Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 668: Bộc lộ cảm xúc.

/731


"Chị... Hạo Vân, em đang nói bậy gì đó... chị là chị của em..." Phương Tuyết Di làm bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ cáu một tiếng : "Nếu em còn nói bậy, chị đi đó..."

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Phương Tuyết Di, ánh mắt dừng lại trên cơ thể của cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc : "Chị, không cần lảng tránh, hôm nay em nghiêm túc nói chuyện này với chị. Đây cũng là ý của ba..."

Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi, miệng thì thào tự nói : "Là ý của ba..."

Nghĩ đến đây, cô ảm đạm nói : "Hạo Vân, thân thể của ba như vậy rồi, chúng ta có thể không nói việc này trước, chờ thân thể của ba tốt hơn rồi tính không. Chị muốn đi thăm ba..."

Không biết là vì sao, bây giờ Phương Tuyết Di đột nhiên muốn trốn tránh...

Cô từng vô số lần hy vọng Phương Hạo Vân có thể chủ động nói chuyện này với cô, nhưng mà khi chuyện này đến, cô lai lùi bước, cô dường như đã mất đi dũng khí của mình.

Hoặc là, cô sợ hãi kết quả của nó.

"Chị Tuyết Di, thân thể của ba không có vấn đề...Càng vào thời điểm này, chúng ta càng phải bàn về chuyện này... Tâm tư của chị em biết, nhưng tâm tư của em chị chưa chắc đã biết...." Phương Hạo Vân nói : "Cho nên, hai chúng ta hẳn là nên trò chuyện với nhau.... Chị Tuyết Di, đến văn phòng của em nói chuyện, được không?"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Phương Tuyết Di hơi động tâm, cô gật đầu nói : "Được rồi, chị nghe lời em... Có điều chị phải đi thăm ba trước..."

"Em đi với chị..." Phương Hạo Vân nói.

Hai người lập tức quay về phòng bệnh, Phương Tử Lân cũng đã ngồi dậy khỏi giường bệnh, Trác Nhã đang giúp đỡ ông đi ra, lo lắng nói : "Tử Lân, ở lại vài ngày đi, ông ở đây mới tốt... Vì sao lại vội vã xuất viện chứ, chuyện tập đoàn đã có tôi và Tuyết Di sẽ xử lý..."

"Cơ thể của tôi có ở lại bệnh viện cũng vô dụng!"

Phương Tử Lân nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Tôi tin tưởng Hạo Vân, nó sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện... Đúng không?"

"Dạ!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói : "Mẹ, mẹ giúp ba làm thủ tục xuất viện đi, ở chổ này cũng không có ý nghĩa gì..."

"Được rồi!"

Trác Nhã cảm thấy chồng dường như có chuyện muốn nói với con gái, cho nên lập tức đi ra ngoài, ngay trong giây phút bà đi ra ngoài ấy, đã quay lại nhìn con gái một cách sâu xa.

"Hai con, nhìn thấy hai con đến với nhau, ba rất vui vẻ..." Phương Tử Lân mỉm cười, vui mừng nói : "Những cái nên nói ba đã nói, ba hy vọng hai đứa có thể xử lý tốt quan hệ của nhau... Được rồi, hai đứa không cần lo lắng bên ba, đi đi, làm việc mà hai con nên làm đi, nói chuyện với nhau đi, đem sự chân thật nhất trong lòng thả ra đi..."

"Ba... con muốn ở lại chăm sóc cho ba!" Không biết vì sao, lúc này Phương Tuyết Di đang rất sợ hãi.

"Đứa nhỏ này..." Phương Tử Lân cười nói :" Tuyết Di, tính cách của con ba rất rõ ràng, con luôn xem công chuyện lên trên. Yên tâm đi, chuyện này chưa chắc đã giống như con đã lo lắng, hơn nữa, con cũng chưa thử, sao con biết được nó có kết quả thế nào. Có một số việc, cố gắng là tốt rồi... Quá trình có đôi khi còn quan trọng hơn cả kết quả..."

Nghe Phương Tử Lân nói vậy, tâm lý của Phương Tuyết Di lập tức lập tức trở lại bình thường : "Ba, con hiểu rồi... Ba cẩn thận.... Hạo Vân, chúng ta đi!"

"Ừ!"

Phương Hạo Vân gật đầu, chủ động kéo tay của Phương Tuyết Di trước mặt Phương Tử Lân, nói : "Ba, buổi tối con sẽ đến vận khí trị liệu giúp ba, nhớ kỹ, không được tức giận..."

"Ha ha ..."

Phương Tử Lân cười nói : "Nhìn hai đứa như vậy, ba vui còn không kịp nữa, sao lại có thể tức giận..."

Ngay trong khi Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di sắp bước ra cửa, Phương Tử Lân kêu Phương Hạo Vân một tiếng : "Hạo Vân, nhớ kỹ lời ba nói..."

Phương Hạo Vân quay đầu lại, nhìn Phương Tử Lân một cái, thấy vẻ mặt ông đầy chờ mong, lập tức gật đầu nghiêm túc, nhưng không nói gì cả.

"Tử Lâm, chỉ mong là ông không sai!" Trác Nhã đứng ngoài phòng bệnh, nhìn con gái rời đi, trong lòng vẫn bất ổn như trước.

Nhưng trước khi mọi chuyện sáng tỏ, trong lòng của bà vẫn lo lắng, vẫn hồi hộp ...

Mấy ngày nay, bà thậm chí còn nhìn thấy con gái làm ra loại chuyện loạn luân trong mơ. Nếu như không phải do thân thể của chồng không tốt, bà sẽ không bỏ qua như vậy. Với tính cách của bà, loại chuyện như vậy nhất định sẽ tranh đấu đến cùng.

"Đừng lo lắng, sớm muộn gì bà cũng sẽ hiểu nổi khổ tâm của tôi!" Không biết Phương Tử Lân đã xuất hiện sau lưng Trác Nhã khi nào, nhẹ nhàng vỗ vai bà, nói : "Trác Nhã, chờ tôi đi ra, bà muốn gả cho ai cũng được, tôi không phản đối đâu... Đi theo tôi, bà thật sự rất khổ..."

"Không được nói bậy!"

Trác Nhã đưa tay che miệng chồng lại, nói : "Tôi không cho phép mình nói bậy... Tử Lân, mình sẽ sống lâu trăm tuổi, tôi muốn sống cả đời với mình..."

"Haha...."

Phương Tử Lân cười một tiếng, nói : "Có hai đứa con như Tuyết Di và Hạo Vân, có một người vợ như bà, Phương Tử Lân tôi không sống uổng cuộc đời này rồi..."

Phương Tuyết Di tự mình lái xe, chở Phương Hạo Vân đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, dọc đường đi, cả hai không ai nói gì.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Phương Tuyết Di, hai người đi vào phòng nghỉ, ngồi đối mặt với nhau. Căn phòng nghỉ này Phương Tuyết Di không phải lần đầu đến, có điều cô không quen thuộc nơi này cho lắm. Tùy ý ngó quanh vài vòng, Phương Hạo Vân cảm thấy ánh mắt cùng với khiếu thẩm mỹ của em trai cũng không tệ, cách bài trí trong phòng tuy đơn giản nhưng không mất phần sang trọng, cả căn phòng toát ra vẻ ấm áp.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một cái quần lót màu đỏ của đàn bà nằm trên đầu giường.

Ngay lập tức, sắc mặt của cô liền trở nên âm trầm.

Có lẽ cách đây không lâu, chính ngay trong căn phòng này, em trai đã cùng hoan hảo với người đàn bà khác.

"Chị, sao thế?" Dường như cảm nhận được sắc mặt của Phương Tuyết Di không đúng, Phương Hạo Vân vội vàng hỏi. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy được cái quần lót của đàn bà theo ánh mắt của Phương Tuyết Di.

Phương Hạo Vân lập tức xấu hổ không nói nên lời.

Nếu hắn nhớ không lầm, cái quần lót này hẳn là của Kim Phi.

Có lẽ là do cô ta cố ý để lại.

Phương Tuyết Di trợn mắt liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, cố gắng làm cho tâm tình trở lại bình tĩnh, tức giận hỏi : "Hạo Vân, không ngờ em còn có thói quen giữ quần lót đàn bà..."

"Ặc ặc..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, cố gắng nghiêm mặt nói : "Chị Tuyết Di... cái này... là do ngoài ý muốn, cũng không biết là của ai để lại... không ... không... không phải là thế, em nói nhầm đó mà... Ý của em là người khác nhờ em mua giúp ..."

"Hừ!"

Phương Tuyết Di hừ nói : "Lòng tốt của em cũng không tồi đấy, thích mua đồ lót của đàn bà?"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Chỉ là một cái nhấc tay thôi... Chị Tuyết Di, cái quần lót này thật ra cũng không tồi, nếu chị thích, thì bây giờ em tặng cho chị..."

Nói xong, Phương Hạo Vân vội vàng cầm lấy cái quần lót đưa qua.

Mấy cái lông quấn màu đen trên nó còn có thể thấy rõ ràng.

Phương Tuyết Di lập tức mất hứng, nhìn chằm chằm vào mấy cọng lông đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh : "Để dành cho em mặc đi..."

Phương Hạo Vân hoàn toàn không còn biết nói gì luôn.

Nói đi thì cũng phải nói lại, Kim Phi này cũng thật là, để quần lót lại trên đầu giường của mình, cái này rõ ràng là hãm hại, là vu oan....

"Chị Tuyết Di, đây là quần lót đàn bà, sao em mặc được... Chị xem nè, thiết kế của nó thật khóe, em cảm thấy chị mặc vào là tốt nhất, phù hợp với khí chất và sự gợi cảm của chị..." Dù sao cũng đã lỡ rồi, Phương Hạo Vân đành phải cắn răng tiếp tục thôi.

"Hạo Vân, nói giỡn cũng có giới hạn đấy, chị là chị của em đó...." Phương Tuyết Di dường như đã nhìn ra được cái gì đó trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, tâm tình đã trở nên kích động.

Đương nhiên cũng có một sự hưng phấn thản nhiên rồi.

Phương Hạo Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn chằm chằm Phương Tuyết Di, nói :"Chị Tuyết Di, em và chị, quả thật nên thổ lộ tình cảm rồi..."

Phương Tuyết Di ngẩn người ra, bị ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn làm cho mất tự nhiên, lạnh nhạt nói : "Em rốt cục muốn nói gì?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười khổ một trận, thầm nghĩ, chị Tuyết Di cũng thật là, trước đó không lâu thì liều lĩnh thổ lộ với mình, bây giờ thì lại trở nên rụt rè.

"Chị Tuyết Di, em nghĩ chị có thể đã hiểu lầm ý của em, tâm lý của em là..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười ngọt ngào, dùng ánh mắt chân thành nhìn Phương Tuyết Di, nói : "Chị Tuyết Di... nói cho em biết, gần đây chị có vui không?"

Không đợi Phương Tuyết Di trả lời, Phương Hạo Vân đã tiếp tục nói : "Chị Tuyết Di, em biết, gần đây chị thật ra không vui chút nào. Bởi vì chị cho rằng mình đã yêu một người không nên yêu..."

Thấy Phương Tuyết Di muốn mở miệng, Phương Hạo Vân đi đến, đưa tay ngăn miệng của cô lại, cười nói : "Chị khoan nói, hãy nghe em nói hết đã"

E hèm một cái, Phương Hạo Vân tiếp tục nói : "Chị Tuyết Di, đàn bà cần tình yêu của đàn ông... Nam nữ yêu nhau là một chuyện rất bình thường... Chị không sai, tình yêu không sai..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân kéo tay củ a Phương Tuyết Di lại, chân thành nói : "Chị Tuyết Di, để cho em yêu thương chị đi..."

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di thấy hơi ngượng, đôi mi khẽ run lên, khuôn mặt thì đỏ bừng, hạnh phúc đến quá nhanh, làm cho cô đột nhiên thấy luống cuống tay chân.

Cho đến giờ, cô vẫn luôn chờ mong kết quả này.

Nhưng, khi chuyện xảy ra trước mắt, cô lại không biết nên nói thế nào.

Tim đập mãnh liệt khiến cho ngực của cô phập phòng, cô cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh lại, thản nhiên nói : "Em buông ra, chị không biết em đang nói gì... Hạo Vân, chúng ta bình tâm lại mà nói chuyện, chứ không phải là để nghe em nói nhảm..."

Phương Hạo Vân mỉm cười, hai mắt ẩn tình : "Chị Tuyết Di, chị không biết em đang nói cái gì sao... Trong lòng chị không phải vẫn luôn chờ mong như vậy sao... Không phải lần trước chị đã thổ lộ với em sao?"

Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di càng thêm luống cuống, chuyện lần trước bị Phương Hạo Vân nhắc lại, làm cho cô lập tức trào ra một cảm giác thẹn thùng.

Phương Tuyết Di cố ý giả bộ phẫn nộ, đẩy Phương Hạo Vân ra, nói : "Chị không biết, cái gì chị cũng không biết, em đi đi, hôm nay thân thể của chị không được thoải mái. Chị không muốn nghe em nói nữa.... Sai rồi, đây là chổ của em, người nên đi là chị... Tránh ra, chị phải đi..."

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân nắm chặt tay của Phương Tuyết Di lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói : "Chị Tuyết Di, vì sao lại muốn chạy trốn, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy.... Chị sờ lòng của chị đi, rồi nói cho em biết cảm thụ chân thật của chị... Đừng trốn tránh, dũng cảm đối mặt đi..."

Phương Tuyết Di biết Phương Hạo Vân muốn nói gì, nhưng trong lòng cô đang rất loạn, cô rất khó khăn, cô không biết mình nên làm thế nào?

Hạo Vân nắm chặt tay của Phương Tuyết Di, dừng lại trên con mắt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nói : "Chị Tuyết Di, mặc kệ chị thích hay không thích nghe, thì bây giờ em cũng phải nói, em biết, từ trước đến giờ chị đều thích em, yêu em... Nhưng lại ngại quan hệ của chúng ta, nên chị không dám vượt qua giới hạn. Em biết trong lòng của chị rất khổ, rất khổ..."

"Đừng nói nữa!"

Phương Tuyết Di chặn lời của Phương Hạo Vân lại, nói : "Chị không muốn nghe...." Nói xong, cô che lổ tai của mình lại, trong đôi mắt hiện lên một tia cô đơn.

"Chị Tuyết Di..." Phương Hạo Vân kéo tay của Phương Tuyết Di xuống, nắm chặt trong tay của mình, nhẹ nhàng nói : "Trong lòng em, chị không phải như thế, chị rất dũng cảm mà... Nói cho em biết đi cảm thụ chân thật nhất trong lòng chị đi... Nói cho em biết, chị yêu em, chị rất rất yêu em..."

Trong con mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một vẻ ảm đạm, nhìn Phương Hạo Vân, buồn bả nói : "Không.. chị căn bản là không yêu em... đó chỉ là tò mò nhất thời thôi..."

Phương Hạo Vân lắc đầu, nghiêm túc nói :"Chị đang nói dối... Chị Tuyết Di, đến lúc này rồi, vì sao chị còn muốn gạt em... Em biết tâm tư của chị, lúc trước chị e ngại quan hệ của chúng ta, cho nên chị muốn trốn tránh, trong lòng chị đang chảy máu..."

"Đúng... chị yêu em, chị thích em.... cái này phải làm thế nào?" Phương Tuyết Di đột nhiên trở nên kích động, cô đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, tức giận nói :"Chị vốn không nên yêu em, nhưng chị không thể khống chế được tình cảm của mình... Hạo Vân, em đi đi..."

Phương Hạo Vân cười cười, nói : "Chị kêu em đi, nhưng trong lòng chị muốn như vậy sao? Chị cảm thấy rằng chị có thể từ bỏ được sao?"

Hắn tiếp tục nói : "Nếu chị đã không thể bỏ được, thì cứ sải bước mà theo đuổi. Nếu không thì một người luôn vui vẻ như chị căn bản là không có khả năng đau khổ..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói : "Chị Tuyết Di, em cũng phải nói cho chị biết cảm thụ trong lòng em, em cũng thích chị... em yêu chị...."

Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di liền giống như bị điện giật vậy, cả người run lên không ngừng.

Ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Hạo Vân, trong lòng có đủ loại mùi vị, cũng không biết là nên làm thế nào bây giờ. Cô thậm chí không thể nhận ra đây là nói thật hay nói dối nữa.

"Chị Tuyết Di, đàn bà cần tình yêu của đàn ông, nếu không thì cuộc sống của con người không thể nào hoàn mỹ được... Trải qua nhiều đau khổ như vậy, chị hẳn là cũng sẽ có được tình yêu của mình..."

"Chị Tuyết Di, em hy vọng chị có thể dũng cảm chấp nhận tình yêu của em, nhìn thẳng vào tình yêu của mình!" Phương Hạo Vân nói.

"Hạo Vân.... chị ...." Đừng tưởng rằng Phương Tuyết Di yêu rất sâu thì sẽ dễ gật đầu, thật ra trong lòng của cô vẫn luôn có cố kỵ, nhất là đối với một chuyện khó lường như vậy.

"Chị Tuyết Di, đồng ý với em, để cho em yêu thương chị, để em chăm sóc cho chị...." Phương Hạo Vân biết Phương Tuyết Di đang đấu tranh kịch liệt trong đầu, nhân cơ hội này mà ôm cô vào lòng...

Phương Tuyết Di hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng, không biết nên nói cái gì. Cô cũng không giãy dụa, mà chỉ để cho em trai ôm lấy mình.

"Chị Tuyết Di, chẳng lẽ chị còn muốn đau khổ cả đời sao?" Phương Hạo Vân vỗ về mái tóc đen của cô, thản nhiên nói : "Đừng như vậy nữa... Dũng cảm lên..." Phương Hạo Vân luôn nghĩ rằng chị gái là một người dám yêu dám hận, nhưng hành vi của chị hôm nay quả thật hơi khác thường.

"Chị Tuyết Di, đừng như vậy nữa, chị càng như vậy thì chị sẽ không vui, em cũng không vui, mà ba cũng không được vui..." Phương Hạo Vân tiếp tục nói : "Yêu thí cứ nói ra.... Em là đàn ông, tất cả để em gánh vác, chị chỉ cần yêu là được... Tin tưởng em, em có năng lực làm cho chị hạnh phúc, cho chị vui vẻ..."

Cau nói cuối cùng của Phương Hạo Vân dường như đã làm lay động con tim của Phương Tuyết Di, tình yêu chôn giấu trong lòng cô nhanh chóng tuôn trào ra.

"Hạo Vân, chị hỏi em, em thật sự yêu chị sao?" Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên hỏi.

"Chị Tuyết Di, em nghiêm túc nói cho chị biết, em thật sự thích chị, thật sự yêu chị..." Phương Hạo Vân không hề nói dối, bởi vì ở chung lâu như vậy rồi, và đối với một người con gái vĩ đại như Phương Tuyết Di, hắn cũng đã động tâm rồi. Trước đó, bởi vì cái quan hệ giả dối của hắn, nên hắn vẫn đè nén tình cảm của mình. Mỗi khi trong lòng có rung động, hắn luôn tự bảo rằng hai người là chị em...

Nhưng bây giờ thì khác, nhất là câu nói kia của Phương Tử Lân, đã phá vỡ tất cả dối trá, làm cho hắn không còn cố kỵ gì nữa.

Những sự thật này đều là giả.

Phương Tuyết Di nao nao, ngơ ngác nhì n Phương Hạo Vân, miệng mấp máy, nhưng đến cuối cùng lại không nói một lời nào.

Phương Hạo Vân thấy vẻ mặt của chị đã dịu đi, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói : "Chị Tuyết Di, chẳng lẽ chị còn không tin lời của em, em đã bao giờ gạt chị đâu? Chị Tuyết Di, đừng do dự, đồng ý với em đi?"

"Chị Tuyết Di, nếu không chiếm được tình yêu của chị, em điên mất" Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân từ eo của cô chậm rãi chạy xuống, đặt lên cái mông của cô mà xoa nắn. Kinh nghiêm lên giường của Phương Hạo Vân rất phong phú, đương nhiên là hiểu cách trêu chọc đàn bà rồi.

Có đôi khi, lòng của phụ nữ đúng là cần một ít chất xúc tác để thúc giục.

Cảm nhận được hơi nóng truyền lên từ mông, hai má của Phương Tuyết Di ửng đỏ lên, khẽ cáu một tiếng : "Tiểu sắc lang, không cho em sờ bậy... Chị là chị của em..."

Không có quan hệ huyết thống, hơn nữa sự giả tạo kia cũng không còn nữa, Phương Hạo Vân cũng không để ý đến lời nói của cô luôn, bàn tay to vẫn tiếp tục xoa nắn cặp mông của cô.

Tuy rằng vẫn còn cách một lớp vãi, nhưng tay của hắn đã có thể cảm nhận được sự co dãn mềm mại của cặp mông rồi.

Kinh nghiệm nói cho Phương Hạo Vân biết, đàn bà luôn thích nói ngược với những gì mình đang nghĩ, cho nên khi nói không muốn, tức là trong lòng đang khát vọng mãnh liệt.

"Chị Tuyết Di, mông của chị rất gợi cảm... em thích !" Phương Hạo Vân cố ý trêu chọc.

"Em...." Phương Tuyết Di nói một tiếng, nhưng cô làm gì còn sức để đẩy bàn tay của Phương Hạo Vân ra nữa.


/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status