Diêu Hữu Thiên làm động tác này, hoàn toàn dựa theo bản năng dưỡng thành từ nửa năm nay.
Từ sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau, ngày ngày bọn họ đều ôm nhau nằm ngủ.
Cơ thể của cô, trung thực với lồng ngực của Cố Thừa Diệu hơn ý chí của cô.
Cố Thừa Diệu nhờ bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt say ngủ không hề phòng bị của Diêu Hữu Thiên.
Khóe môi hơi cong. Tâm trạng vốn dĩ còn có chút tức giận, lúc này đã tiêu tan mất tích.
Tính toán một chút. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.
Cãi nhau nhỏ nhặt như thế, coi như chuyện thú vị của hôn nhân. Cũng không muốn tiếp tục giận dỗi Diêu Hữu Thiên nữa.
Nhắm mắt lại, cẩn thận kéo sát người trong lòng vào lòng, hít một hơi thật sâu.
Hương thơm quen thuộc, cơ thể mềm mại mà hoàn toàn phù hợp với anh này.
Hoàn mỹ khảm vào lòng anh. Người phụ nữ này, giống như được tạo ra vừa in với người mình.
Anh nhớ tới mình qua ngủ một mình trong căn phòng ở Bắc Đô. Rõ ràng là nơi mình đã quen ngủ từ nhỏ tới lớn, như dù thế nào cũng không quen.
Hình ảnh Diêu Hữu Thiên đầy ắp trong đầu.
Nghĩ đến bờ môi sưng đỏ của cô, dấu vết bị Chiến Li để lại.
Trong lòng nghĩ thế nào thì khó chịu thế ấy. Có chút oán trách Diêu Hữu Thiên, chạy nhanh như thế.
Đến nói cũng không cho anh cơ hội nói rõ ràng, đây được xem là có ý gì?
Lại nghĩ đến việc Diêu Hữu Thiên chạy đến nhà Triệu Bách Xuyên, thời gian ở đó lâu như vậy. Dấu hôn đó sẽ không phải do Triệu Bách Xuyên lưu lại chứ?
Bởi vì Diêu Hữu Thiên muốn giải vây cho anh ta, nên đã cố ý nói là Chiến Li theo dõi cô?
Có thể có khả năng Chiến Li cố ý lưu lại, chính là để thị uy với anh không?
Cho dù là loại nào, ý nghĩ nào, ngổn ngang trào dâng trong đầu, đều đủ sức khiến anh phát điên.
Lại giận Diêu Hữu Thiên, vì sao không nhận điện thoại của anh, thậm chí tắt thẳng điện thoại.
Người phụ nữ thất thường như vậy, quả thực là vừa đáng giận lại vừa đáng hận.
Anh ở nhà giận đến mức trở mình liên tục, hận đến mức nghiến răng.
Một lòng nghĩ sau khi bắt được Diêu Hữu Thiên, phải trừng phạt cô thế nào.
Khiến cho cô ghi nhớ thật kỹ.
Nhưng ý nghĩ cuối cùng, lại là nghĩ cô một mình về thành phố Y, Bắc Đô lại đổ tuyết, khí hậu bất ổn, cô có về nhà an toàn không?
Toàn bộ ý nghĩ, toàn bộ chuyện muốn làm.
Vào lúc này, sau khi ôm cô vào trong lòng mình, đều biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ có cơ thể mềm mại, hương thơm nhàn nhạt mang theo hương hoa mai.
Cô đang ở trong lòng anh, không chạy đến nơi khác, không cố ý khiến anh không tìm được.
Thật tốt.
Cằm nhẹ nhàng ma sa tóc ở đỉnh đầu cô, hít sâu, lòng vốn buồn bực đã trở nên an tĩnh.
Cứ như vậy đi. Cứ như vậy, cũng không có gì không tốt.
Những chuyện khác, để ngày mai nói tiếp.
Đêm hôm qua Cố Thừa Diệu khó ngủ suốt đêm, trằn trọc trở mình, rất nhanh đã rơi vào giấc mộng, cả đêm ngủ ngon.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Diêu Hữu Thiên bị tiếng gọi của Tuyên Tĩnh Ngôn đánh thức.
"Thiên Thiên, dậy ăn sáng đi con."
"Ừm." Đáp lại một tiếng không to không nhỏ, Diêu Hữu Thiên nửa tỉnh nửa mê. Nhưng sau khi đáp lại xong nhận ra có gì đó không đúng.
Phòng vẫn là phòng của cô, giường vẫn là giường của cô.
Có điều thứ ấm áp, cảm giác như da thịt ở phía sau là cái gì?
Có chút kinh ngạc quay người lại.
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Thừa Diệu, anh đã tỉnh dậy từ lâu.
Thời tiết thành phố Y hôm nay cực đẹp, ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, mái tóc đen thẳng của Cố Thừa Diệu được chiếu thành màu nâu sẫm ưa
Từ sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau, ngày ngày bọn họ đều ôm nhau nằm ngủ.
Cơ thể của cô, trung thực với lồng ngực của Cố Thừa Diệu hơn ý chí của cô.
Cố Thừa Diệu nhờ bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt say ngủ không hề phòng bị của Diêu Hữu Thiên.
Khóe môi hơi cong. Tâm trạng vốn dĩ còn có chút tức giận, lúc này đã tiêu tan mất tích.
Tính toán một chút. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.
Cãi nhau nhỏ nhặt như thế, coi như chuyện thú vị của hôn nhân. Cũng không muốn tiếp tục giận dỗi Diêu Hữu Thiên nữa.
Nhắm mắt lại, cẩn thận kéo sát người trong lòng vào lòng, hít một hơi thật sâu.
Hương thơm quen thuộc, cơ thể mềm mại mà hoàn toàn phù hợp với anh này.
Hoàn mỹ khảm vào lòng anh. Người phụ nữ này, giống như được tạo ra vừa in với người mình.
Anh nhớ tới mình qua ngủ một mình trong căn phòng ở Bắc Đô. Rõ ràng là nơi mình đã quen ngủ từ nhỏ tới lớn, như dù thế nào cũng không quen.
Hình ảnh Diêu Hữu Thiên đầy ắp trong đầu.
Nghĩ đến bờ môi sưng đỏ của cô, dấu vết bị Chiến Li để lại.
Trong lòng nghĩ thế nào thì khó chịu thế ấy. Có chút oán trách Diêu Hữu Thiên, chạy nhanh như thế.
Đến nói cũng không cho anh cơ hội nói rõ ràng, đây được xem là có ý gì?
Lại nghĩ đến việc Diêu Hữu Thiên chạy đến nhà Triệu Bách Xuyên, thời gian ở đó lâu như vậy. Dấu hôn đó sẽ không phải do Triệu Bách Xuyên lưu lại chứ?
Bởi vì Diêu Hữu Thiên muốn giải vây cho anh ta, nên đã cố ý nói là Chiến Li theo dõi cô?
Có thể có khả năng Chiến Li cố ý lưu lại, chính là để thị uy với anh không?
Cho dù là loại nào, ý nghĩ nào, ngổn ngang trào dâng trong đầu, đều đủ sức khiến anh phát điên.
Lại giận Diêu Hữu Thiên, vì sao không nhận điện thoại của anh, thậm chí tắt thẳng điện thoại.
Người phụ nữ thất thường như vậy, quả thực là vừa đáng giận lại vừa đáng hận.
Anh ở nhà giận đến mức trở mình liên tục, hận đến mức nghiến răng.
Một lòng nghĩ sau khi bắt được Diêu Hữu Thiên, phải trừng phạt cô thế nào.
Khiến cho cô ghi nhớ thật kỹ.
Nhưng ý nghĩ cuối cùng, lại là nghĩ cô một mình về thành phố Y, Bắc Đô lại đổ tuyết, khí hậu bất ổn, cô có về nhà an toàn không?
Toàn bộ ý nghĩ, toàn bộ chuyện muốn làm.
Vào lúc này, sau khi ôm cô vào trong lòng mình, đều biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ có cơ thể mềm mại, hương thơm nhàn nhạt mang theo hương hoa mai.
Cô đang ở trong lòng anh, không chạy đến nơi khác, không cố ý khiến anh không tìm được.
Thật tốt.
Cằm nhẹ nhàng ma sa tóc ở đỉnh đầu cô, hít sâu, lòng vốn buồn bực đã trở nên an tĩnh.
Cứ như vậy đi. Cứ như vậy, cũng không có gì không tốt.
Những chuyện khác, để ngày mai nói tiếp.
Đêm hôm qua Cố Thừa Diệu khó ngủ suốt đêm, trằn trọc trở mình, rất nhanh đã rơi vào giấc mộng, cả đêm ngủ ngon.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Diêu Hữu Thiên bị tiếng gọi của Tuyên Tĩnh Ngôn đánh thức.
"Thiên Thiên, dậy ăn sáng đi con."
"Ừm." Đáp lại một tiếng không to không nhỏ, Diêu Hữu Thiên nửa tỉnh nửa mê. Nhưng sau khi đáp lại xong nhận ra có gì đó không đúng.
Phòng vẫn là phòng của cô, giường vẫn là giường của cô.
Có điều thứ ấm áp, cảm giác như da thịt ở phía sau là cái gì?
Có chút kinh ngạc quay người lại.
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Thừa Diệu, anh đã tỉnh dậy từ lâu.
Thời tiết thành phố Y hôm nay cực đẹp, ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, mái tóc đen thẳng của Cố Thừa Diệu được chiếu thành màu nâu sẫm ưa
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/916
|