Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai

Chương 70 - Chỉ cần có em

/72


"Màn cầu hôn lãng mạn dưới ánh nến và bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ kia đã chính thức kết thúc chặng đường làm bạn bè của chúng tôi!"

Dường như màn cầu hôn ấy được thượng đế ưu ái đến kì lạ. Mọi vật hôm đó thuận theo ý họ vô điều kiện.

"Chả phải thượng đế là người tạo ra và kết nối mối tình này hay sao? Ưu ái cũng là chuyện hiển nhiên thôi!"

"Nhưng cũng không hoàn toàn vì ngài ấy mà chúng tôi mới đến đi đến được bây giờ, thứ chúng tôi liều mạng níu giữ. Chính là đoạn tình cảm đã bị bỏ dở từ kiếp trước, đoạn tình cảm mà đến tận kiếp thứ 4...Chúng tôi mới có thể hàn gắn, đoạn tình cảm mà 4 kiếp dài đằng đẳng chúng tôi mới tìm thấy nhau...Nhất định kiếp này, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Chúng tôi cũng nhất định sẽ không bao giờ bỏ lỡ người ấy!"

Họ ngồi dướng bờ biển ngắm ánh dương rực rỡ, nắm lấy tay nhau cùng đón bình minh ngày mới. Thật đẹp và lộng lẫy!

Tiếng sóng biển êm đềm vỗ nhè nhẹ vào bờ cát, pha lẫn một chút gió mới hiu hiu mát lạnh làm bừng tỉnh mọi cơn say. Mặt biển trong trẻo tựa như một tấm gương phẳng lặng được điểm xuyến lên một chút lấp lánh của ánh bình minh.

Khung cảnh tuyệt đẹp đến mê hồn!

An Hy nhìn ra xa, tay nắm chặt bàn tay người yêu mà khóe miệng cũng bất giác cong lên.

"Còn gì hạnh phúc hơn là cùng người mình yêu đón ánh bình minh vào mỗi sáng. Cảm giác thế giới này ngọt ngào và đẹp đẽ đến nhường nào, cứ đang ngỡ chúng tôi đã lạc vào câu chuyện cổ tích nào đó, nhưng cho dù đã lầm lỡ sa chân vào đây. Chúng tôi cũng chả bao giờ muốn tỉnh lại." (2)

"Xin hãy để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi"

Mọi người thấy thế nào!

Tấm rèm được kéo ra, một nàng công chúa trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi xinh đẹp dần lộ diện trước mắt họ. An Hy mỉm cười nhìn Lưu Viễn, nụ cười của cô bừng sáng như những tia nắng đan xen vào chiếc lọ thủy tinh đựng đầy những viên bi ngũ sắc.

Ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng công chúa của hắn say đắm không rời, hắn ta ngẩn ngơ mê mẩn một hồi rồi mới thốt lên được vài chữ: "Đẹp đẹp...quá."Nàng ta quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi yêu kiều, khiến cho tâm ý của một kẻ có trái tim sắc đá cũng phải lung lay rung động. An Hy tựa như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích thời thơ ấu. Tựa như một tiên tử lạc vào chốn phàm nhân hoa lệ.

Nàng tiên xinh đẹp ấy lại động lòng với một gã quái nhân với vẻ đẹp hệt yêu hồ. Một tên lưu manh yêu nghiệt như thế nhưng lại chỉ chung tình với mỗi em, yêu em và trân trọng em hơn cả báu vật. (T)

- Hy Hy nhà ta đẹp lắm! Đẹp lắm!

Mẹ nắm lấy bàn tay cô con gái, nhìn dáng vẻ cô mặc lên mình chiếc váy cưới xinh đẹp mà có chút nghẹn ngào. Bố ôm lấy An Hy, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô mà thủ thỉ:

- Cô công chúa nhỏ của bố hôm nay sao lại xinh đẹp đến vậy nhỉ...

Nước mắt bố trào ra, hay tay ôm chặt lấy con gái. Chỉ mới đi thử váy cưới mà

cả nhà này lại không nỡ nhìn cô con gái nhỏ đi lấy chồng. Triết Vũ thì lại có chút mừng thầm trong lòng vì cuối cùng cũng không còn ai tranh ăn với anh ta nữa! (2

"Cô con gái bé bỏng của chúng tôi, cuối cùng cũng chịu lớn rồi!"

Nàng ta từ từ bước đến trước mặt Lưu Viễn làm anh ngơ ra một hồi lâu rồi bỗng nhiên bậc khóc, nước mắt hạnh phúc rơi xuống gương mặt đang cười rạng rỡ vì sung sướng của anh. Kéo eo An Hy xích lại gần, anh hôn nhẹ lên trán cô. Nhỏ giọng thủ thỉ:

- Hôm nay...Vợ tương lai của anh đẹp quá~

An Hy nhìn anh rồi cười tươi như hoa mùa xuân, hạnh phúc mà thầm nghĩ:

"Chưa bao giờ em hạnh phúc như lúc này! Có anh bên cạnh...Được thử váy cưới cùng anh, mặc lên mình chiếc váy cưới tâm đắc tự tay em thiết kế rồi...Nắm lấy tay anh bước vào lễ đường. Là điều hạnh phúc nhất mà em có!"

...

Hôm nay thứ 7 là 10/10! Một ngày nhiều mây! (1

Lưu Viễn nhìn ra ngoài phía khung cửa sổ, lòng có chút háo hức mong đợi. Hôm nay là sinh nhật của anh, có lẽ anh cũng đang mong mỏi món quà nho nhỏ của người yêu. Năm nay bố mẹ anh có chút việc nên đã không thể đón sinh nhật cùng Lưu Viễn như mọi năm, khiến anh có chút hụt hẫn. Bỗng một dòng tin nhắn hiện lên trong hộp thư thoại:

"Hôm nay chúc tiểu Viễn nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ! Mẹ và bố sẽ về dự đám cưới của con yêu sớm thôi, con yên tâm. Thấy hôm nay trời hơi nhiều mây! Chắc có lẽ sẽ mưa đấy con à! Nhớ treo búp bê cầu nắng lên cửa sổ nhé!!"

Anh cong môi mỉm cười rồi trả lời tin nhắn mẹ:

"Con cảm ơn mẹ nhé! Nhưng chắc là không cần treo búp bê cầu nắng gì đâu, vì con đã có cho mình một mặt trời nhỏ rồi!!"

Mẹ Nga nhìn thấy dòng tin nhắn ấy của cậu con trai liền bậc cười thành tiếng rồi chạy đi khoe cho ông chồng đang bận bịu việc bếp núc của mình:

- Mình ơi! Ông nhìn xem! Viễn Viễn nhà ta cuối cùng cũng có "của riêng" rồi!

- Ôi trời!! Lũ trẻ thời nay đánh dấu chủ quyền lộ liễu thật!



- Chứ gì nữa! Y hệt bố nó cả thôi!

Nghe vậy Thiên Khải liền cởi bỏ chiếc tạp dề hình quả dâu của ông rồi áp sát Tuyết Nga vào tường. Lưu manh ông ghé gần tai vợ rồi nói: (5)

- Bố nó sao có thể đem ra so sánh với tên gà mơ ấy được!? Mẹ Nga chắc phải rõ nhất đúng không nhỉ? N

- Ông!...Ông! Cái đồ lưu manh nhà ông còn đi khoe thành tựu nữa à!?

- Sao nào~ Mẹ Nga đây cũng vì thành tựu này của bố mà động lòng, không phải sao?~

- Ai dạy ông trò này vậy hả!?

- Chị ơi bánh dâu tây còn bán không ạ?

- Không em ơi!

- Chị ơi! Tiệm mình còn bánh dâu tây không ạ?

- Hết rồi em!

An Hy vừa tăng ca xong liền lao nhanh chạy đến các tiệm bánh ngọt gần đó mua bánh sinh nhật cho Lưu Viễn, mặc cho trời đổ mưa to cô vẫn không chút nhẫn nại mà cố mua cho bằng được chiếc bánh dâu tây chocolate mà anh thích. Nước mưa đã thấm hết vai áo An Hy, cô cả người ướt sũng mở cửa từng tiệm bánh và cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: "Tiệm mình còn bánh dâu tây không ạ?" (4)

Nhưng chả còn tiệm nào còn bánh dâu tây mà cô muốn mua, bây giờ đã hơn 9 giờ tối. Trên đường đã gần thưa thớt người, chỉ còn một hình bóng nhỏ chạy khắp nơi tìm bằng được chiếc bánh dâu tây giữa cơn mưa. Mưa ngày càng nặng hạt, mưa rơi như trút nước, làm lòng người cũng vì thế mà buồn bã đôi phần.

Lưu Viễn ngồi chờ ở cửa nhà mà trong lòng đã vô cùng lo lắng, nôn nao khó tả. Mưa vẫn không ngừng rơi, trời cũng đã tối muộn mà người con gái ấy vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, làm anh ta mong mỏi không thôi.

- Đã trễ như vậy rồi...Sao cô ấy vẫn chưa về nữa?...

Kẹo Sữa từ trong nhà ló đầu ra ngoài, bốn chân nhỏ chạy nhanh ra phía Lưu Viễn mà cọ cọ vào chân anh.

"Meow~"

Cả người và vật đều cùng chờ An Hy về nhà!

An Hy trong khi đó cuối cùng cũng tìm thấy một tiệm bánh ngọt còn sáng đèn, chạy thật nhanh vào tiệm, tiếng leng keng vang ra từ chiếc chuông nhỏ được treo trước cửa hàng nghe rất vui tai.

- Chị ơi....Bánh dâu tây...Còn bán không ạ?

- Chỉ còn chocolate thôi thưa quý khách!

Nghe thấy thế An Hy liền vô cùng hụt hẫn, không biết từ khi nào cô đã mím chặt môi với gương mặt buồn bã trông thấy, vì nó mà cho dù cả người đã ướt nhẹp cô vẫn chả hề để tâm. Đã chạy cả chục con đường nhưng bánh dâu tây mà anh ấy thích chả còn ai bán, An Hy đành cam tâm mua chiếc bánh kem chocolate cuối cùng trong cửa hàng rồi về nhà. (4)

Cầm trên tay hộp bánh kem không phải mà loại Lưu Viễn thích An hy thở dài rầu rĩ. Hôm nay đã không thể đón sinh nhật sớm cùng anh ấy, cũng không kịp mua quà cho anh, cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Đi thẫn thờ trên đường, An Hy vô tình bậc khóc giữa cơn mưa. Cảm thấy bản thân thật sự rất tệ, cảm thấy bản thân không bằng một góc của anh, sinh nhật cô anh chuẩn bị rất hoành tráng nhưng đến sinh nhật của anh, một chiếc bánh mà anh thích cô cũng chả thể nào mua được. (5)

Nỗi uất ức cứ như thế trào ra khỏi khóe mắt An Hy hòa vào dòng nước mưa đang ào ạt đỗ xuống đôi vai bé nhỏ.

Cùng lúc đó Lưu Viễn vì quá lo lắng đã cầm theo ô chạy đi tìm người yêu. Anh chạy khắp nơi, khắp mọi con đường cuối cùng cũng thấy An Hy đứng giữa cơn mưa mà khóc lớn trên tay là hộp bánh kem đã bị ướt vì dính mưa, Lưu Viễn không chút do dự liền chạy thật nhanh về phía cô mà ôm chặt An Hy vào lòng.

Hy Hy! Sao em lại ở đây? Sao lại không về nhà? Anh lo cho em chết mất em có biết không?!!!

- Hức..Hức...Viễn Viễn à..Hức....Em..Em xin lỗi! Là tại em..Tại em không tốt! Không mua được bánh kem dâu tây anh thích..Ư..Hức..Hức..Em xin lỗi anh Viễn Viễn à...Hức..

- Nào nào ngoan! Không sao! Không sao cả! Chúng ta về nhà...Đón sinh nhật cùng anh có được không?

An Hy gật gật đầu mếu máo trông vô cùng trẻ con. Anh lau nước mắt cho cô rồi hôn nhẹ lên chiếc mũi ửng đỏ vì khóc của người yêu một cách đầy cưng chiều. Xoa nhẹ mái tóc đã ướt đẫm vì nước mưa của cô mà lòng đầy chua xót, Lưu Viễn nắm chặt tay An Hy rồi nghiên chiếc ô về phía của cô. Sự yêu thương và chiều chuộng của anh đều thể hiện qua độ nghiên của chiếc ô mà anh đang che cho người thương của anh ta. (3)

Có người nói rằng mỗi khi trời đỗ mưa, chỉ cần nhìn vào độ nghiên của chiếc ô. Ta sẽ thấy được tình cảm của một người dành cho một người.

Đó cũng là thứ tình yêu thuần khiết và đẹp đẽ nhất của anh khi dành hết cho người mình yêu sự quan tâm và lo lắng đầy ngọt ngào đến vậy.

"Chỉ cần có anh...Dù trời đổ mưa to...Em cũng không sợ mình bị ướt!" (29)

"Happybirth day to you! Happybirth day to you..."

An Hy cầm chiếc bánh sinh nhật trên tay, cắm thêm vài cây nên rồi hát tặng sinh nhật người yêu của cô. Lưu Viễn nhìn thấy An Hy lòng không kìm được hạnh phúc mà nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt si tình của anh dính chặt lên người vợ sắp cưới không rời, qua đó có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy chỉ có mỗi cô gái trước mặt. Anh trên đầu đội một chiếc mũ sinh nhật, mặt chiếc áo sơ mi màu hồng trông rất nam tính mà cười tủm tỉm như một tên ngốc. Bỗng bài hát dừng lại, giọng An Hy vang lên làm Lưu Viễn bừng tỉnh khỏi cơn mê:



- Chồng tương lai của em! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!!! Nào anh mau mau ước di!

Anh nhìn cô mỉm cười rồi lại chắp hai bàn tay lại với nhau mà nhắm mắt cầu nguyện. Sau khi ước xong, mở mắt ra, anh thổi nến rồi lại cười vui vẻ với cô, thấy anh vui như thế cô chỉ dám tò mò liệu anh đã ước gì, vì sợ nếu cô thể hiện trạng thái tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến ngày vui của anh.

- Anh đã ước gì thế?

- Bí mật! Nói ra sẽ không còn hiệu nghiệm nữa!

An Hy gật đầu rồi bắt đầu cắt bánh kem cho anh, nhìn cô lại có chút u sầu. Thấy vậy anh liền ôm lấy eo cô mà nũng nịu phồng má

- Dâu tây của anh đâu rồi?

Nghe thấy vậy An Hy liền có chút tự trách, cô ôm lấy má của anh rồi cười tươi an ui:

- Ngoan nhé! Năm sau em hứa sẽ mua bánh dâu tây đền cho anh mà!

Anh gục lên vai cô rồi nhỏ giọng:

- Tại sao không đền cho anh bây giờ?

- Bánh dâu tây hết mất rồi....Em đã chạy khắp nơi.Nhưng chả còn ai bán cả...

- Đền cái khác tương tự là được mà!

- Anh muốn em đền gì cho anh bây giờ?

- Vậy đền cho anh cái này đi.

Anh ta nũng nịu chỉ chỉ vào môi rồi làm bộ đáng yêu với cái vẻ mặt hệt cún con khiến cô không tài nào nhịn nổi cười.

- Cái này là cái nào vậy?

Anh ta phụng phịu rồi bĩu môi làm nũng, ôm lấy eo cô mà nhỏ giọng uất ức. Hắn còn giả bộ rươm rướm nước mắt để An Hy động lòng.

Hy Hy hôn hôn anh cơ!....

- Rồi rồi hôn anh! Hôn anh!

Cô nhẹ nhàng lại gần đôi môi ấy, nhưng lại có chút dè dặt vì cảm thấy có lỗi với anh. An Hy nhìn người con trai trước mặt mà tâm can vô cùng rối bời, cô do dự đôi chút. Lưu Viễn thấy được sự dè chừng trong hành động của cô liền dứt khoác ôm lấy An Hy mà hôn sâu mãnh liệt vào môi cô, khiến cô nàng

chưa kịp phản ứng thì đã chìm sâu vào mật ngọt từ khuôn miệng của anh từ khi nào không hay.

"Um..U...Um~"

Tới lúc mặt cô nàng ửng đỏ cả lên anh mới miễn cưỡng dừng lại. Lưu Viễn có chút lưu luyến mà mút nhẹ lên môi dưới của người thương không nỡ rời khiến An Hy bất chợt chìm đắm trong sự ngọt ngào của anh. (29)

Lưu Viễn xoa nhẹ gáy cô, nhỏ giọng yêu chiều:

- Đón sinh nhật cùng anh sao lại ủ rũ thế này?

Cô cứ tưởng mình đã che giấu rất cẩn thận, ai mà ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy. Cô nàng ấm ức, cuối đầu mà thì thầm:

- Hôm nay là sinh nhật của anh...Em đã không thể cùng anh đón sinh nhật, để anh chuẩn bị một mình...Cũng không hề có một món quà tử tế...Hay mua được chiếc bánh dâu mà anh thích...Có phải em, có phải em..Rất tệ không?...

- Cô gái ngốc này! Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả?? Đúng rồi em tệ...Em rất tệ! Vì em dám để bản thân em dầm mưa, em tệ vì em đã hạ thấp bản thân mình. Em tệ vì em đã che giấu cảm xúc thật rồi gắng gượng nở nụ cười trước anh...Tất cả những thứ đó đều thể hiện rằng cô gái ngốc nhà em rất tệ...

- Em...Hức... Hức...

Cô mếu máo ôm chặt lấy Lưu Viễn rồi òa khóc, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt lẫn u sầu đang đọng trên đôi đồng tử ánh tím ấy, rồi cưng chiều tựa trán mình lên trán người yêu mà thủ thỉ:

- Cô nương ngốc nhà em nên nhớ rằng, chỉ cần có em, dù không có bánh kem, không hoa cũng không quà. Anh vẫn rất hạnh phúc! Vì em. Chính là món quà quý giá nhất, mà thượng đế đã ban tặng cho anh! (T)

"Cảm ơn em...Vì đã đến, cảm ơn em vì đã thắp sáng thế giới của anh! Lục An Hy, món quà mà cả đời này dù phải đánh đổi mọi thứ anh vẫn muốn bảo vệ."

"Em là một bông hoa. Một bông hoa vô tình hay có sự sắp xếp nào đó để nở rộ trong cuộc đời tựa như cánh đồng cỏ tẻ nhạt của anh, là sắc hồng le lói giữa màu xanh thăm thẳm ấy, là thứ đã khiến cuộc đời anh trở nên thật đẹp!"

/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status