Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Chương 31

/36


- Chi Chi, là em phải không ?

Trong cơn mơ màng, Nhật chợt nhận thấy bàn tay dịu dàng, ấm áp của ai đó đang đặt trên trán mình. Bàn tay khẽ chạm vào trán nóng hổi, ánh mắt lo lắng nhưng đong đầy bao yêu thương trìu mến.

- Sốt cao quá rồi, cậu phải ngủ đi.

Vy nhẹ nhàng khuyên bảo, mặc dù trong lòng Vy đang đau nhói biết chừng nào. Ngay cả trong mơ, Nhật cũng gọi tên cô ấy. Người mà Nhật luôn muốn gặp và yêu là Mai Chi của cậu ấy, mãi mãi chỉ là Mai Chi...

- Em đừng đi nhé, đừng bỏ anh ... - Nhật lại tiếp tục thều thào trong cơn mê sảng.

Cố gìm nước mắt, Vy mỉm cười, nụ cười buồn hơn bao giờ hết.

- Đương nhiên rồi. Tớ sẽ ở bên cậu, tớ sẽ ko bỏ đi đâu hết...

- Tốt quá rồi... – Bàn tay Nhật chợt siết chặt lấy Vy như sợ rằng người mà cậu hằng mong nhớ sẽ tan biến mất.

- Ai bảo tớ ngốc quá làm chi, giữa một biển người, tại sao tớ lại chỉ yêu mình cậu cơ chứ...

Trăng nhẹ soi, bóng dáng cô gái nhỏ đổ dài trên mặt sàn lạnh lẽo.

** **

Uyên trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, đồng hồ đã điểm gần 2h sáng rồi mà Uyên vẫn ko tài nào chợp mắt nổi. Đầu óc nó dường như muốn nổ tung, nó ước gì cái điều mà nó đã nghe được chiều nay sẽ nhanh chóng tan biến như bọt xà phòng giống như điều đó chưa từng tồn tại.

Nhưng làm sao có thể phủ nhận điều đó được khi chính bố đã thừa nhận đây. Từ nhỏ, nó đã luôn tin vào người bố mẫu mực trên cả tuyệt vời ấy, bố chu đáo, tận tâm với gia đình và hết mực chiều chuộng anh em nó. Ấy vậy mà giờ đây, bố lại ngang nhiên thừa nhận đứa con riêng khác trong khi nó và đứa con riêng của bố lại bằng tuổi nhau. Bố và người đàn bà đó có quan hệ gì khi bố vẫn là chồng mẹ của 17 năm về trước chứ. Ko những vậy, bố lại còn khát khao được bù đắp, lỗi lầm mà bố đã gây ra cho mẹ con nhỏ Linh đó lớn lắm sao, lớn đến nỗi ko màng đến cảm nhận của con gái cưng của bố là nó sao ?

Bao hình tượng tốt đẹp về bố dần tan biến trong tâm trí nó, nó ko muốn có anh chị em nào khác ngoài Nhật – anh sinh đôi của nó. Nó mãi mãi ko muốn tình cảm của bố phải san sẻ đi đâu hết, bởi lẽ nó rất yêu bố và luôn tin tưởng bố dù rằng lòng tin đó đang cố sức đánh trả nó một vố thật đau.

Ít ai có thể ngờ rằng Minh Uyên kiêu kỳ, khinh khỉnh đáng ghét lại có thể có những suy nghĩ như vậy. Đúng rồi, nó ích kỷ đấy, ai ai cũng có thể ích kỷ thì tại sao nó lại ko ?

Nhưng điều mà nó ko thể chịu nổi nhất đó là đứa con riêng của bố lại tên là Trần Hà Linh.

Phải. Lại là Trần Hà Linh, cái tên mà nó căm ghét nhất, mặc dù nó biết Trần Hà Linh đó chẳng có tội lỗi gì để bị nó ghét như vậy. Chỉ bởi đó là người con gái duy nhất mà Huy luôn quan tâm và lo lắng.

Tại sao chứ ?

Bố yêu thương Trần Hà Linh.

Huy cũng thích Trần Hà Linh.

Anh trai nó cũng quan tâm Trần Hà Linh.

Sao những người mà nó thương yêu đều liên quan đến cái tên đó.

Nó ghét, nó ghét.

** **

‘‘ Mày thay đổi rồi Uyên ạ !’’

Câu nói của Vy chợt ùa về trong tâm trí.

Phải rồi. Nó thay đổi.

Ko biết từ lúc nào Nguyễn Minh Uyên này lại trở nên ích kỷ, đáng ghét như vậy. Lại còn bạo lực, đánh người, ko coi ngươì khác ra gì, chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của bản thân mà ko quan tâm đến người khác. Từ bao giờ nó đã biến thành một con người khác mà ngay cả nó bây giờ còn ghê tởm chính mình ?.

Nhưng nó lại hài lòng với Uyên hiện tại. Thích mắng ai thì mắng, thích **** ai thì ****, thích đánh ai thì đánh, muốn gì được nấy, lại còn sai bảo được một số người. Nó có quyền, có thế, có tiền, muốn gì chả được.

Vy mong muốn nó trở lại như xưa ư ? Không, nó ko bao giờ muốn trở thành một Minh Uyên yếu đuối bạc nhược, lúc nào cũng sợ sệt, luôn bị ngươì khác bắt nạt như ngày trước đâu.

Mẹ nó là người đã dạy cho nó điều đó. Muốn tồn tại và đạt được những gì mình mong muốn thì hãy dùng tất cả những thủ đoạn dù là ghê tởm nhất để có được nó. Luôn ngẩng cao đầu và ác độc thêm một chút, sẽ ko ai dám cản đường của Minh Uyên này.

Lời mẹ thật đúng. Nhờ công mẹ mài dũa mà nó đã trở thành một con người như thế này đây, liệu nó có nên tự hào về điều đó ko nhỉ ?

Nó có tất cả mọi thứ, những cái đó đều được nó lấy một cách dễ dàng ko hề tốn chút sức lực nào, duy chỉ có...

Tình yêu !

Nó vẫn ko thể có được ngươì mà nó yêu. Huy ko thích nó.

Nó cứ ngỡ nó sẽ thay đổi được điều đó một cách dễ dàng, rằng Huy sẽ sớm là của nó, Huy sẽ thích nó cũng như nó yêu Huy.

Thế nhưng, một khi trái tim nó mỗi ngày một yêu Huy nhiêù hơn thì cũng là lúc nó biết rằng Huy cũng yêu người con gái kia nhiều như thế nào. Đâu phải chỉ mình nó ‘tình si’.

Trần Hà Linh đâu có gương mặt đẹp hoàn hảo như nó, cũng ko có đầu óc trí tuệ giống nó, gia đình cũng đâu nhiều tiền bằng nó. Vậy mà Huy lại chỉ thích con nhỏ đó, ko hề để mắt tới nó dù chỉ một lần.

Đâu phải tự nhiên mà nó lại thích Huy ? Chỉ là Huy khác biệt so với những tên con trai mà nó đã từng biết. Trái tim của nó luôn hướng về phía Huy thế nhưng Huy lại ko hề muốn chấp nhận nó, điều này lại càng thôi thúc nó chinh phục Huy, nó lại càng muốn Huy là của nó.

Một người hoàn hảo như Huy đâu phải chỉ có một hai người thích cậu ấy, có hàng tá, hàng tá cô. Và nó là người duy nhất doạ nạt, dẹp tan cái lũ đó, chỉ để chúng ko bao giờ dám bén mảng đến gần người mà nó yêu.

Người duy nhất mà nó chưa làm gì chính là Trần Hà Linh.

** **

Nhật tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Đầu óc đau như búa bổ, toàn thân mỏi nhừ. Cậu cố gượng dậy, lắc đầu mấy cái để có thể tỉnh táo mà nhận ra rằng, đây là đâu.

Mùi cháo thơm bốc khói nghi ngút lan toả như đánh thức cái bụng rỗng của cậu. Nhật hướng mắt về phía cửa.

- Cậu dậy rồi à ? Ăn cháo nhé.

- Sao cậu...

- À, hôm qua cậu uống hơi nhiều, lại say khứơt nữa, tớ ko dám đưa cậu về nhà trong bộ dạng đó nên đã đỡ cậu về đây. Bố mẹ tớ đi công tác từ tuần trước nên chỉ có bác giúp việc ở nhà thôi. Cậu yên tâm.

- Tớ say lắm sao ?

- Ừ, mà cậu ăn cháo đi đã, đói lắm rồi chứ gì ? – Vy nhẹ cười rồi đặt bát cháo xuống thành giường, cầm thìa đưa về phía Nhật.

- Cám ơn...

- Gì chứ.

Nhìn Nhật ăn bát cháo một cách ngon lành, Vy chợt thấy vui vui trong lòng. Ít ra, Nhật cũng ko từ chối thành ý của Vy.

** **

Suốt đêm qua Linh ko ngủ được. Nó chỉ nằm im trên giường và suy nghĩ...về tất cả mọi chuyện...liên quan đến Huy.

Những lời mà Ken đã nói với nó, phải chăng...

Nó lưu luyến gì ở chốn đầy rẫy những đau thương mất mát này sao ? Nó muốn đi thật xa, thật xa cơ mà. Đâu còn gì để nó còn luyến tiếc.

Nhưng quả thật là nó thấy mình khang khác, trái tim cứ đập dồn dập ko thôi khi nó nghĩ đến Huy, đến những lời quan tâm. những cử chỉ dịu dàng mà Huy giành cho nó.

Ko phải, ko thể, ko thể được !

Nó tự cốc vào đầu mình một cái thật đau để thôi ko nghĩ đến những điều vớ vẩn ấy nữa. Nó và Huy là bạn mà, hơn nữa lại là bạn thân, quan tâm giúp đỡ nhau trên mức bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi.

Giờ đây, nó chỉ mong sao thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vươn tới cái ước mơ của chính nó, để mẹ trên thiên đường có thể mỉm cười mãn nguyện và tự hào về nó. Còn những chuyện khác, nó ko muốn nghĩ tới.

- Này ! – Ken hé cửa ló đầu vào phòng nó.

- Gì ?

- Sáng nay chị có bận gì ko ?

- Ừm...hình như ko. – Nó lơ đãng đáp lại.

- Đi với em một lúc nhé chị. – Ken đứng ôm cửa, giọng thằng nhỏ vờ như nài nỉ làm nó bỗng nhiên thấy buồn cười.

- Đi đâu ?

- Mua quà sinh nhật cho My.

Ôi thằng em. Nó biết suy nghĩ chu đáo từ bao giờ thế nhỉ? Đáp lại Ken , nó chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu.

** **

Khu mua sắm hôm nay đông khủng khiếp, nhìn đâu đâu cũng toàn người với người. Ken muốn mua cho My cái gì đó vừa đẹp, vừa độc để My lúc nào cũng phải nhớ tới thằng nhỏ khi nhìn thấy. \

Mệt thật, có bao giờ nó phải lao tâm khổ tứ thế này khi đi chọn quà sinh nhật đâu. Nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt háo hức của Ken nó lại chợt vui trong lòng mà quên hết những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.

Mệt nhưng vui.

Nó và Ken lượn tất thảy các dãy hàng bán đồ lưu niệm trên phố, ấy vậy mà thằng nhóc ko hề ưng cái nào mới sợ chứ. Con trai cũng có cần phải kỹ tính như thế ko ?

- Rốt cuộc là cậu muốn mua gì cho My?

- Cũng chả biết.

- Trời ạ, vòng vèo hết nửa ngày trời mà chưa quyết định nên mua gì sao ? Tôi thấy bao nhiêu cái đẹp mà.

- Mấy cái tầm thường đó thì chị nghĩ My sẽ thích à?

Cái thằng. Chị nó thích cái gì thì nó bảo là tầm thường, thử mà đổi lại là cái My xem, có mà mua hết mấy cửa hàng rồi ấy chứ.

- Hay là mua gấu bông đi. – Nó tiếp tục “dụ”.

- My nó là trẻ con à mà gấu, My muốn “ôm” thì chỉ mình em là đủ rồi. hé hé..

Aiz! Nó bực mình lắm rồi đấy, có kẻ nào lại tự tin đến thế chưa nhỉ?

- Trang sức thì sao?

- Nhỡ đeo đẹp quá mấy thằng khác “nhòm” thì sao?

- Quần áo?

- Nhưng sợ My ko ưng.

- Vật lưu niệm?

- My ko thích đâu.

- VẬY LÀ CÁI GÌ? – Nó bực tức hét lên, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé.

- Ấy, đừng nóng, thực ra thì em đã nghĩ ra từ hôm qua rồi, mua gối ôm đi, để My lúc nào cũng mơ về thằng nhóc đẹp trai sáng láng này. – Ken giả vờ vuốt mấy lọn tóc trên đỉnh đầu, mặt chếch 180 độ, ra vẻ như đang tự hào lắm.

- Cậu định trêu ngươi tôi đấy à? Sao giờ mới nói.

- Hì hì, só ry nhá, há há...

Grừ! Thằng chết tiệt!

** **

Nó lại tiếp tục cuốc bộ cùng thằng Ken xuống cuối phố. Lý do của Ken là ở đó mới đẹp-và-độc. Dù cho hai chân có mỏi nhừ rã rời thì nó vẫn phải tiếp tục lết đi. Nó thấp hơn Ken hẳn một cái đầu, chân thằng nhỏ lại dài như vậy, nó phải gắng sức lắm mới ko để bị lạc thằng nhóc.

- Đây rồi! – Ken hí hửng chỉ vào shop Đinh Hương - cửa hàng lưu niệm được coi là lớn nhất ở phố này.

- Vào trong đi còn đứng đó làm gì ? – Nó bực tức quát lên trong khi Ken vẫn cứ nhe răng cười hì hì.

Vào bên trong cửa hàng nó mới thực sự “choáng”. Đúng như Ken quảng cáo, đồ ở đây đúng là vừa đẹp vừa độc.

Chị bán hàng thấy Ken liền xồ ngay ra đon đả chào mời. Chậc! Giai đẹp mà.

Mặc kệ, nó vẫn cứ thoả sức lượn khắp, thích thú ngắm nhìn những đồ vật đẹp và lạ đó. Mắt nó bỗng khựng lại tại tủ bán vòng cổ. Bình thường, nó ko phải là đứa thích đeo vòng vèo gì, nhưng thực sự thì cái vòng này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của nó.

Chiếc vòng thoạt nhìn rất giản dị. Nhưng khi nhìn kỹ, nó có một sự khác biệt rất lớn. So với các loại còn lại, nó ko lấp lánh, cũng ko gây chú ý, nó chỉ đơn giản và ánh lên sắc “tinh khiết”.

Mặt của chiếc vòng nhìn như một đoá hoa lan nhỏ, mỗi cánh hoa đều có gắn một viên sapphire màu xanh dương nhạt, nhìn rất mềm mại và trong sáng nhưng cũng ko kém phần mãnh liệt. Ánh sáng từ chiếc vòng toát ra dù là nhỏ nhưng nó thật sự nổi bật.

- Em muốn mua chiếc nào? - Chị bán hàng cười nhìn nó.

- À ...ko, em chỉ xem thôi ạ. Chị...cho em hỏi, chiếc vòng hình hoa lan có gắn đá màu xanh kia ...

- À, em hỏi cái đó à ? Hàng nhập ngoại đó em , bông hoa lan kia mang ý nghĩa là ‘tình yêu tha thiết và ấp ủ’, nó như một lời động viên chân thành và tình yêu thương của người tặng dành cho em.

- Vậy ạ ?

- Em có mua ko ?

- Thôi thôi, em chỉ xem thôi.... – Nó rời mắt khỏi chiếc vòng đó mặc dù có hơi chút tiếc nuối.

Ken đang ngồi cạnh một chị đang thêu chữ vào gối, cái gối mà thằng nhỏ định tặng My ấy, mà nếu nó nhìn ko nhầm thì thằng Ken đang bắt người ta thêu là ‘Chồng em iu !’

Mẹ ơi ! Có lộ liễu quá ko ? Nếu nó là My thì chắc chắn nó sẽ cất cái gối đó xuống tận đáy tủ mất.

** **

Ken thích thú cầm điện thoại.

“Shop Đinh Hương, chiếc vòng hình hoa lan gắn đá sapphire xanh nhạt, tình yêu tha thiết và ấp ủ.”

Send!

Xong việc, Ken tự cười hỉ hả một mình mặc cho ánh mắt khó hiểu của bà chị nó.

“Em chỉ giúp anh một lần này thôi đấy, chúc thành công!”

/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status