Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 111 - Chương 93.2

/134


Qua khoảng nửa khắc, Chung Ly Ưu đưa tới ba cái hộp ngọc tuyết trắng.

“Tạ Chung Ly công tử.” Thanh Phong lấy ra ba trương đại ngạch ngân phiếu, trị giá ba trăm vạn lượng bạc: “Không biết từng này có đủ chưa, nếu không đủ điện hạ nhà ta sẽ lại đưa tới.”

“Không cần, coi như ta đưa lễ vật cho Ninh cô nương đi.” Chung Ly Ưu lạnh mặt nói.

“Không thể.” Thanh Phong buông ba tấm ngân phiếu liền đi, “Cáo từ!”

Chung Ly Ưu lạnh lùng trầm mặc nhìn Thanh Phong rời đi, thong thả ung dung thu hồi ngân phiếu. Nếu ba loại dược liệu này hắn đưa không ra, vậy hắn đành phải đưa nàng một phần đại lễ khác!

“Đại Nham, ngươi đi hỏi thăm một chút, vị Bát hoàng tử Thiên Thủy kia đã chạy đi đâu.”

Ba loại kia đều là dược liệu cứu mạng cực phẩm, muốn bắt được cần phải phí đại tâm tư cùng giá tiền cao mới có thể tìm được. Nếu phải dùng đến, như vậy Ninh Khanh, tất nhiên thân bị trọng thương! Nói không chừng còn nguy ở sớm tối!

Chung Ly Ưu nhớ tới năm trước nàng phải về nhà thành thân, tùy tiện gả một người, hận không thể huỷ hoại chính mình, chỉ vì thoát đi Tống Trạc! Nhưng khi sắp thành lại bại, bị Tống Trạc bắt trở lại.

Tính tình nàng cương liệt như vậy, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng Tống Trạc đã đính hôn, hạ sính, chỉ còn một tháng liền chính thức thành thân! Nàng sẽ nguyện ý sao?

Cho nên……

Nhất định lại là bị Thần Vương thế tử bức!

Nếu tới tình trạng này rồi, vị Bát hoàng tử kia cho dù lại không đáng tin cậy cũng tốt hơn so với Tống Trạc!

Chỉ chốc lát sau Đại Nham đã trở lại: “Hồi công tử, Bát hoàng tử Thiên Thủy đi Trọng Hoa thành Ninh gia.”

Chung Ly Ưu nhíu nhíu mày: “Tìm cách kêu trở về.”

*****

Thanh Phong cầm ba loại dược trở về, Bất Đả Đạo Nhân lập tức liền đem ba loại dược này cùng với vài loại dược chính mình mang theo, cầm đi xào lại chưng, lại nghiền lại giã lại trộn với nhau.

Thanh Hà cả người đều choáng váng: “Đạo trưởng, không khai lò luyện đan sao?”

“A phi! Xem kịch xem đến choáng váng? Không phải cái dược nào cũng phải phóng tới bếp lò luyện, còn phải cái gì bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện lâu như vậy, dược đều thành tro! Ăn cái lông a!”

Trộn xong đem một viên thuốc màu tím đen đưa cho Tống Trạc.

Tống Trạc nhìn đến viên thuốc này khóe miệng giật giật: “Lấy nước tới, hòa tan.” Sau đó thuốc viên thật vất vả tạo thành hình lại bị hòa tan ở trong nước.

Tống Trạc uống một ngụm, từng chút một đút cho Ninh Khanh. Qua một lúc liền bắt mạch, mạch tượng của nàng đã không còn gần như không thể nghe thấy như lúc trước, đã bắt đầu trở nên hữu lực.

“Điện hạ, cô nương khi nào tỉnh?” Tuệ Bình vội la lên.

“Ngày mai.” Tống Trạc, mặt vô biểu tình, nói.

Tuệ Bình thấy hắn đáp đến khẳng định như thế, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Buổi tối giờ Tý, Bất Đả Đạo Nhân đem bàn thờ đặt ở trong viện, chuẩn bị muốn vẽ bùa.

Hắn đem một cái đĩa nhỏ phóng tới trước mặt Tống Trạc: “Đã nghĩ kỹ chưa, sẽ không hối hận?”

“Không hối.” Tống Trạc nói xong liền cắt cổ tay mình, máu lưu tràn đầy một đĩa nhỏ.

Bất Đả Đạo Nhân một bên dùng bút lông chấm máu một bên phiết miệng: “Làm chuyện này là trái lẽ trời, cần phải giảm thọ. Lão đạo nhưng không nợ các ngươi, tự nhiên không thể lấy của ta, chỉ có thể lấy của ngươi.”

Tống Trạc nhàn nhạt nói: “Ngươi vẽ đi.”

Nói xong liền đi vào phòng Ninh Khanh, lẳng lặng ngồi ở mép giường nắm tay nàng, vẫn luôn nhìn nàng, nhìn nàng suốt một đêm chưa chợp mắt, thẳng đến bình minh ngày hôm sau, hãy còn cảm thấy thời gian trôi đến quá nhanh.

Cho đến buổi trưa, Bất Đả Đạo Nhân ở bên ngoài bày đàn, đem tối hôm qua vẽ cái phù kia nhét vào trong miệng Ninh Khanh, đứng ở mép giường Ninh Khanh không ngừng lắc cái chuông, trong miệng lẩm nhẩm niệm chú.

Trong lúc ngủ mơ, Ninh Khanh chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đầu đau như muốn vỡ ra.

Nàng nhịn không được duỗi tay chạm chạm, chỉ sờ đến một tay đầy máu.

Nàng rõ ràng bị thương mặt…… Bị thương trái tim, vì sao, đầu lại có máu?

Hơi hơi mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh sáng chói mắt, sau đó là một vòng người!

Vây quanh nàng không ngừng chỉ chỏ ——

“Đây là ai a? Như thế nào lại nhảy lầu?”

“Nữ hài xinh đẹp như vậy! Chết thật đáng tiếc!”

“Nàng còn chưa có chết! Này, đừng dựa quá gần! Trong chốc lát làm chúng ta ứng tiền thuốc men làm sao bây giờ?”

“Bất quá là chụp cái ảnh! Phát lên mạng!”

“Này, bị đè ở phía dưới làm sao còn có một người nữa! Hẳn là đã chết! Nhìn thân quân trang này, là một anh lính!”

“Nhường một chút!


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status