Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 23 - Dương Gia Thôn

/141


Lúc ăn cơm tối, bởi vì tang thi chỉ có đối máu thịt mới có thể biểu hiện ra khứu giác quá mức, cho nên bọn họ tính toán nấu gì đó, bốn người tìm chỗ trống trải đỗ xe, như vậy một khi có tang thi tới cũng có thể lập tức trông thấy.

Dương Minh nhặt được chút ít nhánh cây khô, đốt, lấy ra một cái nồi sắt nhỏ, đổ chút ít nước khoáng vào, lại bỏ vào hai gói mì tôm, mì tôm được nấu qua tản mát ra mùi thơm mê người.

“Được a, Dương ca, cư nhiên còn nhớ rõ mang nồi.” Vu Đồng chảy nước miếng nói.

Dương Minh xấu h cười hổ cười, “Là Điềm Điềm kêu mang theo.”

“Điềm tỷ, từ nay về sau ai cưới chị sẽ phát tài.” Vu Đồng tiếp tục nịnh nọt.

Lý Điềm Điềm mặt đỏ hồng.

Nhưng là, không nghĩ tới mang theo nồi lại quên mang chén, hơn nữa nồi nhỏ, một lần nhiều nhất chỉ có thể nấu hai gói mì, cho nên chỉ có thể một người sau khi ăn xong, lại dùng nước thoáng rửa, lại nấu thêm, tuy không phải rất sạch sẽ, nhưng loại thời kì này, ai cũng không có ghét bỏ.

Nồi đầu tiên vốn là làm cho Dịch Nhiên ăn, dù sao bình thường Dịch Nhiên ra lực nhiều nhất, Dịch Nhiên chỉ nhìn, “Điềm Điềm ăn đi, con gái thích sạch sẽ hơn.”

Lý Điềm Điềm bưng nồi, vành mắt hồng hồng yên lặng ăn.

Sau khi ăn no, lại bắt đầu nấu tiếp.

Trời bắt đầu tối, bóng đêm bắt đầu xuất hiện, lại là một buổi tối.

Bốn phía đều là ruộng đồng không có chỗ trốn, cho nên bốn người cũng không có ý định xuống xe mà luôn mở cửa xe chia nhau canh chừng, nửa đêm đầu là Dịch Nhiên, nửa đêm đến sáng là Dương Minh, như vậy vừa được nghỉ ngơi lại không chậm trễ lộ trình.

Trong bóng đêm, bầu trời một mảnh an bình, ai cũng không biết dưới an bình này giấu bao nhiêu tội ác, lại có bao nhiêu người ở giữa an bình này mất đi tánh mạng…

——————

“Đến! Đến rồi!”

Buổi sáng bị tiếng hoan hô của Dương Minh làm bừng tỉnh, Dịch Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, mắt nhìn bên ngoài, đã giữa trưa, cậu một đêm đều ngủ không ngon, cậu luôn thấy ác mộng, mơ tới cậu đến B thị, kết quả như thế nào cũng tìm không thấy người.

Mang theo đồng đội có lợi cũng có hại, chỗ tốt là có tang thi cùng một chỗ giết, chỗ xấu là không cách nào trốn vào không gian an toàn ngủ một giấc.

Từ sau xe cầm một bịch bánh mì nhỏ, đó là bữa sáng và cơm trưa.

“Dịch ca, xem, vượt qua đường nhỏ kia, đi về phía nam một chút là nhà của tôi!”

Dương Minh về nhà vui sướng rất nhanh lây đến những người khác trong xe, Lý Điềm Điềm cũng cao hứng trở lại, Dương Minh có thể trở về nhà là dấu hiệu tốt, kế tiếp nàng cũng có thể an toàn trở lại N thị, nàng tin tưởng như vậy.

Càng tiếp cận Dương Gia thôn, tang thi càng ít, cái này rất không bình thường, Dịch Nhiên âm thầm đề cao cảnh giác.

Đáng tiếc, Dịch Nhiên mỗi lần cảnh giác đều sai, một tường đất nhân tạo chặn con đường của bọn họ.

Tường cao chừng bốn mét.

Dương Minh xuống xe, vuốt tường, không hiểu nói, “Đằng sau cái này chính là thôn của tôi, nhưng tôi nhớ là tháng trước trở về không có cái tường này a…”

Dịch Nhiên nhìn tường, “Có lẽ bọn họ làm để phong thôn.”

Phong thôn là ý kiến hay, nhưng trị nhất thời không trị triệt để.

“Phải không?” Dương Minh ủ rũ đi trở lại bên cạnh xe, “Bây giờ nên làm gì?”

“Có lẽ cậu có thể gọi.” Vu Đồng nhún nhún vai nghĩ cách.

“Đúng nga!” Dương Minh ánh mắt sáng lên, há to miệng, “Mẹ, ba, bác cả, chú ba, Gỗ Dầu đã trở lại.”

Lão thiên, thanh âm này đừng đem tang thi đưa tới a.

Vu Đồng và Dịch Nhiên vội vàng đề phòng, tính toán gặp nguy hiểm thì lên xe đi.

Nhưng là, tang thi còn chưa tới, trên mặt đất đột nhiên ló ra cái đầu, “Gỗ Dầu, đừng ồn ào, ngươi muốn đem tang thi đưa tới a?”

Dương Minh nhìn đầu, kinh hỉ chạy tới, “Bác cả! Bác sao xuống lỗ rồi?”

“Đi đi, ngươi mới xuống lỗ? Cái này gọi là địa đạo, hiểu không?” Bác cả Dương râu ria dựng ngược, trừng mắt.

Dương Minh vội vàng cười làm lành, “Dạ dạ, tất nhiên là địa đạo, sao thôn mình làm tường cao như vậy a?”

“Được rồi, trước vào thôn đã, từ nơi này xuống.”

“Thế nhưng, bác cả, con còn có ba bạn học…”

Bác cả Dương lúc này mới nhìn đến đằng sau Dương Minh có hai nam một nữ, nữ kia tốt hơn, ôn nhu im lặng, còn nam kia, sao lại một đầu hồng mao a? Biểu tượng quốc gia?

Dương Minh nhìn ra Bác cả Dương đối Dịch Nhiên bất mãn, làm nũng nói, “Bác cả, ba người này đều rất tốt, đặc biệt cậu ta.” Chỉa chỉa Dịch Nhiên, “Cứu Gỗ Dầu rất nhiều lần…”

Một thô hán tử 1m9 làm nũng không người địch lại, da gà Dịch Nhiên đều rơi đầy đất.

“?” Bác cả Dương sau khi chán ghét đủ rồi, trong mắt rõ ràng là hoài nghi, cao to như Dương Minh lại bị một thằng nhóc ốm yếu này cứu?

Dương Minh kéo qua Dịch Nhiên, “Dịch ca có dị năng, dị năng, biết không? Sẽ xuất hiện băng các loại đó, biết?”

“Băng?” Bác cả Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, có phần hứng thú nhìn Dịch Nhiên vài lần, “Nếu là bạn Gỗ Dầu, tất cả vào đi.” Sau đó, tựa hồ là lầm bầm lầu bầu, “Nguyên lai được kêu là dị năng a…”

Thanh âm rất thấp, chỉ có Dịch Nhiên nghe được, xem ra cái thôn trang nhỏ này cũng có dị năng giả a…

“Dịch ca, chiếc xe kia?” Vu Đồng vẫn luôn nhớ thương cái xe.

“Xe a?” Bác cả Dương cố gắng ngẩng đầu nhìn xe, “Ơ, thật đúng là xe tốt, nhưng chỉ có thể đậu sau núi.”

“Ta đây đi đậu xe, các ngươi trước theo bác cả ta vào đi.”

Dịch Nhiên gật gật đầu, tuy cậu rất muốn đi lái xe, như vậy có thể thừa dịp người không chú ý đem xe bỏ vào không gian, còn có thể vào không gian nhận lấy đồ ăn, bất quá đường xá cậu không quen, chỉ có cho Dương Minh đi.

“Gỗ Dầu, phải cẩn thận a, tuy đường được Hổ Tử bọn họ làm lại một lần, nhưng phải cẩn thận.”

“Dạ, bác cả, bác trước dẫn bọn họ đi nhà của cháu, cháu đậu xe xong sẽ trở lại.”

Dịch Nhiên kéo Dương Minh lặng lẽ nói mấy câu, mới cho Dương Minh đem xe đi đậu sau núi, Dịch Nhiên ba người đi theo bác cả Dương xuống địa đạo.

Dương Gia thôn ba mặt là núi, một mặt là đường, cho nên lần này tang thi bộc phát, thôn trưởng quyết định phong thôn, nhưng phong cũng không kín, mà là từ bên trong đào cái đường thông bên ngoài tường, như vậy để đi ra ngoài tìm vật tư a, thân nhân trở về cũng thuận tiện a, mà xe thì tập trung lại đậu sau núi, vậy nên có cái đường nhỏ xuống núi.

“Nhớ rõ, ai hỏi các ngươi, các ngươi nhất định phải nói có cái gì cái kia dị năng.” Bác cả Dương dặn dò mãi, “Thôn chúng ta nhỏ, bình thường không cho phép người ngoài đi vào, nếu tiếp nhận tất cả sẽ không đủ chỗ ở, bởi vì chúng ta còn chờ thân thích khác, đương nhiên, các ngươi có năng lực, người khác không nói gì.”

Vu Đồng liên tục gật đầu, cười rất hồn nhiên, chọc cho bác cả Dương nói thật nhiều tin tức, “Thôn chúng ta cũng có hai cái dị năng, Hổ Tử con ta và con thôn trưởng là Dương Dư Thiên.”

Thời điểm nói đến con mình, bác cả Dương tự hào, “Lúc đầu con ta phát ra lửa, làm ta giật cả mình, chẳng lẽ thần tiên hạ phàm rồi? Hắc, bây giờ nghe các ngươi nói, nguyên lai được kêu là dị năng a, cái này bên ngoài nhiều người không?”

Vu Đồng chỉa chỉa chính mình, “Bác cả Dương, cháu cũng có lửa, bên ngoài có rất nhiều loại người này.”

Bác cả Dương vỗ đùi, “Hắc, nhiều người thì tốt, cái này lợi hại, người càng nhiều giết chết cái gì cái kia tang thi cũng nhiều, như vậy, lão già ta còn có thể an ổn nhắm mắt xuôi tay…”

Nói xong lời cuối cùng, thổn thức lên, “Các ngươi không biết a, ngày đó Lý đại nương cách vách sống sờ sờ bị cắn chết, ai, xem chừng chỉ có thể sống mấy năm, không thể tưởng tượng được còn gặp việc này… May mắn bạn già ta đã đi sớm, còn ta thì sống đến hiện tại, ai…”

“…” Trước kia người người nghĩ trường sanh bất lão, nhưng bây giờ chết cũng không thể.

Sau khi đi ra địa đạo, mặt trời còn rất lớn.

Dương Minh híp mắt nghĩ, nếu như tang thi luôn sợ hãi mặt trời thì tốt rồi, đáng tiếc không biết có phải do tang thi là nhân loại biến thành, hoàn cảnh thích ứng thực mạnh.

“Oa…” Vu Đồng hâm mộ nhìn tình cảnh ngoài địa đạo, toàn bộ Dương Gia thôn hòa bình vô hại, thậm chí còn có thể nghe được đông gia mắng tây gia gà nhà hắn ăn rau nhà mình.

Cái này trước kia rất thông thường, nhưng khi tang bắt đầu xuất hiện thì càng hiếm thấy.

“Được rồi, đi, từ nay về sau còn có cơ hội xem.” Bác cả Dương vỗ vỗ Vu Đồng, thằng nhóc hồng mao kia thì ông không dám vỗ, không biết tại sao khi bị con mắt kia thoáng nhìn thì giống như trong mùa đông khắc nghiệt.

Vu Đồng ngửi được mùi thơm bay tới, chùi nước miếng, nếu không phải Dịch Nhiên trong lòng hắn tồn tại giống như thần thánh, hắn nhất định sẽ lựa chọn lưu lại không đi N thị, ai biết chỗ đó có thể tốt như vậy hay không?

Dịch Nhiên đi đến trước vài bước, “Bác cả Dương, xin hỏi có bán hạt giống không?”

Bác cả Dương rất là kỳ quái nhìn Dịch Nhiên, không hiểu vì sao thằng nhóc hỏi vấn đề này, “Chúng ta không có bán hạt giống, ai biết cái thế đạo này muốn bao lâu mới có thể thái bình, giữ lại làm giống tốt hơn.”

Nghe xong lời này, Dịch Nhiên không có nói cái gì nữa, người Dương Gia thôn không phải ngu ngốc, bọn họ có hạt giống, chỉ cần khí hậu tốt là có thể luôn luôn gieo trồng, rồi thu hoạch, rồi sống sót, cho nên bọn họ sẽ không bán đi hạt giống dựa vào để sinh tồn.

Thế nhưng, thật có thể như thế thuận lợi sao?

Nhiều thịt sống tụ cùng một chỗ như vậy, sớm muộn gì tang thi cũng sẽ tìm tới cửa, mà thôn bọn họ nghe nói mới có 2 cái dị năng giả, không có sức mạnh quân đội, chỉ có một đám nông dân cầm cuốc, búa, dao giết heo.

Cứ như vậy một đường đi tới, nhìn thấy Dương Gia thôn bởi vì việc nhỏ mà cãi nhau, đối với người đến từ bên ngoài đến có dị năng chỉ thấy ngạc nhiên mà không tỏ thái độ gì, tường cao dựng lên, tạm thời ngăn trở tang thi đồng thời cũng ngăn cản liên lạc với bên ngoài.

Cái thôn này, nếu không thay đổi, rất nhanh sẽ là cá trên thớt.

Bất quá, Dịch Nhiên dù sao không phải người trong thôn, nếu như cậu tùy tiện nói gì đó, chỉ sẽ đưa tới người trong thôn công kích.

Cậu hiện tại muốn chỉ có 2 thứ: thức ăn và súng ống.

Đáng tiếc thôn phía trước có thể bị tang thi chiếm lĩnh hoặc trở thành bộ sưu tập thức ăn rồi.

Phải nghĩ phương pháp mới được, cái thôn trang nhỏ này rất rõ ràng không có khả năng có, gần đây nước Z quản giới súng ống rất nghiêm ngặt, ngoại trừ quân đội, sở cảnh sát và những kẻ quyền cao chức trọng thì ai sẽ mua súng ống?

Dù sao ai cũng sẽ không ngờ tới sẽ có tang thi.

Chờ một chút, sở cảnh sát?

“Bác cả Dương, các bác sao không đi sở cảnh sát xin giúp đỡ a?”

Bác cả Dương lơ đễnh, “Khụ, ngươi là nói đồn công an a? Thôn chúng ta vừa xảy ra tang thi liền gọi điện thoại cho đồn công an, kết quả điện thoại luôn luôn vang lên nhưng không có người tiếp, nếu không phải Dư Thiên đột nhiên có dị năng, thôn chúng ta đã sớm nguy rồi, ai, nhiều người trong thôn lúc trước không phát hiện cho nên không biết ngoạn ý này lợi hại a…

Bây giờ có thể sống được như vậy còn phải làm phiền lão thôn trưởng a… Điện thoại sau đó gọi tới cũng không có tín hiệu, hơn nữa trong thôn có Hổ Tử cùng Dư Thiên, nên không cần đồn công an.”

“A, bác cả, đồn công an này xa không?”

Bác cả Dương lắc đầu, “Không xa, đi qua sau núi tới Vương Gia thôn, đồn công an ở trong Vương Gia thôn.”

Phía sau núi sao? Chiếu theo lời bác cả Dương nói, đồn công an khẳng định xuất hiện tang thi, làm không tốt nên toàn bộ Vương Gia thôn đã thành thiên hạ của tang thi, nếu như tang thi vượt núi…

Trước có tường sau là núi, toàn bộ Dương Gia thôn còn có thể đi đâu? Phong thôn đồng thời cũng phong đường lui của mình.

“Cái gì? Bác cả, các người cư nhiên còn đào địa đạo, oa, thật thông minh!” Vu Đồng hô to gọi nhỏ kéo Dịch Nhiên càng nghĩ càng xa trở về.

Được khen, bác cả Dương tự hào, “Cái này đều là thôn trưởng nói, muốn đề phòng vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, có thể chui vào địa đạo, địa đạo toàn bộ thôn đều nối liền với nhau, bên trong đầy lương thực, ở bên trong qua một hai tháng không thành vấn đề.”

Nguyên lai có địa đạo a, chủ ý như thế, chắc không sao, Dịch Nhiên chậm rãi thở phào một cái, có lẽ đối với cái thôn này, cậu cũng hy vọng có thể luôn luôn như vậy bảo trì xuống.

Bác cả Dương đem Dịch Nhiên ba người giao cho cha mẹ Dương Minh rồi vội vàng ly khai, cha mẹ Dương gia cũng không còn như trước tận thế giữ lại bác cả Dương ăn bữa cơm.

Nếu như là thời bình, bạn học con đến nhà, nhất định là thịt cá, nhưng hiện tại…

Dương tỷ tỷ và trượng phu khá tốt, hỏi Dịch Nhiên bọn họ ăn chưa, cha mẹ chồng Dương tỷ tỷ khuôn mặt vẫn thối thối.

Sau tận thế, bọn họ đầu phục sui gia nông thôn, lúc trước việc hôn nhân này bọn họ tìm mọi cách bắt bẻ cự tuyệt, ai ngờ trong thành thị bộc phát tang thi, cho nên bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc chạy tới đây, mỹ kỳ danh viết là giúp Dương tỷ tỷ chiếu cố đứa con, cháu của bọn họ.

Kỳ thật nguyên nhân chân chính người nào cũng biết, bởi vì ngày đó, cái thôn nhỏ này có rất nhiều người như bọn họ đầu nhập vào, bọn họ ở nhờ ở đậu đều là bà con thân thích, về sau bọn họ cự tuyệt người ngoài đến, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nhiều người, lương thực không đủ, nếu muốn chính mình ăn no, thì không thể cho nhiều người vào, chính là, cái thôn ngu xuẩn này còn không ngừng dẫn người vào.

Dương tỷ tỷ sinh 2 đứa bé, đứa lớn 4 tuổi, rất đầy đặn, thoạt nhìn rất thành thật, đứa nhỏ 1 tuổi, mắt đen lay láy, rất linh hoạt.

Nhà Dương Minh là nông thôn chân chính, cho nên không giống mấy đứa nhỏ trong thành phố được nuông chiều, ăn là cháo, cái tã chỉ dùng vải vụn may lại, cho nên không cần sữa bột cùng tã giấy.

Đứa nhỏ dùng chân ngắn bước tập tễnh, mắt to nhanh như chớp xoay chuyển nhìn Dịch Nhiên ba người xa lạ, lôi kéo Lý Điềm Điềm kêu tỷ tỷ.

Lý Điềm Điềm vui vẻ móc ra một khối chocolate cho đứa nhỏ.

Dịch Nhiên không nói gì, chỉ cần vừa đến N thị, trên xe gì đó đều bị mất hơn phân nửa, đây cũng là nguyên nhân một đường đến nay cậu rất ít đi thu thập vật tư, cũng không hạn chế những người khác ăn nhiều ít.

“Cái này… Làm sao không biết xấu hổ?” Dương tỷ tỷ từ chối, nàng là người lớn, tự nhiên hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại.

Đáng tiếc, Dương tiểu tử đã duỗi ra bàn tay nhỏ bé mập mạp bắt lấy chocolate, giấu ở phía sau, chạy đến buồng trong trốn đi.

Dương tỷ tỷ vội xin lỗi, “Thực xấu hổ, đứa nhỏ còn không hiểu chuyện.”

Lý Điềm Điềm khoát khoát tay, “Đứa nhỏ thật thông minh, biết là cho nó, đúng rồi, nó tên gọi là gì a?”

“Đứa nhỏ kia gọi Trương Tiểu Minh, đứa lớn gọi Trương Đại Minh, hắc hắc, rất giống tên cậu nó a.” Dương tỷ tỷ cười nói.

Dương Minh, Trương Tiểu Minh, Trương Đại Minh, xác thực rất giống, Lý Điềm Điềm cười không ngừng.

Đứa lớn một mực đứng một bên nhìn mấy người lớn xa lạ, khi thấy thỏi chocolate kia, liếm liếm môi, khi nghe tới tên của nó, ánh mắt sáng lên, đáng tiếc không có ai chú ý đến nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ảm đạm đi.

Trương Quân thở dài, “Đứa bé kia phản ứng trì độn, sau này là mệnh làm nông, cũng may còn có đệ đệ của nó rất thông minh.”

“Tiểu Minh luôn luôn rất thông minh…” Trương Tiểu Minh ăn xong chocolate, cái miệng nhỏ nhắn đen sì, bĩu môi khích lệ chính mình.

“Đúng, Tiểu Minh nhà của mẹ thông minh nhất.” Dương tỷ tỷ ôm đứa nhỏ, thân mật hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đứa lớn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ảm đạm.

Hết chương 23.

/141

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status