Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1671: Tâm tư Trầm Mẫu

/2205


Lần trước, sau khi Dương Minh rời đi, Trầm mẫu nhận ra con gái vui vẻ hơn một ít, tất nhiên sẽ hi vọng Dương Minh có thể đến nhà lần nữa.

- Dương tiên sinh, ngài bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến thăm Vũ Tích a.

Trầm mẫu nhiệt tình chào đón Dương Minh vào nhà, sự nhiệt tình này cũng khiến cho Dương Minh có chút ngượng ngùng.

- Bá mẫu, người đừng nói như vậy, Vũ Tích là nhân viên công ty, tất nhiên cháu sẽ đến thăm.

Dương Minh cười nói.

Thời điểm Dương Minh vừa mới tới, Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, lẳng lặng đọc sách. Nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng mẹ nói chuyện, nên nàng cũng không quá chú ý, chỉ nghĩ rằng hàng xóm sang chơi.

Gần đây, một mình Trầm mẫu ở nhà nên cũng có chút buồn chán, những lúc rãnh rỗi, không làm việc thì người thường tâm sự cùng mọi người, nên Trầm Vũ Tích cũng không lưu tâm lắm.

Trầm mẫu cũng đã nói qua nhiều lần, tránh cho nàng suy nghĩ luẩn quẩn, nhưng nàng một mực không nghe, vẫn cứ như cũ. Trầm Vũ Tích cũng không nói cái gì, qua một thời gian sau, có lẽ mẹ sẽ buông lỏng một chút.

Hiện tại, tâm tình Trầm Vũ Tích cũng đã bình tĩnh hơn, tuy rằng không thể đứng đậy đi lại, nhưng Bạo tổng - Bạo Tam Lập, đã nói mình học một ít tri thức về quản lí rồi đi làm trở lại, như vậy cũng không cần phải ở nhà mỗi ngày nữa.

Chỉ có điều, Trầm Vũ Tích không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách, mà chỉ nghe được tiếng bước chân từ xa đang tới gần cửa phòng mình. Tiếp theo, là âm thanh cửa phòng bị đẩy ra.

Trầm Vũ Tích không mấy để ý, cũng chẳng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách:

- Mẹ, có ai tới sao? Như thế nào lại rời đi nhanh vậy?

- Tiểu Tích, Dương tiên sinh đến.

Trầm mẫu nói:

- Con nhìn con xem, không mặc quần áo tử tế, còn ra bộ dáng gì nữa?

Trầm Vũ Tích đang nằm ở trên giường, tất nhiên sẽ không mặc nhiều quần áo cho lắm. Dù sao đây cũng đã là mùa hè, nàng chỉ mặc một cái áo thun cùng một cái quần ngủ nhỏ nhỏ. còn không mặc cả áo lót, nội dung bên trong như ẩn như hiện, khiến Dương Minh 'thú huyết sôi trào'!

Không thể phủ nhận, dáng người Trầm Vũ Tích rất đẹp, bằng không đám người Lưu Triệu Quân cũng không bị t*ng trùng xông lên não. Nhưng mà đáng tiếc, nàng không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, điều này làm Dương Minh rất khó nghĩ.

Dương Minh có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu sang hướng khác, không nhìn tới hướng Trầm Vũ Tích, bất quá vẫn có chút 'miệng đắng lưỡi khô':

- Bác gái, cháu ra ngoài trước vậy, chờ Vũ Tích mặc xong quần áo rồi cháu vào!

- Ra ngoài cái gì, cũng không cần kiêng dè như vậy!

Trầm mẫu vội vàng nói:

- Vũ Tích, con phủ lên, đắp chăn là ổn.

Nếu như đổi lại là trước kia, nếu như giờ phút này không phải là Dương Minh, tất nhiên Trầm mẫu sẽ không tùy ý như vậy. Nhưng hiện tại thì bất đồng, bác sĩ đã nói rõ ràng với Trầm mẫu, Trầm Vũ Tích muốn đứng lên, cơ hồ không có khả năng.

Từ eo trở xuống đều không có một chút cảm giác, không phải là xương cốt có vấn đề, nếu xương cốt thì có thể chậm rãi bồi đắp. vấn đề chính yếu là nằm ở các dây thần kinh, rất khó để chữa trị.

Con gái mình thích Dương Minh, Trầm mẫu tất nhiên nhận thấy. Hiện tại bà cũng không thể mong ước xa vời Dương Minh có thể thích Vũ Tích. Người bình thường nào lại thích một nữ hài tử mỗi ngày chỉ biết nằm trên giường, càng huống chi là người có gia thế như Dương Minh?

Bà chỉ hy vọng Dương Minh có thể hảo hảo bồi tiếp con gái mình, cho dù là lừa nàng hay qua quýt cho xong cũng được, chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi. Trên thực tế, Trầm mẫu muốn hấp dẫn Dương Minh bằng việc trên, nếu Dương Minh động tâm cư nhiên là tốt nhất, cho dù con gái mình có nằm ở trên giường, không đứng dậy được nhưng vẫn là mỹ nhân hạng nhất hạng nhì.

Hai người nếu phát sinh một chút ám muội, mặc kệ Dương Minh xuất phát từ thiệt tình hay giả dối, hoặc xúc động lên cũng đều làm cho con gái vui vẻ! - Đây chính là điều Trầm mẫu nguyện ý nhìn thấy nhất.

Vừa rồi, nhận thấy ánh mắt Dương Minh nhìn chằm chằm vào ngực con gái mình, Trầm mẫu cảm thấy kế hoạch của mình có thể thành công. Chỉ là, trong nháy mắt Dương Minh đã dời ánh mắt sang nơi khác, còn muốn đi ra ngoài, điều này làm cho Trầm mẫu hơi thất vọng.

Song, thất vọng này đương nhiên là không thể nói ra được, chỉ có thể đắp chăn lên cho con gái.

Thật ra, Trầm Vũ Tích có chút ngượng ngùng, thiếu tự nhiên, kéo lấy tấm chăn phủ lên trên người:

- Dương Minh.

"Hmm, các con cứ tán gẫu, ta đi pha trà!

Trầm mẫu biết phải cấp cơ hội cho con gái, nên lập tức xoay người rời phòng, đem không gian trả lại cho Dương Minh cùng Trầm Vũ Tích.

Chờ Trầm mẫu rời đi một lúc, Trầm Vũ Tích có chút áy náy cười cười với Dương Minh:

- Xin lỗi a, mẹ em, có chút nhiệt tình quá mức.

"
Không liên quan đến em. Ha ha." Dương Minh đưa gói to trong tay giao cho Trầm Vũ Tích:

- Đây là một ít tư liệu quản lý kinh tế, anh đem đến cho em, rảnh rỗi nên xem qua một chút.

- Cám ơn!

Trầm Vũ Tích vui vẻ tiếp nhận túi tư liệu Dương Minh đưa cho.

- Cảm ơn cái gì.

Dương Minh nói:

- Cố gắng học tập một chút, sau này quay lại công ty. Anh đã dặn dò Bạo tổng an bài một văn phòng đặc biệt cho em, để bá mẫu làm thư ký cuộc sống cho em, hai người đều nhận tiền lương như nhau.

- Cái này?

Trầm Vũ Tích không nghĩ tới Dương Minh đối tốt với mình như vậy, chẳng những cho mình tiếp tục làm việc, ngay cả công ăn việc làm của mẹ cũng đều sắp xếp xong xuôi, nhất thời có chút kích động:

- Dương chủ tịch. Cám ơn. Cám ơn ngài!

- Cứ gọi là Dương Minh đi, gọi Dương chủ tịch làm gì?

Dương Minh đổ mồ hôi hột:

- Sau này mà còn gọi như vậy, anh sẽ không đến thăm nữa.

- Ân, vậy em cứ gọi anh là Dương Minh.

Trầm Vũ Tích vui vẻ gật gật đầu, khoảng cách cùng Dương Minh càng gần, tất nhiên nàng càng vui vẻ.

- Chân của em có cảm giác gì không?

Dương Minh hỏi.

Thần sắc Trầm Vũ Tích chuyển sang buồn bả, lắc lắc đầu:

- Không, bất quá em cũng không cưỡng cầu, có thể còn sống đã là tốt rồi.

- Mấy ngày nữa anh sẽ rời đi có chút chuyện, đợi anh trở lại sẽ nghĩ biện pháp giúp em.

Dương Minh thở dài. Cứ an ủi Trầm Vũ Tích như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, chẳng lẽ cả đời nàng cứ như vậy sao?

Dương Minh đối tốt với Trầm Vũ Tích, một mặt là đồng tình cùng nàng, còn về phương diện khác là, lúc trước Bất Dạ Thiên đồn rằng nàng là tình nhân của mình. Tuy rằng Dương Minh phủ nhận, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, nếu Dương Minh tiếp tục phủ nhận thì có vẻ quá vô tình. Người không rõ tình hình sẽ nghĩ mình thấy Trầm Vũ Tích không thể đứng lên mới bỏ rơi nàng, nên rốt cuộc hắn cũng phải nhúng tay vào.

- Ân, Cám ơn!

Trầm Vũ Tích mặc dù không ôm hi vọng gì với Dương Minh, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu, tối thiểu hắn cũng quan tâm đến chuyện của nàng.

- Cảm ơn cái gì?

Dương Minh khoát khoát tay. Hắn không biết có nên đem chuyện tình Vân Nam nói cho Trầm Vũ Tích hay không, bất quá nghĩ kỹ lại, hắn quyết định bỏ qua. Hiện tại, Trầm Vũ Tích đem mình trở thành trụ tinh thần, tuy rằng nàng không nói ra, nhưng Dương Minh có thể cảm nhận được; nếu như mình đi Vân Nam không trở về, Trầm Vũ Tích còn có thể có lòng tin cùng hi vọng sống hay sao?

Đây không phải là điều Dương Minh muốn thấy, cho nên Dương Minh quyết định cấp cho Trầm Vũ Tích một điều mơ mộng.

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status