Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 34

/150


Thật ra trường học cũ cũng có baidu nhưng lại rất vắng vẻ, dù sao cũng là một trường trọng điểm, mỗi ngày vào cổng thầy giáo luôn đi quét mìn kiểm tra điện thoại, điện thoại bất cứ lúc nào cũng nằm trong vùng nguy hiểm, nên thường cũng không nhiều người chơi thứ này, nhiều nhất cũng là trong phạm vi nhỏ group WeChat tám chuyện các thứ.

Bài đăng công khai thảo luận trong baidu như thế này trước giờ Tưởng Thừa chưa từng được thấy qua.

Thời gian đăng bài post ‘mục nát mắt nhìn nhân cơ’ kia là đăng cùng lúc với ngày thi đấu, cho tới bây giờ cũng chưa quá một ngày nhưng lượt click vào và repost đã quá kinh người rồi.

Tưởng Thừa do dự nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là không mở bài đăng ra xem.

Mặc dù chuyện các cô nàng rãnh rỗi sinh nông nổi vui đùa linh tinh kiểu này rất thường thấy, nhưng có đem cậu cùng Vương Chín Ngày ghép đôi lại Tưởng Thừa cũng không cảm giác gì, cơ mà nếu ghép với Cố Phi, cậu lại tức khắc cảm thấy không được tự nhiên.

Cuối cùng Tưởng Thừa mở lên bài post thảo luận Đại Phi nam thần lên.

Bên trong có không ít ảnh thi đấu của Cố Phi, đủ mọi loại góc độ, em gái này không biết đã phải vòng mấy bận qua khắp sân đấu, còn có bức ảnh từ phía dưới chụp lên Cố Phi đang ném rổ, không biết là làm sao mà chụp cho được.

Mấy trang trước đều là ảnh và “aaa aaa aaa” điên cuồng của chủ thớt, còn có một chuỗi dấu chấm thang, bên dưới là các reply phụ hòa cùng nhau gào khóc.

Xem một mạch tới hơn 30 trang, cuối cùng cũng đã có bất đồng thanh sắc.

– Cũng chỉ có vậy thôi, ngoài đường có đầy.

Reply này kích lên nghìn tầng sóng dữ, từ trang này trở đi tới bảy tám trang sau đều là reply mắng nhiếc lại cho chừa.

Tưởng Thừa vừa nhìn qua ID này, nhịn không được phải thốt ra một câu: “Cái …. đệt!”

Hoa thức soái (N: về sau xin được chỉnh tên ID này thành “đẹp không góc chết”).

“Cậu cũng quá nhàm chán rồi đó.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

“Không nhàm chán ai thèm lên đây xem.” – Cố Phi đem điện thoại cầm về, vừa cười vừa nhìn – “Cậu xem học bá các cậu có nhiều chuyện để làm như vậy, cũng không thèm lên nhìn”.

“Tôi cũng… có xem, có điều baidu trường tôi lúc trước như baidu ma vậy, không có ai vào.”

“ID của cậu là gì?” – Cố Phi nghiêng đầu qua.

Tưởng Thừa do dự một chút: “Thừa mỗ*.”

(*Như kiểu Triển Chiêu trong Bao Thanh Thiên xưng là Triển mỗ thay vì Triển Chiêu vậy:)) dùng để tự xưng mà không nói ra tên)

“Cái gì?” – Cố Phi không nghe rõ.

“Nick chính là Thừa mỗ, nick phụ là Thừa mỗ mỗ.” – Tưởng Thừa nói.

“Tên quái gì vậy, còn cười tôi. Tên WeChat bằng tiếng Anh tôi còn phải ghi chú, cậu sao không thống nhất phong cách một chút đặt là Tưởng XX đi.”

“Tôi chủ yếu lười đặt tên thôi, cậu lưu tên tôi thành gì rồi?”

“Thừa ca thôi.” – Cố Phi nhìn cậu một cái.

“Tôi thấy bé thỏ nhỏ ngoan ngoan phải là nên chế tên một chút rồi.” – Tưởng Thừa cười cười.

Tiếp theo hai người đều không nói nữa, Tưởng Thừa cầm điện thoại của mình tiếp tục tán dóc với Phan Trí, vốn muốn vào baidu của Cao trung số 4 xem tiếp, nhưng Cố Phi đang ở bên cạnh cậu đành phải thôi vậy.

Phan Trí rất hâm mộ baidu Cao trung số 4 náo nhiệt như vậy, còn tỏ ý muốn vào đó cưa gái, Tưởng Thừa cười nửa ngày trời, nhìn thời gian đã sắp tới 12 giờ, thế là chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn qua bên Cố Phi, phát hiện cậu ta không biết từ khi nào đã ngủ, nằm nghiêng người vào phía trong, mền đắp kín nửa đầu.

Tưởng Thừa nhìn trên đầu giường có một cái công tắc, ấn vào, đèn đã tắt, trong phòng một mảnh tối mịch, qua mấy giây cậu mới lần nữa nhìn thấy từ rèm cửa sổ chiếu vào vài tia sáng yếu ớt.

Sau khi nằm xuống gối, Tưởng Thừa quay người về phía phải, cậu luôn có thói quen nằm nghiêng người bên phải ngủ như vậy, nhưng vừa xoay người liền thấy được lưng Cố Phi đang ở đối diện mình.

Thế là đành phải lật người qua trái, nhắm mắt lại.

Tưởng Thừa còn nhớ lúc trước có một bài điều tra về tư thế ngủ giữa các cặp tình nhân, cái gì mà song song hay mặt đối mặt các thứ, được hoan nghênh nhất chính là tư thế cùng nghiêng về một phía như kiểu “muỗng xếp thành một hàng”…

Đệt! Đột nhiên nghĩ tới điều này được tính là có ý gì đây!

Cố Phi ngủ rất bình yên, hơi thở đều đặn, nghe như có hiệu quả thôi miên vậy, Tưởng Thừa cũng theo từng làn hơi thở của cậu ta mà không bao lâu sau đã mơ mơ màng màng.

Nhưng không biết do đổi giường hay có người ở bên cạnh, ngủ một mực không thẳng giấc được, từ nhỏ tới lớn cậu cũng chưa từng ngủ chung giường với ai.

Cố Phi ở bên cạnh trở mình cậu cũng có thể cảm nhận được, mê mê màng màng vừa nằm mộng vừa biết được bản thân đang nằm mộng.

Mà mộng lại hoàn toàn không ăn khớp với nhau, cứ một lần lại đổi.

Cuối cùng cậu mơ thấy mình và Cố Phi đứng ở giữa sân bóng, cả người trần như nhộng bị một đám người đầu trùm túi giấy vây quanh chụp ảnh, còn có tiếng mắng nhiếc và cười chế giễu khắp nơi.

Đây là mơ.

Mà cũng thật thần kỳ, không biết tại sao có thễ đột nhiên mơ tới loại nội dung thế này.

Cậu nhắc nhở bản thân đây không phải là thực.

Nhưng giấc mộng này cũng không như giấc mộng lúc trước vào rồi có thể tùy ý thoát ra, cứ từng bước dần dần đẩy mạnh lên.

Góc nhìn của cậu khi thì là bản thân, đối mặt với bốn phía vây xem và chế giễu, khi thì biến thành một người ngoài cuộc khác, cứ như một cái máy quay đang xoay tròn vậy, tốc độ rất nhanh xoay qua xoay lại quanh sân bóng.

Cậu trong lúc hoảng loạn và kinh hoàng, xoay đầu nhìn qua Cố Phi.

Cố Phi không có biểu tình gì trên mặt nói với cậu điều gì đó, cậu một câu cũng nghe không được.

Cậu có nghe thấy tôi đang kêu gào.

Cậu nghe đó, cơn hoảng loạn bị vùi lấp.



Cố Phi nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt ra phát hiện trời đã sắp sáng, bên ngoài rèm cửa số chiếu vào ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, Cố Miểu đi thẳng vào ngồi tới chỗ ghế lười, đem đồ đệm nhỏ đặt ngay ngắn rồi nằm xuống.

Cố Phi khẽ thở ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Cố Miểu lúc trước ngủ chung với cậu ở căn phòng này, sau khi học tiểu học Cố Phi đã cho nhóc con ngủ một mình, nhưng cứ mỗi lần mộng du Cố Miểu lại quay về đây, hơn nữa còn rất nhớ lời chỉ dạy của Cố Phi “anh hai là con trai, em bây giờ không thể tùy tiện ngủ cùng giường với con trai nữa”,  ngủ luôn ở ghế lười.

Cố Phi nhìn qua mặt Tưởng Thừa, Tưởng Thừa nhìn qua ngủ rất sâu, nhưng hơi thở có lúc không được ổn định, đoán chừng là đang nằm mộng.

Tay Cố Phi chống ở thành giường, một chân quỳ gối bên hông Tưởng Thừa, chân kia từ trên người của Tưởng Thừa vòng qua, con người này ngủ chiếm diện tích cũng không ít, vì để không đạp lên cậu ta, Cố Phi vòng qua kiểu này làm bắp đùi gần như cũng sắp nổi gân.

Tiếp theo Cố Phi nhấc người lên chuẩn bị từ trên thân Tưởng Thừa vòng qua.

Nhưng ngay lúc Cố Phi đang ở trên thân người cậu ta, Tưởng Thừa lại đột nhiên cau mày trở mình, hai người tức thời biến thành tư thế mặt đối mặt.

Cố Phi cảm thấy Tưởng Thừa ngủ thật ra cũng không hẳn quá sâu, nhíu lông mày và hô hấp không bình ổn cho lắm… Cố Phi nhanh chóng chống thân người mình lên, muốn nhanh chóng thoát qua một chút.

Chính tại lúc Cố Phi đang định dùng chân bên trong trực tiếp vòng qua cậu ta để xuống giường, Tưởng Thừa mở mắt.

Cố Phi muốn nói nhưng lại sợ làm giật mình tới Cố Miểu vừa mới nằm xuống không biết đã hết mộng du hay chưa, thế là chỉ có thể nhìn chằm chằm Tưởng Thừa, muốn đợi cậu ta thanh tĩnh lại.

Tưởng Thừa mở mắt mới đầu chỉ là một khe hở, lúc này đã trợn tròn to ra, sau khi nhìn chằm chằm Cố Phi tới mấy giây, mang theo mịt mờ mà kinh hoàng còn có mấy phần hoảng sợ, mới khàn giọng nói: “Cái đệt… ”

Thanh âm không nhỏ, Cố Phi bị dọa sợ nhanh chóng dùng tay bụm miệng cậu lại.

Mắt Tưởng Thừa lại càng trừng to hơn, nhất thời như bị thọc một dao mà bắt đầu giãy giụa, múa tay vung đầu gối, Cố Phi không dám buông tay khỏi miệng cậu, nhưng lúc này đang trong tư thế môn hộ mở rộng, sợ Tưởng Thừa vung đầu gối lại đập tới giữa đũng quần của mình…

Tốn nửa ngày trời mới dùng hết sức lực bắt được một tay của Tưởng Thừa, sau đó đặt mông ngồi lên trên người cậu ta, đè thanh âm nói: “Cố Miểu!”

Tưởng Thừa dừng lại, nhìn chằm chằm Cố Phi một hồi mới đem con ngươi chuyển qua hướng ghế lười.

Cố Phi buông miệng cậu ra: “Vừa mới vào, không biết ngủ lại chưa, tôi muốn qua xem một chút.”

” … Ừm.” – Tưởng Thừa đáp, nằm không động đậy.

Cố Phi xuống giường đi tới ngồi xổm trước ghế lười, sau khi nhìn một hồi từ tủ lấy ra một tấm chăn nhỏ đắp lên người Cố Miểu.

Tưởng Thừa cũng ngồi dậy theo, nhìn chằm chằm Cố Phi, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn không còn nữa, tỉnh như thể uống phải hai chai dầu gió.

Vừa mở mắt đã thấy Cố Phi đang áp trên người mình, đối với một người trước giờ toàn ngủ một mình mà nói, loại chuyện này thật sự là có chút quá kích động.

Ngay lúc đó cậu thậm chí còn không phân biệt được là đang nằm mộng hay đã tỉnh, hình ảnh hoảng sợ trong mộng và tư thế đó của Cố Phi đan xen nhau, cho tới khi nhìn thấy Cố Miểu nằm trên ghế lười cậu mới chợt phục hồi lại tinh thần.

Lại phát hiện toàn thân mình không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi lạnh.

Cảnh tượng trong mộng đủ khiến cậu chịu không nổi rồi, lại chợt nghĩ tới nếu lỡ Cố Miểu đột nhiên tĩnh lại thấy được tư thế hiểu lầm như vậy…

Tưởng Thừa nhắm mắt lại.

Đột nhiên cậu hiểu được tại sao mình không mở bài post đó rồi.

Cậu sợ.

Lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc nỗi sợ hãi của bản thân.

Cho dù chỉ là một cô bé đang nằm mộng du trên ghế lười, cũng có thể rõ ràng chính xác cùng với cảnh tượng trong mộng kết hợp lại với nhau.

“Do vậy nên tôi mới bảo cậu ngủ ở trong đi” – Cố Phi đắp chăn cho Cố Miểu xong nhẹ giọng nói – “Cậu ngủ bên ngoài, buổi tối tôi muốn xuống giường phải từ trên người cậu trèo qua.”

“Mấy giờ rồi?” – Tưởng Thừa cũng nhỏ giọng nói.

“Vừa 6 giờ.” – Cố Phi nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường.

“Ừm.” – Tưởng Thừa ôm mền không động đậy.

“Sao rồi?” – Cố Phi từ sau lưng cậu lên giường, sau khi chui vào mền xong lại ngồi dậy, vươn tay sờ sờ lên áo ngủ trên người cậu: “Cậu… ”

Tưởng Thừa xoay tay tát một cái lên tay cậu ta.

“Có phải bị sốt rồi không?” – Cố Phi thu tay lại, đem câu nói hết.

“Không phải.” – Tưởng Thừa có chút ngại ngùng kéo kéo quần áo của mình – “Tôi chỉ là… ”

“Khi nãy đã dọa sợ cậu?” – Cố Phi nằm xuống khẽ thở dài – “Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu thấy qua, một học bá có tinh thần làm lố quá mức như cậu.”

“Đệt?” – Tưởng Thừa xoay đầu nhìn cậu ta, vươn tay lên khua khua – “Cậu như vậy, tôi không bị dọa chết đã là một học bá có tố chất xuất sắc lắm rồi hiểu chưa?”

“Thật ngại quá.” – Cố Phi cười cười.

Tưởng Thừa không nói, tiếp tục ngồi nhìn, sau khi ngồi mấy phút lại hắt hơi một cái, bất đắt dĩ nằm xuống kéo chăn lên.

Lúc này thật sự là ngủ không được nữa, Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Cậu cảm thấy sức chống đỡ tâm lý của mình chính hiệu là không ổn, có chút xíu chuyện đã nhịn không được lại đi ngẫm nghĩ, bị ảnh hưởng tâm tình, thường đem tới áp lực rất lớn cho bản thân.

Điều này cậu rất rõ ràng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn là rất khó khống chế.

Có lúc Tưởng Thừa cảm thấy thật hâm mộ Phan Trí, trái tim to tới chứa đủ cả ba cái rưỡi vũ trụ, bất luận là thi tạch hay bị phạt hay sớm thất tình, ngủ một giấc, rống lên đệt mợ mày vài câu là có thể vượt qua được ngay.

Mà cậu… có thể là do bầu không khí của gia đình ảnh hưởng, vô luận như thế nào cũng làm không được.

Sáu giờ tới giờ phải dậy cũng không còn bao lâu, Tưởng Thừa ngủ không được chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện ở giữa suy nghĩ lung tung và không muốn suy nghĩ lung tung mà thống khổ đấu tranh.

Cố Phi ở kế bên vừa nằm xuống đã ngủ rồi, đoán chừng ngủ lại còn rất say.

Cậu lặng lẽ nghe hơi thở từ từ trở nên trầm ổn của Cố Phi, sau đó không biết qua bao lâu, lại chầm chậm từ trầm ổn biến thành nhanh chóng, sau đó là trở mình, có lẽ là tỉnh rồi, cậu cảm giác thấy Cố Phi từ gối đầu sờ soạng lấy điện thoại nhìn thời gian.

Lúc nên ngủ, ngủ không được, bây giờ biết phải thức dậy rồi, Tưởng Thừa đột nhiên lại buồn ngủ không muốn mở mắt.

Cố Phi động đậy, trong lúc Tưởng Thừa đang do dự xem nên mở mắt ra hay đợi cậu ta từ người mình trèo qua rồi mới thức dậy, ngón tay của Cố Phi đã nhẹ nhàng đặt trên trán cậu.

Tưởng Thừa gần như kích động tựa như con cá nhảy lên mà lại bị đạp xuống, cắn răng không động đậy.

“Không bị sốt.” – Cố Phi nhỏ giọng nói, ngồi dậy.

Bị sốt?

Tưởng Thừa ngây người, nghĩ tới khi nãy Cố Phi có hỏi qua mình có phải bị sốt rồi hay không.

Cậu kiên trì nhắm mắt không động đậy, nhưng đột nhiên lại cảm thấy sống mũi có chút cay cay.

Cái mũi này con mẹ nó phải chặt đi rồi, động một chút lại như cô gái nhỏ cứ sụt sùi không dứt.

Tưởng Thừa rất ít cảm nhận được loại chăm sóc chu đáo như vậy, dù cho lúc trước còn ở nhà, lúc cậu vẫn còn là “con trai ruột”, nếu cảm thấy không thoải mái cũng phải đi nói với bố mẹ.

Nói xong sẽ nhận được sự chăm sóc rất tốt, nhưng nếu không nói, trừ khi té xỉu tại chỗ, không thì trong nhà không ai biết cậu bị bệnh.

Mà khi đến nơi này càng thần kỳ hơn, nếu cậu thật sự có sốt đi nữa cũng không biết phải đi nói với ai, Lý Bảo Quốc sao?

Có nói đi nữa rồi sẽ như thế nào?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể gọi cho thầy Từ xin nghỉ phép, tại căn phòng nhỏ không hề có cảm giác thân thuộc ngủ một giấc tới nửa ngày hay một ngày trời…

“Thừa ca” – Cố Phi không biết từ khi nào đã đứng dậy, đá đá nhẹ nhàng lên chân cậu – “Thức dậy đi”.

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lại, mở mắt ra.

Cố Phi mặc một cái áo khoác bên ngoài đồ ngủ, đang chuẩn bị từ chân giường đi xuống.

Tưởng Thừa cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải là cố ý, nhưng vừa nhìn liền có thể thấy được một bộ phận nhô lên trong chiếc quần ngủ rộng thùng thình của Cố Phi.

Cậu nghĩ không ra phải nên phản ứng lại như thế nào, thở dài thuận miệng nói một câu: “Cậu mỗi ngày đều không đợi tiểu huynh đệ hạ xuống rồi liền dậy sao?”

“… Tôi mắc tiểu.” – Cố Phi nói.

“Còn không sợ tiểu bay nữa.” – Tưởng Thừa không hiểu tại sao, bản thân rõ ràng là không ngủ, như thế nào ngay lúc này lại như chưa tỉnh ngủ vậy, còn tiếp tục chủ đề này.

“Cậu tiểu bay sao? Tôi dạy cậu nha… ” – Cố Phi kéo lê giày, vừa đi ra ngoài vừa nói – “Cậu đứng xa một chút, vừa tiểu vừa đi về phía trước là được.”

“Đệt!” – Tưởng Thừa nhắm mắt lại.

Bệnh thần kinh.

Sau khi Cố Phi ra ngoài cậu thức dậy ngay, Cố Miểu trên ghế lười còn đang ngủ quay mặt về chỗ tựa lưng, đoán chừng cũng sắp dậy rồi, cậu rời khỏi giường, cầm cái quần hôm qua lên xem, muốn nhân lúc Cố Miểu chưa tỉnh dậy thay vào.

Kết quả cầm lên mới phát hiện, hôm qua bởi vì quá gấp gáp, quần áo chưa nhìn kĩ đã để chung với đồ ướt, bây giờ tất cả quần áo đều mẹ nó ướt hết rồi.

Tuy rằng có thể mặc được, mặc trên người nửa tiếng đồng hồ không phải cũng khô thôi sao… có điều lại rất gây khó chịu.

Đang lúc cậu rầu rĩ, Cố Phi đang đánh răng đi ra ngoài, vừa đánh vừa đưa cho cậu một chiếc bàn chải đánh răng mới, Tưởng Thừa nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cố Phi lại vừa đánh răng vừa mở tủ quần áo ra chỉ chỉ.

“Không.” – Tưởng Thừa vừa nhìn thấy một dãy quần áo của Cố Phi liền lập tức lắc đầu – “Không, không mặc đồ của cậu đâu.”

“Hả?” – Cố Phi có chút không hiểu nhìn cậu.

“Cậu là người đẹp không góc chết, cả trường đều lo nhìn chằm chằm vào cậu, tôi còn hoài nghi quần lót của cậu như thế nào người ta còn biết được.” – Tưởng Thừa nói – “Lần trước tôi mặc đồ của cậu, ngay cả thầy Từ cũng nhận ra, tôi thật sự là phục sát đất”.

Cố Phi bật cười, vừa cười vừa đánh răng lại cho rồi.

Tưởng Thừa vẫn là quyết định bực bội mà mặc bộ đồ của mình vào.

WC đã bị Cố Phi chiếm cứ, cậu chỉ còn có thể thay ở trong phòng, quay đầu qua nhìn Cố Miểu, không có động tĩnh gì, Tưởng Thừa cấp tốc lột quần ngủ xuống, cầm lấy chiếc quần jean của mình định mặc vào.

Cậu khá là đỏm dáng, quần jean cũng là vừa bó sát người, nhưng thứ đồ này khi bị ướt sẽ rất khó kéo lên, đang lúc kéo được một nửa, Cố Miểu trở mình, tiếp theo còn chưa kịp đợi cậu phản ứng lại đã ngồi thẳng dậy.

Đệt!

Loại hành vi thức dậy nước chảy mây trôi dứt khoát như vậy của Cố Miểu làm cậu hoảng sợ tới mức sắp té ngã, kéo quần lên trước lúc Cố Miểu xoay đầu lại xông thẳng ra ngoài.

Vừa thắt dây nịch vừa chạy vào toa lét.

Cố Phi đang rửa mặt, xoay mặt qua nhìn cậu một chút: “Gấp tới như vậy?”

“Gấp cái rắm.” – Tưởng Thừa thắt lại dây lưng – “Tôi đang mặc quần giữa chừng, Cố Miểu đột nhiên ngồi dậy… Nó thức dậy tại sao không hề hòa hoãn vậy?”

“Luôn là vậy đó.” – Cố Phi cười cười – “Ngồi lên ngẩn người năm phút sau mới thanh tĩnh.”

“Ò.” – Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Cố Phi rửa mặt xong đem Cố Miểu bế vào phòng của nhóc con, cầm một bộ quần áo để trên giường, đóng cửa lại đi về phòng khách.

Bình thường Cố Phi không dậy sớm như vậy, thường Cố Miểu tự dậy ra ngoài ăn điểm tâm xong cậu mới bắt đầu dậy, Cố Miểu bây giờ cũng không còn có trường để đi, nhưng vẫn là tuân thủ nghiêm chỉnh thời gian ngủ nghỉ như trước kia, không hề có gì thay đổi.

Hôm nay học bá căn bản không hề đi trễ đang ở nhà, cậu không thể không biết điều mà ngủ tới lúc người ta lên lớp rồi mới dậy.

Lúc Tưởng Thừa rửa mặt xong đi ra, Cố Phi hỏi: “Ăn sáng gì không? Hồi nữa kêu Nhị Miểu mua về.”

“Không cần.” – Tưởng Thừa nói – “Tôi…… không muồn ăn. Tôi đi học trước đây.”

“Hả?” – Cố Phi ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu – “Ừm, được.”

Tưởng Thừa cấp tốc thu dọn lại đồ đạc, nói hai câu với Cố Miểu đang dụi mắt trong phòng khách xong liền mang theo cặp sách ra khỏi nhà Cố Phi.

Sau khi chạy xuống tầng 7, gió thổi xuyên qua lớp quần áo còn chưa khô của cậu, Tưởng Thừa mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần, cảm thấy bản thân khẩn trương, lại còn lúc bình lúc hoảng như vậy cả buổi sáng, bây giờ còn vội vàng rời khỏi như vậy, cơ hồ có chút… không quá tốt.

Cố Phi vừa nghe xong cậu nói không ăn sáng còn muốn chạy đi trước, biểu tình trên mặt rõ ràng là ngây ngẫn cả ra.

Còn chưa nói đến Cố Phi tối qua thu nhận cậu, cho cậu ăn một bữa rất ngon lành, còn lo lắng cho cậu có lên cơn sốt hay không, chưa kể đến Cố Miểu một mặt mong đợi, chỉ cần nói đến hành động chạy ra ngoài như vậy thôi, ngay cả lễ độ tối thiểu cũng không có rồi.

Tưởng Thừa móc điện thoại ra, dựa vào tường chắn gió bên đường gọi vào số của Cố Phi.

“Quên mang đồ rồi?” – Cố Phi tiếp điện thoại.

“Dẫn Cố Miểu xuống đi, vẫn còn thời gian” – Tưởng Thừa nhìn giờ trên điện thoại – “Tới nhà Chín Ngày ăn bánh nhân thịt đi?”

“Được.” – Cố Phi không hỏi cậu tại sao lại đột ngột như vậy,  đồng ý ngay lập tức.

Lúc nhìn thấy Cố Phi dẫn theo Cố Miểu trong hành lang đi ra, cậu đột nhiên cảm thấy phần nào hối hận, vốn không nên đem chuyện của bản thân đổ hết lên cho Cố Phi.

Cậu không biết tới khi nào mới có thể thản nhiên được như Cố Phi, có thể không hết lòng tiếp cận cũng không duy trì khoảng cách, không để tâm tránh đi những đụng chạm.

“Bọn tôi đang đi qua, lát nữa sẽ tới.” – Cố Phi gọi điện cho Vương Húc – “Không cần chuẩn bị quá làm gì, cứ ăn sáng vậy thôi.”

“Có xe buýt qua đó không?” – Tưởng Thừa hỏi.

Từ đây đến trường học đi bộ cũng không vấn đề, nhưng nếu là tiệm nhà của Vương Húc, đi bộ qua đó có hơi xa.

“Lái xe đi.” – Cố Phi nói.

“Xe gì?” – Tưởng Thừa ngây người – “Màn thầu nhỏ màu bắp?”

“Đúng.” – Cố Phi gật đầu – “Thế nào? Xem thường màn thầu nhỏ à?”

“Không có.” – Tưởng Thừa thở dài – “Được rồi, lấy màn thầu nhỏ đi.”

Cố Miểu xem ra rất thích màn thầu nhỏ, Cố Phi vừa lái ra, nhóc con đã ôm ván trượt chạy qua, rất nhanh nhẹn leo vào ngồi ở ghế sau.

“Hai người ngồi chen chúc một chút” – Cố Phi nói – “Nhị Miểu, ván trượt em để ở kế bên.”

Tưởng Thừa bây giờ đã nhớ kỹ, đem ghế lái kéo xuống, sau đó mới cùng vào chen chúc ngồi song song ghế sau với Cố Miểu.

Cố Miểu nhìn Tưởng Thừa cười cười, xem ra rất cao hứng.

Sau khi cửa xe màn thầu nhỏ đóng lại, Tưởng Thừa cảm thấy ấm áp hơn nhiều, đem quần áo kéo kéo, nghiêm túc phơi ra, hi vọng lúc xuống xe có thể khô được.

“Bộ đồ lần trước tôi đưa cậu mặc” – Cố Phi vừa lái xe vừa nói – “Để tôi nhớ xem, hình như là học kỳ trước tôi mặc lúc sinh hoạt đầu tuần lên đọc kiểm điểm.”

“Đây chắc chắn không phải là nguyên nhân.” – Tưởng Thừa nói – “Nếu là Chu Kính, đừng nói là đọc kiểm điểm, cậu ta có ở trên đó đọc hết quyển tiểu hoàng* cũng không có người biết cậu ta mặc cái gì.”

(*小黄书: tiểu thuyết khiêu dâm)

Cố Phi cười lên: “Cảm ơn đã khen.”

“Tôi khen cậu gì chứ?” – Tưởng Thừa nhìn sau đầu của Cố Phi – “Tôi thấy hay là cậu đổi tên đi, đừng đặt là ‘đẹp không góc chết’ nữa, cậu tên ‘đẹp không cần mặt mũi’ nghe hợp hơn.”

“Được, chuẩn bị lấy làm nick phụ luôn”.

“Cậu đọc kiểm điểm gì vậy?” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ hỏi một câu.

“Đi học trễ leo tường vào.” – Cố Phi nói – “Từ khi tôi đạp gãy cây, người leo tường vào đã ít đi nhiều, tường của trường quá cao, không đạp lên cây không vào được”.

Tưởng Thừa không nói, dựa vào cửa sổ màn thầu nhỏ cười một trận, cũng không biết bản thân đang cười cái gì.

Thật ra như bây giờ cũng rất tốt.

Không ngờ qua khoảng thời gian dài như vậy, Cố Phi lại là người duy nhất có thể làm cho cậu hoàn toàn thả lỏng.

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status