Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 87 - Chúng Ta Cùng Một Chỗ Đánh Quái A

/141


Ai cũng không thấy rõ Ngao Mộ Thiên đã làm như thế nào, tử lôi trên tay lóe lên, gai đất sắc nhọn lập tức vỡ thành cát, chân Ngao Mộ Thiên không nhúc nhích, chỉ đứng ở giữa đám gai nhọn kia, bình thản nhìn dị năng giả cấp 3, phảng phất như đang nhìn đứa nhỏ nghịch ngợm.

tử lôi: tử = tím, lôi = sấm sét

Thanh niên bị ánh mắt kia nhìn mà buồn bực, nhưng khi nhìn lại gai đất vỡ thành cát, trầm mặc, toàn trường giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh, dù sao gai đất dị năng giả cấp 3 lập tức bị nát bấy, cái này nói rõ vị Ngao đoàn trưởng này tất nhiên cao hơn cấp 3, chẳng lẽ! Là cấp 4! Dị năng giả cấp 4 đầu tiên của B thị đã ra đời sao?

Trên tay Ngao Mộ Thiên là lôi cầu màu tím, nguyên tố lôi cầu to lớn khiến cho không khí chung quanh bắt đầu trầm thấp, đợi tụ tập được không sai biệt lắm, sau đó tiện tay ném tới bên chân thanh niên.

“…”

Người toàn trường không khỏi nuốt nước miếng, lui về phía sau vài bước, lôi điện ném ra không lớn cũng không mang tạp âm, nhưng đủ sâu, Lăng Cảnh ném tảng đá xuống dưới, nửa ngày mới có tiếng vang rơi xuống đất.

“Gia nhập chúng tôi không?” Ngao Mộ Thiên đi đến trước mặt thanh niên, “Cậu rất không tồi.”

Hành động của Ngao Mộ Thiên làm những người khác hâm mộ mà ghen tị nhìn thanh niên, có thể được đoàn trưởng tự thân mời a, có bao nhiêu vinh hạnh a, về sau tiến vào cũng nhất định là cán bộ.

Cảm nhận được người khác đỏ mắt, thanh niên kiêu căng gật đầu, “Được.” Tuy hắn thua, nhưng so với những người khác thì hắn lợi hại hơn, xem ra đoàn trưởng Hỏa Diễm đoàn biết nhìn người.

Một trường phong ba cứ như vậy bình lặng, Ngao Mộ Thiên lấy ơn báo oán cũng khiến cho nhiều người mộ danh đến gia nhập tổ chức dân gian này.

“Mộ Thiên, như vậy được không?” Sau đó bởi vì Dịch Nhiên cũng muốn thay quần áo cho nên hai người về nhà, cậu nhíu mày hỏi, thanh niên kia cũng không phải dễ quản, nếu như là cậu, cậu sẽ giết chết tại chỗ.

Ngao Mộ Thiên thân mật ôm Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, nếu như anh ở tại chỗ trở mặt, đối với danh dự đoàn đội không tốt lắm, nhưng nếu như anh không so đo hiềm khích lúc trước ngược lại sẽ được cho là anh nhân nghĩa, hơn nữa, hiện tại thế đạo này vốn là nguy hiểm tứ phía, lúc làm nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm chết ở bên ngoài cũng rất bình thường.”

Nghe được Ngao Mộ Thiên hờ hợt quyết định vận mệnh một người, Dịch Nhiên một hồi hoảng hốt, có lẽ người này mới là đương gia tập đoàn Ngao thị, tại sao mình vốn biết rõ như thế, trong lòng vẫn có chút đau đớn? Mộ Thiên như vậy, lại đối xử với mình rất tốt, mình kiếp trước thật sự là sống trong phúc mà không biết hưởng …

Thấy ánh mắt Dịch Nhiên hoảng hốt khiến Ngao Mộ Thiên càng ôm chặt đối phương, “Tiểu Nhiên, làm em sợ sao?” Bất giác, Ngao Mộ Thiên lại quên người trong ngực của hắn, trên tay dính máu không ít hơn hắn.

“Không có.” Dịch Nhiên buồn bực lắc đầu, lần nữa xác định mình trước kia chính là cặn bã.

“Tiểu Nhiên…” Giãn khoảng cách hai người, trong mắt Ngao Mộ Thiên không thể nghi ngờ là đầy thâm tình.

“Sao?”

“Chúng ta kết hôn a.” Sau đó Ngao Mộ Thiên còn ủy khuất, “Đã hai ngày.”

“Được.” Lần này Dịch Nhiên một lời đáp ứng, đang lúc cậu muốn lấy ra nhẫn đôi tỉ mỉ chuẩn bị, trước mắt sáng chói chiếm hết tầm mắt của cậu, bất giác, khóe miệng co giật.

Ngao Mộ Thiên nhìn biểu cảm trên mặt Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, không vui sao?”

Dịch Nhiên yên lặng lấy ra một cái hộp gấm màu đỏ, nhìn kiểu dáng hộp gấm, Ngao Mộ Thiên trong nội tâm có dự cảm bất thường.

Mở ra cái hộp, nhẫn giống nhau, chất liệu giống nhau, khắc chữ giống nhau, hai nhẫn đôi hình thức hoàn toàn giống nhau, cái này có bao nhiêu ăn ý mới có thể mua thành như vậy a? Đáng tiếc, điều quan trọng nhất lại không ăn ý, cùng mua.

Ngao Mộ Thiên không cảm thấy gì không đúng, ngược lại cao hứng cầm hộp gấm trên tay Dịch Nhiên mở ra, lấy chiếc nhẫn bên trong có khắc hai chữ dn, thoả mãn sờ một lúc lâu mới đưa cho Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, đeo giúp anh.”

Luôn nhìn cử động đối phương, Dịch Nhiên tiếp nhận nhẫn, cẩn thận đeo trên ngón vô danh Ngao Mộ Thiên, sau đó lấy nhẫn đối phương mua, duỗi tay ra, “Giúp em đeo.”

“Vâng, bệ hạ của tôi.” Nhịn không được hôn bàn tay trước mắt, mới cẩn thận cầm nhẫn đeo lên ngón áp út của đối phương.

Toàn bộ nghi thức không có tiếng vỗ tay không có lời thề, chỉ có hai trái tim dựa vào nhau.

Về phần nhẫn còn thừa lại kia…

Một lôi cầu nhỏ đem nhẫn kim cương đốt thành tro tàn, bọn họ, một đôi là đủ rồi.

“Tiểu Nhiên ~~” Xác định tâm ý lẫn nhau, Ngao Mộ Thiên ôm Dịch Nhiên, “Không bằng chúng ta đừng đi ~~” Khi kết hôn, khẳng định kế tiếp là nên động phòng hoa chúc, vì sao còn phải vội vàng đi tham gia tiệc người khác a? Ngao Mộ Thiên tâm nói không công bằng.

Dịch Nhiên đẩy khuôn mặt Ngao Mộ Thiên ra, tai hồng hồng nói, “… Chúng ta trở về sớm cũng được.”

Có được cam đoan của đối phương, Ngao Mộ Thiên cười giống như đóa hoa, bất quá vẫn muốn thu lợi tức, giữ chặt tay của đối phương sờ bộ vị sưng to của mình, mè nheo, “Tiểu Nhiên ~~”

Cảm giác được trên tay nóng rực, Dịch Nhiên xoay mặt qua một bên, tay lại bị Ngao Mộ Thiên cầm lấy kéo khóa quần, cho đến khi nắm lấy vật thể cứng ngắc, khuôn mặt Dịch Nhiên càng đỏ, dù sao bây giờ còn là ban ngày, hơn nữa cậu đây là lần đầu tiên cầm thứ gì đó của nam nhân…

Kéo tay của đối phương, Ngao Mộ Thiên bắt đầu động, ừ, mặc dù không có sướng như đi vào, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là tay Tiểu Nhiên liền nhịn không được càng sưng, nâng mặt của đối phương lên, nhắm ngay môi đỏ thẫm hôn lên, trên tay cũng không ngừng…

Aiz, thật đáng tiếc, vì sao ‘bữa tiệc lớn’ phải buổi tối mới có thể ăn?

————– chỉ là thịt vụn cũng đừng có viết a ————–

Dịch Nhiên hung hăng rửa dịch thể màu trắng trên tay, thuận tiện trừng Ngao Mộ Thiên bên cạnh, Ngao Mộ Thiên bị trừng vội vàng cẩn thận săn sóc, “Tiểu Nhiên, anh cũng giúp em a.”

Nhịn xuống xúc động muốn đạp bay đối phương, “Con mắt nào của anh thấy em muốn?”

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, được rồi, xác thực không có một chút xúc động muốn nào, nhưng hắn muốn sờ sờ Tiểu Nhiên không được sao? Nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng gần 30 năm ngẫu nhiên có điểm tiểu ái đặc biệt cũng có thể lý giải không phải sao?

Lần này Dịch Nhiên trực tiếp không để ý tới Ngao Mộ Thiên, cậu cũng nên thay quần áo, tuy có lễ phục, nhưng làm đại biểu quân đội vẫn là mặc quân trang tốt nhất.

Bất quá…

Ngao Mộ Thiên canh giữ ở ngoài cửa phòng ngủ vừa thấy Dịch Nhiên đi ra, ngược lại khuôn mặt ngưng trọng lên.

“Tiểu Nhiên, đổi bộ khác được không?” Đến hôm nay Ngao Mộ Thiên mới biết mình có tiềm chất cuồng đồng phục, thân thể không cường tráng như nam tử bình thường giờ phút này bị đồng phục màu đen bao trùm, màu đen nổi bật làm làn da Dịch Nhiên càng trắng muốt, quần bó sát người lộ ra đường cong mông hoàn mỹ, Ngao Mộ Thiên bây giờ còn nhớ rõ bên trong làm cho người ta trầm mê như thế nào…

“Vì sao?” Dịch Nhiên thắt cà vạt.

Vì sao? Bởi vì anh muốn ôm em a, đương nhiên lời này Ngao Mộ Thiên không có dám nói ra.

Cho rằng Ngao Mộ Thiên không thích hình thức này của mình, Dịch Nhiên xoay người hôn lên môi đối phương, “Không thích cũng không được, em tốt xấu gì cũng là đại biểu quân đội.”

“…” Quên đi, trở về có thể do mình cởi cũng không tồi, ừ, hay là dứt khoát chỉ cởi quần? Ngao Mộ Thiên bị tiểu thụ mặc đồng phục hấp dẫn gợi lên tư tưởng tà ác.

Nhìn vẻ mặt chăm chú mà trầm mặc của Ngao Mộ Thiên, Dịch Nhiên cho là hắn tiếp nhận rồi, vì vậy nắm tay Ngao Mộ Thiên ra cửa, buổi chiều đã chậm trễ như vậy, hơn nữa hiện tại cũng không như trước tận thế có xe trước cửa, nhà Cát gia cách chỗ ở bọn họ chừng 40 phút.

Ngao Mộ Thiên lại nhìn Dịch Nhiên, đừng cho là ta không biết các ý nghĩ xấu xa của các ngươi! (Cá: ý anh Ngao là, các ngươi muốn Tiểu Nhiên mặc đồng phục là để ngắm vợ anh)

“Mộ Thiên, làm sao vậy?” Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn về phía Ngao Mộ Thiên.

“Không có gì.” Ngao Mộ Thiên cười vò rối tóc Dịch Nhiên, xem ra hẳn là nên có xe, tuy hắn có hay không cũng không sao, nhưng vợ hắn phải cần, không nói những ánh mắt khác thường, dù cho mỗi ngày đến quân khu đưa tin hắn cũng không đành lòng nhìn Tiểu Nhiên đi đường dài như vậy.

Đạo đức loạn luân ở tận thế, chỉ cần ngươi có năng lực, như vậy dù cho cướp người cũng không có người nói gì, đó là thời đại cá lớn nuốt cá bé còn hơn cả động vật, ‘không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa’ chính là đạo lý này.

Hai người cứ như vậy một đường đi đến Cát trạch, Ngao Mộ Thiên đưa ra thiếp mời sau đó hai người thuận lợi vào bên trong.

“Xem ra em nhất định là đã bị định theo anh tới.” Ngao Mộ Thiên mỉm cười.

“Không bằng anh nói là do cáo già chuẩn bị.” Dịch Nhiên không thích loại cảm giác bị tính kế này, cho dù là chuyện không có ý nghĩa, bởi vì chắc chắn cậu sẽ cùng đi với Ngao Mộ Thiên, cho nên Thẩm thượng tướng ngay cả thiếp mời cũng lười đưa cho cậu.

“Là Ngao đoàn trưởng và…” Phục vụ dẫn đường nhìn Dịch Nhiên, người quân trang tuổi trẻ thoạt nhìn rất lạ mắt.

“Tôi họ Dịch, đội trưởng Đội 7 Dị năng đội Quốc gia.”

“Nguyên lai là Dịch đội trưởng a, mời hai vị đi bên này.” Tuy không rõ vì sao một chính phủ với một tư nhân dị năng giả quan hệ tốt như vậy, nhưng đây cũng không phải là chuyện một tôi tớ nho nhỏ như hắn nên lo lắng, hắn cần làm là khiến khách nhân hài lòng, có thể làm cho lão gia tiếp tục thuê mình là được.

Đi vào phòng tiệc, bên trong đã tới không ít người, biết rõ Dịch Nhiên không nhận thức những người này, Ngao Mộ Thiên lần lượt giới thiệu từng người, “Người mập mạp kia là đoàn trưởng Tinh Thần đoàn, là đoàn đội hạng trung, bất quá cũng rất đoàn kết, người chột một mắt kia là đoàn trưởng Hỏa Lang đoàn, tuy người không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều có tay nghề… Bên phải gần cửa sổ đều là đám người ZF (Chính phủ), theo thứ tự từ trái sang phải là Lữ Nham phụ trách tài chính, cũng là cha Lữ Hàng, Lý Kiến Cảnh phụ trách hậu cần, là người Lý gia…”

Nghe Ngao Mộ Thiên giới thiệu, Dịch Nhiên cẩn thận nhớ lại, Lữ Hàng hai ngày trước cậu có gặp qua, là người của Lăng Cảnh, coi như không tệ.

“Bên kia là người của quân đội, Tiểu Nhiên nhận thức không?”

Dịch Nhiên lắc đầu, cậu chỉ nhận biết Dị năng đội, mà rất rõ ràng, hôm nay Dị năng đội Quốc gia chỉ có một mình cậu là đại biểu, Thẩm thượng tướng cũng không có đến, “A?”

“Làm sao vậy?”

“Nhận thức một người.”

Xa xa Dạ Lê hình như có cảm ứng, nhìn về phía Dịch Nhiên, nâng chén, Ngao Mộ Thiên giận tái mặt, “Hắn là ai?”

“Là một nam nhân không biết.” Dịch Nhiên là nói thực, mà bởi vì không biết cho nên cậu không cách nào phán đoán người này đối với mình có lợi hay là có hại, tuy trước mắt đối phương biểu đạt đều là thiện ý, nhưng người giả nhân giả nghĩa trên đời này cũng không thiếu.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dạ Lê, dùng một cái mỉm cười khách sáo, trong mắt thế nhưng lại lạnh buốt một mảnh, “Tiểu Nhiên, đừng để ý tới người nọ.”

“Ừ.”

8 giờ tối, bữa tiệc đúng giờ bắt đầu, gia chủ Cát gia mang theo hai vị tiểu thư họ Cát từ cầu thang chậm rãi đi xuống, bữa tiệc mang danh là tổ chức sinh nhật cho Cát nhị tiểu thư, nhưng nghĩ cũng biết, hiện tại không thể so với trước kia, ở tận thế thiếu lương thực, tổ chức một bữa tiệc tuyệt đối không phải đơn giản như mặt ngoài, như vậy, Cát gia rốt cuộc muốn làm cái gì?

Một phen hàn huyên sau lại tách ra, Ngao Mộ Thiên mang theo Dịch Nhiên đi đến sân thượng, “Tiểu Nhiên, đói bụng không, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.”

“Thoạt nhìn người không tệ.” Ngao Mộ Thiên vừa đi, Dạ Lê bưng hai ly rượu đi tới, “Uống chút không? Tuy rượu không phải rất quý báu, nhưng hiện tại cũng rất khó tìm.”

Dịch Nhiên lắc đầu cự tuyệt.

“Thật đúng là tiểu tử vừa mơ hồ vừa trầm mặc.” Dạ Lê lắc lắc ly rượu, “Bất quá nghe nói Ngao đoàn trưởng ngược lại trầm ổn tin cậy, sẽ không bởi vì tính cách bù cho nhau mới thích a?”

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dịch Nhiên lạnh mặt.

Dạ Lê mỉm cười uống ngụm rượu, “Đừng mẫn cảm, tôi chỉ là tới nhắc nhở, lần này ra ngoài phải cẩn thận hết thảy.”

Sát khí lập tức hiện, “Anh biết những thứ gì?”

“Không, tôi cái gì cũng không biết, đây chỉ là trực giác, hoặc là nói dự cảm cũng đúng.” Dạ Lê xoay người phất phất tay, “Nam nhân của cậu đã trở lại, tôi đi, nhớ kỹ lời của tôi, còn có, cậu vẫn là mơ hồ mới đáng yêu ~~”

Cmn ngươi mới mơ hồ!

“Tiểu Nhiên, người nọ tới làm gì?” Ngao Mộ Thiên bưng một cái đĩa đi tới, nam nhân này tên Dạ Lê, không biết vì sao hắn có cảm giác, cảm thấy người này so với tưởng tượng còn khó đối phó hơn.

Dịch Nhiên nhún nhún vai, “Người nọ ăn no rỗi việc, khắp nơi nói lung tung.”

“Nói gì?” Trong mắt Ngao Mộ Thiên hàn băng bắt đầu ngưng kết.

Dịch Nhiên một bên tiếp nhận cái đĩa trên tay Ngao Mộ Thiên, ừ, Mộ Thiên quả nhiên là tốt nhất, biết rõ cậu thích ăn bánh ngọt ô mai, một bên không thèm để ý nói, “Còn có thể nói cái gì, nói lần này phải cẩn thận, quả thực chính là nói nhảm, hiện tại thế đạo này ai còn dám không cẩn thận…”

“Tiểu Nhiên, anh cùng em đi.” Ngao Mộ Thiên cắt đứt lời Dịch Nhiên nói.

“A?”

“Sau này anh cùng đi với em!”

“Nói đùa gì vậy, còn đoàn đội anh vất vả thành lập thì sao?”

“Tiểu Nhiên, đoàn đội này thành lập vốn là bởi vì em, nhưng bây giờ lại vì cái đoàn này mà vứt bỏ em, không phải quá lẫn lộn đầu đuôi sao?”

Hết chương 87.

/141

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status