Nhã Hinh trốn sau cửa buồng, cố gắng nín thở hết sức có thể. May mắn ban nãy cô đã kịp thời chạy vào phòng vệ sinh rồi tự trấn an trái tim đang đập loạn của mình.
Dù không muốn đối mặt với người bên ngoài, Nhã Hinh vẫn liếc nhìn trộm. Quả nhiên khí chất tàn độc trên người Cảnh Bân phát ra tạo không ít áp lực lên cô. Nhưng ngoại trừ lí do sợ hãi này, còn một điều khác chính là cô không muốn đem những rắc rối của mình đến anh lần nữa. Cuối cùng lại dẫn anh đến kết cuộc tồi tệ như kiếp trước.
Một tiếng hít thở mạnh khiến Nhã Hinh thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Cô lập tức nhìn qua khe hở của cánh cửa, thấy rõ được Cảnh Bân đã lỡ chạm vào vết thương do đụng chạm với bang phái khác ngày hôm qua.
Cảnh Bân đã quá quen với nỗi đau nhưng khi ở một mình thì anh lại không muốn gò bó bản thân. Vết thương có dấu hiệu sắp tét chỉ nhưng anh cũng định mặc kệ nó, dù sao cũng không chết được.
Nhã Hinh nhìn gương mặt thờ ơ của Cảnh Bân thông qua phản chiếu của tấm gương khiến cô có chút đau lòng mà nhớ lại bộ dáng tiều tụy và ảm đạm ở kiếp trước của anh. Hiện tại đôi mắt ấy vẫn ánh lên nhiệt huyết và hừng hực sức sống. Chứ chẳng phải là đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc, đen tối kèm sự tàn độc chẳng ai bằng. Cô nhìn anh đến ngẩn ngơ, trái tim lại đập loạn không có lí do.
Cảnh Bân đột nhiên dừng lại động tác rửa vết thương. Anh đột nhiên nhếch miệng và chỉnh lại mái tóc. Tuy nhiên vào lúc này Nhã Hinh lại áp sát lưng vào vách tường rồi bịt kín miệng mình lại nhưng không thể che đi hơi thở dồn dập. Cô biết anh đã phát hiện ra cô. Vừa rồi, ánh mắt của anh chính xác đang nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Cảnh Bân vươn người lại gần tấm gương, giả vờ chỉnh lại tóc nhưng thật ra đang theo dõi nhất cử nhất động của người đang trốn bên trong buồn vệ sinh. Ban đầu, anh cứ nghĩ rằng đây là sát thủ được người khác điều tới để lấy mạng anh. Nhưng giây sau, anh cảm nhân được sự run sợ và hít thở khó khăn của người đó khiến anh không khỏi hoang mang.
Chẳng lẽ đối thủ khinh thường anh đến mức phái tới một sát thủ mới vào nghề sao? Tuy nhiên anh không hấp tấp hành động mà muốn xem thử người này muốn làm gì.
Nhã Hinh đang chờ đợi một điều kinh khủng sẽ đến với cô nhưng lại chẳng thấy xảy ra, ngược lại cảm giác không gian thật sự quá yên ắng. Chẳng lẽ Cảnh Bân bỏ qua cho mình?
Nhưng đây đâu phải là tính cách của Cảnh Bân. Nhã Hinh lấy hết dũng khí, lần nữa nhìn qua khe hở, sau đó thấy được dáng vẻ đang chăm chút lại nhan sắc của anh.
Cảnh Bân đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi thất thường trong tâm trạng của đối phương. Anh rèn luyện giác quan nhạy cảm đến mức chính bản thân cũng phải khiếp sợ, nhất là hiện tại lại đối mặt với người không biết là thù trong hay giặc ngoài. Nhưng việc anh thích nhất chính là trêu đùa con mồi.
Cảnh Bân nhẹ nhàng rút con dao nhỏ được giấu kĩ trong người ra và đột ngột xoay lại. Con dao theo lực phóng thẳng về phía khe hở của cánh cửa.
Mắt Nhã Hinh trợn tròn nhìn chằm chằm con dao cắm thẳng vào tường còn đang không ngừng run lên do chấn động thì tim đã thắt lại. Thật may mắn khi cô quyết định đứng nép sang một bên trước, chỉ còn cách vài centimet là nó thật sự đã chạm vào mặt cô.
Nhã Hinh run rẩy mất kiểm soát, cố dựa vào tường để không ngã quỵ xuống. Sự sợ hãi Cảnh Bân trong lòng lại được nước mà dâng cao lên. Cô thật sự đã phạm phải sai lầm khi có ý nghĩ thoáng qua rằng anh đã khác trước.
Cảnh Bân thấy người bên trong không có phản ứng gì thì khá bất ngờ kèm thêm tán thưởng. Nhưng nào hay biết rằng hiện tại Nhã Hinh đã hồn lìa khỏi xác. Từng tiếng bước chân càng lúc càng gần và cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách nhất định.
“Ra đây.”
Giọng nói của Cảnh Bân trầm ấm nhưng vô cùng lạnh lẽo. Khi rơi vào tai của Nhã Hinh lại chẳng khác nào lời ra lệnh của một bạo quân.
Nhã Hinh chẳng còn có thể đứng vững huống gì việc dám bước ra khỏi cánh cửa, thứ mà ngăn cách ánh nhìn tàn độc của anh dành cho cô. Cô đã quen kháng cự lại với tất cả điều lệnh của anh, hay nói đúng hơn hiện tại cô không chắc nếu cô đến trước mặt anh thì phần trăm sống sót là bao nhiêu.
“Ra đây.”
Cảnh Bân lặp lại câu nói nhưng có phần mất kiên nhẫn hơn. Tên sát thủ này có vẻ quá mức nhút nhát rồi, hay hắn đang xem thường anh?
“Tôi…”
Nhã Hinh cảm giác lời nói ứ nghẹn nơi cổ họng chẳng thể phát ra.
Dù không muốn đối mặt với người bên ngoài, Nhã Hinh vẫn liếc nhìn trộm. Quả nhiên khí chất tàn độc trên người Cảnh Bân phát ra tạo không ít áp lực lên cô. Nhưng ngoại trừ lí do sợ hãi này, còn một điều khác chính là cô không muốn đem những rắc rối của mình đến anh lần nữa. Cuối cùng lại dẫn anh đến kết cuộc tồi tệ như kiếp trước.
Một tiếng hít thở mạnh khiến Nhã Hinh thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Cô lập tức nhìn qua khe hở của cánh cửa, thấy rõ được Cảnh Bân đã lỡ chạm vào vết thương do đụng chạm với bang phái khác ngày hôm qua.
Cảnh Bân đã quá quen với nỗi đau nhưng khi ở một mình thì anh lại không muốn gò bó bản thân. Vết thương có dấu hiệu sắp tét chỉ nhưng anh cũng định mặc kệ nó, dù sao cũng không chết được.
Nhã Hinh nhìn gương mặt thờ ơ của Cảnh Bân thông qua phản chiếu của tấm gương khiến cô có chút đau lòng mà nhớ lại bộ dáng tiều tụy và ảm đạm ở kiếp trước của anh. Hiện tại đôi mắt ấy vẫn ánh lên nhiệt huyết và hừng hực sức sống. Chứ chẳng phải là đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc, đen tối kèm sự tàn độc chẳng ai bằng. Cô nhìn anh đến ngẩn ngơ, trái tim lại đập loạn không có lí do.
Cảnh Bân đột nhiên dừng lại động tác rửa vết thương. Anh đột nhiên nhếch miệng và chỉnh lại mái tóc. Tuy nhiên vào lúc này Nhã Hinh lại áp sát lưng vào vách tường rồi bịt kín miệng mình lại nhưng không thể che đi hơi thở dồn dập. Cô biết anh đã phát hiện ra cô. Vừa rồi, ánh mắt của anh chính xác đang nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Cảnh Bân vươn người lại gần tấm gương, giả vờ chỉnh lại tóc nhưng thật ra đang theo dõi nhất cử nhất động của người đang trốn bên trong buồn vệ sinh. Ban đầu, anh cứ nghĩ rằng đây là sát thủ được người khác điều tới để lấy mạng anh. Nhưng giây sau, anh cảm nhân được sự run sợ và hít thở khó khăn của người đó khiến anh không khỏi hoang mang.
Chẳng lẽ đối thủ khinh thường anh đến mức phái tới một sát thủ mới vào nghề sao? Tuy nhiên anh không hấp tấp hành động mà muốn xem thử người này muốn làm gì.
Nhã Hinh đang chờ đợi một điều kinh khủng sẽ đến với cô nhưng lại chẳng thấy xảy ra, ngược lại cảm giác không gian thật sự quá yên ắng. Chẳng lẽ Cảnh Bân bỏ qua cho mình?
Nhưng đây đâu phải là tính cách của Cảnh Bân. Nhã Hinh lấy hết dũng khí, lần nữa nhìn qua khe hở, sau đó thấy được dáng vẻ đang chăm chút lại nhan sắc của anh.
Cảnh Bân đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi thất thường trong tâm trạng của đối phương. Anh rèn luyện giác quan nhạy cảm đến mức chính bản thân cũng phải khiếp sợ, nhất là hiện tại lại đối mặt với người không biết là thù trong hay giặc ngoài. Nhưng việc anh thích nhất chính là trêu đùa con mồi.
Cảnh Bân nhẹ nhàng rút con dao nhỏ được giấu kĩ trong người ra và đột ngột xoay lại. Con dao theo lực phóng thẳng về phía khe hở của cánh cửa.
Mắt Nhã Hinh trợn tròn nhìn chằm chằm con dao cắm thẳng vào tường còn đang không ngừng run lên do chấn động thì tim đã thắt lại. Thật may mắn khi cô quyết định đứng nép sang một bên trước, chỉ còn cách vài centimet là nó thật sự đã chạm vào mặt cô.
Nhã Hinh run rẩy mất kiểm soát, cố dựa vào tường để không ngã quỵ xuống. Sự sợ hãi Cảnh Bân trong lòng lại được nước mà dâng cao lên. Cô thật sự đã phạm phải sai lầm khi có ý nghĩ thoáng qua rằng anh đã khác trước.
Cảnh Bân thấy người bên trong không có phản ứng gì thì khá bất ngờ kèm thêm tán thưởng. Nhưng nào hay biết rằng hiện tại Nhã Hinh đã hồn lìa khỏi xác. Từng tiếng bước chân càng lúc càng gần và cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách nhất định.
“Ra đây.”
Giọng nói của Cảnh Bân trầm ấm nhưng vô cùng lạnh lẽo. Khi rơi vào tai của Nhã Hinh lại chẳng khác nào lời ra lệnh của một bạo quân.
Nhã Hinh chẳng còn có thể đứng vững huống gì việc dám bước ra khỏi cánh cửa, thứ mà ngăn cách ánh nhìn tàn độc của anh dành cho cô. Cô đã quen kháng cự lại với tất cả điều lệnh của anh, hay nói đúng hơn hiện tại cô không chắc nếu cô đến trước mặt anh thì phần trăm sống sót là bao nhiêu.
“Ra đây.”
Cảnh Bân lặp lại câu nói nhưng có phần mất kiên nhẫn hơn. Tên sát thủ này có vẻ quá mức nhút nhát rồi, hay hắn đang xem thường anh?
“Tôi…”
Nhã Hinh cảm giác lời nói ứ nghẹn nơi cổ họng chẳng thể phát ra.
/83
|