Editor: Xám
Mẹ, có việc gì sao?
Không có việc gì thì không thể tìm con sao? Kiều Tâm Uyển nghe thấy giọng điệu này của con trai, cảm thấy hơi tức giận: Mẹ là mẹ con đó.
Mẹ. Trở ngại giữa Cố Thừa Diệu và Kiều Tâm Uyển tuyệt đối không phải hôm nay mới bắt đầu có: Mẹ gọi điện thoại đến chính là để dạy dỗ con?
Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm Uyển thở dài: Hôm qua bà nội con bị cảm vặt, cơ thể khó chịu, đã gọi điện thoại cho ba con. Ba mẹ vừa mới qua thăm bà.
Bà nội không sao chứ? Trong giọng nói của Cố Thừa Diệu có sự căng thẳng, nỗi căng thẳng đó vừa vào tai Kiều Tâm Uyển, tâm trạng lập tức phức tạp.
Con trai hiếu thuận thật, có điều chỉ hiếu thuận với bà nội nó.
Nghe thấy người bà nội khó chịu đã căng thẳng vậy rồi, người làm mẹ là bà vừa nói thêm với nó hai câu đã chê mình phiền.
Có phải người mẹ là bà hơi thất bại không, cảm nhận trong lòng Kiều Tâm Uyển hết sức phức tạp: Bà nội con không sao hết, chỉ là lớn tuổi rồi, gặp gió lạnh thì hơi ho khan.
Ngày mai con về thăm bà.
Không cần đâu, bà nội con không có vấn đề gì lớn. Kiều Tâm Uyển vẫn biết tình hình công việc ở thành phố Y của Cố Thừa Diệu: Bà bảo mẹ đừng nói với con, có điều bà vẫn luôn nóng lòng muốn ôm chắt trai.
Mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại thành chữ xuyên (川). Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào một điểm không rõ ở hành lang bệnh viện.
Thừa Diệu, con và Thiên Thiên cũng đã kết hôn mấy tháng rồi. Mặc dù các con vẫn còn trẻ, mẹ cũng không muốn thúc giục các con, có điều dù sao tuổi bà nội cũng cao rồi, nếu như có thể, con cố gắng hết sức thỏa mãn nguyện vọng của bà đi.
Vẫn không nghe thấy tiếng đáp của con trai, Kiều Tâm Uyển thở thật dài: Thôi. Con cũng lớn rồi, mẹ không muốn quản con nữa. Tùy ý con đi.
Vào lúc Cố Thừa Diệu sắp cúp máy, bà đột nhiên thêm một câu: Tối nay bảo Thiên Thiên gọi điện thoại cho bà nội đi. Bà nội con cũng nhớ con bé rồi.
Vâng. Lần này, Cố Thừa Diệu không phản đối. Bà nội thích Diêu Hữu Thiên, anh biết.
Thừa Diệu. Mặc dù vào trung thu lần trước, Kiều Tâm Uyển đã thấy tiến triển giữa Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu có đột phá rất lớn, có điều lúc này nghe thấy giọng điệu của con trai, lại bắt đầu có chút lo lắng: Đối xử với Thiên Thiên tốt một chút, nếu không, mẹ sẽ không tha cho con.
Cố Thừa Diệu cúp điện thoại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời của thành phố Y đã bắt đầu tối đi, lúc này đã vào đầu đông, trời tối cực kỳ nhanh.
Thêm nữa tiết trời mấy ngày nay vẫn rất u ám, cảm giác dường như trời có thể tối ngay lập tức.
Cùng lúc cúp điện thoại, anh cũng thấy trên màn hình có hai cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn chưa đọc.
Mở nhật ký danh bạ ra, hai cuộc điện thoại đều do Diêu Hữu Thiên gọi tới. Tin nhắn cũng là cô gửi.
Mau đến đi.
Cô đã chọn xong chỗ ăn cơm rồi sao?
Ánh mắt Cố Thừa Diệu không dừng lại lâu ở hai cuộc gọi lỡ kia, mà nhìn nhật ký trò chuyện mới nhất, cuộc điện thoại Diêu Hữu Thiên gọi đến, thông tin trạng thái là đã nhận điện thoại ——
Con ngươi đen nheo lại, Yên Nhiên đã nhận điện thoại Diêu Hữu Thiên gọi đến sao?
... ... ... ... ... ... ... ...
Lúc Bạch Yên Nhiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu lại xuất hiện ở phòng bệnh, ánh sáng trong mắt lại sáng rỡ lên.
Thừa Diệu.
Yên Nhiên, anh có chút việc phải rời đi một lát. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Muốn hỏi có phải cô đã nhận điện thoại của Diêu Hữu Thiên không, nhưng lại không hỏi ra miệng được.
Cho dù là đã nhận thì sao?
... Bạch Yên Nhiên không đáp lại, cúi đầu, liều mạng cắn môi mình.
Dáng vẻ đó khiến Cố Thừa Diệu không nỡ một hồi. Chỉ là ——
Tối nay anh sẽ quay lại.
Anh không cần quay lại đâu. Bạch Yên Nhiên giống như đã hạ quyết tâm rất lớn: Em không nên vây hãm anh. Anh đi đi.
Yên Nhiên. Em đừng như vậy.
Trong phòng còn có dì ở đây, Cố Thừa Diệu đưa mắt ra hiệu cho dì Lý, dì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt Bạch Yên Nhiên, cầm tay cô: Để anh chăm sóc em.
Bạch Yên Nhiên rút tay mình về, quay mặt đi: Em không cần anh chăm sóc. Anh chăm sóc cô ta đi.
Yên Nhiên ——
Anh đi đi. Bạch Yên Nhiên cắn răng, vẻ mặt kiên quyết: Em, vừa rồi em đã nhận điện thoại của anh. Là cô ta gọi tới.
Lúc này Cố Thừa Diệu sững sờ, trong mắt có vẻ kinh ngạc lóe lên.
Em, mặc dù em yêu anh, cũng muốn trói anh bên cạnh mình, nhưng mà, em không làm được. Lúc Bạch Yên Nhiên nói, cũng không nhìn anh: Cô ta nói mẹ cô ta ngã bệnh, bảo anh mau đến.
Tuyên Tĩnh Ngôn ngã bệnh sao?
Anh đi đi. Bạch Yên Nhiên nhắm hai mắt lại: Sau này, không cần đến nữa.
Ánh mắt Cố Thừa Diệu hết sức phức tạp. Im lặng hồi lâu, anh đứng dậy, vỗ vỗ vai Bạch Yên Nhiên: Anh đi thăm một lát, tối nay sẽ quay về tìm em.
Dường như bản thân anh cũng không phát hiện ra, bóng lưng anh rời đi với bước chân hơi nhanh, gần như là rời đi vội vã.
Vào lúc này, cuối cùng cảm xúc âm thầm chịu đựng lâu ngày của Bạch Yên Nhiên cũng không nhịn tiếp được nữa, gục xuống giường òa khóc.
Thừa Diệu, Thừa Diệu, sao anh có thể ——
... ... ... ... ... ... ... ...
Vừa rời khỏi bệnh viện, đã bắt đầu đổ mưa.
Mưa đầu đông đập lên người, khiến người ta cảm giác được chút lành lạnh. Nhưng Cố Thừa Diệu chẳng quan tâm, lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía nhà họ Diêu.
Hai vợ chồng Diêu Đại Phát đối xử với anh rất tốt.
Tuyên Tĩnh Ngôn thường xuyên nói bọn họ tự nấu cơm ăn thì có thể sẽ chẳng ra bộ dạng gì, cho nên mỗi lần đến nhà họ Diêu, thế nào bà cũng hầm canh, làm một bàn thức ăn ngon.
Diêu Đại Phát không cần phải nói, mỗi lần nhìn đến anh đều vô cùng khách sáo.
Ông cực kỳ yêu chiều Diêu Hữu Thiên, nhưng cũng rất quan tâm mấy người con trai của ông. Thường xuyên nghe thấy ông gọi điện thoại quan tâm bọn họ đang làm gì.
Khi Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế có thời gian, mấy cha con còn có thể đi đánh bóng, Diêu Đại Phát là nhà giàu mới nổi, đương nhiên là không biết mấy loại golf, tennis.
Có điều ông lại chơi cầu
Mẹ, có việc gì sao?
Không có việc gì thì không thể tìm con sao? Kiều Tâm Uyển nghe thấy giọng điệu này của con trai, cảm thấy hơi tức giận: Mẹ là mẹ con đó.
Mẹ. Trở ngại giữa Cố Thừa Diệu và Kiều Tâm Uyển tuyệt đối không phải hôm nay mới bắt đầu có: Mẹ gọi điện thoại đến chính là để dạy dỗ con?
Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm Uyển thở dài: Hôm qua bà nội con bị cảm vặt, cơ thể khó chịu, đã gọi điện thoại cho ba con. Ba mẹ vừa mới qua thăm bà.
Bà nội không sao chứ? Trong giọng nói của Cố Thừa Diệu có sự căng thẳng, nỗi căng thẳng đó vừa vào tai Kiều Tâm Uyển, tâm trạng lập tức phức tạp.
Con trai hiếu thuận thật, có điều chỉ hiếu thuận với bà nội nó.
Nghe thấy người bà nội khó chịu đã căng thẳng vậy rồi, người làm mẹ là bà vừa nói thêm với nó hai câu đã chê mình phiền.
Có phải người mẹ là bà hơi thất bại không, cảm nhận trong lòng Kiều Tâm Uyển hết sức phức tạp: Bà nội con không sao hết, chỉ là lớn tuổi rồi, gặp gió lạnh thì hơi ho khan.
Ngày mai con về thăm bà.
Không cần đâu, bà nội con không có vấn đề gì lớn. Kiều Tâm Uyển vẫn biết tình hình công việc ở thành phố Y của Cố Thừa Diệu: Bà bảo mẹ đừng nói với con, có điều bà vẫn luôn nóng lòng muốn ôm chắt trai.
Mi tâm Cố Thừa Diệu nhíu lại thành chữ xuyên (川). Đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào một điểm không rõ ở hành lang bệnh viện.
Thừa Diệu, con và Thiên Thiên cũng đã kết hôn mấy tháng rồi. Mặc dù các con vẫn còn trẻ, mẹ cũng không muốn thúc giục các con, có điều dù sao tuổi bà nội cũng cao rồi, nếu như có thể, con cố gắng hết sức thỏa mãn nguyện vọng của bà đi.
Vẫn không nghe thấy tiếng đáp của con trai, Kiều Tâm Uyển thở thật dài: Thôi. Con cũng lớn rồi, mẹ không muốn quản con nữa. Tùy ý con đi.
Vào lúc Cố Thừa Diệu sắp cúp máy, bà đột nhiên thêm một câu: Tối nay bảo Thiên Thiên gọi điện thoại cho bà nội đi. Bà nội con cũng nhớ con bé rồi.
Vâng. Lần này, Cố Thừa Diệu không phản đối. Bà nội thích Diêu Hữu Thiên, anh biết.
Thừa Diệu. Mặc dù vào trung thu lần trước, Kiều Tâm Uyển đã thấy tiến triển giữa Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu có đột phá rất lớn, có điều lúc này nghe thấy giọng điệu của con trai, lại bắt đầu có chút lo lắng: Đối xử với Thiên Thiên tốt một chút, nếu không, mẹ sẽ không tha cho con.
Cố Thừa Diệu cúp điện thoại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời của thành phố Y đã bắt đầu tối đi, lúc này đã vào đầu đông, trời tối cực kỳ nhanh.
Thêm nữa tiết trời mấy ngày nay vẫn rất u ám, cảm giác dường như trời có thể tối ngay lập tức.
Cùng lúc cúp điện thoại, anh cũng thấy trên màn hình có hai cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn chưa đọc.
Mở nhật ký danh bạ ra, hai cuộc điện thoại đều do Diêu Hữu Thiên gọi tới. Tin nhắn cũng là cô gửi.
Mau đến đi.
Cô đã chọn xong chỗ ăn cơm rồi sao?
Ánh mắt Cố Thừa Diệu không dừng lại lâu ở hai cuộc gọi lỡ kia, mà nhìn nhật ký trò chuyện mới nhất, cuộc điện thoại Diêu Hữu Thiên gọi đến, thông tin trạng thái là đã nhận điện thoại ——
Con ngươi đen nheo lại, Yên Nhiên đã nhận điện thoại Diêu Hữu Thiên gọi đến sao?
... ... ... ... ... ... ... ...
Lúc Bạch Yên Nhiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu lại xuất hiện ở phòng bệnh, ánh sáng trong mắt lại sáng rỡ lên.
Thừa Diệu.
Yên Nhiên, anh có chút việc phải rời đi một lát. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Muốn hỏi có phải cô đã nhận điện thoại của Diêu Hữu Thiên không, nhưng lại không hỏi ra miệng được.
Cho dù là đã nhận thì sao?
... Bạch Yên Nhiên không đáp lại, cúi đầu, liều mạng cắn môi mình.
Dáng vẻ đó khiến Cố Thừa Diệu không nỡ một hồi. Chỉ là ——
Tối nay anh sẽ quay lại.
Anh không cần quay lại đâu. Bạch Yên Nhiên giống như đã hạ quyết tâm rất lớn: Em không nên vây hãm anh. Anh đi đi.
Yên Nhiên. Em đừng như vậy.
Trong phòng còn có dì ở đây, Cố Thừa Diệu đưa mắt ra hiệu cho dì Lý, dì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Cố Thừa Diệu đi đến trước mặt Bạch Yên Nhiên, cầm tay cô: Để anh chăm sóc em.
Bạch Yên Nhiên rút tay mình về, quay mặt đi: Em không cần anh chăm sóc. Anh chăm sóc cô ta đi.
Yên Nhiên ——
Anh đi đi. Bạch Yên Nhiên cắn răng, vẻ mặt kiên quyết: Em, vừa rồi em đã nhận điện thoại của anh. Là cô ta gọi tới.
Lúc này Cố Thừa Diệu sững sờ, trong mắt có vẻ kinh ngạc lóe lên.
Em, mặc dù em yêu anh, cũng muốn trói anh bên cạnh mình, nhưng mà, em không làm được. Lúc Bạch Yên Nhiên nói, cũng không nhìn anh: Cô ta nói mẹ cô ta ngã bệnh, bảo anh mau đến.
Tuyên Tĩnh Ngôn ngã bệnh sao?
Anh đi đi. Bạch Yên Nhiên nhắm hai mắt lại: Sau này, không cần đến nữa.
Ánh mắt Cố Thừa Diệu hết sức phức tạp. Im lặng hồi lâu, anh đứng dậy, vỗ vỗ vai Bạch Yên Nhiên: Anh đi thăm một lát, tối nay sẽ quay về tìm em.
Dường như bản thân anh cũng không phát hiện ra, bóng lưng anh rời đi với bước chân hơi nhanh, gần như là rời đi vội vã.
Vào lúc này, cuối cùng cảm xúc âm thầm chịu đựng lâu ngày của Bạch Yên Nhiên cũng không nhịn tiếp được nữa, gục xuống giường òa khóc.
Thừa Diệu, Thừa Diệu, sao anh có thể ——
... ... ... ... ... ... ... ...
Vừa rời khỏi bệnh viện, đã bắt đầu đổ mưa.
Mưa đầu đông đập lên người, khiến người ta cảm giác được chút lành lạnh. Nhưng Cố Thừa Diệu chẳng quan tâm, lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía nhà họ Diêu.
Hai vợ chồng Diêu Đại Phát đối xử với anh rất tốt.
Tuyên Tĩnh Ngôn thường xuyên nói bọn họ tự nấu cơm ăn thì có thể sẽ chẳng ra bộ dạng gì, cho nên mỗi lần đến nhà họ Diêu, thế nào bà cũng hầm canh, làm một bàn thức ăn ngon.
Diêu Đại Phát không cần phải nói, mỗi lần nhìn đến anh đều vô cùng khách sáo.
Ông cực kỳ yêu chiều Diêu Hữu Thiên, nhưng cũng rất quan tâm mấy người con trai của ông. Thường xuyên nghe thấy ông gọi điện thoại quan tâm bọn họ đang làm gì.
Khi Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế có thời gian, mấy cha con còn có thể đi đánh bóng, Diêu Đại Phát là nhà giàu mới nổi, đương nhiên là không biết mấy loại golf, tennis.
Có điều ông lại chơi cầu
/916
|