà, nếu không chị tuyệt đối không bỏ qua cho em...." Trong lúc khẩn cấp mà Nguyệt Nha Nhi vẫn không quên người chị của mình.

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói như vậy, Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu : "Ừ, em hứa với chị..." Hắn âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi nói ra hai người, có phải là tính luôn cả dì Bạch vào không nhĩ?

Tưởng tượng như vậy, làm cho Phương Hạo Vân có thêm một chút hiểu biết về quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch.

"Có lẽ bọn họ thật sự là chị em...."

"Hạo Vân, từ hôm nay trở đi, chị chính thức thăng cấp cho em, em làm tiểu tình nhân của chị nhé..." Nguyệt Nha Nhi nâng má Phương Hạo Vân lên, hôn lên bờ môi của hắn.

Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi vào trong lòng, nói : "Chị gái xinh đẹp.... chị thật tốt"

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Nha Nhi nhìn về hướng Phương Hạo Vân, ánh mắt ôn nhu như nước : "Tiểu tình nhân... nhớ kỹ, không được gạt chị, nhất định phải yêu chị, nếu không, chị sẽ không bỏ qua cho em"

Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi nói tiếp : "Tiểu tình nhân, từ hôm nay trở đi, hiệp nghị thí hôn của chúng ta chính thức trở thành phế thải..."

Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức ngẩng người, lòng của cô gái này đúng là khó đoán, phía trước vừa mới nói tốt xong, thì ngay lập tức trở mặt thay đổi.

"Tiểu tình nhân, em hiểu lầm chị rồi..." Nguyệt Nha Nhi che miệng cười : "Em nhất định cho rằng chị là người nói chuyện không giữ lời phải không.... Ý của chị là, bỏ thí hôn, từ hôm nay trở đi, em chuyển sang chính thức..."

"Nhanh vậy à?" Phương Hạo Vân bật thốt.

"Ngại nhanh à, vậy tiếp tục thí hôn đi..." Nguyệt Nha Nhi nhếch môi, tỏ vẻ bất mãn : "Em thật chán ghét, người ta không thích em..."

Phương Hạo Vân lại buồn bực, sao đàn bà con gái ai cũng thế hết vậy, ai cũng càn quấy hết.

Nguyệt Nha Nhi vuốt ve khuôn mặt của Phương Hạo Vân, trong đôi mắt đầy áp tình cảm : "Hạo Vân, tiểu tình nhân của chị, tiểu bại hoạn của chị, em biết không? Cho đến giờ chị còn chưa động tình với ai cả, em là người đầu tiên... chị hy vọng cũng là người cuối cùng..."

Trên khuôn mặt của Phương Hạo Vân lập tức xuất hiện sự tươi cười, con gái chưa yêu đúng là đặc sắc.

Lúc vào Thiên Phạt thành, Phương Hạo Vân không ngờ rằng mình sẽ thu hoạch được một tình yêu, một cô gái ở chổ này.

Hắn lập tức ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, cười nói : "Em muốn làm chức trách của người chồng, có thể chứ?"

"Chán ghét, không thể..." Một tiếng cười khanh khách vang lên.

Và Tuyết Như Vân đứng chờ ngoài cửa nãy giờ nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Nha Nhi, cắn chặt răng nanh lại, nghe mà rùng mình luôn, hắn ta đang hận không thể vọt vào giết Phương Hạo Vân.

Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ, một ý niệm trong đầu thôi.

Tuyết Như Vân rất rõ ràng, nếu lao vào ngay bây giờ thì chổ đó sẽ trở thành mồ chôn của hắn.

" Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi, hai tên tiện nhân, sớm muộn gì tao cũng bắt bọn mày trả giá..." Tuyết Như Vân vốn muốn đến để khuyên Nguyệt Nha Nhi, hy vọng cô có thể trở về phe của thành chủ. Nhưng theo tình cảnh bây giờ thì tựa hồ đã không còn khả năng rồi.

Trong phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười tiếng nói chuyện, xem ra quan hệ của hai người dường như đã thân thiết hơn.

Xác định là ở lại cũng không có ý nghĩa gì, Tuyết Như Vân hung hăng nhìn thoáng qua cửa, xoay người rời đi.

.........................................

Hoàng Kỳ Anh vẫn phấn đấu vì nhiệm vụ của mình, mặc dù liên tiếp vấp phải trở ngại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, không quên sứ mạng của mình.

Hắn phải có được sự ưu ái của Phương Tuyết Di, đây là cơ hội thăng chức duy nhất của hắn.

Ông chủ lớn đã hứa, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ này, thì sẽ điều hắn lên làm tham mưu, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của căn cứ.

Phương Hạo Vân rời khỏi Hoa Hải, Hoàng Kỳ Anh cảm thấy cơ hội của mình đã đến, hầu như mỗi ngày hắn đều tìm đến Phương Tuyết Di, dùng lời nói chân thành và tình cảm để mở cửa trái tim.

Buổi chiều, Hoàng Kỳ Anh lại chỉnh trang lại quần áo, làm cho mình giống như bạch mã hoàng tử vậy, mang một bó hoa hồng đến cửa nhà Phương gia.

Người ra mở cửa là Trác Nhã, bà mới từ công ty trở về, trên người vẫn mặc trang phục công sở, chỉ là trong ánh mắt của bà đang tràn ngập sự lo lắng.

Gần đây người nhà họ Phương đã làm cho bà lo lắng không thôi. Phương Hạo Vân ra ngoài chưa về, tình cảm của Phương Tuyết Di thì không có tin tức, thân thể của Phương Tử Lân càng lúc càng kém, ngày kết đã càng lúc càng gần rồi.

Hoàng Kỳ Anh đến làm cho Trác Nhã thở phào một hơi, mặc kệ là nói thế nào thì bà cũng có ấn tượng không tồi với Hoàng Kỳ Anh. Nói thật, nếu con gái đồng ý hôn sự của Hoàng Kỳ Anh, thì tâm sự của Trác Nhã đã có thể vơi đi một nửa rồi.

"Kỳ Anh, vào đi!" Trác Nhã đón Hoàng Kỳ Anh vào :"Con ở phòng khách xem TV đi, dì gọi Tuyết Di xuống giúp con... Tâm tình của nó không tốt, con nghĩ biện pháp nói chuyện với nó đi..."

"Dì Trác, dì đừng gấp..." Hoàng Kỳ Anh gọi Trác Nhã lại : "Dì, Tuyết Di gần đây thế nào? Con vẫn cảm thấy rằng trong lòng cô ấy có việc, đã nhiều ngày rồi con không thấy nụ cười trên khuôn mặt của Tuyết Di..."

"Cái này... dì cũng không biết!" Tâm tình của Phương Tuyết Di không tốt, đương nhiên là có quan hệ trực tiếp với Phương Hạo Vân, nhưng chuyện này không thể nói ra thôi.

"Tâm tư của người trẻ tuổi rất phức tạp, dì không có biện pháp để hiểu..." Trác Nhã cổ vũ : "Kỳ Anh, dì vẫn luôn cảm thấy con không tồi, dì tin con sẽ có biện pháp..."

"Dì, dì thật sự hy vọng con có thể đến với Tuyết Di sao?" Hoàng Kỳ Anh đột nhiên hỏi.

"Ừ!"

Trác Nhã gật đầu : "Ngay từ đầu, dì đã vô cùng xem trọng con rồi... Đương nhiên, hôn sự của Tuyết Di, cuối cùng vẫn do chính nó tự quyết định. Cho nên, Kỳ Anh, con có thể đến với Tuyết Di hay không, cũng phải coi cố gắng của con..."

"Con biết rồi!"

Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc nói : "Cho đến giờ con chưa từng từ bỏ... Bây giờ sẽ không, sau này cũng sẽ không!"

Nghe Hoàng Kỳ Anh cam đoan, trong lòng Trác Nhã vui mừng, ai nói trên đời này không có đàn ông tốt, Hoàng Kỳ Anh không phải sao?

Lần trước khi Phương Hạo Vân đi, Phương Tử Lân có gọi bà đến nói chuyện, nhưng đến cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ bảo bà bình tĩnh lại thôi.

Vài phút sau, dưới lời khuyên không ngừng của Trác Nhã, Phương Tuyết Di mới bực bội đi xuống, Hoàng Kỳ Anh vội vàng đi đến, cầm hoa hồng đưa tới : "Thích không?"

Phương Tuyết Di không nói gì, chỉ cầm lấy bó hoa rồi tùy tiện ném lên bàn. Sở dĩ cô nhận hoa, cũng bởi vì lễ phép thôi. Nếu không thì cô cũng chẳng thèm lấy hoa của Hoàng Kỳ Anh đâu.

"Anh đến đây làm gì?" Phương Tuyết Di oán giận nói.

Hoàng Kỳ Anh nghe thấy vậy, giống như chịu tổn thương vậy. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không có tỏ vẻ không vui, ngược lại còn cười nói : "Tuyết Di, anh thấy gần đây tâm tình của em không được vui, cho nên đến để thăm em. Em có tâm sự gì, có thể nói với anh không? Có lẽ anh sẽ giúp được em... Thật ra anh cũng giống em, bởi vì hai chúng ta đều yêu một người không nên yêu..."


/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status