Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1151: Gia tộc và bạn bè

/2205


Điền Long đương nhiên không coi Dương Minh là một đứa con nít, ông ta là một người nắm tin tức rất nhanh, đã có nghe Dương Minh có quan hệ với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, hơn nữa, lần trước tại làng du lịch Tiên Nhân, ông ta cũng đã chứng kiến vẻ mặt máu lạnh thành thục của Dương Minh, cho nên Điền Long đã xem Dương Minh như là một đối thủ.

Đối với một người như vậy, Điền Long cũng không thể nào chống đối trực diện được, tránh được thì cứ tránh, địa bàn của mình là tại Đông Hải mà! Còn Tùng Giang, nói thật ra, ông ta không có vé đâu.

Nếu không phải là ông chủ phía sau kêu ông ta đánh Tùng Giang, thì Điền Long sẽ không chủ động làm gì Tùng Giang cả. Nhưng mà, Điền Long cũng rõ ràng, nếu không có ông chủ ủng hộ, mình sẽ không thể nào trong vòng một năm mà có thể đem tất cả những thủ hạ trong bang phái trở thành tâm phúc.

Không thể phủ nhận, chỉ cần có tiền, là có thể làm được rất nhiều chuyện, ví dụ như thu mua? nhân tâm, tuy rằng sau khi cướp được địa vị thì Điền Long có thể thu được rất nhiều tiền, nhưng mà, nếu trong giai đoạn đầu không có tiền bạc ủng hộ, thì ông ta quả thật không thể làm gì.

Ông chủ phía sau không ngừng cung cấp tài chính cho ông ta, hơn nữa, Điền Long cũng đã từng nhìn thấy, người bên cạnh ông chủ có thân thủ ra sao.

Vốn dĩ, Điền Long muốn qua cầu rút ván, nếu đã chiếm được địa vị, thì không cần quan tâm đến ý tứ của ông chủ nữa, nhưng mà sau khi thấy được lợi hại của người bên cạnh ông chủ, liền từ bỏ ý nghĩ này ngay.

Điền Long khẽ thở dài một tiếng, xem ra, lần này mình phải đối đầu với Dương Minh rồi, chuyện Tùng Giang, không thể nào dựa vào một mình Tùy gia được, nhưng mà, bắt Dương Minh, chuyện này xem ra có chút khó khăn.

Xem chậm rãi chạy vào một khu phế liệu nằm ngoại ô thành phố, và cũng là chổ giam lỏng Tôn Hồng Quân, Tôn Khiết nghi hoặc nhìn nhìn chổ này, quay sang hỏi Điền Long: "Chú Điền, đây là đâu? Sao con chưa từng đến đây"

"Chổ an toàn, đương nhiên là không có khả năng để cho nhiều người biết" Điền Long cười cười, nhìn Tôn Khiết, sờ sờ cằm của mình, sau đó nói: "Ở đây, vốn là một khu xử lý phế liệu, nhưng mà đã bỏ hoang lâu rồi, cho nên rất ít người đến, đây là một chổ an toàn!"

"Thì ra là thế!" Tôn Khiết gật đầu: "An toàn thì tốt rồi, bây giờ con đang lo lắng cho an nguy của cha và chú Tam, không biết bọn họ thế nào rồi"

"Chú cũng vậy…" Tôn Khiết nhìn nhìn cái bóp trong tay Tôn Khiết, sau đó nói: "Tiểu thư, cho chú mượn điện thoại một chút, điện thoại của chú hết pin"

"Được!" Tôn Khiết không chút nghi ngờ, trực tiếp mở bóp lấy điện thoại ra đưa cho Tôn Khiết: "Của chú đây"

Điền Long cầm lấy điện thoại của Tôn Khiết, nhìn thoáng qua, cũng không bấm số, mà trực tiếp bỏ vào trong túi của mình, Tôn Khiết kì quái nhìn Điền Long, hỏi: "Chú Điền? Chú làm gì vậy? Tại sao lại không gọi?"

"Không muốn để cho con gọi điện thoại thôi" Điền Long mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Tiểu thư, xin lỗi"

"Có ý gì?" Tôn Khiết sửng sốt, nghi hoặc nhìn Điền Long.

Điền Long búng tay một cái, đã có hai tên to con xông ra đi về hướng Tôn Khiết, Điền Long khoát tay với bọn họ, sau đó nói: "Tiểu thư, mời cô tự đi, tôi không muốn để bọn họ ra tay"

"Chú……." Tôn Khiết nhướng mày, nhất thời hiểu được: "Điền Long, thì ra là ông"

"Haha, không sai, là tôi, tiểu thư, phản ứng của cô rất nhanh" Điền Long không trả lời: "Nhưng mà, bây giờ cô đã không còn đường đi, đã qua muộn rồi, Tôn tiên sinh và Tam ca đang chờ cô bên trong, cô tự vào đi…."

Nói xong, Điền Long làm ra một thế mời, sau đó nhìn nhìn về hai gã to con bên cạnh Tôn Khiết.

Tôn Khiết nhìn Điền Long, sau đó nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, hơi hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong, dưới tình huống này, Tôn Khiết cũng không có ý niệm chống cự trong đầu.

Hai người này rõ ràng không phải là loại kém cỏi, mình lại là một cô gái, hiển nhiên là? không thể làm gì bọn họ, Tôn Khiết cũng lười để cho bọn họ ra tay, trực tiếp tự đi vào phòng.

Điền Long cũng tận lực không ra tay với Tôn Khiết, dù sao ông ta cũng là một trưởng bối, ông ta có dã tâm, nhưng cũng có sỉ diên, ra tay với một tiểu bối, loại chuyện này chẳng được đẹp mặt cho lắm.

Mà Tôn Khiết, cũng đại khái hiểu được chuyện này, hồi nãy Điền Long mượn điện thoại, thật chất là muốn giữ điện thoại của mình, không muốn dùng bạo lực để cướp đoạt, để cho nàng tự nguyện đưa ra.

Nhìn thấy cha và Tôn Tam đang nằm trên giường và ngồi ghế salon, Tôn Khiết liền có chút tự giễu, người nắm quyền của Tôn gia đều đang có mặt tại đây, mà tất cả những chuyện này đều là Điền Long ra tay, cũng chính là một người mà Tôn gia tin cậy.

"Cha, chú Tam" Tôn Khiết không biết nên nói gì, lúc này quả thật cũng không nên nói gì, nguyên nhân và cách đến đây của mọi người, hầu như đã rõ rồi, mà đã đến rồi, muốn đi ra ngoài hiển nhiên là không thể.

"Tiểu Khiết, con cũng đến?" Tôn Hồng Quân cười khổ: "Có bị ủy khuất gì không?"

Tôn Khiết lắc đầu, nói: "Không có, Điền Long coi như là còn lương tâm, không dùng sức mạnh với con, nhưng mà kết quả cũng có khác gì đâu?"

Nghe Tôn Khiết không bị tổn thương gì, Tôn Hồng Quân và Tôn Tam đều thở phào một hơi, về phần kết quả, bây giờ đã không còn quan trọng nữa, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ bọn họ đang là tù nhân, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều!

Dựa vào thái độ của Điền Long, bọn họ hẳn là sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu không, thì đã không bị giam lỏng mà đã bị Điền Long giết chết ngay từ đầu, nhưng mà, giam lỏng kéo dài trong bao lâu thì không ai biết.

Điền Long cũng không nói thêm gì, sai người khóa cửa rồi thở dài đi ra. Quả thật, đối với Tôn gia, ông ta có một tình nghĩa đặc biệt, tuy rằng Tôn gia trước mặt ông là người làm chủ, nhưng mà, Tôn Hồng Quân đối với ông, cũng có ơn tri ngộ, nếu không có Tôn Hồng Quân, hẳn là cũng không có Điền Long của ngày hôm nay.

Nhưng mà, con người luôn đồi hỏi, cho dù đã có rồi, sẽ còn muốn nhiều hơn nữa, nhưng mà, cho dù muốn nhiều hơn, Điền Long cũng không muốn bị gọi là người vong ơn phụ nghĩa, cho nên ông ta không nhẫn tâm và cũng không muốn giết chết cả nhà Tôn gia.

Bây giờ, chỉ tạm thời giam lỏng bọn họ lại, về phần sau này thế nào, thì đành đợi sau này rồi tính.

Bây giờ chuyện làm cho Điền Long đau đầu nhất chính là làm thế nào để bắt Dương Minh, để sau này cắt đứt quan hệ với ông chủ phía sau.

Dương Minh…. Điền Long nghĩ đến con trai của mình Điền Đông Hoa, là bạn chung phòng với Dương Minh, nếu như để cho Điền Đông Hoa ra tay với Dương Minh, hẳn là sẽ có cơ hội cao hơn, khóe miệng Điền Long hơi nhếch lên, chuyện này, rốt cục cũng đã giải quyết xong.

Buổi tối, sau khi ăn cơm.

"Đông Hoa, con đến phòng của cha một chút" Điền Long đứng lên, nói với Điền Đông Hoa đang ngồi trên ghế salon.

"Ơ? Được rồi, đợi cho nhắn tin xong đã" Điền Đông Hoa nhanh chóng gửi tin cho Vương Tuyết, sau đó mới đứng dậy hỏi: &quo? t;Cha, có chuyện gì?"

"
Con theo cha lên lầu" Điền Long nhìn nhìn con trai lúc nào cũng ôm cứng ngắt cái điện thoại, trong lòng cũng rõ ràng, con trai đang đợi tin nhắn của bạn gái.

Nhưng mà, đối với chuyện này, Điền Long cũng không dự định can thiệp.

Lần trước, Điền Long vì con gái mà phải bị thương, thậm chí là chuyển trường, việc này được Điền Long quan tâm, bây giờ Điền Đông Hoa thoát khỏi con đường cũ, cho nên Điền Long rất vui.

Mà Điền gia cũng không thiếu gì, cũng không thiếu quan hệ giữa người với người, cho nên con trai muốn loại bạn gái nào cũng có.

Điền Đông Hoa đi theo cha lên lầu, vào phòng sách của cha.

"
Ngồi đi!" Điền Long chỉ vào cái ghế sô pha, nói với Điền Đông Hoa.

Điền Đông Hoa nghi hoặc ngồi xuống ghế, phải biết rằng, phòng sách của cha, nếu không được phép thì hai anh em sẽ không được vào, mà đây cũng là lần đầu tiên cha tỏ ra có chuyện quan trọng cần phải nói với mình.

"
Cha… cha tìm con…" Điền Đông Hoa không nhịn được, hỏi.

Điền Long giơ tay lên, ý bảo Điền Đông Hoa bình tĩnh một chút, sau đó mới nói: "
Đông Hoa, quan hệ của con và Dương Minh, không tồi chứ?"

"
Đúng vậy, quan hệ của con và hắn đặc biệt thân thiết, sao thế?" Điền Đông Hoa nghe cha hỏi xong, trong lòng càng kì quái, cha tìm mình, lẽ nào muốn nói chuyện này với mình? Điền Đông Hoa cũng không rõ ràng, không phải bình thường cha hay hỏi mấy chuyện học trong trường này nọ sao, tự nhiên bữa nay lại hỏi chuyện này?

"
Được rồi" Điền Long gật đầu, ông ta đang do dự, không biết nên mở miệng thế nào, do dự một chút rồi nói: "Đông Hoa, nế như, con một việc, khiến con phải lựa chọn, vậy thì con nghĩ, lợi ích của gia tộc quan trọng, hay là lợi ích của bạn bè quan trọng?"

Điền Đông Hoa nghe những lời này mà khó hiểu, cái gì mà lợi ích gia tộc? Lợi ích bạn bè? Hình như là quá cao siêu rồi!

"
Cha, cha rốt cục đang nói gì? Tại sao con nghe không hiểu gì hết!" Điền Đông Hoa kinh ngạc hỏi, bởi vì trước đây, mỗi lần mà nhắc đến chuyện của gia tộc là hắn xoay người lại, gắn tên lửa vào chân và phóng….

"
Cái này mà cũng không nghe rõ?" Điền Long khoát tay, nói từng chữ: "Con nghĩ, lợi ích gia tộc quan trọng, hay là lợi ích của bạn bè quan trọng, con trả lời đi!"

"
Cái này…" Lúc này Điền Đông Hoa đã bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Điền Long, rốt cục vẫn không hiểu gì hết, nhưng vẫn trả lời: "Lợi ích của gia tộc… cũng phải nhìn xem là lợi ích gì… lợi ích của bạn bè, cũng phải nhìn xem là lợi ích gì… cha, cha hỏi không rõ ràng, làm con không biết trả lời thế nào".

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status