Khoảng Cách Của Người

Chương 40: Meme

/84


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm đó đi học, Đình Sương lại tiếp tục bị gọi đứng dậy trả lời một câu hỏi siêu siêu khó.

Lúc hết giờ, Tống Hâm bèn trêu chọc cậu: “Tao bảo này Đình Sương, không phải lão giáo sư yêu mày đấy chứ?”

Đình Sương đang cầm chai nước uống, nghe vậy suýt phun hết ra ngoài, thế nhưng vẫn giả vờ trấn định mà chối: “… Não mày có hố hơi sâu rồi đấy.”

Tống Hâm: “Câu này không phải một mình tao nói đâu, cô nàng bữa trước ngồi cạnh tao cũng bảo thế, lão giáo sư chắc chắn là yêu mày rồi, có câu hỏi nào khó toàn gọi mày đứng dậy, lúc mày trả lời câu hỏi, cái ánh mắt lão nhìn mày từ ái vãi nồi… Nếu như mày trả lời tốt thì nhìn thế đã đành, nhưng vấn đề ở đây là mày không trả lời được, nhưng lão vẫn nhìn mày như nhìn con trai vậy.”

Đình Sương nghe đoạn trước còn có chút lo lắng bị lộ tẩy, nghe đến đoạn sau thì trực tiếp phun nước ra ngoài: “… **, mày bảo ổng nhìn tao giống như nhìn con trai á?”

Tống Hâm né sang bên cạnh một cái, tiếp tục trêu ghẹo Đình Sương: “Mày không cảm thấy ánh mắt lão nhìn mày chứa đầy… tình cha như núi Thái Sơn à?”

Tình cha?

Vãi cả như núi Thái Sơn?

Đình Sương nói: “Bọn mày nhìn ánh mắt mà cũng xác nhận thân nhân được hả? Tính tìm bố cho tao hay gì? Nếu thế thật tao chả oai nổ chết chúng mày luôn rồi.”

“Nào nào Đình Sương, để tao diễn lại cho mày xem cảnh đấy.” Tống Hâm dí sát mặt mình vào mặt cậu, bốn mắt trừng nhau với Đình Sương, tự cho là chứa đầy ẩn tình không thể nói thành lời: “Đấy, ánh mắt mà Prof. Bai nhìn mày giống như tao đang nhìn bây giờ nè, mày có cảm nhận được tình cha bên trong nó không?”

Cái ánh mắt sáng như cún của Tống Hâm là sao?

Sếp Bách có bao giờ nhìn người ta như thế đâu?

Đình Sương cười mắng: “Biến biến biến, đừng sán lại gần tao như thế, có thấy tởm không hả?”

Mới vừa dứt lời, Đình Sương đột nhiên trông thấy cách đó mấy bước chân, là sếp Bách đã thu dọn giáo trình xong, hiện đang đứng ở cửa phòng học nhìn bọn họ. Đình Sương căng thẳng hết cả người, vội vàng cách xa Tống Hâm ra một chút.

Tống Hâm – đang nhại lại Prof. Bai – cũng lạnh hết sống lưng, vẻ mặt lập tức nghiêm chỉnh, cực kỳ lễ phép mà chào hỏi: “… Professor.”

Bách Xương Ý gật đầu với hai người, bước chân ra khỏi phòng học.

Đình Sương cảm giác không ổn cho lắm.

“… Tao đột nhiên nhớ ra trong giờ học có chỗ không hiểu, để tao chạy theo hỏi một chút, mày đi trước đi.” Đình Sương nói với Tống Hâm xong, vội vàng cắp đít đuổi theo Bách Xương Ý, dùng tiếng Đức nói: “Professor, em có một vấn đề muốn hỏi ạ.”

Bước chân của Bách Xương Ý không hề ngừng lại: “Hỏi đi.”

Đình Sương không lên tiếng, cực kỳ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, đi được một đoạn, nhìn thấy xung quanh không có người Châu Á nào, lúc này mới khoác gương mặt nghiêm túc học hỏi, dùng tiếng Trung mà rằng: “Cục cưng à, buổi trưa ăn cơm với nhau không?”

Bách Xương Ý mắt nhìn phía trước, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém: “Trước 1h thì rảnh.”

Đình Sương nói như thể đặc công đang bàn chuyện cơ mật: “Vậy là vẫn có thời gian, gặp ở chỗ cũ à?”

Bách Xương Ý đưa thẻ nhân viên ra vào cổng LRM cho cậu.

Đình Sương tự biết mình có tiền án, bèn dùng tư thế cẩn thận từng li từng tí, nhét tấm thẻ vào bên trong túi áo sơ mi, vỗ ngực bảo đảm: “Em sẽ không ném lung tung đâu, giấu ở trong người, thẻ mất ——”

“Mất thẻ thì em đừng mơ đến chuyện tốt nghiệp.” Bách Xương Ý lạnh nhạt nói.

Thế là Đình Sương gánh ‘sự nghiệp học hành’ trên vai, mang thẻ nhân viên của sếp Bách đến thư viện ngồi tự học.

Bách Xương Ý đi tới dưới chân tòa nhà LRM, nhấn vào nút chuông có khắc dòng chữ “Prof. Dr.-Ing. habil. Changyi Bai”. Đây là chuông thông báo được nối trực tiếp với văn phòng thư ký, thông thường chỉ những người có hẹn đến LRM để gặp Bách Xương Ý mới cần dùng đến.

(Prof. Dr.-Ing. habil. = giáo sư kiêm tiến sĩ kỹ sư có đủ điều kiện để chỉ đạo việc nghiên cứu)

Bách Xương Ý nói với thư ký: “Marie, làm phiền cô mở cửa giúp tôi với.”

Marie xuống mở cửa, cảm thấy dạo gần đây giáo sư hơi khác thường.

Giáo sư ngày trước —— tỷ năm cũng không thấy tình trạng quên mang thẻ.

Giáo sư bây giờ —— chưa đến hai tuần lễ, đây đã là lần thứ 3 bảo cô xuống mở cửa vì không mang thẻ.

Còn về bên này, Đình Sương ngồi trong thư viện tự học một lúc, nhịn không được lại giở tấm hình chụp chung hôm qua ra xem.

Sếp Bách đến ngủ cũng đẹp trai, đẹp trai chết mịa luôn á…

Ngoại trừ bức ảnh đó, bên trong điện thoại của Đình Sương còn có mấy bức ảnh khác của Bách Xương Ý, tỷ như ảnh đại diện của Cycle trên DISTANCE, tỷ như đống ảnh của Prof. Bai cậu sớt được trên mạng, tỷ như mấy tấm hình cậu lén chụp trộm trước và sau giờ lên lớp.

Đình Sương kéo từng tấm từng tấm mà xem.

Kính mắt có dây xích này…

Tuyệt!

Sống mũi này…

Tuyệt!

Tư thế rửa tay sau khi viết bảng này…

Tuyệt!

Bàn tay đang tháo cà vạt này…

**, ông đây cương rồi!


/84

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status