Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1726: Ta Tin Tưởng Dương Ca

/2205


Thế nhưng, Trương Điếm Hải không có cách nào để yêu cầu nhiều hơn, năm trăm vạn đã là không ít rồi, nếu ông ta trực tiếp đòi tám trăm vạn hoặc một ngàn vạn, vậy rõ ràng là hiếp đáp làm khó người. vì thế Trương Điếm Hải đang lo lắng không có cách nào để gia tăng lượng tiền với Quan Tiểu Tường, thì Dương Minh chủ động đưa đến tận cửa, việc tốt như vậy, quả thật là rất hiếm gặp!

Vì vậy, Trương Điếm Hải thuận nước đẩy thuyền, đưa ra 100 triệu thì đấy đúng nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, cũng chỉ có như vậy, ông ta mới dám to tiếng nói ra mọi việc sau này tất cả đều nghe theo Quan Tiểu Tường!

Bởi vì Trương Điếm Hải vốn dĩ không tin tưởng Quan Tiểu Tường có thể trong vòng 1 ngày mà kiếm được 100 triệu, việc này thật sự là trò cười cho thiên hạ! do đó ông ta mới không tin là có chuyện việc như vậy.

 Tiểu Tường, người bạn anh mang theo là người như thế nào vậy? việc này có chỗ nào là giúp anh chứ, chẳng phải là đang hại anh hay sao?

Hoa Lan nói nhỏ với Tiểu Tường.

 Tuyệt đối không phải, Dương ca nói như vậy đương nhiên là anh ấy có cách….

Quan Tiểu Tường ngược lại rất tin tưởng Dương Minh, người mà cha hắn rất xem trọng đương nhiên không phải là người chỉ biết nói mạnh miệng!

Hơn nữa, hai chiếc xe của Dương Minh đều rất xịn, đương nhiên là một ông chủ lớn rồi! chỉ là điều khiến Quan Tiểu Tường không yên tâm chính là, Dương Minh đưa ra 100 triệu! việc này thật sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Quan Tiểu Tường!

Thế nhưng, từ một phương diện khác, Tiểu Tường cũng rất là xúc động, bởi vì Dương Minh nói như vậy, cũng có nghĩa là Dương Minh muốn đầu tư 100 triệu cho cậu ta! bởi vì số tiền mà Dương Minh nói ra, không thể thu hồi lại được, mà là mang đi đầu tư cho mình!

Có 100 triệu, vậy sẽ nhanh chóng xây dựng được sự nghiệp của bản thân, từ đó về sau lên là một bước lên mây! Quan Tiểu Tường có thể không xúc động sao?

 Có cách gì chứ? 100 triệu đó, nhà của em cũng không có nhiều tiền như thế!

Trương Hoa Lan cảm thấy bất bình nhìn Dương Minh, thầm nghĩ người này rõ ràng chính là đến phá đám mà, Hoa Lan còn hướng về phía hắn nói:

 Mà còn trong thời gian 1 ngày, không phải là trò cười à?

 Việc này anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy Dương ca sẽ không lừa anh đâu!

Tiểu Tường nắm tay Hoa Lan:

 Tiểu Lan, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không để mất em đâu!

 Ai, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!

Hoa Lan kìm giọng xuống:

 Nếu không được, em sẽ rời khỏi nhà, lúc đó chúng ta sẽ chạy trốn cùng nhau!

 Không đâu, anh không cho phép em sống những ngày trôi dạt khốn khó được!

Quan Tiểu Tường kiên quyết nói:

 Hãy tin anh, và hãy tin Dương ca, chúng ta sẽ hạnh phúc! Nhất định!

 Ừm…

Hoa Lan thấy Tiểu Tường tin tưởng Dương Minh như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại không đồng ý, cô ấy nhìn Dương Minh thế nào cũng giống như một kẻ vô liêm sỉ cố ý đến lấy lòng cha để đạt được mục đích ăn uống của mình…Trương Điếm Hải lúc này cũng không để ý đến con gái đang nói gì với Tiểu Tường, muốn nói gì thì nói, dù sao thì cũng là nói chuyện lần cuối rồi, sau 24 giờ nữa, Tiểu Tường kiếm không ra 100 triệu, vậy thì chỉ có thể cuốn xéo thôi!

 Tiểu Quan à, ta thấy hay là cậu không cần ở đây nói chuyện yêu đương nam nữ nữa đâu, đầu tiên hãy nghĩ cách đã, kiếm đủ 100 triệu rồi hẵng nói sau nhé?

Trương Điếm Hải nói một cách dửng dưng.

 Vậy cũng cần phải ăn rồi đúng không? Nếu không thì không phải là phí nhiều món ngon như vậy à? Tôi vẫn chưa từng thưởng thức tay nghề của đầu bếp khách sạn quốc tế Tùng Giang ở thành phố Tùng Sơn đấy!

Dương Minh cười nói. Anh ấy sở dĩ gọi một số món chiêu bài của khách sạn, cũng là muốn xem tay nghề của đầu bếp ở nơi này.

Nhìn không ra, Kinh Tiểu Lộ và Quách Kiến Siêu lại kinh doanh khách sạn tốt như vậy, rất nhanh đã quản lý được các chi nhánh khách sạn đâu ra đấy! Kỳ thực, điều mà Dương Minh không biết chính là, khách sạn Douglas bản thân đã có một hệ thống quản lý hoàn thiện rồi, Kinh Tiểu Lộ chỉ cần sửa đổi một ít, là có thể trực tiếp mang ra mà sử dụng, vì vậy cô ấy mới có thể thảnh thơi quản lí nhiều chi nhánh khách sạn như vậy!

Lần lượt các món ăn được bày lên bàn, Dương Minh cũng không khách sáo, cầm đũa lên ăn:

 Ừm, mùi vị rất ngon! Mọi người mau mau nếm thử, rất ngon đấy!

 Hì hì…!

Trương Điếm Hải nhìn Dương Minh với vẻ châm biếm, cậu cho rằng cậu là ông chủ ở đây sao? còn mời mọi người nếm thử? Không phân biệt rạch ròi ai là người mời khách thì phải? chỉ có điều là Trương Điếm Hải lại không nói gì nhiều, bởi vì Dương Minh làm gì cũng đều không có ý nghĩa nữa, mục đích của ông ta đã đạt được rồi, Dương Minh muốn làm gì thì làm vậy! Đặc biệt là Dương Minh vừa rồi còn nói giúp ông ta, ông ta càng không để ý:

 Ừm, Tiểu Quan, cậu cũng nếm thử đi, lần sau ăn cơm ở đây, là chuyện của việc sau khi cậu kiếm đủ 100 triệu rồi!

Trương Điếm Hải nói như vậy, rõ ràng là chế nhạo Quan Tiểu Tường sau này sẽ không thể đến đây lần nào nữa, bởi vì ông ta dứt khoát không tin Tiểu Tường có thể kiếm được 100 triệu.

 Tiểu Lan, em cũng ăn một chút nha?

Quan Tiểu Tường nghe Dương Minh nói vậy, ngay sau đó cũng cầm đũa lên, nhưng nhìn thấy Hoa Lan vẫn chưa cầm đũa, bèn nói.

 Em nào có tâm trạng nữa chứ, em có thể ăn vào sao…?

Hoa Lan sắp khóc rồi, Quan Tiểu Tường vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra sao? cậu ấy không đứng dậy để phản bác à? Những lời vừa rồi là do Dương Minh nói, lại không phải là Quan Tiểu Tường nói, cũng không thể thay mặt cho Quan Tiểu Tường được, chỉ cần đứng dậy không thừa nhận, Hoa Lan tin rằng cho dù cha có vô sỉ hơn nữa, cũng không thể mang lời hứa của Dương Minh để áp đặt lên người của Quan Tiểu Tường được:

 Bây giờ anh mau mau nói lại với cha em đi, đó không phải là ý của anh, anh biết rằng kiếm đủ năm trăm vạn là được rồi… tin rằng với năng lực của chú Quan, kiếm năm trăm vạn đương nhiên không phải là vấn đề đâu?

 100 triệu thì 100 triệu, anh tin anh Dương!

Tiểu Tường lắc đầu.

 Anh làm sao lại tin tưởng anh ta như vậy chứ?

Hoa Lan tức giận:

 Em thấy anh ta rõ ràng là đang hại anh, căn bản là không phải tốt cho anh đâu!

 Anh chỉ có thể tin tưởng anh ấy! bởi vì trước khi anh đến, đã cãi nhau một trận với cha, cha anh sẽ không cho anh tiền, cũng không cho anh lấy danh nghĩa ông ấy mở công ty…anh và ông ấy trở mặt nhau rồi!

Tiểu Tường đành chịu nói:

 Nhưng mà vẫn còn tốt khi gặp được Dương ca, Dương ca nhất định sẽ giúp anh!

 Anh ta? Anh ta làm sao để giúp anh? Chẳng lẽ anh ta có thể đưa ra 100 triệu giúp anh à?

Hoa Lan hiển nhiên là không tin tưởng Dương Minh có thể giúp Quan Tiểu Tường.

 Có thể…anh ấy đương nhiên có thể!

Quan Tiểu Tường gật đầu.

 Aiz! Thật sự không biết nói sao với anh nữa rồi, vậy anh cứ tin đi, đến lúc đó cha em bắt em và anh chia tay, anh cũng đừng có hối hận nhé!

Hoa Lan tức điên người rồi, Tiểu Tường làm sao mà cứng nhắc như vậy chứ? Chạy trốn cùng nhau có gì là không tốt? tại sao nhất định phải kiên trì nguyên tắc "có lẽ có"( thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ) đó vậy?

Trương Điếm Hải đắc ý nhìn Dương Minh đang ăn như hổ đói những món ăn trên bàn, trong lòng càng chắc rằng Dương Minh đến đây là chỉ để ăn uống, những lời nói lúc trước cũng chỉ là lấy lòng mình, để hắn ăn uống được thuận lợi hơn!

Nghĩ đến đây, Trương Điếm Hải càng cảm thấy yên tâm:

 Tiểu Quan, các ngươi cũng đừng nói chuyện nữa, ăn nhanh nhanh đi! Những món này là vài chục nghìn đấy! đừng có để lãng phí!

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status