Chương 485: Tôi ở chung phòng với anh ấy (5)
Đầu dây bên kia Cố Dư Sinh trầm mặc một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Lúc nãy cô gọi điện thoại cho tôi sao?”
Cố Dư Sinh chuyển đề tài, Tần Chỉ Ái chưa kịp phản ứng.
Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Lúc nãy tôi tắm ở suối nước nóng nên không mang theo điện thoại.”
Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến Cố lão gia và Lương Đậu Khấu, lại nói: “Vì Cố lão gia và Lương tiểu thư đã tới nên tôi gọi điện thoại tìm anh.”
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh tắm xong đi ra khỏi suối nước nóng, Tiểu Vương đã giơ điện thoại di động lên nói với hắn: Cố tổng, Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư đã gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Dư Sinh không để ý hắn, lại tìm điện thoại của chính mình, lúc này trong điện thoại của hắn có 30 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là do Cố lão gia và Lương Đậu Khấu gọi tới.
Nửa đêm rồi, hắn không muốn trả lời, đang định cất điện thoại thì trong mắt lại nhìn thấy trong số những cuộc gọi nhỡ có ba chữ “Tiểu Thư ký” đầu ngón tay khẽ run, lại nghe Tiểu Vương nói: “Ồ, Thư ký Tần cũng gọi cho tôi một cuộc, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau đó Tiểu Vương liền gọi điện thoại qua cho Tần Chỉ Ái, không biết tại sao gọi mấy lần cũng không có ai bắt máy, Tiểu Vương lại nói thầm: “Thật kỳ lạ, sao Thư ký Tần lại không nhận điện thoại chứ?”
Cố Dư Sinh nằm trên giường đá, nhíu mày, nghiêng đầu thấy Tiểu Vương đã cúp máy, liền lấy điện thoại của mình gọi qua cho Tần Chỉ Ái, không ngờ cô ấy lại bắt máy.
Hắn không nhận điện thoại của ông, cũng không biết họ đã đến Sơn Trang rồi, bây giờ nghe Tần Chỉ Ái báo cáo, hắn sửng sốt trong chốc lát: “Bây giờ ông đang ở đâu?”
Cách một lúc, Tần Chỉ Ái mới nói: “Cố lão tiên sinh đang ở tầng 17, phòng 1709, Lương tiểu thư ở phòng của anh.”
Lương tiểu thư ở phòng của hắn?
Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?
Cố Dư Sinh bỗng nhiên bốc hỏa, hắn muốn mắng Tần Chỉ Ái một trận, ai bảo cô để Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?
“Ai...” chỉ là chưa kịp nói, liền ý thức được giọng điệu của mình quá hung ác, sau đó liền nén lại, hít sâu một hơi, sau đó liền “A” một tiếng, liền cúp máy.
. . . . .
A… hắn đáp lại bình thường như vậy, giống như là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tần Chỉ Ái nghe thấy trong điện thoại đã có tiếng cúp máy đô đô ở đầu dây bên kia, cô mới đưa tay tắt máy, sau đó xoay người chôn mặt vào gối, khóc.
Cô thật sự không có tư cách để khổ sở.
Nhưng có một số việc, dù cô biết mình không thể tận mắt nhìn thấy cũng không cần phải khó chịu như vậy, bây giờ Lương Đậu Khấu vào phòng của Cố Dư Sinh, hắn nghe thấy như vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ như vậy còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là nhìn thấy Lương Đậu Khấu hở hang nằm trên chiếc giường kia nữa, đúng là vượt qua khả năng chịu đựng của cô.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh tức giận ném điện thoại di động xuống sàn nhà, lấy một điếu thuốc bên cạnh bàn, châm lửa.
Hút nửa điếu, hắn không những không thể xoay chuyển được tâm tình của mình mà còn cảm thấy khó chịu hơn, càng phiền muộn hơn, hắn đột nhiên đứng dậy, nhặt điện thoại lên, mở số điện thoại của “Tiểu thư ký” , gọi cho cô.
/1076
|