Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1175: Cắt của bọn họ

/2205


Dương Minh đi ra khỏi phòng, đến nhà hàng, Hoàng Hiếu Phương, Hoàng Vinh Thiên, Hoàng Vinh Tiến đã đến trước, đang ngồi nói chuyện phiếm bên trong nhà hàng, trông có vẻ rất là vui.

Nhìn thấy Dương Minh đến, Hoàng Hiếu Phương mỉm cười gật đầu, còn Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến thì nhiệt tình đứng dậy chào hỏi Dương Minh, bọn họ điều hiểu, sự thay đổi của Hoàng gia đều là nhờ người thiếu niên này, tuy rằng là bạn trai của Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng mà nếu không có hắn, Hoàng gia đã xong đời.

"Khi nào chúng ta về nước?" Chuyện ở đây cũng đã kết thúc rồi, Hoàng Vinh Tiến đương nhiên là muốn trở về nước.

"Ừ, sáng mai sẽ về, nhưng mà chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc, mọi người muốn xử lý hắn thế nào?" Dương Minh hỏi.

"Anh vừa mới bàn chuyện của Lý Chí Thành với mọi người xong, nghe nói Lý Chí Thành muốn bán quặng mỏ trong tay, nhưng mà không ai nhận, Lý Chí Thành sợ rằng không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay!" Hoàng Vinh Tiến nói đến đây, phá lên cười.

"Haha" Hoàng Hiếu Phương cũng cười nói: "Lần này, Lý Chí Thành ngã thật sự không nhẹ, mất tiền còn nhiều hơn ta!"

Xem ra, Hoàng Hiếu Phương rất hài lòng, và chuyện xưa đã không còn ám ảnh ông ta.

"Bây giờ, quyết định xử lý hắn thế nào?" Dương Minh hỏi.

"Xử lý hắn… ta thấy, hắn ta đã bị nghiêm phạt rồi, cũng mất rất nhiều tiền rồi, còn chuyện xử lý hắn, ta thấy vậy được rồi" Hoàng Hiếu Phương nói.

Đôi khi, con người ở một địa vị khác nhau, thì sẽ đưa ra những ý kiến cũng khác nhau, lúc đầu, Hoàng Hiếu Phương thật sự là hận Lý Chí Thành thấu xương, hận không thể giết chết hắn để giải mối hận trong lòng.

Nhưng mà, bây giờ sau khi biết rõ địa vị của Dương Minh tại nước X, cũng biết Dương Minh mới chính là chủ nhân của miếng đất này, thì cách giải quyết vấn đề của Hoàng Hiếu Phương cũng đã thay đổi.

Ông ta hoàn toàn chỉ dùng dáng vẻ quan sát để nhìn Lý Chí Thành, tựa như một con voi nhìn thấy một con kiến vậy, tùy tiện dậm châm, là cũng có thể đạp chết con kiến, cho nên, đối với chuyện xử lý Lý Chí Thành, ông ta cũng không còn hứng thú.

Dù sao thì làm cho một người bị khủng hoảng từ trong lòng, đây mới chính là chuyện đáng sợ nhất, là một sự kinh khủng nhất, mà nhất là đối với những sự kinh khủng không hiểu rõ.

Lý Chí Thành bây giờ đang ở trong sự lo lắng hãi hùng, phỏng chừng là sự dày vò này là đã làm cho ông ta sắp điên rồi, cho nên Hoàng Hiếu Phương cũng không còn hứng thú dày vò thân thể ông ta nữa.

"Được rồi!" Dương Minh gật đầu, hắn tôn trọng ý kiến của Hoàng Hiếu? Phương, vốn Dương Minh dự định để cho ba cha con bọn họ ở đây vĩnh viễn, nhưng mà Hoàng Hiếu Phương đã thả cho họ một đường sống, Dương Minh đương nhiên là cũng không phản đối: "Xem ra bọn chúng đã tránh được một kiếp!"

"Chưa chắc!" Hoàng Hiếu Phương nghe xong, khoát tay nói: "Thật ra, bị hãm hại mất nhiều tiền như vậy, rất là khó chịu! Ta đã tự mình cảm nhận qua rồi, cái này quả thật sống không bằng chết! Nếu như con không xuất hiện, có thể ta đã tự sát rồi! Cho nên, ta hiểu rõ cái đau này, mà cả nhà Lý Chí Thành cũng đang sống trong cái sự sống không bằng chết này!"

"Ồ? Cái này cũng là một ý kiến hay!" Dương Minh nghe Hoàng Hiếu Phương nói xong, trong lòng cũng xuất hiện một chủ ý, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tốt, như vậy để cho bọn họ mất thêm một chút!"

"Mất thêm một chút? Có ý gì?" Hoàng Hiếu Phương không hiểu hỏi: "Bây giờ bọn họ mất còn chưa đủ sao?"

"Bây giờ? Bọn họ không bán được quặng mỏ, có liên quan gì đến con?" Dương Minh nói: "Bọn họ có thể rời đi, nhưng mà phải trả lại bốn mươi tỷ bồ tệ đã lừa bá phụ trước đây, không phải sao?"

"Bọn họ không phải đã dùng để đầu tư vào quặng mỏ rồi sao… A, ý của con là, bắt bọn họ trả thêm bốn mươi tỷ nữa sao?" Hoàng Hiếu Phương nghi hoặc nhìn Dương Minh.

Dương Minh gật đầu, nói: "Nhưng mà cái này cũng không phải như vậy, bọn họ đầu tư vào quặng mỏ, là dùng tiền của bọn họ, cũng không có liên quan đến việc thiếu tiền của bá phụ, do bọn họ có lòng tham không đáy, muốn ở đây kiếm nhiều hơn thôi! Nếu như bọn họ không đến đây đầu tư, thì con có thể làm gì bọn họ? Bọn họ là lão đại bên Singapo, con có thể làm gì được?"

Dương Minh và Hoàng Hiếu Phương dự liệu không sai, tâm tư của Lý Chí Thành đã bắt đầu dao động, đúng vậy, Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ nói không sai, núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt, bây giờ từ bỏ một ít, chỉ là từ bỏ tạm thời, tuy rằng rất đau lòng, nhưng mà còn đỡ hơn là mất mạng.

Nghĩ đến đây, Lý Chí Thành liền đưa ra quyết định: "Thu dọn đồ, chúng ta về nước, cha thật sự hối hận đã đến đây đầu tư, không ngờ rằng Hoàng gia lại tìm được một chổ dựa vững chắc như vậy, thật không ngờ!"

Giọng nói của Lý Chí Thành đầy sự đau khổ, nhưng mà cái này cũng bình thường thôi, tự nhiên mất một đống tiền như vậy, ai mà không đau lòng?

Nhưng mà, chuyện làm cho cả nhà Lý Chí Thành thêm kinh khủng còn ở phía sau. Khi mà ba người đã dọn đồ xong, vừa định đi ra ngoài, đến cửa khách sạn thì đã bị người cản lại: "Xin lỗi Lý tiên sinh, ngài không thể rời đi"

"Không thể rời đi? Vì sao?" Lý Chí Thành cả kinh, nhưng mà vẫn hỏi, và cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, mong rằng những người này cản mình vì chuyện khác.

"Đây là lệnh của cấp trên" Người bảo vệ cửa nói: "Mời trở về"

"Lệnh của cấp trên? Lệnh gì? Chúng tôi đến đây đầu tư, các người còn muốn hạn chế tự do của chúng tôi sao?" Lý Chí Thành nhất thời kích động, ông ta không thể nào không kích động? được, bởi vì chuyện xấu nhất đã xảy ra.

"Lệnh của cấp trên, cấm ông rời khỏi khách sạn" Người bảo vệ nói.

"Cấm tôi rời khỏi? Dựa vào cái gì?" Lý Chí Thành hừ lại một tiếng, đưa tay đẩy người bảo vệ ra, nói: "Tôi muốn đi, anh có thể làm gì được tôi?"

Một họng súng liền được đặt trước ngực Lý Chí Thành: "Nếu ông muốn rời khỏi, dựa theo lệnh của cấp trên, chúng tôi phải nổ súng bắn ông"

"Anh dám bắn tôi? Tôi không tin, anh có quyền bắn chết tôi?" Lý Chí Thành thở hổn hển kêu lớn: "Tất cả mọi người đến mà xem, bọn họ đối xử với người đầu tư như vậy này, hạn chế tự do của người đầu tư, còn muốn bắn chết người đầu tư, sau này còn ai dám đến cái chổ quỷ quái này để đầu tư?"

Lý Chí Thành kêu gào um sùm cũng không thu hút được người nào, bởi vì những người đầu tư trong khách sạn đều biết, Lý Chí Thành đã đắc tội với một đại nhân vật rất cường thế, cho nên những cái không liên quan đến bọn họ, bọn họ sẽ không ra mặt vì Lý Chí Thành, cái này không phải là tự gây họa sao?

"Lạch cạch!"

Lý Chí Thành nghe rõ tiếng lên đạn, mồ hôi trên trán chảy xuống trong nháy mắt, lúc này ông ta gào thét, cũng chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khiến cho bọn họ cùng phẫn nộ, cứ như vậy, ông ta sẽ có được sự ủng hộ của mọi người. Nhưng mà hiển nhiên là bây giờ không ai ủng hộ mình, ngược lại còn khiến cho người bảo vệ này cảnh giác, rút súng lên đạn!

Lý Chí Thành không phải là kẻ ngu, biết người bảo vệ này nói được làm được, cho nên nhất thời cái miệng của ông ta mấp máy nhưng không nói được cái gì.

Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, bây giờ người ta đã hạn chế tự do của bọn họ, không cho bọn họ tùy ý rời đi, mà người bảo vệ kia hiển nhiên cũng nói được làm được, bọn họ cũng không thể nhìn cha chịu chết được, vì thế Lý Thiên Giai liền kéo tay áo Lý Chí Thành, nhỏ giọng nói: "Cha, chúng ta về phòng thôi, trở về rồi tính"

Lý Chí Thành vốn đã rất khiếp đảm rồi, bây giờ bị Lý Thiên Giai lôi kéo, cũng có lý do, hừ một tiếng, xoay người vào trong. Lúc vào trong khách sạn, ông ta mới phát hiện ra, tất cả cửa phòng đều đã đóng chặt lại, hiển nhiên là những người khác không muốn dính dáng đến chuyện này, cho nên thẳng thắn đóng cửa làm ra vẻ không biết.

Lý Chí Thành hừ một tiếng, nói ra một câu, giống như là tự giễu: "Sớm biết như vậy, không nên làm thế!"

Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ im lặng cúi đầu, quả thật, bây giờ nghĩ lại, cách làm của Lý Chí Thành lúc trước quả thật rất quá đáng, xém tí đã ép Hoàng gia vào tuyệt lộ, mà bọn họ thì cứ lạnh lùng tự đắc, không có một chút đồng cảm nào cả.

Nhưng mà bây giờ, báo ứng đã đến trên đầu bọn họ.

"Con nói, Dương Minh xem đối phó chúng ta thế nào?" Trở vào phòng, Lý Chí Thành thất thần ngồi trên giường, giống như tội phạm đang chờ đợi thẩm tra và phán quyết của số phận, ông ta không biết sau này mình sẽ như thế nào nữa.

Lý Thiên Giai và Lý? Thiên Vũ, quả thật cũng đang đắm chìm trong kinh khủng, tố chất tâm lý của bọn họ không tốt như Lý Chí Thành, không muốn khi còn trẻ mà phải bị giam ở một địa phương quỷ quái này.

Nhưng mà, từ tình hình mà thấy, Dương Minh tựa hồ cũng không muốn giết bọn họ, nếu không thì sẽ không hạn chế tự do của bọn họ không thôi. Nếu Dương Minh muốn giết bọn họ, thì có thể trực tiếp mang đến một chổ vắng người, muốn giết hay hiếp, hoàn toàn chỉ cần một câu nói của Dương Minh.

Nhưng mà, bây giờ Dương Minh cũng không có tỏ vẻ sẽ xử lý bọn họ thế nào, chỉ nhốt bọn họ ở đây, đến lúc này, ngay cả hình dáng của Dương Minh đều không thấy, cái này khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên.

Trong một vài tình huống, quá trình còn đáng sợ hơn kết quả nữa, bọn họ mong rằng Dương Minh thả cho bọn họ một con đường, nhưng mà càng sợ Dương Minh nghĩ ra những cách trả thù tàn nhẫn.

"Thiên Vũ, nếu không phải do mày muốn đến đây đầu tư, thì chúng ta sẽ không như vậy, ai ngờ tự nhiên lại gặp phải chuyện này, mất tiền không nói, bây giờ mọi người còn không được đi!" Lý Thiên Giai rốt cục đã không nhịn được bắt đầu oán giận.

"Anh nói cái gì?" Tâm lý của Lý Thiên Vũ cũng không ổn định, bị Lý Thiên Giai kích thích như thế, tâm hồn yếu đuối nhất thời bộc phát, đứng dậy, chỉ vào mặt Lý Thiên Giai mắng to: "Đis con mẹ mày, nếu không phải mày háo sắc, có ý đồ với Hoàng Nhạc Nhạc, thì tao làm sao mà bị như vậy?"

"Mày chửi ai? Mày chửi mẹ tao? Tao đập chết mẹ mày!" Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ không phải là cùng một mẹ sinh ra, cho nên Lý Thiên Giai vô cùng nhạy cảm với vấn đề này, vừa nghe Lý Thiên Vũ chửi, lập tức nổi 9die6n lên, nhào đến đập Lý Thiên Vũ.

"Mày đập ai?" Lý Thiên Vũ cũng không tỏ ra yếu kém, bắt đầu đánh trả Lý Thiên Giai.

"Được rồi, đừng đánh nữa!" Trong lòng Lý Chí Thành đang phiền muộn, mà hai thằng con lại đánh nhau, làm sao mà ông ta dễ chịu được? Vội vàng nói một câu ngăn cản.

Nhưng mà, Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ đang nổi điên, làm sao mà có thể dừng tay?

"Đừng nghĩ tao không biết lòng mày, lúc đầu mày đề nghị cha đưa tao ra nước ngoài, chính là vì muốn giành quyền thừa kế gia nghiệp!" Lý Thiên Vũ vừa nói vừa cười lạnh: "Nhưng mà mày luôn không yên phận, muốn dụ dỗ Hoàng Nhạc Nhạc, toa thấy mày là con cóc mà cứ đòi ăn thịt thiên ngay, trộm gà không được còn mất nắm gạo, bây giờ thì tốt rồi, Hoàng gia người ta trả thù, mày làm được cái gì? Tao thấy, nên thiến mày đi, sau đó đưa cho Hoàng gia, may ra người ta còn tha cho tao!"

"Mày nói cái gì?" Lý Thiên Giai nghe Lý Thiên Vũ nói xong, nổi giận lên, quả thật lúc đầu hắn đề nghị đưa Lý Thiên Vũ đến châu Phi cũng là vì muốn giành quyền thừa kế, nhưng mà bị Lý Thiên Vũ nói thẳng ra trước mặt mọi người, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhất là nghe Lý Thiên Vũ nói muốn thiến thằng em của mình, sau đó đưa cho Hoàng gia, càng nổi giận hơn.

Trong mắt xuất hiện sự độc ác, nắm chặt đũng quần của Lý Thiên Vũ, dùng sức bóp chặt, nghiến răng nói: "Mày muốn thiến tao, tao thiến mày trướ? c, xem mày thừa kế gia nghiệp thế nào, tao đoạn tử tuyệt tôn mày, ha ha ha!"

Trong sự tranh giành quyền lợi, con người luôn hung tàn và xấu xí, trong nháy mắt bộc lộ ra, không phải là có câu nói rằng, vợ chồng vốn là đồng tâm, tai vạ đến thì mỗi người một nơi sao?

Vợ chồng còn vậy, anh em cũng sẽ như vậy, huống chi là hai anh em cùng cha khác mẹ từ nhỏ đã đấu tranh gay gắt với nhau? Lý Thiên Giai lúc này nảy sinh ý định độc ác, muốn giải quyết luôn hậu hoạn Lý Thiên Vũ này! Lúc trước phải đè nén lại, không thể nào thực hiện được, lúc này đã bộc lộ ra.

"A……………." Lý Thiên Vũ thốn đến nổi nước mắt chảy ra, nhưng mà cũng không tỏ ra yếu kém, vốn dĩ là đau đến không sống nổi rồi, bây giờ lại bị Lý Thiên Giai làm như vậy, hắn cho dù có chết cũng phải trả thù, vì thế hắn cũng bất chấp đau đớn, đá liên tiếp mấy cái thật mạnh vào chổ giữa hai chân của Lý Thiên Giai, mặc kệ đau đớn ở dưới.

"Hai đứa làm gì vậy?" Lý Chí Thành kinh hãi, muốn bước lại ngăn cản, cái này không phải loạn rồi sao? Dương Minh còn chưa đến, mà hai thằng con đã tự chém giết lẫn nhau, mà còn hung ác như vậy.

"Ông đừng quản!" Sự bất mãn về cha trong lòng của Lý Thiên Vũ cũng không nhỏ, lúc đầu, đưa hắn ra ngoài, cũng là do cha đồng ý, nếu không phải ông trời cho Lý Thiên Giai làm con lớn, thì hắn làm sao mà bị đối xử như vậy? Cho nên nhìn thấy cha ngăn cản, vô thức cho rằng cha đang muốn bênh Lý Thiên Giai, mà xui một cái là Lý Chí Thành lại đang túm lấy quần áo trên người hắn lôi ra!

Cho nên, khi hận ý này lên đến não, Lý Thiên Vũ giơ chân lên, vốn muốn đá về hướng của Lý Thiên Giai, nhưng lại đổi hướng, đá một cái về hướng của Lý Chí Thành!

Bởi vì điểm đến của một đá này vốn là dưới đũng quần của Lý Thiên Giai, bây giờ chỉ đổi hưởng, cho nên mục tiêu vẫn là đũng quần, nhưng mà là của Lý Chí Thành!

Lý Chí Thành nhất thời đau đến ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đũng quần, đau đến chết đi sống lại, ông ta đã năm sáu mươi tuổi rồi, chổ này đương nhiên là yếu hơn thanh niên rồi, cho nên một đá này đã trực tiếp đá nát phần ấy của ông ta.

Đối với việc Lý Chí Thành ngã lăn xuống đất, Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ không hề lưu ý, bọn họ đang trong trạng thái điên cuồng, căn bản là không lo lắng hậu quả!

Hai mắt của Lý Thiên Giai đỏ hồng, hắn không còn cố kỵ gì nữa, Lý Thiên Vũ cũng như vậy, vì thế, hai người điên rồ, đá và bóp, cho đến khi dưới dũng quần của hai người xuất hiện một đống máu, mới không cam lòng ngã xuống đất.

Mà Lý Chí Thành lúc này cũng đã đau đến mức ngất đi.

Bảo vệ bên ngoài cũng nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng của Lý Chí Thành, mở cửa đi vào, phát hiện ra ba cha con Lý gia đều ngã gục xuống đất, mà đũng quần của mỗi người đều có vết máu lớn.

"Ba người này, không phải đang chơi Gay với nhau chứ?" Bảo vệ mở to mắt ra nhìn, vội vã gọi điện thoại cho cấp trên.

Dương Minh đang ở trong nhà hàng ăn sáng và bàn luận với cha con Hoàng gia cách xử lý cả nhà Lý Chí Thành thế nào, nhưng tự nhiên lại nghe được một tin chấn động! Cha con L? ý gia đã tàn sát lẫn nhau, còn thằng nhỏ của ba người đã bị vỡ nát!

Cho dù là Dương Minh đã trải qua nhiều chuyện kinh dị, thậm chí là giết người, nhưng cũng không khỏi há to miệng! Cái này cũng không phải kinh điển quá sao? Còn chưa kịp xử lý bọn họ, mà ba người này đã đấu tranh nội bộ, tố chất tâm lý cũng kém quá sao?

"Dương ca, bây giờ thế nào? Mặc kệ cho bọn chúng tự sinh tự diệt?" Lý Cường đứng ở hiện trường, cũng kinh ngạc đến tột đỉnh, sợ rằng tình trạng của ba cha con nhà Lý gia chưa từng có trong sử sách, quả thật có thể nói là vô tiền khoáng hậu!

"Cơ hội hiếm có, sao có thể để cho bọn họ chết? Đưa đến bệnh viện cứu trị! Sau đó cắt chân của bọn họ đi!" Dương Minh nghe xong, cười quỷ dị, sau đó nói.

"Cắt đi? Cắt luôn hai chân à?" Lý Cường nghe Dương Minh nói xong, khó hiểu hỏi.

"Bọn họ không phải đã tự xử rồi sao? Tôi nói là chân thứ ba!" Dương Minh giải thích.

"A? Được…." Lý Cường nghe xong, cúp điện thoại.

Mà Hoàng Vinh Tiến ở bên cạnh nghe Dương Minh nói chuyện điện thoại, phun cái ộc hết đồ ăn trong miệng ra, vươn ngón cái với Dương Minh, quả thật đúng là tàn nhẫn.

Lúc này Hoàng Hiếu Phương và Hoàng Vinh Thiên đã đi xa, cho nên không nghe rõ Dương Minh nói chuyện điện thoại, thấy Hoàng Vinh Tiến như vậy, khó hiểu nhìn nhìn hai người.

Còn Dương Minh, sau khi cúp điện thoại, tự nhiên thấy mắc cười…

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status