Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 647: Giải phóng tình ý.

/731


Nói đến đây, bà Jones thở dài một hơi : "Long Đầu vẫn không có ý hối hôn... Tiểu thư, con không cần lo lắng, bà thấy Hạo Vân sẽ đến dẫn con đi. Nhưng con thật sự muốn rời khỏi Thiên Đạo sao... Thiên Đạo chính là nhà của con, thật ra Long Đầu rất yêu con, dù sao ổng cũng là ba của con. Ở cái vị trí này, ông không thể tính toán cho mình được. Có một số việc con không hiểu được, nếu có một ngày con ngồi trên vị trí của Long Đầu, con sẽ phát hiện ra, thật ra ba của con rất yêu con, ổng không muốn làm chuyện có lỗi với con..."

"Con biết..."

Nguyệt Như hít sâu một hơi, yếu ớt nói : "Bà, những điều bà nói con đều hiểu, nhưng trong lòng con vẫn không thoải mái... Có nhiều khi con suy nghĩ rằng, nếu con chỉ là con gái của một nhà bình thường, thế thì tốt quá. Trải qua nhiều chuyện như vậy, khiến cho con nghĩ thông suốt, oanh oanh liệt liệt không bằng bình thường yên ổn... Lựa chọn lúc trước của Hạo Vân rất đúng.... Bây giờ con rất hối hận, nếu lúc trước con kiên quyết đi theo hắn, thì bây giờ đã không xảy ra nhiều chuyện rồi..."

"Tiểu thư, trên đời này không ai bán hối hận cả, nếu con đã lựa chọn thì không được hối hận..." Bà Jones cười thản nhiên, nói : "Tiểu thư, tin tưởng bản thân cũng tin tưởng Hạo Vân..."

Thoáng do dự một chút, bà Jones lại nói : "Tiểu thư... chuyện đã đến bây giờ, có một số việc bà có thể nói rõ với con... Hạo Vân của con có khả năng chính là tôn giả của gia tộc thủ hộ phương Đông... Lực lượng mà hắn nắm giữ, tuyệt đối không phải là thứ mà bà và con có thể tưởng tượng... Cho nên, con căn bản là không cần lo lắng chuyện tương lai..."

"Tôn giả?"

Nguyệt Như nghe thấy thế, trong lòng run lên, nói : "Sự tồn tại cường đại nhất trong truyền thuyết phương Đông? Sao có thể chứ, dù công phu của Hạo Vân không tồi, nhưng mà..."

Bà Jones ngắt lời : "Tiểu thư, đây là sự thật... Từ xưa phương Đông đã luôn xuất hiện những chuyện thần kỳ rồi... Bà không hề nghi ngờ, mấy ngày nay trên người Hạo Vân khẳng định là đã xảy ra rất nhiều chuyện thần kỳ... Không cần nghi ngờ, khi hắn đến nước Anh, sẽ trong tư thế của một cường giả..."

Nghe bà Jones nói vậy, lông mày của Nguyệt Như lập tức giãn ra, mặc kệ là nói thế nào, người đàn ông của mình mạnh mẽ mới là điều tốt nhất.

"Tiểu thư, nhân cơ hội hôm nay, bà sẽ đem mọi chuyện kể ra với con..." Bà Jones nhìn bốn phía theo bản năng, xác định là không có người nghe lén, nhỏ giọng nói : "Tiểu thư, phương Đông có sự cường đại riêng, phương Tây cũng có một sự cường đại riêng... lực lượng trung tâm của gia tộc Morgan, Darkness, đã xuất hiện rồi, sau này chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến..."

"Darkness?"

Đối với cái tên này, Nguyệt Như cũng không xa lại : "Bà đang nói về Dracula và người sói trong truyền thuyết à?"

"Không phải là truyền thuyết, mà là sự thật..." Bà Jones thở dài, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng : "Đây là cuộc chiến số mệnh... Mấy trăm năm trước đã diễn ra rồi, và chưa hề dừng lại bao giờ cả... Chỉ là trước đây lực lượng ấy không tham gia thôi..."

"Hạo Vân có nguy hiểm không?" Nguyệt Như hồi hộp hỏi.

"Không biết"

Bà Jones thành thật nói : "Từ xưa đến giờ, phương Đông luôn ẩn dấu rất nhiều lực lượng, bà cũng không rõ ràng... Có lẽ ngay cả ba con cũng không rõ ràng..."

"Con tin tưởng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Hạo Vân..." Nguyệt Như tự tin nói.

"Chỉ hy vọng là thế" Bà Jones nói.

Dừng lại một chút, bà Jones đột nhiên nói ra một câu đầy ẩn ý: "Nguyệt Như, có lẽ con chính là cứu tinh của Thiên Đạo... là hy vọng..."

"Thiên Đạo có nguy cơ?" Nguyệt Như vội hỏi.

"Về sau con sẽ rõ" Bà Jones cười nói : "Nhớ kỹ, đi làm chuyện con muốn, đừng để cho bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì trói buộc con..."

"Con không hiểu..." Nguyệt Như lại nói.

"Về sau sẽ hiểu"

Vừa dứt lời, bà Jone liền biến mất.

"Bà Jones, bà đi rồi à?" Nguyệt Như nhỏ giọng nói.

"Tiểu thư, không lâu sau, con có thể gặp được mẹ của con..." Giọng nói của bà Jones truyền từ xa đến.

"Bà, bà khoan đã.... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bà nói cho con biết đi..." Nguyệt Như vội vàng đuổi theo, nhưng mà không thấy bà Jones đâu cả.

"Mẹ... Mình có thể nhìn thấy mẹ sao?" Nguyệt Như tự thì thào, trong đôi mắt tràn ngập sự chờ mong.

.................................................. ............

Thời gian không đợi người, dì Bạch đã chính thức tiến hành nghi thức cống hiến Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân. Nguyệt Nha Nhi bận việc từ trưa, thu dọn phòng cho hai người, chủ Hỉ (喜) màu đỏ thẩm, giấy dán tường màu đỏ... Toàn bộ căn phòng tràn ngập sự vui vẻ.

Đợi khi trời tối, Nguyệt Nha Nhi đã tự mình châm hai ngọn nến đỏ thẩm.

Không có nghi thức phức tạp, cũng không có náo nhiệt ồn ào, dưới sự chủ trì của Nguyệt Nha Nhi, hai người đã thành vợ chồng, hơn nữa Nguyệt Nha Nhi tự mình dẫn vào động phòng.

Vẻ mặt của Nguyệt Nha Nhi hơi ảm đạm, phải biết rằng, tuy rằng là chị em, nhưng người vào động phòng dù sao cũng là chị và đàn ông của mình, cho nên trong lòng còn có chút khó chịu.

Sau khi đón cửa lại, Phương Hạo Vân tự tay vén khăn voan trên đầu dì Bạch xuống, nhỏ giọng nói : "Dì Tố, dì có hối hận không?"

"Không... dì vĩnh viễn không hối hận..." Trong đôi mắt của dì Bạch toát ra vẻ kiên nghị.

Phương Hạo Vân ôm lấy dì vào lòng, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, nghiêm túc nói : "Dì Tố, từ hôm nay trở đi, con sẽ bảo vệ dì..."

"Ừ..."

Dì Bạch gật đầu, lập tức nói : "Hạo Vân, đến đây đi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, nhẹ tay cởi bỏ váy của dì Bạch. Một mùi thơm thản nhiên xộc vào mũi, Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, ngay lập tức bị nó làm cho say mê.

"Hạo Vân, từ ngày dì giao Thiên Phạt cho con, dì cũng đã có suy nghĩ hiến thân cho con rồi..." Dì Bạch tự tay cởi áo ngực của mình ra, đem bộ ngực kiên quyết mà sung mãn của mình lõa lồ trước mặt Phương Hạo Vân, hai nụ hoa hồng nhạt đỏ tươi giống như hoa anh đao tản ra một sự hấp dẫn vô hạn.

"Đẹp quá..." Phương Hạo Vân nói.

Dì Bạch thẹn thùng nhắm hai mắt lại, cắn nhẹ môi, lông mi thật dài hơi rung động, thấp giọng nói :"Hạo Vân, lại đây đi... chúng ta hoàn thành hợp thể..."

Phương Hạo Vân hơi động lòng, đưa miệng qua, hôn lên trước ngực dì Bạch, khiến cho tim của cô đập nhanh lên : "Hạo Vân, em yêu anh..."

Dưới chân tình thật ý của cô, Phương Hạo Vân lập tức bị cuốn hút, đưa hai tay ôm lấy cô, thâm tình nói : "Dì Tố... anh yêu em..."

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, hôm nay rốt cục đã có thể giải phóng tình ý trong lòng ra.

Dì Bạch cười ngượng ngùng, lấy hết dũng khí nói : "Hạo Vân, em không gạt anh, em mong chờ ngày này đến, thật ra không phải là ngày một ngày hai...


/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status