Hoàng Kim Đồng

Chương 1152: Nội chiến (2)

/1160


Sau khi lên núi, người đàn ông mặt sẹo mới phát hiện, hoá ra đối phương chỉ có bốn năm người. Hơn nữa trang bị súng ống cũng không bằng bọn họ. Nếu sớm biết như vậy, lúc ấy bọn họ liền lao ra khỏi thôn, chạy ra bên ngoài có phải tốt hơn không.

Chỉ có điều hiện tại trời cũng đã tối muộn, sơn khẩu bị người ta chặn lại. Nếu xuống đó chỉ có thể có một con đường chết. Điều này khiến trong lòng người đàn ông mặt sẹo kia kêu lên một tiếng uất nghẹn. Nếu không phải sợ bắt đầu nội chiến, hắn sớm bắn một phát giết chết người có vóc dáng nhỏ kia.

Theo thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống. Mà nhiệt độ trên núi chợt giảm xuống khoảng từ dưới 0 tới âm mười độ. Lúc này, củi do đàn người săn trộm nhặt được ở xung quanh đã bị đốt hết. Mắt thấy ngọn lửa cháy càng ngày càng nhỏ.

Ngoại trừ cảm giác rét lạnh ra, mọi người cũng đã là bảy tám giờ không ăn gì. Ngửi thấy mùi thịt nướng từ dưới chân núi bay tới, con mắt mấy người đều có chút đăm đăm, cố gắng nuốt nước miếng đang nhiệt tình tuôn ra.

Rốt cuộc, một người săn trộm không chịu nổi cái gió lạnh thấu xương và mùi thức ăn thơm lừng từ dưới chân núi phả tới, thử thăm dò nói:

- Hồ tử ca, cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị chết cóng mất. Hay là, chúng ta đi tự thú đi?

Người săn trộm vừa nói chuyện này khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bởi vì khi còn trẻ tuổi đã săm hình con rồng trên hai cánh tay, nên có biệt hiệu là Nhị Long. Hắn có tài bắn súng cực chuẩn xác. Hắn ngồi trong xe Mercedes-Benz nổ súng bắn linh dương, thậm chí có thể bắn chính xác vào mắt con linh dương mà không tổn thương tới bộ da của nó...

Hôm trước, khi lên núi phát hiện Kim Điêu nếu không phải người đàn ông mặt sẹo bị Tiểu Kim nắm vào vai bị thương khiến mọi người hỗn loạn, hơn nữa đạn của hắn còn để trong xe tải, chỉ sợ Kim Điêu sớm bị hắn bắn hạ.

Thời gian Nhị Long theo người đàn ông mặt sẹo đã gần 10 năm. Hắn nói ra những lời như vậy, không phải bởi vì không chịu được khổ. Hắn từng đuổi theo một đoàn linh dương ba ngày ba đêm cũng không hề chợp mắt. Nhưng hiện tại hắn thật sự không chống đỡ được.

Cái đói trong bụng còn có thể chịu được, nhưng gió lạnh thấu xương kia, giống như những mũi dao nhọn, mỗi lần thổi qua như muốn cắt da cắt thịt trên người bọn họ. Cái áo bông trên người căn bản không chịu nổi cảm giác lạnh buốt tới tận xương cốt này.

Những người này đều có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã. Bọn họ biết, có thể cảm giác được đau, chứng tỏ còn có hi vọng sống sót. Nếu chẳng may ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được, đến lúc đó bọn họ có lẽ sẽ biến thành một bức tượng điêu khắc trên băng.

Cho nên người săn trộm này mới đưa ra đề nghị tự thú. Tuy rằng bọn họ đã săn bắt rất nhiều, nhưng chỉ cần kín miệng, cắn chết không nhận tội. Lần này chỉ là một lần săn trộm chưa thành. Nặng hơn chỉ là tội danh mang súng vào đây. Phỏng đoán cũng chỉ là thời gian ba năm, năm năm. Chung quy vẫn còn tốt hơn là cứ ở trên này đến khi bị chết vì lạnh?

Thấy người đàn ông mặt sẹo ngồi ở bên cạnh đống lửa không nói gì, Nhị Long lại mở miệng khuyên nhủ:

- Hồ tử ca, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự đều phải chết ở đây. Nếu ra ngoài chung quy vẫn còn có đường để sống chứ?

Cái gọi là đồ đệ bỏ mạng, đó là dưới tình huống đang không còn đường sống, mới có thể liều mạng mạng già. Kỳ thật không thích hợp với trường hợp này. Tuy rằng mấy người săn trộm này đều tự biết mình đã làm nhiều việc ác, nhưng trên tay không có mạng người, chỉ cần là lần này săn trộm chưa thành, sao có thể tính là tử tội được?

Người đàn ông mặt sẹo đang lặng lẽ không lên tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhị Long, hỏi:

- Nhị Long, cậu... theo tôi đã bao nhiêu năm?

Sau khi nghe người đàn ông mặt sẹo nói xong, trong lòng Nhị Long thầm tính toán một chút, nói:

- Hồ tử ca, từ năm 98 tôi đã đi theo đại ca. Đến bây giờ cũng đã mười ba mười bốn năm... Đúng vậy, mười ba, mười bốn năm. Số linh hương chết trong tay đại ca, không một nghìn con, cũng được tám trăm con?

Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười. Chỉ có điều dưới nụ cười đó, lại có vẻ âm u khác thường.,

Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng những con linh dương, đã đủ bắn cậu chết mười lần. Tự thú? Đó là tự tìm cái chết!

Nhị Long có chút không phục, mở miệng kêu lên:

- Hồ tử ca, chuyện này chúng ta không nói, thì ai biết được? Đồng thời săn bắt động vật hoang dã, cũng không đến mức bị tử hình chứ?

Nhị Long cũng không phải kẻ ngốc. Ở trong nước, những kẻ săn bắt động vật hoang bị bắt đi bắt lại nhiều lần, không có nghe nói ai bị phán tử hình cả. Cho dù là người vừa mới lột da gấu mèo bị bắt, cũng được hoãn chấp hành tử hình. Trên cơ bản lệnh ra xong lại bị quăng đi đâu mất.

Nói đi thì phải có nói lại, muốn nói những người săn bắt động vật quý hiếm cấp quốc gia, trên tay đều dính đầy máu tươi. Không ai ngốc tới mức nói ra những chuyện trước kia. Người đàn ông mặt sẹo nói như vậy, khiến Nhị Long cảm thấy rất khó hiểu. Nói chuyện cũng không cung kính như trước nữa.

Đây cũng chính là một mặt đáng ghê tởm của nhân tính. Nếu như mọi khi, thái độ của Nhị Long đối với người đàn ông mặt sẹo thái, tuyệt đối cung kính còn hơn cả khi nhìn thấy cha đẻ của mình. Nhưng hiện tại ảnh hưởng tới sự sống chết của bản thân, Nhị Long đã bất chấp tất cả.

Không chỉ có hắn. Mấy người còn lại đang ngồi xung quanh đống lửa đều có vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông mặt sẹo. Có thể sống sót, không ai nguyện ý chết.

Người đàn ông mặt sẹo bỗng nhiên trở nên thô bạo. Hắn đặt bàn tay phải không bị thương lên khẩu súng ở trước người hắn. Ánh mắt lạnh lẽo âm u nhìn đám người ngồi quanh đống lửa một lượt, sau đó nói:

- Được rồi, không nên nói những lời giảm nhí đó nữa. Một khi còn xem tôi là đại ca, cố sống qua hôm nay đi. Ngày mai vượt qua ngọn Tuyết Sơn này, chúng ta có thể đi vòng ra ngoài...

Thành thật mà nói, người đàn ông mặt sẹo mình cũng không tin bản thân mình có khả năng sống qua được hôm nay. Hiện tại đã là âm mười độ. Chỉ cần đống lửa này tàn, bọn họ cớ thể dựa vào mấy chiếc áo lông trên người sao? Phỏng đoán chờ tới khi trời sáng, một đám bọn họ đều trở thành những tảng băng điêu khắc.

Nhị Long nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo hành động bgư vâỵ, trong lòng không khỏi có sũy nghĩ khác, vội vàng nói:

- Tốt, Hồ tử ca, đại ca nói thế nào thì làm thế ấy, Các huynh đệ đều nghe theo đại ca...

Thời gian hắn đi theo người đàn ông mặt sẹo lâu nhất, biết thủ đoạn độc ác của người này. Một lời không hợp thật sự dám giết chết mình. Đồng thời Nhị Long cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân khiến người đàn ông mặt sẹo không chịu tự thú. Sợ rằng chính bởi vì trong tay hắn từng có mạng người.

Sau khi nói xong những lời như vậy, Nhị Long cúi đầu xuống. Chỉ có điều trong mắt hắn cũng chợt hiện lên chút khác lạ.

Đồng dạng, kinh sợ trước khẩu súng của người đàn ông mặt sẹo, mấy người còn lại cũng khó có thể không nghe theo lời phân phó của lão đại. Chỉ có điều chung quy trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, cũng chỉ có trời biết đất biết và bản thân bọn họ biết.

Theo nhiệt độ không khí giảm xuống, đống lửa bắt đầu xuất hiện những đốm tàn lửa. Đồng thời, đống lửa cũng càng ngày càng nhỏ. Củi ở bốn phía đều đã bị đốt sạch. Bọn họ lại không dám đi xa. Ở tại đây, dưới thời tiết này, nếu không giữ thể lực dồi dào, chỉ có thể khiến bọn họ nhanh chóng chết.

Khi mới bắt đầu, mấy người còn đi lại xung quanh đống lửa. Nhưng theo thời gian trôi qua, động tác của mấy người càng ngày càng chậm. Vẻ mặt cũng có chút cứng nhắc.

Các nhà khoa học từng đã làm nghiên cứu. Khi nhiệt độ không khí hạ xuống mức thấp nhất, suy nghĩ trong đầu mọi người sẽ trở nên trì độn. Tình hình trước mặt chính là như thế. Suy nghĩ của mấy người săn trộm dần trở nên trì độn, đã tác động tới động tác của bọn họ.

/1160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status